Chương 104
Chính vì theo đạo Hồi giáo nên việc ăn mặc của người Ai Cập rất khắt khe, đặc biệt là với phụ nữ, mặc dù ngày nay các quy định với phụ nữ đã thông thoáng và cởi mở hơn.
Bởi vậy, khi giao dịch với các đối tác Ai Cập bạn phải nhớ ăn mặc sao cho thật kín đáo, giản dị.
Cả nam giới và nữ giới đều phải thận trọng trong ăn mặc nhưng phù hợp hơn cả vẫn là bộ comple hay những bộ quần áo giao dịch lịch thiệp như áo sơ mi hay bộ vét nhẹ nhàng, cũng cần hết sức hạn chế mặc áo cộc tay. Phụ nữ cần mặc những trang phục hết sức kín đáo và đơn giản, không được mặc váy ngắn.
Bà nói tiếng của đất nước họ:-Mấy vị đi đường xa, nơi đây hơi tồi tàn, mong mấy vị thông cảm. Tạm thời hãy nghĩ ở đây. Chúng tôi sẽ chuẩn bị thức ăn. _Bà mĩm cười hiền, nói rồi xoay đi liền nói với hai cô con gái chuẫn bị đồ ăn và nước.
-Không sao. Có nước uống, nằm nghĩ là quý rồi, cám ơn người đã giúp đỡ!_Thiếu Thất khách khí, cười tươi đa phần kính trọng.
Người Ai Cập có thói quen gặp gỡ trực tiếp, giáp mặt và đứng/ngồi gần nhau để trao đổi, nói chuyện. Khi chào hỏi, cần hết sức lưu ý trong việc gọi tên của người Ai Cập. Tên người Ai Cập được viết bằng tiếng A-rập, không sử dụng hệ chữ latinh như tiếng Anh nên thường khó nhớ một cách đầy đủ và chính xác. Những người ở đây lại có vẻ không được học nhiều nên đa phần không nói được tiếng anh mà dùng ngôn ngữ riêng của họ. Cũng có khi cách phát âm cũng làm hiểu sai ý nghĩa về tên của họ.Vì vậy, nên chắc chắn về tên riêng của người Ai Cập khi gọi tên họ. Phụ nữ và nam giới không bao giờ bắt tay.
Cô con gái đầu có vẻ đẹp sắc xảo trưởng thành, rất lễ phép, lại từ tốn, mang nét e thẹn nhìn Max:- Các vị xem ra từ nơi khác đến, có chăng là khách du lịch đi lạc đường. Các vị có dự tính thế nào để trở về? Cần giúp đỡ gì chúng tôi sẽ hết lòng.
Max im lặng không nói gì, Thiếu Thất liền lên tiếng thay:- Cám ơn quý cô, chúng tôi đúng là khách du lịch đến Ai cập tham quan, nào ngờ đi quá xa nên lạc hướng. Xem ra phải nhờ một đêm ở đây, mai sẽ đi. Không làm phiền hà đến mọi người trong ốc đảo lâu.
Bội bội liền ngạc nhiên, hỏi nhỏ:-anh cũng biết nói tiếng họ sao. Xem ra anh cũng không kém Max.
Thiếu thất liền quệt mũi, tự tin:-Dĩ nhiên rồi, Tôi là thủ lĩnh Masec chẵng lẽ vô tích sự sao.
Bội Bội nhìn thấy họ bưng những ly nước trắng lên liền hí hửng chạy vội lại, ực một cái. Khiến bọn họ nhăn mặt không hài lòng.
Max nhỏ giọng nói, dù gì cũng nơi đất khách, hắn ta không quá khí thế, lại nhẫn nhịn giảm tính ngông cuồng. Hắn ra vẻ nhắc nhở:- Đất Sa Mạc là nơi nước được coi là thiêng liêng nhất, cô uống như vậy sẽ khiến họ có cái nhìn không tốt về cô. Ý tứ một chút.
Bội Bội ngục mặt, gật nhẹ đầu xem như hiểu ý, bước đến bên cạch giường Nguyệt Hàm. Định đưa nước cho Nguyệt Hàm uống.
Vừa để cốc nước vào miệng. Bất chợt thân thể Nguyệt Hàm căng cứng.Mắt đang nhắm yên tĩnh lại chau chặt, dường cô đang mơ giấc mơ rất dữ dội. Tay bất giác giết chặt, vẻ như rất đau đớn.
--Gư..Gư….HỪ…_Trong cơn mê, cô gầm lên một tiếng. Liền mở mắt ra.
Trong ánh mắt mơ hồ,lòng ngực phập phồng thỡ mạnh. Như một lớp sương mờ ảo ảo. Gương mặt người đàn ông quen thuộc, thần thái vẫn lãnh đạm điễn trai nhưng ánh mắt chứa một sự lo lắng.
---Max…_Mỗi lần có gập chuyện khi tỉnh lại, người cô nhìn thấy là Max, cái tên khắc cốt ghi tâm. Khiến lòng cô bất bối rối, cơ thể vẫn chưa phần nào hồi phục. Lại lần nữa từ cửa điện ngục bước ra. Lần này xuống gập Diêm Vương lại giựt mình vì người ngồi trên cao có gương mặt quen đến khó tin, vẫn thần khí mạnh mẽ, đôi mắt sâu sắc bén ung dung mà cao ngạo. Phải nói chưa nghĩ được lại có Diêm vương đẹp trai đến như vậy, giọng trầm luân vọng tới “Tính mạng cô do tôi quyết định. Chưa trả hết nợ trần thì chưa cho ch.ết”. Cô lúc đó chỉ há hốc mồm “Ngẫu khí hoàn toàn chẵng khác gì tên bá đạo trên kia. Max anh trên trần loạn thế chưa đủ, xuống đây lại làm Diêm vương phán quyết sinh tử người ta. Tôi xúi quẫy thế nào lại mắc nợ anh kiếp kiếp thế này”. Chưa kịp phản xạ cơn tỉnh mộng đã mở mắt thấy hắn.
