Chương 2
"Sao chú cũng tới đây?" cô nhìn Cố Trì Tây, dù tức cũng không thể không nói gì.
Giờ phút này sao ông không ở trong phòng chúc mừng sinh nhật đứa con gái bảo bối của ông đi chứ, chạy đến tìm tôi làm gì ? Chê màn kịch vừa rồi chưa đủ hay sao? Lớn tuổi như vậy rồi còn có chút đạo đức nào hay không? Muốn cười nhạo ai thế? Con gái ông đã làm chuyện thất đức lớn như vậy ông làm bố lại còn chạy tới góp vui sao? Tam quan (1) đi đâu cả rồi?
Quả nhiên là cha nào con nấy.
"Lo lắng cho cô thôi." Lúc Cố Trì Tây cười, khóe miệng nhếch lên, có chút mê hoặc còn có chút lả lơi.
Vừa nhìn đã biết không hề đơn giản như thế.
“Chú quá lo rồi, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu. Tôi mới hai mươi tuổi, còn cả tương lai tốt đẹp đang chờ, sao có thể chỉ vì một chuyện tình cảm trai gái vớ vẩn mà buông thả chính mình được. Hơn nữa, chỉ vì đứa con gái thiếu đạo đức của chú và tên bạn trai vô liêm sỉ của tôi mà tìm đến cái ch.ết thì thật không đáng chút nào. Chú không cần lo lắng cho tôi, thay vào đó đi dạy dỗ lại đứa con gái của chú đi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn đi tranh đồ của người khác, đây chính là thất bại trong cách giáo dục của những người làm cha mẹ như chú."
Cố Trì Tây ngồi bên cạnh cô, lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc, cười nói "Con gái tôi đã lớn như vậy rồi còn cần tôi dạy dỗ nữa hay sao? Nó muốn làm gì thì làm, tôi chỉ phụ trách nuôi nó khôn lớn trưởng thành, vậy là hết trách nhiệm."
Tùng San giận quá bật cười, "Trưởng thành? Chú à, chú thật vô trách nhiệm. Tôi đã hiểu được vì sao Cố Lâm Lâm lại biến thành một đứa con gái khốn kiếp như vậy , có một người cha mặc kệ tất cả chỉ biết chu cấp tiền bạc, cô ta có thể bình an sống đến 21 tuổi đã không dễ dàng gì, sao chú không hỏi thăm một chút, cô ta thất thân từ khi nào, đã mang thai bao nhiêu lần? Đừng để chính mình quay đi quay lại đã thành ông ngoại mà không biết."
Cố Trì Tây dập điếu thuốc lá, đôi mắt sâu như lỗ đen vũ trụ, nhưng vẫn cười "cô gái trẻ này, sao lại nói chuyện như tát nước vậy chứ?"
Tùng San cũng cười, "Con gái chú cướp bạn trai tôi, chú còn mong tôi nói tốt cho cô ta hay sao? Đây cũng không phải đang học Lôi Phong làm việc tốt, bạn trai tôi cũng tặng cho cô ta rồi còn muốn tặng kèm thêm một đống lời chúc phúc nữa sao?"
Cố Trì Tây lắc đầu, "Tôi tới tìm cô không phải là muốn an ủi cô một chút, mà xem xem nên giải quyết việc này như thế nào."
"Còn có thể giải quyết nữa à? Sao thế, chú đang có ý định học phim truyền hình, đưa thẳng cho tôi một tờ chi phiếu rồi nói tôi cứ viết bừa một con số hay là đưa đến một tá mỹ nam cơ bắp cho tôi tha hồ chọn?"
Cố Trì Tây đưa tay lên đỡ trán, cười, "Nhìn không ra cô lại nghèo thế, nếu đã chắc nịch như vậy, mấy thứ đó chắc chắn không cần dùng đến, chắc chỉ vài ngày là cô có thể tự phấn chấn tinh thần thôi, tôi cũng không cần phải lo lắng rồi."
