Chương 42
-Là…anh._Nó bang hoàng,vừa kinh sợ,trong phút chốc tan biến hết,Hắn như 1 vị thần đầy quyền năng xuất hiện kịp thời.Max cái người trong phút giây nó bị gã người rừng dị dạng này xém cưỡng bức đã nghĩ đến đầu tiên.
Quả không ngờ,hắn như cùng tâm linh,nó mừng rỡ.Không thể tưỡng rằng phép màu là có thật.Vẫn còn chút hỏang lọan,tay chân không nhấc lên nỗi,miệng bất giác gọi tên hắn:-Max..Lão đại a.
Thân ảnh dần hiện rõ hơn,dáng vóc dũng mãnh,bước đi kiêu ngạo đến khom người xuống,đấp lên người nó chiếc áo phông dài của mình lên người nó,mạnh mẽ nhấc bỗng nó lên.
Nó giây lát liền động tâm xúc động,chòang tay qua cỗ hắn,vẻ mặt hắn vẫn lạnh tóat,ánh mắt sâu sắc bén luôn tĩnh tâm,ngạo nghễ,khiến tim nó chợt đập mạnh lọan 1 nhịp.
-Tôi..tôi_Nó e sợ,rụt cỗ xuống,vùi đầu vào ngực vạm vỡ của hắn.Giờ tự nhiên lại thấy lo sợ đi,hắn thế nào cũng trách mắng tội lén đi cho mà xem.
Hắn không nói 1 lời nào,vẫn như tản băng lạnh,ôm chặt nó vào người,như muốn truyền hết hơi ấm sang người nó,vì hắn cảm nhận được nó đang lạnh run.
Đi ra khỏi hang không xa,không may có 1 đám người dị dạng đó đuỗi tới.
Nó hốt hỏang,nhìn ra phía sau bọn chúng đuỗi theo.Nói vội:-Không xong rồi,bọn chúng gần tới rồi.
Max vẫn ôm nó thật chắc,phóng như bay đi,do lợi thế chân dài,cũng chỉ thua bọn chúng 10cm thôi,không thành vấn đề.
-PẰNG—PẰNG----
-BỌN CHÚNG BIẾT SỬ DỤNG SÚNG ỐNG.LÃO ĐẠI CẦN THẬN…_Thì ra bọn người lấy đi số hàng của Sát bang,không ngờ cũng biết cách sử dụng chúng,bọn họ chạy thật nhanh đuỗi theo thì giơ súng bắn tới,do chỉ biết bóp cò,không có kỉ thuật,đạn đều đi lọan xạ.
Nó chồm người ra sau,nhìn thấy viên đạn bay tới tâm đầu của hắn,nó giựt mình,vùng người dậy,đẫy hắn ra.
---PẰNG---
----PHỤT-----
Viên đạn đâm vào lưng trái Nguyệt Hàm,máu liền phúng ra ướt cả áo hắn.
Hắn kinh hải,hét lớn.:---TRỊNH NGUYỆT HÀM----
Cơ thể nó ngã nhào xuống,miệng cũng ứ máu ra,môi bắt đầu tím tái.Không suy nghĩ thêm,hắn nạp đạn súng.Giơ súng ống lọai hỏa lực lớn.Hướng vào 8 tên đang chạy theo.
Nhắm thật chuẫn,vẻ mặt đáng sợ hơn cả loài quỷ.
--ĐÙNG—ĐÙNG---ĐÙNG----- ĐÙNG
ChỈ cần 4 phát,mỗi lần trúng 2 tên,chỉ có kĩ thuật điêu luyện,thủ pháp nỗi tiếng nhất trong giới hắn đạo như hắn mới có thể,hạ ngục bọn chúng không tốn hao nhiều đạn.Lại chuẫn xuyên tim.
Max vội tới ôm nó vào người chạy tiếp.
