Chương 6: Làn gío mới
-Bíp..bíp…bíp….bíp…
-Tiểu thư à,tiều thư mau thức dậy đi.tiêu thư à.! Cô người hầu đứng trứơc phòng nó nhấn chuông để đánh thức nó vậy
Haiz nhưng con sâu lười này làm sao có thể dậy được khi con đang mơ dang dơ.Cũng vì thế ma nó cứ bị Ông gíam thị phạt vì tội đi trể.
-Nguyệt Hàm vẫn chưa dậy._hắn bước tới
-Dạ vâng,con kêu mãi nhưng tiểu thư vẫn ở trong không động tĩnh ạ._cô người hầu thấy hắn liền cuối đầu nhẹ giọng
-Làm việc của mình đi._vần như thường ngày hắn đều lạnh lung như thế.Hất mặt ra hiệu người hầu lui ra.
Hắn mở cửa bước vào phòng nó.
Vừa lại gần, hắn bị nó làm đông cứng người,hắn nhìn nó như con quái vậy ngoài hành tinh không thể tưởng tưỡng được.
Lúc này nó đang trong tư thế đầu thì dưới sàn thân thì trên gường.Mà quan trọng là nó bận đầm ngủ,nên chiếc đầm bị hất tung lên tới bụng nó.thấy hết cả thân dưới.mềnh thì bị nó đá văn xuống nền.Miệng nó thì đang há hốc như chờ sung rụng.
CỨ TƯỞNG KIỂU NẰM CỦA NÓ THẾ NÀY NÀY.!
Quả thật trên đời này lần đầu tiên nó thấy 1 đứa con gái có thể ngủ như thế,thật sự làm hắn hồn vía treo ngược trên dây điện mà.
-Nguyệt Hàm…cô dậy cho tôi …_Có phần sừng người,lời nói có chút khó diễn tả.
-Cô Không dậy tôi sẽ đem cô đi rụn nước sôi._Mặc dù lời nói độc địa nhưng mang ý cười,hắn có phần thích thú,cứ dán mắt vào con sinh vật quái dị lủng lẵng trên giường
Tiếng đe dọa của hắn làm nó cũng phải giật mình dậy.Nó lấy tay dụi dụi mắt,mặt chưa tỉnh ngủ,mở dần ra. Đang lờ mờ thì nhìn thấy mặt hắn đang dì sát vào mặt nó.
“ai mà quen dữ ta” nó chớp mắt dụi thêm lần nữa,mặt hắn vẫn tỉnh bơ kề gần.
-Còn chưa tỉnh,muốn tôi đem cô đi luộc chin không.
-Ơ..Luộc chín.._Nó giựt nảy mình mới bếit rỏ là hắn ,chồm người dậy.----CỐP---VÌ HẮN ĐANG KỀ ĐẦU NGƯỢC VỚI NÓ.NÊN KHI NÓ CHỒM DẬY ĐẦU CẢ 2 VA CHẠM.
Bị trúng 1 cú khá đau,mặt hắt sa sầm,hơi lão đảo ngước lên.:-cô thích gây chuyện lắm đúng không.
-Anh…làm gì ở phòng tôi hả.---nó lúc này nhìn xuống mới biết nó đang lộ hàng-----AAA…người thấy gì rồi hả,tên ɖâʍ đãng..
Vẻ mặt gian tà,như là hắc lang,nheo mắt nhìn nó:-Cô thật không hợp với màu đỏ.
-Anh..Anh..”Nó trừng mắt về phía hắn,miệng lấp bấp,mặt bắt đầu chuyễn thành màu đỏ,cứ như bao nhiêu máu đả dồn hết lên não”Anh ta thấy rồi sao,tên ɖâʍ đãng anh ch.ết với tôi.”
Vừa định nhào lên cho cái tên cao lớn như pho tương sừng sững kia 1 trận,nhưng hành động “Lấy trứng chọi đá” này thật ngu ngốc.Hắn nhanh tay nắm chặt 2 cánh tay nó.Dùng cả lực áp đão đẫy nó xuống giường,Dương Vĩ cắn nào cổ nó,hơi thở ấm nóng mạnh mẽ phủ lên người nó mà lan tỏa,Làm nó hoảng sợ vùng vẫy,hắn kề sát mặt với nó.
-Mùi gì thế_Định dọa nó thì bị nó phả hơi vào mũi,hắm bật dậy bịt mũi lại.
-haha..muốn hôn hả,nè lại đây lại đây tôi cho niếm mùi lợi hại_Nó phá lên cười rồi chu chu cái mỏ ra cố ý chọc tức hắn------hôm qua tôi ngủ chưa súc miệng đấy…hahaha…định giở trò dê sồm sang sớm hả…không dễ đâu nghen._nó cười khoai chí làm hắn bịt mũi sợ không dám lại gần.
