Chương 47
Là nó gan trời,ngoan cố cãi hắn,làm cho tính khí ngông cuồng bá đạo lập tức bộc phát.
Mặt tối sầm đang sợ hơn cả lúc đánh gã đầu trộc,tất cả ai cũng im thinh thích,tim nhảy lọan theo,chăm chú không rời đi từng củ chỉ của Max.
Max bước tới,Nguyệt Hàm ngỡ hắn sẽ 1 tay đưa cô xuống địa ngục,nó nhắm tịt mắt lại như sẳn sang ăn cú đấm kia.Nào ngờ,tay Max giơ lên chỉ nắm lấy cổ áo của Vĩnh,sốc lên.
Max lôi Vĩnh xồng xộc đi ra,để lại bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng,run sợ.
Cả quán bar bị làm náo lọan cả lên.Cả đám bảo vệ cứ đứng như trời trồng cho đến khi đám cảnh sát tới thì mọi thứ điều thu dọn sạch sẽ đống tàn cuộc,giống như chưa có sự kiện gì xảy ra.Vẫn thác lọan như cũ.
-ưm..mm rượu..tôi mu..ốn..rượu.._Vĩnh lèo nhèo người mềm nhũng vừa bị Max thảy vào ghế xe sau.
Max lôi nó lên ghế đầu,nó dự sẽ ngồi cùng Vĩnh để giữ anh,nhưng bị đôi tay lớn kéo vào ghế bên cạnh cũng đành xuôi theo.
Giờ mới cảm thấy cổ khí lạnh đang ùn ụt kéo tới,tay đột nhiên bất giác bấu vào nhau,trong lòng sợ đến tim cứ nhảy cẩn lên,mắt cứ liếc sang gương mặt của Max.
Đến khi chạy vào bên torng biệt thự,âm thanh chỉ có tiếng thở mạnh của kẻ say sỉn,còn 2 người kia vẫn im thinh thích.
--Lão..đại_MNguyệt Hàm cắn môi,cố kìm đi sự sợ hải,cố mở cánh môi ra từng chữ.:-Tôi chỉ là muốn giúp một người bạn cũ…_sợ cái sự im lặng của Max,Max càng im lặng nó càng hảong lọang.
Đáng Lẽ nó muốn hỏi xem,tại sao hắn lại có mặt ở đấy,đúng lúc…Ngước lên ngía gương mặt tối sầm kia,hơi chút nghi ngờ,hắn theo dõi cô.
Max nhớ lại lúc trở về,khỏang không lâu,hắn từ thư phòng muốn quay lại phòng ngủ dạy cho nó 1 trận ra trò,muốn cho nó biết người bên cạnh nó hiện giờ là hắn,người đan ông là hắn đang sỡ hửu nó.Nó tuyệt đối không được tơ tưởng bất kì ai.
Vừa bước ra thư phòng,đã chạm phải hình bong nhỏ đi ra từ phòng ngủ,hắn quyết định đi theo.Nào ngờ,gặp phải rắc rối,hắn vốn muốn là khán giả ngồi trong gốc khuất nhưng khi gã đốc trọc ngu ngốc đụn tới nó,dĩ nhiên lòng nào mà chỉ ngồi 1 chỗ được.
Max dừng xe,Trước cái hồ lớn trong khu biệt thự.Ánh mắt vô cảm,lạnh tanh,hắn mở x era,bước xuống nắm lấy cổ áo Vĩnh lên.
Nguyệt Hàm lo lắng,vội nói :-Lão Đại a,anh muốn làm gì…_Nhanh chóng xuống xe,ngăn cản hành động của Max
---Đùng---Bủm----
Max ném Vinh xuống cái hồ nước,cơ thể nặng của Vĩnh khi bị thảy xuống làm nước văn tung tóe,ướt hết cả người nó.
-Lão đại,anh sao lại ném anh ta xuống nước,sẽ rất lạnh._Nguyệt hàm nhìn thấy Vĩnh nhưng chìm xuống dưới mặt nước,nó chạy nhanh tới hồ dự kéo Vĩnh lên.
Bị thảy xuống với 1 lực mạnh,cả người Vĩnh dường như cảm giác được cơ thể khá đau.Nước làm anh gần như tỉnh táo.Vĩnh bắt đầu ngọ quậy.
Max nắm Nguyệt Hàm lại,kéo nó giựt mạnh,khiến nó hốt hảong bật ngã vào ngực Max.
-Anh làm gì thế,không kéo vĩnh lên sẽ bị ch.ết chìm mất,anh ta đã say không biết trời đất gì._Nguyệt Hàm vùng vằn người,muốn thaót khỏi lòng ngực lớn của Max.
