Chương 72
-Bây giờ phải làm sao đây,nếu không mau lấy đạn,anh ..khó àm giữ mạng được.nơi đây là đảo hoang,tôi chẵng dám đi sâu vào rừng,nguy hiễm bất rắc luôn ring rập.Có diều nếu không đi sâu vào trong chẵng lẽ phải ngồi đây chờ ch.ết.Không thể ăn trái cây mà sống được._Nguyệt Hàm đốt lửa,giọng bình ỗn,nhưng ruột gan thì rối bời.
-Cô sợ cái gì,nếu xảy ra chuyện..tôi sẽ không để cô ch.ết đâu_Max lim dim nói,hít thở đều,câu nói mang 1 sự khẳng định.Đây cũng là đều hắn lo lắng,hắn có quyền quyết định mạng sống của cô.Hắn đã quyết bảo vệ người con gái này thì nhất định phải làm được,dù phải đỗi cả mạng sống.
Max nhớ lại lúc trên máy bay,chút rung động khi gương mặt nhỏ bé kiên quyết cùng hắn sống ch.ết vẫn còn in ấn trong tim hắn.Ngập tràn sự ấm ám,hắn lúc đó mới càng nhận rõ ràng.Hắn “yêu Nguyệt Hàm” hơn cả bản thân mình.
Nguyệt Hàm dùng ánh mắt lo lắng:-Nơi rừng thiên nước độc,làm sao để sinh tồn đây,nếu anh không bị thương thì còn hi vọng.Cũng tại tên Lạc Thần ch.ết bầm ấy,nếu tôi con giữ được cái mạng trở về.Tôi thề sẽ bâm hắn ra ngàn mãnh để cá ăn.
Mắt Nguyệt Hàm lóe lên sự giận dữ,Max chỉ nói Lạc Thần đã phản bội và muốn giết ch.ết cả hai người,khiến cho Nguyệt Hàm tức sôi máu.Nguyệt Hàm trước này ghét nhất kẻ 2 mặt,không ngờ lâu nay sống gần quỷ mà không biết.
Cho đến sáng,những tiếng chim rừng ríu rít vang cả khu rừng,sương đêm trên những tán lá đọng lại cũng rơi xuống.Một làn gió nhẹ từ biển thổi vào khiến tâm trạng trở nên trong lành hơn.
Nguyệt Hàm thức canh Max cả đêm.Nào ngờ ngủ quên lúc nào không hay.Ánh sáng xuyên qua túp lều cũng là lúc nó thức giất.
Khẻ lây người Max dậy.Người hắn vẫn còn lạnh cóng,cũng may là sức của hắn không giống như người bìnht hường,được trải qua khổ luyện,nên hơi sức vẫn còn có thể lấy lại.Ngủ sau 1 đêm yên bình.Chân hắn đã có thể đi được.Chỉ là vết đạn còn chưa lấy ra hành hắn khiến cơ thể đau đứt ruột gan.
Sauk hi cô đi hái ít trái cây trong rừng,cô quyết định cùng hắn đi sâu vào rừng.
-Nếu chịu không nổi thì hảy nói.Anh không cần chịu đựng như thế,hay nghĩ chút đi_Nguyệt Hàm mím môi,nhìn gương mặt đầy mồ hôi cả hắn,vì đau nhưng chẵng kêu rên 1 tiếng cứ tiếp tục tiếng đi.Nguyệt Ham thấy sót ruột muốn dừng lại để hắn nghĩ ngơi.
Ở đằng xa bọn họ,có tiếng xì xào, con mắt ẫn núp sau những tán lá cây hơi thở mang sự nguy hiễm.
-Nếu anh không ngừng lại,thì tôi sẽ không đi nữa.Anh cố chấp đi như thế bất chấp cơ thể đang chịu đựng quá giới hạn.Thì anh nghĩ chúng ta sẽ sống nỗi vươt khỏi đây sao.Chưa tìm được con đường sống thi mạng anh đã mất rồi._Nguyệt Hàm bực bội,dìu Max trên vai nhìn Max cứ chịu đau mà bước đi,tâm can cô cũng chịu nỗi mà ngừng bước lại.
-Nếu không đi trời sẽ tối,không tìm được hang trú,thú hoang trong rừng sẽ đến,lúc đó rất khó chóng cự.Tôi không đủ sức bảo vệ em bây giờ,mau đi thôi._Max cắn răng,đè nỗi đau thể xác xuống,điều hắn lo duy nhất là an nguy của Nguyệt Hàm.
-Nhưng ..mà…_Nguyệt Hàm không phản bác được,Max cứ 1 một mực đi như thế cô làm sao bỏ mặt không lo.
--------------------------------------------
-Max ch.ết rồi,Sát Bang cần có người để thay thế.Nếu không cả Sát Bang sẽ lọan,Hắc đạo cũng sẽ làm lọan._Lạc Thần ngồi trong phòng.ÁNh mắt lạnh lẽo cất tiếng.
-Lạc Thần,cậu nói cái gì chứ.Max làm sao ch.ết được,Còn nữa Sát Bang không ai có khả năng thay thế Max _Lạc Tư tức giận,bật đậy,đẫy ghế đang ngồi bật ra.
-Bây giờ là lúc nào rồi mà con cố chấp.Max thật sự đã ch.ết_Lạc Thần mặt hiện lên sự u ám,giọng nhấn mạnh.
