Chương 21
Tùng San đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thật sự cho rằng từ nay về sau cô có thể cùng Cố Trì Tây có thể sống yên ổn với nhau . Chỉ là tại thời khắc đó, cô ngoại trừ việc bình tĩnh đáp ứng với ông chú này thì thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Làm bạn, chỉ có thể là bạn thôi.
Bạn cái con khỉ!
Dù sao trên đời này có hay không có cái luật nào quy định giữa bạn bè với nhau có những quy định nghĩa vụ gì, hắn có thể dựa vào danh nghĩa bạn bè để dây dưa với cô, cô cũng có thể lấy chuyện bạn bè làm cớ cự tuyệt hắn.
Y như phim hoạt hình mèo và chuột vậy, mèo muốn làm bạn với chuột là vì muốn ăn luôn chuột mà chuột giả vờ làm bạn của mèo là để trả thù mèo.
Phim hoạt hình cứ diễn đi diễn lại mấy cảnh này, mấy trăm tập cũng không có kết quả. Đây gọi là thiên địch.(1)
Lúc Tùng San trở lại ký túc xá có chút khẩn trương, dù gì hôm nay cô trước mặt mọi người cùng Cố Lâm Lâm cãi nhau sau đó còn bị Cố Trì Tây lôi đi. Lỡ như chuyện này truyền tới tai đám bạn cùng phòng, bào cô về sau còn mặt mũi gì nữa chứ.
May mà không khí im lặng hài hòa, đèn trần trong phòng đều tắt hết, chỉ để lại ánh đèn bàn le lói. Dù sao cũng sắp mười hai giờ rồi, mọi người đều đã ngủ, Triệu Nhiên thì vừa giặt quần áo xong đang ở trên ban công cầm gậy tre treo nội y, cái áo lót quê mùa kia đã giặt đến mức phai màu.
Triệu Nhiên nhìn thấy Tùng San, vẻ mặt có chút kì lạ, sau đó thấy cái hộp đựng laptop trên tay cô thì muôn nói lại thôi.
Tùng San tâm tư rối bời nên cũng không nói gì, đem kia cái hộp kia để lên bàn, không có giải nén cho máy mà thay dép lê cầm áo ngủ dự định tắm xong rồi đi ngủ luôn.Lúc cô đi ngang qua thì Triệu Nhiên hỏi, "San San, cậu mới mua máy tính nới sao?"
Tùng San cười gượng, "Ừ, hôm nay mới mua ."
Triệu Nhiên cười cười, "Nhìn thật cao cấp." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tùng San gật đầu, "Ừ, cũng bình thường."
đi vào phòng tắm đóng cửa lại, Tùng San cởi cái áo thun trên người, thở dài một hơi.Phòng tắm của ký túc xá nữ khá nhỏ, chỉ có thể chứa một người đứng tắm dưới vòi sen, nhưng cô bất ngờ cảm thấy có gì đó rất kì lạ, thế cho nên Tùng San thở dài một hơi thật lớn tiếng. Nghe giống như có âm thanh vọng lại.
Triệu Nhiên đứng ngoài cửa vẻ mặt có chút ngây dại.Cho đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước vòi sen cô mới bừng tỉnh, bỏ cái cột trem quần áo xuống, trở về phòng ngồi. cô lấy điện thoại di động ra, mở danh sách tin nhắn ra, sau đó lại tắt máy.
Lý Yến nhìn thấy laptop mới của Tùng San thì rất kích động hai mắt lóe sáng, cầm tới cầm lui cái laptop kia, yêu thích không buông tay, vỏ ngoài của nó phủ màu hồng còn dát thêm một lớp bạc, ngón tay Lý Yến trượt trên màn hình, "Cái hệ thống của máy này thật là tốt,có thể sử dụng như cái máy tính bản luôn nè!"
Tùng San thì không có bao nhiêu thích thú, chỉ cười cười, "Ừ, hình như là vậy."
"Quá tuyệt vời, thật sự là cái cũ không đi cái mới không đến! San San, cậu hẳn là nên cảm ơn Cố Lâm Lâm đi, nếu không phải nhờ chai nước khoáng của cô ta thì cậu không thể hạ quyết tâm đi mua cái máy này!Cái này bao nhiêu tiền vậy, chắc cũng phải một vạn tệ phải không?"
Vẻ mặt khoa trương của Lý Yến khiến Tùng San càng thêm xấu hổ, "Ách, mình cũng không biết."
"A? Cái này không phải là do cậu chọn sao? Sao câu lại không biết nó bao nhiêu tiền chứ?" Lý Yến trừng lớn mắt hỏi.
