Chương 57
--Trò quỷ gì thế,tôi thật không hiễu,Sau phải qua yêu lại,nói thế chẳng thà tôi không yêu anh,chứ không giết a Vĩnh.Anh Không cần lo.Để xem ai yêu ai nhiều hơn._Nguyệt Hàm ngẩng mặt,tuy co phần không hiễu,nhưng muốn trả thù phải mượn tay hắn,cô muốn rời khỏi cái thể giới ma quỷ này.
Hắn nhếch môi,vẻ mặt đẹp điểu của hắn làm cô rung mình.
Chưa gì cô gần như bị nhan sắc của hắn làm lung lay rồi.
Hắn đang thử thách cô,thử thách cả chính mình,Hắn muốn biết hắn có thật sẽ yêu cô,sẽ bỏ qua thù hận,và nếu hắn yêu cô,dĩ nhiên không để cô bên cạnh hắn nữa.Đó là cách bảo vệ người hắn yêu.
Còn nếu cô yêu hắn,là cách cô chọn chôn mình dưới thân hắn.Hắn con muốn xem cô tự tay giết ch.ết người cô từng yêu thế nào.Con trai của kể thù cô căm ghét nhất.
-Tôi muốn bếit 1 điều,trước khi tôi đồng ý._Nguyệt Hàm xoay qua đối diện với Max.
Max nhếch môi,tỏ ý chờ câu hỏi.
-Anh … đối với tôi như thế là tại sao?.Anh sẽ không yêu tôi,đúng chứ.?..Ruốt cuộc,anh xem tôi là gì hả?,Tình nhân,nô lệ,món đồ tiêu khiển.._Nguyệt Hàm run giọng,lời nói thật sâu torng tâm cô luôn muốn hỏi hắn.Hắn muốn gì ở cô chứ.
Mặt cũa hắn ngày càng lạnh lẽo,đôi mắt ma mị thâm sâu quấn lấy gương mặt khống khổ của Nguyệt Hàm.:-Những thứ đó điều là 1 cả.Tình nhân,nô lệ,món đồ tiêu khiễn không có gì khác nhau đâu,và cô hội tụ tất cả những điều đó.Cô hỏi tôi xem cô là gì?....Vậy..cô nghĩ xem tôi coi là gì nhỉ?..._Max dời mắt mình đi,nhìn một nơi xa xăm nào đó,như tìm 1 đáp an,chính hắn củng muốn được giài đáp.:…Đến khi trò chơi này kết thúc,cô (hắn) sẽ có được đáp án.
-Anh…_Nguyệt Hàm đè nén mọi thứ,gần như muốn nỗ tung vì hắn,kẻ đang thử thách trái tim cô.Cô thấy sợ,sợ mình sẽ thua cuộc.
Cả 2 người họ,đang chơi 1 trò chơi mà đã có đáp an từ khi bắt đầu,mà chính họ không nhận ra.
-------------------------------------
-Từ nay,nhiệm vụ của cô được rút khỏi,tôi sẽ nhờ người khác thay thế cô._Lạc Thần nhạt giọng,tay bỏ vào túi.
-Tai sao?.Tôi đã gần tìm ra được rồi.Không thể rút.Tôi không đồng ý._Nguyệt Hàm chắt nịch,quyết phản đối.
-Đây không chuyện tôi có thể giải quyết,Max đã ra lệnh cô cứ làm theo đi.
-Lão Đại.._Nguyệt có chút ngây người.:-Tôi đi hỏi rõ._Xoay gót cô 1 chân đi thẳng.
---Cạch---
-Lão Đại,tại sao lại huy bỏ nhiệm vụ của tôi chứ_Nguyệt Hàm cao giọng,khó chịu.
-Cô.._mắt hắn ngước lên,xoay ghế lại đối với Nguyệt Hàm,thần thái sặc mùi sát khí,phòng thái làm người ta thấy run hãi.Hắn giỡ hộc tủ bàn ra.Lấy ra chiếc đồng hồ,thảy lên bàn.
Nguyệt Hàm khò hiễu,bước tới vài bước.
Ngạc nhiên.!
-Đồng Hồ.._Nguyệt Hàm kinh người nheo mày.”Là của Henrry”
-Nhận ra chủ nhân nó không.?_Hắn ma mị hỏi:-Tại sao nó lại ở trong nhà của cô_Hắn bắt đầu gằng giọng.
-Chuyện..chuyện này…!_Nguyệt Hàm ấp úng.:-Không phải như anh nghĩ.
-Rầm---
Kinh người.
Max đừng bật dậy,bàn tay to lớn đập xuống bàn,bước tới gần Nguyệt Hàm.
Ánh mắt đầy hung hẵng,dồn Nguyệt Hàm tới vách tường lạnh,bàn tay bóp chặt càm cô.:-Nói xem,tại sao hắn ta lại để quên đồng hồ trong nhà hả?
Nguyệt Hàm nhìn thấy sự giận dự trong Max,gần như muốn nuốt chững cô.