"Chú vẫn nên dành nhiều thời gian lo lắng cho đứa con gái bảo bối của mình đi, tôi vẫn còn trẻ, xinh đẹp, thành tích lại tốt, không có Chu Trường An cũng chẳng sao. Nếu thật sự không được thì tôi sẽ cặp với đại gia, sau đó quay lại cùng Cố Lâm Lâm so xem ai có nhiều tiền hơn, làm cô ta tức ch.ết."
Cố Trì Tây nhướn mày, "Cặp với đại gia?"
"Đúng vậy, Cố Lâm Lâm đắc ý như vậy không phải là vì có một người cha ruột nhiều tiền như chú hay sao? Cha ruột của tôi không có nhiều tiền cũng không sao tôi có thể tìm một người có tiền làm cha nuôi, đúng vậy, khuôn mặt hay dáng người đều không quan trọng, điều kiện đầu tiên là phải có tiền, hơn nữa nhất định phải nhiều tiền hơn chú! Đến lúc cô ta mặc Givenchy, tôi liền mặc Chanel, cô ta xách Prada, tôi liền xách LV, cô ta không phải còn chưa có xe sao, tôi liền mua một chiếc Maserati, thường xuyên lượn lờ trước mặt cô ta. Đối phó kẻ thù của mình, cách tốt nhất chính là phải sống tốt hơn cô ta, có được thứ mà cô ta muốn nhưng lại không có được!"
Tùng San càng nói càng buồn cười, thật có lý tưởng, có khát vọng mà! Đặc biệt chuyên tâm, quả thực vô cùng cảm động.
Thất tình thật sự có thể khiến người ta trưởng thành.
cô cảm thấy mình giống như Đông Phương Bất Bại bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ còn thiếu “tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề” (2) mà thôi.
Cố Trì Tây ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô. Ánh mắt hết sức phức tạp, cô bị nhìn như vậy có chút không tự nhiên, vì thế vô thức đưa tay lên gãi đầu, vén tóc rũ hai bên ra sau tai.
Cố Trì Tây áp sát cô hơn một chút.
cô không tự chủ lui về phía sau.
Cố Trì Tây lại cố tình áp sát gần hơn .
Toàn bộ lưng cô đều dán lên bức tường lạnh buốt phía sau. Hơi lạnh xuyên qua lớp vải mỏng, thấm sâu vào xương tủy. cô không khỏi sợ run cả người, nhưng sắc mặt vẫn cố gắng bình tĩnh như cũ.
"cô cảm thấy, chỉ dựa vào cô, có thể cặp với đại gia được hay sao?" Khóe miệng của hắn mang theo vài phần trêu đùa, thanh âm trầm thấp từ tốn, mang theo chút mị hoặc từ tính.
"Sao lại không được chứ? không nên xem thường người khác như vậy!" cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, cố ý lớn tiếng cho mình thêm can đảm.
Mặt Cố Trì Tây như muốn dán lên mặt cô, thở ra hơi ấm, mùi nước hoa đàn ông phảng phất, khiến toàn thân cô nóng lên, căng thẳng đến mức muốn cũng không thể động đậy được.
"Có muốn thử một chút hay không?" Người đàn ông đó cười nhạt hỏi.
"Thử cái gì?" cô cau mày hỏi.
một đôi môi phủ lên môi cô, có chút mềm, còn có chút bá đạo, ban đầu là ngậm môi của cô, ʍút̼ vào, sau đó đầu lưỡi linh hoạt kia lão luyện cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất. cô cố hết sức liều mạng tránh né, hắn lại ch.ết cũng không buông, dây dưa đến lúc hai người hô hấp đều trở nên hỗn độn. Trong cầu thang bộ trống trải, chỉ còn lại tiếng thở dốc ham muốn.
Đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. không thể tin được điều chỉnh lại hơi thở của mình.
cô cứ như vậy đi hôn một ông chú, mà người này lại là bố của Cố Lâm Lâm?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?
cô chợt nhớ tới hôm nào đó đã nhìn thấy một câu ở trên mạng: cô dám cướp bạn trai tôi, ta sẽ ngủ với cha cô.