-Anh dựa vào đâu nói Max và Nguyệt Hàm đã ch.ết._Phúc Hoàng trầm ngâm nảy giờ,đột nhiên cất tiếng ám muội.
-Dựa vào chính con mắt tôi.Max đã thật sự ôm Nguyệt Hàm nhảy xuống._Lạc Thần khẳng định.
-Tại sao Max lại phải nhảy xuống chứ,Max không thể hành đồng vô cớ như thế._Phúc Hoàng cao giọng,vương mắt tà tà nhìn Lạc Thần,như 1 tìm ra điều gì đó trên gương mặt Lạc Thần.
-Anh cần tôi lập lại bao nhiêu lần nữa,Max đã trúng thuốc mà không tỉnh táo.Tôi đã chạy tới cứu nhưng không kịp._Lạc Thần gắt gỏng,dường như nhận ra được sự nghi ngờ của Phúc Hoàng.Sau đ o Lạc Thần dịu giọng xuống,thu lại ánh nhìn,mặt đầy đau khỗ:-Tôi vô dụng,tôi không thể cứu kịp Max và Nguyệt Hàm,nhưng điều quan trọng trước mắt Sát Bang không thể 1 ngày không có người điều hành.Con nữa Tập Đàon CeO không thể không có chủ tịch.
---Rầm---
Lạc Tư điên tiết,chịu không được những lời Lạc Thần nữa,quát lớn:-MẶC KỆ LÀ MAX VÀ NGUYỆT HÀM CÓ CHẾT HAY KHÔNG,PHẢI LỤC TUNG CẢ THẾ GIỚI LÊN CHO ĐẾN KHI TÌM ĐƯỢC XÁC CỦA 2 NGƯỜI ĐÓ.CHUYỆN NÀY KHÔNG THỂ TRUYỀN RA NGOÀI,VỊ TRÍ CỦA MAX VẪN SẼ GIỮ NGUYÊN KHÔNG AI ĐỤN ĐẾN.
Lạc Tư điên tức,mặt đỏ ngầu,đập tung cửa bước ra.
Chỉ con lại Phúc Hoàng và Lạc Thần.
Phúc Hoàng chậm chạp bước tới gần Lạc Thần,hơi khí có phần bí hiễm, chút mờ ám.
-Đừng để tôi tìm ra Max và Nguyệt Hàm,lúc đó…chúng ta sẽ rất khó xử
Lạc Thần sững người,lời nói ẫn ý ám chỉ.Khiến mặt Lạc Thần đanh lại.
-Con nữa.._Phúc Hoàng bước ra t ạn cửa rồi ngừng lại,ý định để lại thêm vài câu.Trầm giọng lạnh lẽo.:--….Nếu đã đóng thì phải đóng cho đạt,đừng có chưa gì đã lộ đuôi khi thấy muồi như thế.
Kinh ngưới
Lạc Thần mặt sa sầm.Phúc Hoàng đã phát hiện ra điều gì,lời nói đầy ám chỉ như thế.
Lạc Thần môi run nhẹ,quay quắt lại,:-PHÚC HOÀNG,ANH NÓI THẾ CÓ Ý GÌ.?
Phúc Hoàng lạnh lùng bước đi,anh còn điều gi chưa nhìn ra sao.Chỉ là chứng cớ,chưa có cơ hội để làm rõ,chỉ là đợi thời cơ.Nhất định anh tin Max và Nguyệt Hàm sẽ trở vệ,mạng họ không nhỏ đến vậy.bỏ lại Lạc Thần ,ánh mắt thâm hiễm,xảo huyệt đầy huyền bí.Môi hắn giựt giựt lộ ra 1 con quỷ ẫn nấu bên khuôn mặt lạnh lùng trầm lặng thường ngày.
-----------------------------------------
-Max à,anh ăn đỡ trái cây đi,chúng ta đã thật sự kiệt sức rồi._Nguyệt Hàm bóp chân mình.Nhìn Max nằm im trên đất,càng lúc gương mặt của Max mất đi sinh lực.
Với 1 người bìnht hường khi bị bắn đã nằm lại chỗ mà chờ ch.ết,ngược lại Max có khả năng chống chịu đến 2 ngày thật sự đã quá mức rồi,nếu không phải do thân thể hắn dẻo dai khỏe mạnh đã ch.ết từ lâu rồi.Bây giờ hơi thở hắn cũng yếu dần đi.
Tâm can Nguyệt Hàm bắt đầu nhảy lọan,tim cô cứ co thắt khi nhìn Max chịu đựng cơn đau da thịt.Chỉ ăn trái cây mà sống thì cả cô cũng chẵng còn sức huống gì là Max.
Nguyệt Hàm chỉ biết ôm Max vào lòng,mắt cô cay cay nhìn gương mặt ngày 1 tều tụy,trắng bệch.Cô sợ hắn sẽ không chịu nỗi nữa,hắn sẽ buông cô ra.Nhưng cô biết rõ giờ khắc này không phải lúc hỏang sợ rầu rĩ,thân con gái sức lực nhỏ bé này liệu cô có thể làm được gì.
Đến gần tối,mặt trời đã lặng.Càng đi sâu vào rừng hơi lạnh càng ngày một tăng cao.Những động vật nhỏ cũng chui rút đi.âm thanh rờn rợn sau gáy làm Nguyệt Hàm lạnh cả sống lưng.