Tùng San giật nhẹ khóe miệng, "không phải mình chọn mà là chị họ mua cho mình ."
Triệu Nhiên vẫn ngồi bên kia im lặng, lúc nghe được câu này đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt nhìn thoáng quaTùng San đang ngồi bên này, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
"San San, chị họ của cậu thật hào phóng ! Hôm nào phải để cho mình gặp mặt một lần mới được, mình thật là sùng bái chị ấy, quả nhiên có việc làm đúng là có khác!" Lý Yến hô to lắc lắc bả vai Tùng San.
Đầu Tùng San nhỏ mồ hôi, trong lòng dĩ nhiên là càng không thoải mái. Quả nhiên trong một nagy2 xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến cô không thể nào tiêu thụ nổi, thực là dày vò người ta mà. Vừa nghĩ đến chuyện cô còn phải gạt bố Tùng nhà mình thì thấy đau đầu không thôi.
"Tùng San." Ngoài cửa phòng có người gọi cô.
Tùng San ngẩng đầu, nhìn thấy Tề Duyệt Tâm nở nụ cười nhìn cô, cô ta có một đôi mắt to lông mi dài , khuôn mặt kia đẹp tinh xào như búp bê Barbie, tóc cô ta màu nâu quăn lọn lớn. Thân trên cô ta mặt một cái áo thun phối với cái quần cao bồi ngắn, cặp đùi thon dài, dưới chân mang một đôi giày cao gót, móng tay thì sơn đỏ tươi.
"Trưa nay cậu có rảnh không? Lát nữa mình có cùng vài đàn anh là nghiên cứu sinh ăn cơm. Họ muốn mình rủ cậu đi cùng." Tề Duyệt tâm cười tủm tỉm hỏi.
Tùng San càm thấy nghi hoặc, cô cùng Tề Duyệt Tâm bình thường cũng chỉ gật đầu chào nhau, trận gió nào thổi cô ta tới đây vậy chứ ? Còn muốn cùng cô ăn cơm?
Tề Duyệt Tâm cùng Tùng San là hai hoa khôi nổi danh của ngành quản trị tài chính, nhưng cô ta hoàn toàn khác với tác phong “bà đàn ông” của Tùng San ,mỗi hành động cử chỉ của Tề Duyệt Tâm đều xứng đáng là hoa khôi. cô nàng này từ khi nhập học tới giờ chưa bao giờ thiếu nam sinh theo đuổi, chỉ là đến giờ là sinh viên năm ba rồi nhưng vẫn chưa có bạn trai. Bên cạnh cô ta lúc nào cũng có bốn, năm nam giới vây quanh, có bạn cùng lớp, có đàn anh lớp trên, thậm chí còn có đàn ông bên ngoài. Lý Yến từng chỉ vào Tùng San nói, cậu nhìn Tề Duyệt Tâm xam, đó mới là người phát huy danh hiệu hoa khôi nhuần nhuyễn nhất.
Đối với việc này Tùng San hoàn toàn không quan tâm, cô từ nhỏ đã được Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp giáo dục rất nhiều quan niệm truyền thống, cho nên cô hoàn toàn không phải là người yêu thích trêu đaàu tình cảm của người khác.
"A, mình không đi đâu." Tùng San cười cười, " Mấy người đàn anh mà cậu nói có khi mình còn không biết họ là ai."
Tề Duyệt Tâm nháy mắt mấy cái, "Nhưng bọn họ rất muốn làm quen với cậu, San San, cùng đi đi nha. Quên thêm nhiều bạn cũng tốt mà."
Lý Yến nghe được ý tứ trong câu nói đó, vỗ vỗ Tùng San, "đi đi, không được cái này cũng được cái kia. Quen thêm nhiều đàn anh quan hệ của cậu cũng rộng hơn."
Tùng San gãi gãi đầu, "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi."
nói xong cô liền đứng lên, lại bị Lý Yến kéo lại, "Ai ai, cậu cứ như vậy mà đi sao? Tốt xấu gì cũng phải thay quần áo đã chứ? đi đi đi, mặc cái váy ngắn đó!"
Tùng San bị Lý Yến mạnh mẽ đẩy vào phòng tắm, cón Tề Duyệt Tâm che miệng cười, "Tính tình của San San thật đáng yêu."
Lý Yến nhìn hai cô nàng xinh đẹp là Tùng San vàTề Duyệt Tâm đi xuống lầu trong lòng cô bùi ngùi xúc động một câu, "Ai ya, hai cô gái xinh đẹp đi cùng nhau thật là muốn lóa con mắt mà!"