-Bộ miệng cô là ống cống hay sao hả,nhanh đi rữa ngay và lập tức._ .Mặt hắn bắt đầu biến sắc,lùi dần ra,Tránh né người nó để cho nó ngồi dậy.
Thấy hắn yếu thế,nó được nước làm tới càng tiến gần hắn,cố ý phả hơi miệng vào gần hắn.
-Ư…ư……hum hưm.._hắn thấy nó cứ làm tới,lấy tay bóp miệng nó lại không cho nó chóng cự.
-Sợ chưa hả.cô mà không đi làm vệ sinh trể học thì đừng trách tôi đó.
Nó lúc này mới giật mình nhớ ra trể học.
-Ưm..m bu.. ôn…g .r….a..
Hắn buông tay mình ra,rồi nó vội chạy thẳng vào phòng WC.Hắn nhìn hình dáng nó cuốn quýt chạy,vẻ lãnh đạm mang ý cười.
“Con nah đầu àny cần phải được dạy dỗ”Hắn bước xướng ghế sôpha ngồi nhìn ra cửa,vẻ mặt đâm chiêu nghĩ gì đo khó mà đoán ra.
-Ê…tên kia còn đứng đo làm gì_tiếng nó từ trong phòng tắm vộng ra.
-.Sao chưa ra_hắn cau mày, tiếng nói vọng ra làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Vĩ
-Ế,đừng có đùa chứ,tôi không mang theo đồ vào,cho nên anh ra ngaòi đi._Giọng nói ngượng ngùng,nhưng vẫn lãnh lót vọng tới
-Vậy thì ra đây thay đi._Điễu bộ ung dung ngồi gạt tàn thuốc,thản nhiên nói như việc hiễn nhiên,làm nó hỏang cả người.-Không…không được anh không ra ngàoi tôi không thể đi học.”.
-Vậy hôm nay cô nghĩ đi.”Câu nói quá mức bá đạo,cái kiểu có đánh cũng không đi của hắn quả thật rất lì lợm.Hằn đâu phải chưa từng thấy thân thể phụ nữ,hắn cho rằng cũng chỉ là da thịt như nhau thôi,có gì phải ngượng ngùng,chẵng phải trước này phụ nữ luôn tự động đến cởi trước mặt hắn sao.Việc gì bây giờ hắn phải nghe theo nó mà ra ngoài.Nhưng hắn lại không biết rằng Nha đầu này chỉ là cô gái 18 tuổi thần khiết như nước,làm sao giống những người phụ nữ kia.
--Rầm---Nó tức đến sôi cả máu,đóng mạnh cửa,ở đâu ra tên bá đạo vô lý như thế chứ.
-Rầm— tiếng lớn nữa phát ra,hắn kéo mạnh cửa ra.Thần hình sừng sững mà nhìn xuống nó.—Này..này…tôi la lên đó”Nó lấp bấp,giọng không khỏi khuynh hãi.
-Á…”Hắn giựt mạnh chiếc khăn trên người nó xuống,nó thét llên 1 tiếng,phản xạ ôm người che lại.Chưa khỏi hảong hốt hắn ném cho nó 1 bộ đi học,làm nó ngạc nhiên mỡ mắt.
-Cô có 3 phút để thay đồ đi xuống dưới,trẻ 1 phút là tôi sẽ ăn cô(ăn:có nghĩ là hắn sẽ dùng bạo lực ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà nuốt sạch cô,không nhân nhượng).
Đến trường.
Hắn từ trong xe hơi màu đen bóng loáng bước xuống.Cứ tường hắn sẽ mở cửa cho nó,ai dẻ hắn bước đi thẳnng vào mà không them quan tâm nó.
-Nè…không biết ga lăng là gì hả….ta không mở ra được đây nà_thấy nó cứ la hét lay hoay với cái cánh cửa bác tài xế vội vàng bước xuống mở cửa xe cho nó.
Nó nhanh chân chạy xuống,quảy balô lên người lật đật đi vào trường.
Nó cứ cấm đầu chạy đột nhiên hắn bước chân dừng lại,làm n o đang đi thì va mạnh vào lừng hắn.
-Ấy da…cái gì vậy sao không đi tiếp, đụn rồi này._nó cằn nhằn, nhăn nhó.
Hắn vẫn đứng im,không biết hắn nhìn gì,nó từ sau lưng hắn,chòm lên trước.
-Trời bộ có ngôi sao Hollywood tới ha gì mà chen lấn chụp hình thấy ghê vậy,nguyên bầy con gái mả đứng bít cả sân luôn_nó ngạc nhiên khó hĩu nhìn.
Cả lũ con gái cứ nháo nhào chen nhau chụp hình hắn,có đứa chãy nước mếing, đứa thì la hét,--trời ơi đẹp trai quá.
---con hơn diễn viên hàn quốc nữa mày ơi.
-Anh ấy là của tao.
---của tao..
--Tránh ra coi…
-Woa,người gì mà nam tính đẹp trai phong độ quá vậy trời.