Khu rừng tàon cây cao lớn.Máu Nguyệt Hàm ra ngày càng nhiều,không còn cách,nêu đi tiếp nó sẽ không chịu nỗi nữa.Hắn đặt nó bên khe đá.Bước đến 1 tụm cây sỉ.Hắn kéo những nhánh cây ra,bên trong xuất hiện 1 cái hang nhỏ,hắn vào bên trong xem trước,thấy nơi đây trống không,chỉ có những mạn nhện,côn trùng sinh sống.Trong người lấy ra cái zippo(bật lửa thường dùng hút thuốc) trong túi áo.Đốt lá khô ung khối cho lũ bò sát đi ra hết.
Hắn nhanh tay đưa nó vào trong,thấy được cơ thể nó dân lạnh ngắt,xanh xao hẳn đi.
Nhanh chống nhặt củi khô,đốt lửa.
Hắn đột nhiên thấy hỏang sợ,lần đầu tiên cảm giác sợ này lại xuất hiện với hắn.Lấy tay vỗ vỗ vào mặt nó:-Nguyệt Hàm,mau mở mắt ra.
Thấy nó vẫn nhắm mắt,hơi thở bắt đầu yếu đi.Hắn ôm chặt nó,giọng có phần xúc cảm,nhưng không mất đi sự bá đạo:-Mau dậy đi,không được ngủ.Cô còn nhắm mắt tôi sẽ đánh cô tỉnh dậy..
-Nước…_Miệng không nhấc,khô khốc,nó thều thào phát ra âm thật nhỏ.
Nước ở đâu ra nơi rừng thiên nước độc này chứ.Hắn không kịp suy nghĩ,liền dùng miệng,truyền nước cho nó giảm khô khan.Nó cảm thấy môi có phần ẫm ướt,có chút dễ chịu.Đặt biệt cảm giác thứ gì đó rất mềm đang đặt trên môi mình,vị ngọt lạ thường,nó không còn nhận ra gì chỉ như khát ngậm nuốt cánh môi hắn,mắt mệt mõi mà không mở được,chỉ lim dim.
Hắn giờ lại bị nó chủ động,ngậm nuốt mình,cảm giác này khiến hắn dao động,liền yêu thích hành động này,không ngừng mê luyến đôi môi mà quên bén đi tình hình hiện tại.Trước nay hắn vô cùng ghét hôn phụ nữ dù là quan hệ rất nhiều.Nhưng chính nó lại khiến hắn từ ghét trở nên ham muốn và thích thú.
Gương mặt tuấn mĩ của hắn giờ trong mắt nó mờ mờ ảo ảo,chập chờn,nó cố hít lấy 1 ngụm khí:-Tôi..mệt…
Hắn không nói,luyến tiếc buông môi nó ra.tay bắt đầu họat động gấp,nhưng rất cần thận,cỡi áo nó ra,xoay lưng,xé mãnh vải cầm máu cho nó không chảy ra nữa.Cơ thể lộ hết chỉ còn bộ ngực.Hắn ân cần mặc vào cho nó chiếc áo khóac của mình.
Hắn không quên dùng điện thọai gọi bọn Lạc Thần.Nhưng haòn tàon không có tín hiệu.Dùng máy trên chiếc đồng hồ rà tin hiệu lien lạc vẫn không được.
Ngủ khỏang nữa ngày,nó đau đớn,trong người cũng bắt đầu tĩnh 1 chút,máu cũng được cầm đỡ.Nhưng hắn biết rỏ nếu hết đêm nay không kịp lấy đạn ra tính mạng nó không thể giữ.
Tay hắn luôn ôm chặc nó vào cơ thể mình,cỡi hết áo ra đấp lên người nó,cơ thể lạnh băng kia run rẫy khiến hắn không khỏi đau xót.
- Sống sót ra khỏi đây,chắn chắc tôi sẽ trị tội cô thật nặng._Âm lãnh bá đạo nhưng nghe không lạnh lẽo.
Nó cố nói,giọng run run:-Là..tôi…cứu…anh.