Vừa quay đầu lại cô nhìn thấy Triệu Nhiên ngồi im như khúc gỗ, giống như là không nghe thấy gì hết. Lý Yến bĩu bĩu môi, lười nói thêm nữa, xách cà men xuống lầu mua cơm .
Triệu Nhiên không phải không nghe thấy Lý Yến bùi ngùi, mà là căn bản không có nghe lọt tai. Từ tối qua cô đã bắt đầu rối rắm, có nên gọi Trương Tân ra nói chuyện hay không. Tối qua nhìn thấy Tùng San cầm máy vi tính mới vào phòng thì cô thật sự khẩn trương như tim mắc trên cổ họng vậy. Kết quả là Tùng San cái gì cũng không hỏi, chuyện này khiến cô càng thêm bất an. cô luôn cảm thấy chuyện cô giúp Trương Tân mật báo, sớm muộn gì cũng có một ngày bị Tùng San phát hiện. Đến lúc đó cô phải làm gì bây giờ?
Lý Yến tiện tay đóng cửa tạo nên một cơn gió nhẹ, cuối cùng Triệu Nhiên giống như có thêm dũng khí gừi tin nhắn cho Trương Tân "Tôi có chuyện muốn nói với anh ." Khoảnh khắc cô nhấn nút gửi đi, tim cô cứ đập thình thịch.
Tùng San và Tề Duyệt Tâm cùng nhau đi trên đường, khiến cho số lượng người ngoái đầu nhìn lại ngày càng tăng cao.
Tùng San cảm thấy không được thoải mái sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt của Tề Duyệt Tâm giống như rất bình tĩnh…và hưởng thụ. cô không khỏi xúc động một hồi, Lý Yến nói không sai, người ta như vậy mới chính là hoa khôi, chuyện bị người khác chú ý đã thành thói quen, cái tố chất tâm lí này thật tuyệt vời.
"San San, mình luôn thấy rằng đáng lẽ hai đứa mình phải sớm đi chơi với nhau nhiều hơn, thật ra mình rất thích cá tính của cậu." Tề Duyệt Tâm cười nói.
Tùng San cười cười, "Chuyện đó không thành vấn đề, chúng ta ở cùng trong ký túc xá đông đúc như vậy, không có chuyện gì tốt hơn chuyện gõ cửa tìm bạn tán gẫu."
Tề Duyệt Tâm đảo tròng mắt, "Vậy cậu nói xem, ngày hôm đó mình thấy cậu đứng dưới lầu nói chuyện cùng một anh chàng đẹp trai mặc tây trang đeo caravat, mau khai xem nào, có phải là người mới của cậu không?"
Tùng San ha ha cười, trong đầu lại đem Trương Tân ra mắng một trận.
"Lát nữa sẽ gặp vài đàn anh trong đó vài người luôn nhắc cậu với mình, cậu cũng không cần áp lực, coi như bạn bè giao tiếp là được, nếu như không thích thì không nói gì cũng không sao." Tề Duyệt Tâm thấy Tùng San không trả lời, cũng không thấy ngại ngùng gì, tiếp tục nói.
"Ân, cám ơn cậu." Tùng San cười nói, "thật không ngờ cậu lại nhiệt tình như vậy."
Đây là vì bên người cô ấy quá dư dả cho nên tốt bụng ra tay làm bà mối cho người khác sao?
Tề Duyệt Tâm cười, rất thân mật khoác tay Tùng San, " Nếu là người khác mình không có giới thiệu đâu, nếu không phải là San San cậu thì còn lâu, mình muốn làm chị em tốt với cậu mà."
Tùng San bị sự nhiệt tình của cô làm sửng sốt, bất quá nghĩ lại thấy người ta quan tâm mình như vậy, khôn lẽ người ta sẽ đi hại mình sao. Vậy cho nên cô cũng không cần cẩn trọng thêm nữa: " Cậu đừng nói vậy rồi sao này chê mình phiền phức nha."
Nhà hàng đó nằm ở cổng phía Nam trường học, hai cô gái đang đi ra, vừa quẹo vào ngã rẽ thì thấy Chu Trường An đi tới.
Tề Duyệt Tâm nhìn nhìn Tùng San, Tùng San giả vờ như không thấy, lôi kéo Tề Duyệt Tâm đi ngang qua hắn.
Chu Trường An lại đuổi theo.
"San San, anh có chuyện muốn nói." Giọng nói của Chu Trường An hơi lớn, khiến mọi người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Tùng San nhăn mày, trừng mắt liếc nhìn hắn, "Tôi không rảnh."