Ha ha.
Chuyện này cũng coi như quân tử báo thù 10 năm chưa muộn sao.
Ông chú này chắc chắn là người có kinh nghiệm.
Kỹ thuật hôn môi thật không thể tin nổi, cứ đảo qua đảo lại trong miệng cô. Vừa bá đạo lại ôn nhu, vừa thâm tình lại khiêu khích. Tùng San bị hắn hôn, ý thức liền có chút mơ hồ , không biết trời đất trăng sao gì nữa.
một nụ hôn dài chấm dứt, cả người cô đều mềm nhũn. Cảm giác tê tê theo mạch máu lan đến toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
cô đã ở bên Chu Trường An ba năm, đã bao giờ bị hôn như vậy đâu?
Vì vậy Tùng San bật cười tự giễu, vậy thì cô cũng lời quá rồi? Cố Trì Tây là yêu quái ngàn năm, có bao nhiêu cô gái mới lớn muốn hôn lên cũng không thể nói chắc được.
Cố Lâm Lâm thật sự có một người cha rất giỏi.
Cố Trì Tây nhìn cô cười, nhướn mày hỏi: "Sao vậy, được tôi hôn vui đến thế sao?"
Tùng San cười nói: "À, chú đang chờ tôi cho chú một cái tát sau đó mắng chú là tên cầm thú hay là điềm đạm đáng yêu nói chú hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm? Chúng ta đều là người đã trưởng thành, những tình tiết chỉ có trong truyện tranh thiếu nữ thế này thì miễn đi. Chú cảm thấy thú vị, tôi còn cảm thấy rất kích thích đây này."
cô đứng thẳng người, sửa sang lại váy bị hắn làm loạn cả lên, đi giày cao gót vào, hít sâu một hơi.
"Chú à, cám ơn chú hôm nay trong lúc cấp bách đã bỏ chút thời gian an ủi một cô gái có trái tim đang bị tổn thương là tôi đây, liệu pháp hôn môi của chú rất có tác dụng. Sau này nếu chú có gặp được đại gia nào muốn tìm con gái nuôi, nhớ giới thiệu cho tôi, điều kiện tiên quyết là nhất định phải nhiều tiền hơn chú!"
nói xong Tùng San xoay người định rời đi.
Sau đó cô liền bị đàn ông phía sau kéo lại, ôm vào trong ngực. Hai cánh tay tay còn dùng sức xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.
"Tôi không được sao? Còn cần phài tìm người khác nữa sao?" Cố Trì Tây trêu đùa hỏi.
Tùng San buồn cười, "Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, sau đó chú lại muốn tôi làm mẹ kế của cô ta? Chú là đang ngại bản tin xã hội thiếu tin giật gân hay sao?"
“Tôi rất thích em, nếu em muốn tìm một đại gia để trả thù Lâm Lâm, tìm luôn tôi không phải càng bớt việc à? Bên kia tôi cắt tiền sinh hoạt của nó, bên này mua hàng hiệu cho em, nó chẳng phải sẽ không so sánh được với em hay sao?”
Tùng San cảm thấy thế giới này thật khó hiểu.
Đêm nay, tam quan của cô bị đổi mới không chỉ một lần.
Ai tới nói cho cô biết cái này xã hội nát bét này rốt cuộc đang làm sao vậy?
"Chú à, tôi muốn hỏi chú một câu, Cố Lâm Lâm là con gái ruột của chú sao? Sao tôi nghe chú nói cứ như thể chú còn thù cô ta hơn cả tôi vậy?"
Cố Trì Tây cười mà không nói. Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng khó nắm bắt.
Tùng San đột nhiên hất tay của hắn ra, xoay người bước xuống cầu thang, rẽ vào khúc ngoặt, ấn nút thang máy, động tác liền mạch. Lần này thang máy xuống rất nhanh, không dừng lại ở bất kì tầng nào, xuống thẳng tầng một. Tùng San bước nhanh ra khỏi đại sảnh dát vàng lộng lẫy kia, chênh lệch nhiệt độ bên ngoài mới khiến cho đầu óc căng thằng của cô thanh tỉnh một chút.