Nhìn thấy nó trong lòng mình như thế,tim hắn run lên,nhưng âm thanh vẫn nhàn nhạt,ít biễu lộ:-Tôi đã từng nói,tính mạng cô thuộc về tôi.cô sống hay ch.ết,đều phải do tôi quyết định.Cô tự tiện làm trái ý tôi,nhất định tôi sẽ cho cô sống không bằng ch.ết.
-Bá..đạo..anh…khụ…khụ_Nó vùi đầu vào ngực hắn,thật ấm,thật mãn nguyện,tự nhiên nó nghĩ,ch.ết trong vòng tay này cũng đủ rồi,cũng thấy hạnh phúc hơn là ch.ết trong tay bọn người rừng.
-Tôi là muốn chôn chặc cô ở bên cạnh cả đời cũng đừng thóat,có mệt cũng không được ngủ,đợi trời sáng,tôi mang cô đi khỏi đây_Hắn nhẹ nhành vỗ người nó,thấy nó đau đớn,cảm giác tim tự nhiên nhói.Là nó bất chấp mạng sống cứu hắn,hắn cảm thấy căm ghét đều này.Chẵng thà là người trúng đạn là hắn.
-Tôi… có phải sắp….ch.ết rồi không?_Nguyệt hàm lim dim,giọng càng nhỏ.
-Cô đừng hồng thoát khỏi tôi,không dễ dàng như thế đâu,không được ngủ.Cô còn phải trả thù cho ba mẹ mình,cô muốn để họ ch.ết oan ức sao?_Tay nhẹ nhàng đặt lên trán nó,bắt đầu sốt rồi.hắn cố ý muốn nói chuyện không để nó ngũ,nếu ngủ có thể mãi mãi nó sẽ không tĩnh dậy.
-Vậy..nhờ ..anh có..được không?..khụ..khụ.._hơi thở yếu ớt,trên trán rớt mồ hôi,nó chỉ biết nghe hắn là phải nói chuyện,dù bản thân không biết đang nói đều gì.
-Không_hắn đanh mặt,dứt kháot nói.
-Tại sao?.Anh nợ..tôi..1..khụ..khụ..mạng.Có phải anh ghét tôi…Sao phải..luôn hành hạ..tôi_Nhựa giọng,càng nói càng nặng nhọc.
Hắn mím môi,hơi thở mạnh mẽ,đều im lặng.Hắn tự nghĩ “Nếu cô không phải được kẻ đó sinh ra,tôi sẽ không hành hạ cô.”
-Tôi…nhớ ba…nhớ mẹ..
Hắn nghe thấy liền giựt nhẹ người.Lời nói như đâm thủng nội tâm hắn, người con gái yếu ớt đang nằm trong vòng tay hắn được kẻ thù đã giết mẹ hắn sinh ra.Hắn muốn bâm tên đó ra hàng trăm mãnh,đến khi tìm ra kẻ đó đã đi trước 1 bước rồi,chỉ để lại 1 đưa con gái,người con gái này lần đầu tiên dám đứng trước mặt hắn lớn giọng,đạp chân,ngang nhiên không coi hắn ra gì.hắn đột nhiên nhớ lại những hình ảnh ngày đầu của nó.
Phải chi cô không xuất hiện trước mặt hắn vô tư như thế,hắn đã không phải tự lừa dối bản thân mình rằng rất căm ghét cô.Trái tim hắn giây phút này như bóp thắt,giờ 1 điều duy nhất hắn muốn,chính là nó phải sống.
Thấy hắn điều im lặng như thế,nó cũng không còn sức lực,liền lim dim nhắm mặt lại.Cơ thể như thả lỏng,bất chợt 1 cánh tay trên bụng buông xuống.Nó dường như đã đi vào thế giới khác của riêng nó.
Hắn giựt mình,kinh hải,gằng giọng lớn:-NGUYỆT HÀM…KHÔNG ĐƯỢC …ĐỪNG NHẮM MẮT…_hắn lây thế nào nó cũng không phản ứng lại.