Max nheo mắt:-Tỉnh rồi thì lên tiếng, sợ mình chưa ch.ết hay sao còn trân trân nhìn tôi.
Cơ thể như chắng chút sức lực, lại làm biếng quan tâm câu nói đáng ghét của hắn.
Thiếu Thất hí hửng cười rộ:--Ô..Ô nàng tỉnh rồi. Làm người ta lo lắng quá.!
Vừa dứt câu nhận được ánh mặt không hài lòng của ai kia. Liền đánh hướng khác, thấy thức ăn được dọn lên vôi lại phụ cô em. Ánh mắt co chút đưa tình, khiến cô em ngươi Ai cập đỏ mặt.:-Để tôi phụ giúp cô một tay.
Thiếu Thất biết không ít về phong tục tầp quán ở từng nước. Nen khi giao giếp, khi ản uống điều rất lễ nghi, khiến họ hài lòng. Ngựoc lai, Bội Bôi quen thói sống trong rừng, tùy tiện thỏai mái ăn nhanh nuốt trọng. Vùă nhìn thức ăn tòan la rau và trứng, có chút chê bai.
Người hồi giáo rất quan trọng việc ản uống. Do hầu hết khu vực MENA theo đạo Hồi, tín đồ Hồi giáo không ăn thịt heo, uống rượu. Khi dùng hay mang theo những thức này phải tránh không để họ trông thấy vì có thể bị kết tội là không tôn trọng đạo Hồi. Trong bữa ăn, người Ả-rập sử dụng dao, thìa, dĩa và thức ăn được đặt trên đĩa, một số nơi vẫn có sử dụng tay phải để ăn vì tay trái được cho là “không sạch sẽ” và không thích hợp.
-Cô không biết thì đừng phô trương nữa, không thể yên lặng ăn sao. Mọi người nhìn cô xem kìa. Còn không ý tứ thì nhịn đói_Thiếu Thất nói nhỏ nhăn mặt nhắc nhở Bôi Bôi.
Bội Bội xụ mặt, lí nhí nói: Tôi…không biết mà. Ăn uống nói chuyện cùng phải như anh vậy thì thật khó chịu.
Nói xong, Thiếu Thất mặt lạnh trừng mắt cho cô cái nhìn hâm dọa. Bội bội liền nín luôn, rụt rè lặng thin ăn hết phần ăn.
Max mang cơm đến cho Nguyệt Hàm. Hắn tỏ ra ân cần dịu dàng. Đút cô ăn.
Nguyệt Hàm nhíu mày. Mặt còn nhợt nhạt miệng lấp bấp nói:-Lão đại..anh không cần đâu…tôi tự mình ăn.
Lập tức cô nhận được ánh mắt đe dọa. Muỗng cũng đã dâng đến miệng còn từ chối. Ánh mắt sắc bén kia như muốn nói “ Còn từ chối thì sẽ ăn thịt cô”
Nguyệt Hàm đành để mặt hắn, dù sao cùng không quen. Mặt có chút ngượng đỏ. Trong vẻ lạnh tanh như cái cục dá, lại nhẹ nhành tư tốn đút cô. Thật sự không khác gì đang dọa người. Cô cảm thấy bụng đói kêu gào nhưng thức ăn vào miệng lại nuốt không trôi. Chỉ mong sao chén cơm mau hết đi. Nếu không tinh thần lại bị hắn ta hù ch.ết.
-Sao vậy, khó nuốt à?_Max nhạt gịong thấy thái độ cô kì hoặc. Miệng cứ ngốn ghiến ăn. Đến nổi hai bên má phùng ra như con ếch.
-Tôi..ah..không khỏe._Miệng đang ăn lấp bấp nói.
Bất chợt một câu nói khiến cô muốn phun trào ra hết thúc ăn. Hắn cất giọng tụ nhiên:-Nếu không khỏe, vậy để tôi mốm em ăn sẽ nhanh hơn.
--Phụt…. Cô nghĩ sao cái vẻ đẹp trai đó lại đỏan hậu nói ra như vậy được
--Sặc..ặc..ặc_ Cô như muốn nhả ra hết thức ăn trong miệng. Vồ ngục thật mạnh.
Cô vô tư xua xua tay, cười hì hì.--Thôi đi, tôi cũng chưa súc miệng mấy ngày nay.
--Ể--Ắch—Nói xong Nguyệt Hàm liền đớ lưỡi, “Khốn khiếp, sao mình có thề nói ra lời mất vệ sinh như vậy chứ. Anh ta không để ý chứ..”
Săc thái có chút thay đồi, khóe mạt mang ý cười. Lại nói giọng trêu đùa:-Tôi cũng không có vệ sinh, vậy cũng có thễ trao đổi một chút cho nhau.
Hắn đưa mặt ám muội lại gần. Cô liền căng mắt. –Hự---Vô lại. Tôi muốn nghĩ ngơi. Anh mà lại gần thì tôi liều mạng với anh.
Cô nóng giạn đỏ cả mặt. Túc giận nảm xuống quay mặt đi. Tên đó mở miệng ra chỉ chọc ngươi ta nởi điên. “Từ khi nào lão đại ca có thể nói chuyên vô lại như vậy. Hằn là bị tên Thiếu Thất đó đầu đọc. Vô liên sĩ như tên đó. Tên bá đạo này phài cho cách li với Thiếu Thất, không sẽ hại ch.ết tinh thần người khác.”