-Anh ấy là ai vậy,nhìn lãng tử, đẹp trai qua đi.
Cả sân trường xì xào la hét bọn con gái cứ nhau tới hắn.Nó bị tụi nó đẩy ra lúc nào không biết,té lăn xuống đất.
-YA..A… mấy con vịt cái mê trai này, điên hết rồi hả,làm như tận thế tới nơi vậy_nó tức tối đứng vậy phủi phũi quần áo.
-Mặc kệ mấy người.Kì này cho anh ch.ết luôn.haha-nó nhìn hắn đang bị cả đám bao quanh,nó thấy hả hê.
Sắt mặt hắn tối sầm,đanh mặt như sác khí đang không nhừng phát ra.Trong khi mấy con vịt mê trai ngây thơ chẵng nhìn ra.Cúi cùng hắn nhìn thấy cái bóng dáng nhỏ nhắn đang tung tăn bước đi.Dù vậy hắn những giữ thái độ trang nhã,dù gì hắn cũng là người có quyền thế,bị vây quang vẫn cố tỏ ra lịch thiệp không xác thương ai.
Nó đang tung tăn bước vào lớp thì bị kéo tay lại.Mai bắt đầu uyên thuyên với nó làm nó nhức cả đầu.
-Bà tai sao lại đi chung với anh đẹp trai đó vậy?
-Bà quen biết thế nào với đại gia đ o vậy?
-Tui nghe nói Người đó là Dương tổng đã trợ cấp học bổng và ủng hộ hoạt động lễ hội lần này khá lớn cho trường mình đó.
-Bà quen biết thế nào vậy.
-Nghe đồn anh ấy có một gia sản kết xù được thường hưởng từ người cha Dượng quá cố.
-Có đúng là vậy không.
---Hai mày lam ơn cho tao yên đi.
---Thật ra bà biết Dương vĩ ra sao thế._mái cứ hỏi tới tấp không cho nó thở luôn.
--Hắn tên Dương Vĩ sao._nó đang chăm chú làm bài tập,rồi thản nhiên hỏi nhỏ bạn 1 cách vô tâm.
Mai mở to mắt nhìn nó—Ngay cả tên mà bà con không biết sao có thể quen biết được anh ấy chứ?
-Thì Ông chú đó có nói đâu mà biết._nó vẫn cắm đầu chép bài như không hề chú tâm tới.
-Vậy sao bà lại quen biết và đi chung với Vĩ vậy?_Mai nghi hoặc chăm chú nhìn con bạn mình .
-Thì tại cái ông Khương đó …._nói tới đây nó đột nhiên dừng lại biết mình sắp nói hớ.
“ch.ết không được nói hắn là người giám hộ cho mình,dù gì cũng không quen thân gì hắn,nói ra chỉ thêm rắc rối”
-Bà nói tiếp đi chớ…tại sao lại do thầy khương?_mai giục nó nói.
-Hình như mày hơi nhiều chuyện quá mức rồi đó.Lo học bài đi nay tới tiết sử của Hùng đại nhân đấy,lo mà giữ thân đi._nó liền đổi sang chuyện khác.
-Xì..không nói thì thôi._Mai nhăm nhó quay đi.
Hắn lúc thì lúc này được thoát được dám con gái cũng nhờ thầy giám thị ra dẹp loạn hết cả đám.
Hắn sau khi bàn xong công việc với thầy hiệu trưởng,thì định về côngt y,nhưng không hiểu sao hắn lại quyết định nán lại đây, để đi vòng quanh khu trường.Nơi đây làm hắn như có chút chặn long.
“Hồi ức và kĩ niệm có phải là những thứ được trải qua và trưởng thành bắt đầu từ nơi này.Con người ta không thể có hồi ức kĩ niệm dưới mài trường chỉ vì họ quá nghèo mới là thứ xa xỉ đối với họ.”Hắn không nghèo khó,nhưng cũng có thể cho là thế,nếu không dựa vào khả năng của mình hắn chẵng thế có ngay hôm nay,Trường học là cái quái gì,chẵng thể tôi luyện hắn trở thành người như bây giờ.
Hắn đứng hồi lâu dưới gốc cây Phượng già nhìn ngấm mọi thứ ở đây rồi bất giác hắn cười nhạt,chắc là hắn phải cám ơn lão ta,Những thứ này thật ấu trĩ,Có lẽ người như hăn chẵng cần phải có những kí ức này.
-RENNGGGGGGGG-TÍÊNG CHUÔNG GIỜ RA CHƠI
Tiếng chuông như báo thức hắn phải rời đi,Nhanh chân bước ra ngàoi vì hắn đã vô tình lãng phí khá nhiều thời gian vô ích ở đây rồi.
Nhưng đi được một khoảng hắn dừng lại trước nhà kho.Hắn thấy nó đang tung tăn ôm đủ thứ đồ ăn trên tay mình,hắn vội lùi lại để không cho nó nhìn thấy hắn.