Chương 87
-Ai có thể cất giấu số lượng lớn thuốc phiện nguyên chất này ở đây chứ._Nguyệt Hàm suy tư,mặt rất căng thẳng.
Không thể nào là ông LaNat, nếu là ông thì đã không cố ý dẫn bọn ho đến đây để phát hiện ra.Xem vẻ như ông ta cũng vừa mới biết ra thôi.
Max không nói,chỉ hành động,gương mặt sắc bén đầy sát khí,dáng cao ngạo bước đi xung quang,như biết rõ điều gì.
Nguyệt Hàm thì biết Max muốn tìm gì còn LaNat chỉ ngẫn mặt khó hiễu hành động của Max.
Mắt sáng tinh quái,hắn dùng lửa hơ lên tường đá.Vài giây sau chỗ dính thuốc phiện trên đá liền đỗi màu.Đó chính là cánh cửa ra.
Đơn giản để suy luận cách nghĩ của Max,nơi đấy là nơi cất giấu cũng bọn buôn lậu thuốc phiện,tất nhiên tay sẽ dính hàng,cửa ra chính là nơi in lại dấu tay.
-Làm sao để mở ra._Nguyệt Hàm vuốt mũi suy nghĩ.
LaNat nhìn Max nghi ngờ:-Cô ta có được không đó.
Max chỉ im mặt ánh mắt tin tửong vào cô.Nguyệt Hàm tùy là trùm về việc mở cửa phá tường,nhưng đây là hang đá mật đạo.Không phải muốn đập là đập,phá là phá.
Cửa đá nếu có người đến tức có chỗ mở ra,cũng giống như những cánh cửa công nghệ kỷ thuật cao biết được mấu chốt thì bao nhiêu cánh cô cũng mở ra được.
Gõ vào tườn đá vài cái.Dùng con dao nhỏ rà khe hở.
-Cô không mở được thì đừng hoa hòe_LaNat nói như không tin cô nhóc suốt ngày in ỏi làm được việc.
Nguyệt Hàm nheo mắt,liếc ngang LaNat ngụ ý”còn không im miệng thì con dao này khiến ông đỗ máu”
LaNat nhận ra ánh mắt liền ngơ mặt đi chỗ khác giả vờ như chưa nói gì.
Lây hoay một hồi Nguyệt Hàm tìm được điễm chốt thì ra trong những chiếc thùng hàng có một chiếc là ổ khóa,dịch chuyển được tức mở được cửa.
Nguyệt Hàm huyết mủi tự cao hất mắt nhìn LaNat.
-Cô giỏi rồi,vậy mà cũng biết được._LaNat liền hoan hô,ra vẻ kính phúc sát đất.
Nguyệt Hàm chốp chốp mắt nhìn Max như đợi được tuyên dương”Thấy em giỏi không hả?”
Thế mà khúc gỗ đó chỉ biết nhìn Nguyệt Hàm gật đầu coi như là khen qua lệ.
Max nhạt giọng:-đi thôi.
LaNat nhìn Nguyệt Hàm phụng phịu,giở giọng trêu:-Aha,muốn được khen thưởng ai ngờ bị bỏ xó,tốn công rồi.
Lập tức quăng tia dao bén bằng mắt cho LANat:-Còn nói,ông cứ ở đây luôn đi.hừ,
Đi nhiều bậc thanh,cảm gáic như ngày càng đi lên,khỏang 15 phút bước hết bậc thang trong hang,hướng gió càng mạnh thỗi vào.
-Max,anh nghe được mùi hương từ hướng gió chứ!_Nguyệt Hàm nghiêm mặt.
Max mặt lạnh gật đầu:-ừm
-Là mùi cây anh túc._LaNat thốt lên.
Max và Nguyệt Hàm đồng lượt quay lai nhìn.LaNat cũng nhận biết được.
-Nagỳ càng nồng,hẳn phía trước chính lá cánh đồng trồng cây anh túc._LaNat nói tiếp.
Nguyệt Hàm gật đầu,cười hì hì :-Không cần ông nói,chúng tôi cũng đoán biết được,
Bị Nguyệt Hàm trả đủa,liền cứng họng,nghiến răng,đúng là Nguyệt Hàm là chuyên gia gây ức chế người khác,không câu nào không chọc tức người ta :--cô..!
Đôi chân dài phía trước đi thật nhanh,cả 3 điều khựng người.đang đứng trên hang núi cao nhìn xuống dưới.