-Còn cử động,tôi lập tức bắn ch.ết cậu ta._Sắc như dao,âm lãnh không chút lưu tình,nói chắt nịch khẳng định nhất định có thể làm.
Nguyệt hàm lập tức bất động,nhìn Vĩnh dưới nước giãy giụa,vì men rượu làm anh không còn sức lực,người mềm nhũng sức để bơi vào cũng không có khả năng.
Max nắm chặt nó vào người,ma mị phát ra âm thanh:-Do cô mà cậu ta mới phải khổ sợ như thế._Đưa môi gần vào gáy nó,tiếp túc mờ ám nói:-Nhìn đi,cậu ta đang rất khổ sỡ,có phải cảm thấy bất lực không?
Thấy nó im lặng,như ch.ết đứng nhìn Vĩnh đang cực nhộc thở từng ngụm cứ trồi lên rồi chìm xuống.
Đúng là nó cảm thấy vô cùng bất lực.
Hẳn nhếch môi quỷ mị,hài lòng với thái độ của nó,lại nói tiếp:-Chính cô đã khiến cậu ta phải chịu đựng hậu quả của mình gây ra.Xem kia,vì cô ngoan cố không yên phận,nên sẽ hại ch.ết cậu ta.
Nó rung mình,tay như tê liệt,thì ra hắn làm vậy là để cô biết,chống đối hắn sẽ có cái hậu quả gì,nếu gián hình phạt vào người nó thì nó có thể dễ dàng chấp nhận,nhưng hắn lại độc nhẫn hơn dùng cách này để chứng minh cho nó thấy rõ cô phạm phải sai lằm nghiêm trọng.
Nếu cô nghe theo hắn,không chống lại lời hắn thì Vĩnh cũng sẽ không phải chịu đựng đau đớn như thế.Là do chính cô mà ra.
Cô nghẹt thở,từng ngụm khí hít lấy,gằng giọng ra từng tiếng:-Tôi sai rồi.!
Hắn cười nhếch môi.
-Cứu anh ta lên đi,tôi sẽ không bao giờ làm trái ý anh,anh không thể để anh ta ch.ết được.Nếu Tống A Vĩnh ch.ết,kế họach chúng ta cũng không dễ thành.Tống Hào sẽ quy động cả Maséc giúp sức thì mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn.Tống A Vĩnh ch.ết hàon toàn không có lợi cho anh và Sát Bang._Nó ra sức tìm 1 con đường thóat .
Nghe qua tức nhiên vô cùng hợp lí.
-Được,vậy thì cô mang cậu ta lên._Hắn lại tà mị không để lộ suy nghĩ,nói rồi bế nó lên.
--Đùng--Bủm--
Một cú rơi nữa,lực nước làm da thịt nó đau rát,cảm được nhiệt lạnh buốt người,Cơn hảong sợ tăng lên,vì nó hảon tàon sợ nước.Khiến nó nhớ lại lần nó té xuống hồ bơi 5 năm về trứơc,kí ức lúc nhỏ bị thả trong hồ kính lớn,gần như ch.ết ngạt giãy giụa nhìn máu ba mẹ cô loang chãy,nỗi ám ảnh kinh hàong chưa 1 lần quên được.
Bơi!
Thấy Vĩnh thả lỏng người,như sắp chìm xuống hồ.Nó cố vơi tay kéo vĩnh lên,nhưng cái nỗi sợ nước lại làm nó cũng mềm nhũng ra.
ch.ết!
Là cả 2 cùng ch.ết,vì hàon toàn vô lực.
--------------------------------------------------------------
-Uống trà rừng cho ấm đi_Tiểu Bang 1 cậu nhóc thông minh 16 tuỗi mặt còn rất non nớt,bên cạnh đỡ Nguyệt Hàm lên nâng chén trà vào miệng cô.
-Nhóc,em là…_Có chút mệt mỏi,nhưng con mắt dò hỏi chiếu lên người Tiểu Bang rất lâu.
-Không phải nhóc,tôi là tiễu Bang,người được Lão Đại mang về đây giữ căn biệt thự này._Tiểu Bang bực dọc,ra vẻ không hài lòng cao giọng nói.
Nguyệt hàm có phần tức cười,cậu nhóc ra vẻ già dặn,nhưng cái mặt thì non choẹt.
Cô Vuốt đầu,làm Tiểu Bang khó chịu hành động xem cậu như con nít.Hất Tay Nguyệt Hàm ra:-Này,đừng đụn vào người tôi.
