Chương 52
-HenRy,là thầy dạy quốc ngữ,chứ không phải “thằng nhóc người lai”gì đó.Bạn nữ kia có thể đứng lên không.?_Henry mĩm cười đầy ẫn ý,nhìn Nguyệt Hàm có phần trêu đùa.
Cả lớp xoay lại với đôi mắt hình viên đạn.
-Nguyệt Hàm,bạn nói gì thế,thấy gọi bạn kìa!_Thầy Nguyệt Hàm cứng họng,Tư Tư kéo người thì thào.
Cả 2 bốn mắt nhìn nhau,Nguyệt Hàm thì đơ mắt ra nhìn,Henry tỏ ra thích thú luôn mĩm cười tươi rói.
-----------------------------------------------------------
-Về thôi!_Nguyệt Hàm đừng lên,nói với Tư tư
-Khoan đã,em Trịnh Nguyệt Hàm có thể gặp tôi một chút không?_Henry mĩm cười,bảo dừng bước.
Tư tư thấy vậy,cuối đầu:-Nguyệt Hàm,vậy mình đi trước.
-À..em học sinh năm 2,sao em lại học chui năm nhất thế!_Henry nhìn Tư tư nheo mắt mĩm cười nói.
-Ơ..dạ..em.._Tư Tư đỏ mặt,không dám ngẫng đầu lên.
-Thầy có gì không,không thì tôi phải về đây_Nguyệt Buồn chán nói gắp,người định quay đi.
Henry kéo Nguyệt Hàm lại.
-Đầu đá cô gấp….ưm..ưm_Henry chưa kịp nói hết câu,đã bị Nguyệt Hàm bịt miệng.
Tưtư thấy vậy một mạch đi ra ngaòi.
Nguyệt Hàm buông tay ra,rợn mắt:-Thầy Hnery mong thầy giữa kháoch cách 1 chút,đừng tỏ ra quen biết với tôi được chứ!
-Почему?_Henry căn mắt lên làm như thắc mắc không hiểu.
Почему?:nghĩa là tại sao?
-Chỉ là không thích.Con người kì quặc,xem ra anh không phải người bình thường,là người nga lai việt mà lại lấy tên Henry,cứ tưỡng người Mĩ lai,còn nữa thầy giáo mà lại bị xã hội đen truy đuỗi,đúng là khác thường._Nguyệt Hàm giễu cợt.
-Nếu nói kì lạ thì,em kì lạ hơn đấy.!_Henry mĩm cười tà mị.ánh mắc khác thường.
-Ý thầy là gì?_Nguyệt Hàm liếc mắt,khó chịu dò ý.
-Không,chỉ là nhìn em rất kì lạ thôi._Henry nhúng vai.
-Dư hơi.! Chào thầy!_Nguyệt Hàm chán ghét,muốn rời đi.
-Khoan.Đi ăn cơm với tôi đi!_Henry keo tay Nguyệt hàm,làm cô liếc nhìn tỏ ý,henry liền buông tay ra cười hì hì.
-Không.!_! câu lạnh lùng,rồi cất ước ra cửa.
-Nếu cô không muốn tôi trả ơn thì ngay mai tôi sẽ nói với cả trường em và tôi thân thiết đấy!
Nguyềt Hàm dừng lại.:-Chỗ,giờ,anh tự chọn,xong nói tôi.Sau này đừng phiền nữa.!
-Yes!_Henry cười tươi,mừng rỡ nhìn Nguyệt Hàm đi khuất.
Nguyệt Hàm chân diện rất đơn giản,cô không bận những bộ kiêu sa lộng lẫy khi làm nhiệm vụ trong các tiệc tùng,cũng không phải bộ đồ đen bó sát cực ngầu mà cô thích,mà là bộ đồ hết sức tầm thường.Cái áo phong mỏng màu kem nhạt,chiếc đầm xòe tới đầu gối màu xanh ngọc bích,rất đơn giản,chiếc giày cao gót 5 phân màu kem nhạt.Tóc cột cao,mắt kính được cô nâng lên mũi,ung dung bước vào 1 nhà hàng sang trọng dưới ánh đèn mờ ảo,yên tĩnh.