Một cánh đồng hoa Anh túc rộng lớn.Gió thổi ù ù vào 3 người khiến Nguyệt Hàm và LaNat thấy ớn lạnh.
-Thế nào,leo xuống sao?_LaNat nhìn Max rồi xuống dưới.
-LaNat ông ngốc sao?,còn một con đường khác.đây không phải lối ra duy nhất.Nghĩ xem bọn buôn lâu mang những thùng thuốc phiên bằng cách nào,chã lẽ leo lên rồi leo xuống àh_Nguyệt hàm đánh LaNat một cái,rồi suy luận giải thích.
LaNat liền hiễu ra gật gù:-Thế quay lại tìm đường khác àh.!
--bốp—
-Sao cô hỗn thế đánh ân nhân mình haòi thế mà coi được.!_LaNat hầm hầm.
-Ai bảo ông chỉ có cái não để chưng lam gì?.Nhìn xem kìa._Nguyệt Hàm chỉ hướng tay lên tảng đá thô.
Không đợi Nguyệt Hàm chỉ rõ,Max đã nhanh chân bước tới.xoay chuyển hòn đá.Nơi họ đứng bắt đầu rung rung.
-gì..gì thế,động đất à!_LaNat hỏang sợ nghiêng ngã bám vào Nguyệt Hàm sợ hãi.
Nguyệt Hàm cười kháoi chí,nhìn LaNat trong tức cười ch.ết được.:-sợ hả,động đất thì không nhưng đá lở thì có.háhá.
-Này cô đùa vui quá nhỉ.Chạy vào trong nhanh đi_LaNat la hét,tay chân run run kéo Nguyệt Hàm.Không ngờ mình đang bị trêu.
-Nhát gan mà cũng đòi đi trả thù nữa,LaNat gan gà.!_Nguyệt Hàm cười trêu.
Tự động nơi đứng liền hạ dần xuống thấp.
-Ôi rừng hoang mà cũng có người biết xây ra những lọai núi đá như kiểu thang máy thế này lão đại nhỉ._Hí háoi vừa bước xuống đất vừa cười.
Đột nhiên thấy Max khựng lại không đi tiếp.
Nguyệt Hàm ngẫn mặt nhìn về trước.:-Gì thế,người quen àh
Nếu có giải cô gái tỉnh nhất năm thì Nguyệt Hàm có thể giật được trọn giải này.Ai đời kẻ địch lại hỏi câu vô tư thế.
-Tộc Trướng_âm thanh trầm trầm vang lên như tiếng gõi của Diêm đế,Max nhìn Bọn người buôn lâu đi cùng Tộc Trưỡng mặt càng nhiều sát khí.
-Ngươi chưa ch.ết_Tên cầm đầu râu rậm gằng giọng tàn ác.
Luồn khí lạnh từ Max càng dày đặt,gương mặt sắc lạnh khiến họ không rét àm run.
Tộc trưỡng im lặng chăm chú nhìn.Phải nói càng nhìn ngũ quan Max ông ta càng thấy có phần ngưỡng mộ,một người như thế này luôn có khả năng đàn áp người khác bằng sát khí tỏa ra trên người.
Khí chất này chỉ có bẫm sinh trời phú mới có thể có được.
-Cô gái kia._Tộc Trưỡng tránh đi ánh mắt của Max đầy sắc bén nhìn qua Nguyệt Hàm,nhíu mày trắng.
-Tộc Trưỡng đây sao,hân hạnh quá gặp được ông trước khi ra khỏi đây rồi!_Nguyệt Ham lanh miệng cười nói.
Tộc Trưỡng liền đanh mặt.”Cô ta chưa ch.ết”
-Tôi chưa ch.ết được,ông không vui thi cũng không nên bầy ra bộ mặt đó đâu.hềhề_Như độc được câu nói trong đầu tộc Trưỡng,Nguyệt Hàm gian xảo cười kinh nói ám muội.
Tộc Trưỡng khoe mắt liền co giật,lại đánh giá Nguyệt Hàm “Cô ả cũng không phải người đơn giản.”
-Lâu rồi không gặp,Mã Chánh!_Giọng nói ngọng của LaNat phát ra có phần đáng sợ khác hơn bình thường.
Giật mính.Tộc Trưỡng ngẫn mặt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Mắt già híp liền trợn to kinh nhạc hơn.