Nguyệt Hàm vẫn cười,nhưng rồi lại sức nhớ ra 1 việc,mặt nghiêm túc hẳn:-Người tên A Vĩnh,em có biết anh ta không,anh ta có phải cũng được cứu lên rồi không?
Tiểu Bang nhàn nhạt,thờ ơ đáp,tay thì phủi quần áo ngồi dậy:-Tên ngốc đó sao,bị lão đại cho người vớt lên sau đó thải ra đường rồi,có sống hay không tôi không biết.
-Sao..?_Nguyệt Hàm hết hồn,bật ra 1 câu,rồi nóng vội vịnh vào người Tiểu Bang nói tiếp:-Tống A Vĩnh bị ném ra đường sao,lão đại sao có thể làm vậy được.
-Có gì không được,tên ngốc đó nếu không do lão đại bảo tôi vớt lên thì ẳt sẽ ch.ết thật,đến khi hắn hồn mê tỉnh dậy thì lão đại bảo quăng hắn ra đường,cho hắn tự mò đường về nhà.Xem ra lão đại còn chưa muốn hắn ch.ết đâu._Tiểu Bang lạnh giọng nói dài.
Nguyệt Hàm thở phào,tự nhiên thấy nhẹ nhỗm,lão đại cuối cùng vẫn không hạ thủ.
-Chị cũng nên yên phận đi,làm lão đại không vui bản thân chị cũng khó giữ,huống gì muốn giúp ai_Tiễu Bang liếc mắt qua nó,rồi định bước ra ngaòi,bang quơ tặng 1 câu xme như khuyên nhủ.
-Thằng nhóc này,thật là!_nó có chút thích thú,thằng nhóc chỉ tỏ ra lạnh nhạt nhưng rõ cùng rất để tâm.Đúng là những người trong Sát Bang ai cũng kì hoặc.
Nó tự nghĩ,không biết giờ Vĩnh thế nào,nhưng rồi cảm giác mệt mỏi làm no chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
---hơ..hơ…ư…hơ_Nguyệt Hàm trán đẫm mồ hôi,miệng nói mớ,sắc mặt rất hỏang lọang.
Giấc mơ kinh khủng,tay nó nắm chặt tấm chăn,mồ hôi không ngững tuôn,lòng ngực cố thở mạnh,nhưng vẫn không thoát khỏi cơn ác mộng.
---A!—thét lên 1 tiếng,mở mắt ra,nó liền bật người dậy.Lòng ngực nặng nhọc hít lấy từng ngụm khí.
---Cạch----
Giật mình!
Nguyệt Hàm kinh hãi quay đầu nhìn ra cửa,trong bong tối lóe ra 1 thứ ánh sáng chói mắt,Một thân ảnh cao lớn,trong rất tà ám chậm chậm bước tới.
Vừa bước ra khỏi trận kinh mộng,giờ bị kẻ này làm cho tim lại nhảy nhót,cả người nó thấy lạnh run.
-Anh…!_Gương mặt dần hiện ra 1 rõ.Nam nhân như bước ra từ bức tranh vẻ,tuấn mĩ đến mắt nó nhòa đi.
-Sụyt..!_Ngón tay thon ra hiệu nó im lặng,ánh mắt ma quái như dụ hoặc.
Giọng hạ thấp,như tháong qua 1 cơn gió,rất quyến luyến:-Cô gái nhỏ,em thật không ngoan,đã bảo phải chờ anh quay lại,cuối cùng để anh tìm em rất lâu.
Mắt nó căng tròn,lung linh trong bong đêm,khiến tim người ta phải lung lây,nó thẩn thơ nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt 1 người sao hỏa vừa rơi xuống.
-Cái..cái …gì?_Nó lung túng,hắn ta đang nói chuyện gì,nó khó hiểu nhướng mắt lên.:-Anh là ai…từ đâu anh lại xuất hiện ở đây.?
Tức nhiên khiến nó bất ngờ là 1 người bình thường không thể dễ dàng gì vào được nơi đây,Căn biệt thự được lấp đặt hệ thống an tàon cao,do chính Max đã thiết kế.Tên nàycó thể ngang nhiên vào tận đây,không tránh được sự tò mò của nó.
-Chậc…_Người đàn ông tuấn mĩ ra vẻ hờn dỗi,tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc vuốt nhẹ.:-Em gái nhỏ,em thật rất hư,lừa gạt anh với 1 cái tên để anh cực khỗ tìm em vất vả,vậy mà giờ em lại quên cả anh.Em làm anh không vui rồi đấy._Giọng mê ám tà tà,nghe rất quỷ,hơi thở đặt biệt trên người khiến nó như bị đưa vào mê tình.