-Ở đây!_Henry nhìn thấy Nguyệt Hàm,mừng rỡ vẫy tay.
Nguyệt Hàm bước gần hơn tới bàn.
Henry cũng rất đơn giản,nhưng lại tỏa ra sự lịch lãm,phong độ,cực điển trai.Tóc màu nâu để mái ngô như các mĩ nam hàn quốc.Đôi mắt to tròn 2 mí như trẻ con,long mi dày và cong.đôi môi nhỏ mỏng ửng hồng như con gái.nước da trắng như sữa.nói chung gương mặt không có chỗ chê được,nhìn rất đáng yêu.Dáng người khá cao,không nhiều cơ bắp,nhưng vẫn chẫun săn chắc,bận áo sơ mi trắng nhìn rất bảnh,đôi chân dài, nhìn anh không khác gì phong cach đàn ông hàn quốc.
Tự nhiên Nguyệt Hàm lại không biết rõ,anh ta là người sinh ra từ nước nào nữa.
Anh ga lăng kéo ghế ra cho Nguyệt Hàm.
-Chọn món đi!^^!_Henry mĩm cười,chăm chú nhìn Nguyệt Hàm.
-Anh có thôi nhìn tôi kiểu đó không_Nguyệt Hàm hơi khó chịu,
-Cô hình như không biết cười thì phải?_Vẻ mặt henry đâm chiêu.
-Đừng nói linh tinh nữa,mau chóng kết thúc rồi về.!_Cằn nằhn,Nguyệt Hàm chú tâm ăn ngon lành các món ăn trên bàn.
-Cô ăn kinh người thật đấy.!_Henry hơi kinh ngạc,Nguyệt Hảm đã ăn phần rồi àm vẫn còn ăn.
-Nè kêu tôi thêm 1 đĩa bíchtết đi._Cô vừa ăn vừa nói.
Cái bộ mặt thật của Nguyệt Hàm sắp lồi ra rồi,giống như con cáo ham ăn,nên đuôi cáo đang dần lồi ra ngaòi.
-hihi_Henry cứ ngắm nhìn Nguyệt Hàm,trông rất thú vị,miệng cứ mĩm cười.
-Không ăn sao?_Cô ngước nhìn henry 1 cái,rồi chóm tới.:-Không ăn bỏ uổng,đưa đây ăn cho!_Nguyệt hàm gom cái dia henry con nguyên qua mình.
-Hơ.._Mặt henry đơ ra không biết nói gì.
-Sao?,không cần ngại,ăn không nỗi tôi ăn hết,đừng ngại_Nguyệt Hàm không để ý,vẫn cứ tiếp túc bỏ vào mòm miếng thịt nướng.
--Ơ.._Henry trố mắt ra,miệng cứg đơ.Hình tượng lạnh lùng 1 phút đã tiêu tan hết.Nhìn Nguyệt Hàm Henry liên tục bật cười.
-Cô thú vị quá.haha,đặc biết nhất trong các cô gái tôi từng gặp.haha_Henry tự nhiên không nhịn nỗi,nhìn Nguyệt Hàm đáng yêu ch.ết đi được.Bộ dạng lạnh lùng rất quyến rủ,bộ dạng hiện tại lại rất đáng yêu.
Nguyệt Hàm thi chỉ lo ăn,cả mấy tuần nay,bị Tư tư đeo bám suốt ngày,có cơ hội lại chạy đi điều tr.a từng người trong danh sách,bận chỉ có thới gian nấu mì gói,được ăn thế này như đạp phải đuôi cô rồi.
-Phải rồi,anh dạy ở trường bao lâu rồi.?_Vừa nhai vừa nói.
-Được 1 năm thôi.ăn từ từ,ai giành với cô đâu.hihi_Henry rút khăn lau miệng cho cô.
-À..Anh có thấy trường có gì đặt biệt không?_Nguyệt Hàm cố ý dò hỏi.
-Đặt biệt hả?_Henry ra vẻ suy nghĩ:- À có!