Chu Trường An nhìn Tùng San chằm chằm, "Anh sẽ không làm trễ việc của em, chỉ có vài câu muốn hỏi em thôi."
Tùng San biết hắn muốn hỏi cái gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn mà cô còn không biết sao.Lúc này rồi mà hắn còn giả vờ đạo đức?
Tề Duyệt Tâm nhìn nhìn Chu Trường An, cười nói: "San San, mình tới nhà hàng trước, cậu nói chuyện xong thì tới tìm bọn mình, Vân Cẩm các phòng 402."
Tùng San gật đầu,ánh mắt Tề Duyệt Tâm tràn đầy ý tứ nhìn Chu Trường An, quay đầu rời đi .
Chu Trường An đi tới, "Chúng ta tới quán cà phê ngồi một chút."
Cửa hàng này trước đây bọn họ cũng thường hay tới, bởi vì nó nằm trước cửa trường học, hơn nửa nó mở ra chủ yếu là phục vụ học sinh-sinh viên nên gía cả không mắc. Tùng San đặc biệt thích sinh tố đu đủ ở đây, cho nên trước kia mỗi lần tới đây Chu Trường An liền yêu cầu một ly sinh tố đu đủ cho cô, kêu cho mình một ly nước. Bởi vì việc làm kì lạ này khiến bồi bàn nhớ rõ hai người bọn họ. Vì thế hôm nay nhìn thấy hai người lên lầu, họ rất nhiệt tình chào hỏi.
một người phục vụ vui vẻ tươi cười tới hỏi, "Có phải vẫn là một ly sinh tố đu đủ và một ly nước đá như bình thường không ạ?"
Chu Trường An lắc đầu, "một ly sinh tố đu đủ, một ly cà phê."
Tùng San nhìn Chu Trường An, trong mắt cô mang theo sự giễu cợt. Suy cho cùng thì cũng là người bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đã tiến hóa đến level uống cà phê rồi.
Chu Trường An cùng Tùng San bên nhau lâu như vậy, tự nhiên không cần cô mở miệng cũng hiểu được sự nhạo báng của cô, vì thế hắn có chút không thoải mái chỉnh chỉnh cổ áo. Hôm nay hắn mặc đồ tây, nhìn giống như một quý ông thành đạt.
"Anh có việc gì, nói mau đi." Tùng San không muốn cùng hắn lãng phí thời gian.
Ánh mắt Chu Trường An thâm sâu nhìn Tùng San, hôm nay Tùng San rất xinh đẹp, trên thân mặc chiếc đầm chiffon màu vàng nhạt, có điểm hoa nhỏ, cổ áo hở rộng, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, cổ cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà luộc bóc vỏ. Chỉ là đôi mắt to xinh đẹp kia tràn đầy ánh nhìn sắc bén giễu cợt.
"San San, em cùng ba của Lâm Lâm….thật sự ở bên nhau sao?" Chu Trường An thực do dự hỏi, khóe miệng lại co rúm lại.
Tùng San nở nụ cười, chỉ hỏi thôi phải khẩn trương như vậy, Chu Trường An anh thật đúng là có tiền đồ.
Chu Trường An thấy cô cười, ánh mắt càng thêm dao động "Em cười cái gì? Có phải chuyện hôm qua là hiểu lầm hay không? Kỳ thật em cùng ba của Lâm Lâm căn bản là không có chuyện gì phải không?"
Có một loại người mà thời điểm họ càng không tự tin thì càng thứ lừa mình dối người.
Tùng San cười càng lợi hại hơn, một tay chống cằm, nhìn hắn.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút kỳ quái, sao cô năm đó lại có thể thích một người như vậy chứ ? Mắt có nhìn người vấn đề sao? thật dọa người mà.
"San San, xim em đừng cười nửa . Bởi vì chuyện nàymà cả ngày hôm qua anh ngủ không ngon. Em nói cho anh biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao?" Chu Trường An cầm tay của Tùng San.
Tùng San hất tay của hắn ra, cô tỏ ra chán ghét láy khăn lau tay của mình.
"Chu Trường An, tôi thật muốn hỏi anh một chút , ngày hôm qua anh không ngủ được là vì cái gì? Nếu tôi cùng Cố Trì Tây thật sự ở bên nhau, anh có ý kiến gì? Nếu giữa chúng tôi không có gì cả, thì anh sẽ như thế nào?"
(1) kẻ thù tự nhiên..sinh ra đã đối địch