-Anh…là Thiếu Thất_Mở căng mắt,lục lại bộ nhớ cũ kĩ,đúng là không lâu cái người này từng xuất hiện.Nhưng do quá nhiều thứ vốn cũng chẵng để tâm gì đến hắn,nên quên bén đi mất.
Không biết cơn gió độc nào,đưa hắn tới đây ra vẻ mờ ám.Hắn là thân thế gì,không lí nào vào được tận đây àm bọn Lạc Tư không hay biết.
-Good..Tiểu Nguyệt em không làm anh thất vọng,cuối cùng cũng nhớ ra anh.Nhưng tội lừa dối anh thì không thể tha thứ được._Thiếu Thất cười quyến rủ,trong bong tối càng sắc bén,ma mị kề sát nó.
-Lừa anh cái gì….,tại sao anh vào được đây._Nó dè chừng lùi ra,tay chậm chạp đúc vào dưới gối.
-Em lừa anh,em cho anh 1 cái quý danh khác.Làm anh moi móc cái tên Thiệu Mĩ khắp nơi,lừa anh vẻ đợi anh quay lại…vậy mà em lại chạy mất._Thiếu Thầt đưa môi chạm vào má nó,như đưa tình,thân ảnh cao lớn khom người xuống.
-Tránh ra._Giọng điệu lạnh tóat,Nguyệt Hàm chĩa mũi súng vào thái dương Thiếu Thất,ánh mắt vô cảm nhìn không chút lây động.
Muốn dùng mỹ nam kế với nó sao,xưa rồi diễm.
Thiếu Thất vẫn rất bình thản,nhưng hành động đã dừng lại.Môi nỡ nụ cười tà ám:-Tiễu Nguyệt,em đúng là 1 cô nhóc hư.Rất thích làm người ta khó quên,khiến anh điên đão nhớ mùi hương em,nhớ vẻ mặt lây động lòng người của em,tìm em vất vả vậy mà giờ em đối xử với kẻ si mê em như thế nào?
-Tôi hỏi lại.Anh là có thân phận gì,anh sao vào được đây.Anh muốn gì ở tôi.?_Nghiêm giọng,mặt sắc lạnh không đoái hoài gì tới lời dụ hoặc của Thiếu Thất,Súng trên tay cầm chắc,mở khóa nòng,xem ra nó không phải đang hù dọa.
Kẻ có thể ngang nhiên vào đây,hẳn không tầm thường,tốt nhất ra tay lạnh lùng dứt khóat,không để hắn có sơ hỡ tổn hại mình.
-Em buông súng xuống rồi nói chuyện có được không,như thế thật không có lịch sự gì cả.Anh không tổn hại em.Anh đến đây chỉ vì nhớ em…muốn em…Còn..vào được đây..haha…không có gì khó.Chuyện này có gì quan trọng,quan trọng là anh đã gặp được e._Cái tay để lên tay cầm súng của nó,từ từ vuốt ve,hắn như 1 kẻ sắc nam cứ mê luyến dụ tình,giọng điệu không đứng đắn,môi cứ mĩm cười tà mị.
----Thiếu Thất—Âm lãnh lạnh lẽo vang lên trong không gian,nghe đặc thù rất quen thuộc.
Thiếu thất hơi có chút giật mình,nhưng rồi lại bình thản nỡ nụ cười gian tà.
-Đến nhanh thật._Thiếu Thất có vẻ nuối tiếc,bộc lộ chút phàn nàn.Tay vẫn lướt lên da thịt nó.
-Bỏ cánh tay chó đó ra._Âm khí tỏ ra càng nặng,lời nói có phần nặng mùi sác khí.Vang lênh như cảnh cảo.
Nguyệt Hàm giật bắn người,giọng điệu này là!
Trong bong tối căn phòng,cánh cửa tự mở ra,lại là 1 thân thân ảnh lớn,lãnh khốc sặc mùi bá khí tràn vào.Gương mặt tuấn tú kia như 1 vị thần bóng đêm khóac trên người bộ cánh đen.
-Lâu rồi không gặp..haha..Max.!_Thiếu Thất điềm nhiên cười,gạt cây súng trên tay Nguyệt Hàm xuống,xem như đồ chơi hù dọa,không bận tâm đến,Thiếu thất xoay người ngẩn cao đầu,ra vẻ 1 người bạn cũ,cười cười.Tay bỏ vào túi nhìn Max thật kiệu ngạo.
-Thiếu Thất-----