Ban đêm trên đường vẫn còn huyên náo, Tùng San đứng ở ven đường muốn bắt xe về thẳng trường, nhưng chợt nhớ tới trên người không còn nhiều tiền, đành phải đi dọc theo ven đường, cô nhớ qua ngã tư này sẽ có một cửa xuống tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm về trường học qua bảy trạm thì tới.
Tháng 5 ở thành phố A, gió đêm có chút lạnh, thổi đến mức trên người cô đều nổi da gà.
Có lẽ vì cô mới bị dọa.
Lúc này mới phát hiên ra, càng nghĩ càng thấy sợ.
Mẹ nó! Đây là chuyện quái gì thế.
Con gái là đứa khốn nạn, bố lại là đại sói xám. Cả cái nhà này đều không có người tốt. Vậy mà hết đời này đến đời khác lại nhiều tiền như vậy.
thật con mẹ nó buồn nôn.
cô nghĩ đến việc vừa bị ông chú kia hôn, liền không nhịn được dùng mu bàn tay liều mạng lau miệng. Son môi đều bị hắn nuốt sạch , thật buồn nôn.
trên đường cái đèn xe như nước, ánh đèn nê ông hai bên trung tâm bách hóa lập lòe. Ven đường có một đứa bé bán hoa, nhìn thấy một đôi nam nữ dính nhau như cao su, không hề nản lòng xin người đàn ông mua hoa. Rốt cuộc đạt được ý nguyện khiến người đàn ông kia móc ra 10 tệ. Sau đó nhìn thấy Tùng San đi một mình, không thèm liếc lấy một cái, đi thẳng qua cô, chạy về phía một đôi nam nữ đằng sau cô.
Thời buổi này, ngay cả đứa bé bán hoa cũng có thế lực như vậy.
Mẹ nó! cô cô đơn lẻ bóng là lỗi của cô sao?
Lòng buồn bực tức giận.
Sau đó cô đang định gọi đứa bé kia lại, mua một bông hoa tặng chính mình. Lại nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe Mercesdes Benz màu đen chậm rãi chạy bên ven đường, cửa kính xe hạ xuống, Cố Trì Tây thò đầu ra, "Lên xe đi, tôi đưa em trở về."
Lại còn đuổi theo nữa chứ.
Có phải nên khoa trương khen hắn có tinh thần bám riết không tha hay không?
Tùng San chán ghét nhìn hắn một cái, quay đầu lại chạy như bay về phía cửa tàu điện ngầm. cô mặc kệ chân bị đau, chạy trốn như một tên trộm.
Cố Trì Tây hạ cửa kính xe xuống, thở dài, cô bé con còn bướng bỉnh thật.
Chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, hắn nhận điện thoại, "Lâm Lâm."
"Bố, bố nói ra ngoài nghe điện thoại rồi mất tăm luôn thế? Bọn con đều ăn xong hết rồi!"
"Bố có chút việc phải về trước, các con cứ chơi đi, bố đã thanh toán hóa đơn rồi."
"Bố đã hứa đến dự sinh nhật con sao lại đi như thế được!"
“Con không phải còn rất nhiều bạn đó sao? Cướp bạn trai người ta, còn cần bố làm gì nữa?"
"Ha ha, bố biết cả rồi sao?"
"Được rồi, các con cũng đừng chơi quá khuya, về trường sớm một chút biết chưa?"
Cúp điện thoại, Cố Trì Tây nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến cô bé con ngồi trên bậc thang kia, thân mình gầy gò nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mắt to long lanh, tiếng cười giòn tan.
rõ ràng non nớt như vậy, lại định giả vờ điềm tĩnh như người từng trải.
Nhất định có nợ thì phải trả.
(1) Tam quan: bao gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan
(2) Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề: đại ý là vĩnh viễn được thần tiên ban phúc, tuổi thọ sánh ngang cùng trời đất