Nguyệt Hàm dừng ăn,ngước lên nhìn:-Thế nào
-Trường thì không có gì đặt biệt,nhưng cô thì rất đặt biệt.hìhì_Henry cười cợt.
-Ắch.._Nguyệt Hàm bị trêu chọc,nhếch môi bực bội.:-Nếu nói kì quặc thì anh đúng hơn!
-Sao cô hỏi trường làm gì?.Cô sao không tò mò tại sao tôi bị bọn xã hội đen đuỗi bắt?_Henry chóng cầm,mặt khó đóan.
“Chẵng liên quan đến nhiệm vụ,tôi hỏi anh làm gì ,đồ điên”Nguyệt Hàm nói trong lòng,xong lại nâng ly nước lên uống.,nói:-Vậy sao anh bị chúng bắt.?
-Ưm..bí mật..!_Henry nháy mắt cừơi trêu chọc.
Nguyệt Hàm bực bội cứ bị tên này chơi đùa,lấy rau nhét vào mồm henry.
-Ặc..ặc.._Cả họng henry nhét đầy rau rơi ra.
-Ăn đi,chỉ giỏi tào lao!_Nguyệt Hàm liếc xéo,cười khì khì chọc tức.
-Đầu đá,cô hại tôi sao.?_Henry bực dọc,kéo dĩa thức ăn ra,làm Nguyện hàm định chĩa miếng thịt bò bị hụt.
-ch.ết tiệt!trả đây coi_Co dần lộ ra cái abn tình lúc ở chung với bọn Lạc Tư.
-Không!nói xin anh henry đi!..ngoan nói đi.._Mặt henry gian tà,cười điễu nhướng mắt lên.
“xin cái móc gió nhà người”_Nguyệt Hàm chu mỏ,dùn chiếc giày dưới bàn đạp mạnh.
-Á…đau.!_Mặt đau điếng,xém chút đụn chiếc bàn đỗ nước.
Tiếng động,làm mọi người quay sang chú ý.Henry nhìn xung quang,tấhy mọi người liền,đưa tay xua xua,mĩm cười không có chuyện gì.
-Đầu đá,cô hun dữ thật đó_Henry nhỏ giọng thì tàho,không dám lớn tiếng.
Nguyệt Hàm,chu môi tức giận,cầm cái muỗng lên
Cốp—
-Á..sao đánh hoài thế!_Henry là lên,bị cái muỗn đã thương,liền xoa đầu.
Cả nhà hàng lại tiếp tục quay sang nhìn.
Mặt henry méo đến cười không nỗi,chĩ xua xua tay.
Lại thì thào không ra tiếng:-Đầu đá,cô muốn bạo động hả?
Nguyệt Hàm quơ chiếc nĩa lên,hừ dọa,dùng khẩu hình miệng đe dọa
(Anh mà không im miệng,chiếc đĩa này sẽ cấm vào miệng anh..biết chưa..)
-Tôi đưa cô về!_Henry mở cửa xe hơi.
-Không cần,tôi tự về.
-Lên đi,giờ nay khó đón xe lắm_Henry cười kéo tay cô lai.
-Tôi thích đi bộ,cám ơn!_Nguỵet Hàm không thèm nói,hất mặt đi.
Đi được vài bước,Henry từ phía sau đi tới.
-Không về,theo tôi làm gì!_cô ngạc nghiên quay snag hỏi.
Cả 2 tiếp tục bước đi.
-Đưa cô về_Henry nhoe răng cười hihì.
-Tôi đã nói không cần_Nguyệt đẫy Henry ra,bước đi thật nhanh về phíatrước.
Henry cứ lì lọm chạy theo.
-Giỡn mặt hả,tên người lai nay!_Nguyệt Hàm bực bội,lại đẫy henry ra.Chạy nhanh
Cả 2 cứ đi như vậy suốt đường,Đẫy—rồi Chậy—Rồi đuỗi theo—
Từ đằng xa.
-Bà chẳn lữa,cô ch.ết chắc rồi.khìkhì_Giọng nói gian tà,hứng thú trên tay cầm máy ảnh.Tay còn lại cầm điện thọai:-Lão đại..có cái này hay lắm!.