Chương 39
Cố Lâm Lâm cố gắng kìm nén tức giận, khiến cho khuôn mặt tươi cười của cô ta lúc này có chút dữ tợn, gần như khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Tùng San bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Trì Tây, lại phát hiện biểu cảm của Cố Trì Tây rất bình thường, không lạnh không nóng, thân thiết hiền hoà.
"Lâm Lâm, sao lại mua nhiều đồ như vậy?" Cố Trì Tây tuỳ tiện hỏi.
Tùng San nhìn thoáng qua Chu Trường An, quả nhiên trên tay hắn xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ, nhìn sơ qua tất cả đều là hàng hiệu có tiếng.
Cố Lâm Lâm cười làm nũng với Cố Trì Tây, "Ôi dào, con sắp đi học lại cho nên muốn mua vài bộ quần áo mới thôi mà!" Nói xong cô ta nhìn thoáng qua Tùng San, "San San, có muốn cùng đi dạo phố không?"
Tùng San không thể thích ứng được chuyện Cố Lâm Lâm đột nhiên thân thiện như vậy, cô cười khan một tiếng, "Không cần, quần áo của tôi đủ mặc rồi.” Sau đó cô nói với Cố Trì Tây: "Tôi thấy chúng ta không nên ăn cơm ở đây nữa thì hơn, quán Tây lên thức ăn rất chậm, tôi sợ Lão Tần đợi lâu buồn chán, chúng ta nên quay về nhà thôi.”
Câu cuối cùng vừa nói xong, mặt Cố Lâm Lâm và Chu Trường An cứng lại.
Cố Trì Tây cười nhẹ trả lời, "Cũng tốt, dù sao Lâm Lâm cũng đến đây, việc buôn bán của lão Sở cũng được quan tâm rồi. Chúng ta về nhà đi, tôi kêu chị Trương nấu cơm cho em.”
Tùng San cười gật đầu, không hề nhìn Cố Lâm Lâm.
Cứ như vậy đi, cũng đã tới mức này rồi. Dù sao ở trong mắt bọn họ là ván đã đóng thuyền, giải thích nhiều cũng vô dụng, cô cần gì phải làm rối rắm thêm nữa chứ?
Cố Trì Tây đứng lên, nói với Cố Lâm Lâm và Chu Trường An: "Hai người từ từ ăn.” Nói xong hắn dắt tay Tùng San đi ra ngoài.
Tùng San vẫn theo Cố Trì Tây rời khỏi nhà hàng, vào thang máy, cô mới rút tay mình ra. Cố Trì Tây nhấn nút tầng một, cười nhìn Tùng San, "San San, em không tính giải thích gì sao?"
Tùng San cười khổ: "Giải thích có tác dụng sao? Càng giải thích lại càng như đang ngụy biện, càng che giấu lại càng có chuyện. Như bây giờ là tốt nhất.”
Cố Trì Tây nhìn ánh mắt bất lực của cô bé, hắn có chút đau lòng, thuận miệng nói: "Em yên tâm đi, hôm nay Lâm Lâm biểu hiện như vậy có nghĩa là từ giờ về sau nó sẽ không tìm em gây phiền toái nữa.”
Tùng San cười nói: "Chỉ sợ cô ta hận tôi tới mức muốn đâm kim vào hình nhân của tôi. Nhưng đây cũng là báo ứng của cô ta, nếu không phải do cô ta cướp Chu Trường An, thì sao bây giờ có thể gặp nhiều chuyện như vậy? Cho nên vừa nãy tôi cũng không thèm giận nữa.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Trì Tây, nói tiếp: "Nhưng bất luận tôi và cô ta có ân oán gì thì…Cố Trì Tây, chì vì chú, mà khiến cho ba người con gái phải chịu khổ, chú xem chú cặn bã biết bao nhiêu?"
Cố Trì Tây nắm chặt tay Tùng San, đôi mắt đen cực kì nghiêm túc, "San San, cho tôi một chút thời gian, không lâu nữa tôi sẽ cho em một câu trả lời xác đáng.”
Tùng San cười lắc đầu, "Đừng, ngàn vạn lần đừng hứa hẹn gì với tôi, đừng để tôi giống như tình nhân của chú đang mong chờ chú sớm cho tôi một danh phận.”
Cô thoát khỏi tay hắn, cười nhẹ, "Tôi lặp lại một lần nữa, bây giờ chúng ta là bạn bè bình thường, Bạn! Bè! Bình! Thường! Chú hiểu chưa? Chú có cần tôi làm một bản hiệp nghị giống như cái hợp đồng bao nuôi của chú không, sau đó lệt kê tất cả những quyền lợi và nghĩa vụ bình thường ra hết rồi đôi bên kí tên vào?"
Cố Trì Tây khẽ thở dài, không nói tiếp. Hai người ngồi lên xe, Tùng San quay đầu lại nhìn Lão Tần đang buồn ngủ ngoan ngoãn ghé vào phía sau xe, cũng không nói gì thêm nữa. Cố Trì Tây khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện.
Thấy xe lái vào nội thành, Tùng San mới mở miệng nói: "Chú đưa tôi về trường học đi, tôi không muốn tới nhà chú.”
Cố Trì Tây không lên tiếng, nhưng vẫn là nghe lời cô đưa cô tới trường học. Tùng San cởi dây an toàn ra, quay đầu yên lặng nhìn lão Tần ở sau xe, "Lão Tần, chị đi đây, cưng phải ngoan ngoãn nha.”
Lão Tần rong chơi cả ngày nên rất mệt mỏi, nó yếu ớt "ư ử" một tiếng, như đang cùng Tùng San nói lời từ biệt.
Tùng San cười cười, xoay người định xuống xe, Cố Trì Tây ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tay ra ngăn cản cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "San San, thật sự xin lỗi, tôi không biết phải làm thế nào để coi em như bạn bè bình thường.”
Đôi mắt của hắn chất chứa sự ẩn nhẫn, giống như hắn đang cố gắng khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, cũng có chút buồn bã nhàn nhạt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tất này khiến Tùng San có chút run sợ, sau đó cô cố tỏ ra thoải mái cười cười.
"Cố Trì Tây, thật ra tôi cũng vậy. tôi không biết nên làm thế nào để thành bạn bình thường với chú.” Mày cô hơi nhíu, mắt sáng như sao, "Tôi muốn thoát khỏi chú, trốn càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời này không phải gặp lại chú.”
"San San...”
"Nhưng tôi không thể như vậy, nếu nói do chú quá cường thế khiến tôi không thể trốn thoát là nói dối, tôi quyết định giữ liên lạc với chú vì tôi muốn bảo vệ gia đình mình.”
Tùng San cắn môi, hít sâu một hơi, "Thật ra tôi là một người ích kỷ, tôi sợ chú, sợ chú lại muốn làm gì tôi, nhưng tôi lại muốn dựa vào quyền thế, địa vị và tiền tài của chú, muốn từ chú tìm được sự bảo đảm cũng như cảm giác an toàn.”
Ánh mắt Cố Trì Tây sâu như biển, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không đành lòng ngắt lời cô.
"Tôi vốn tưởng mình là một người trong sạch thanh bần, coi tiền tài như cặn bã, nhưng lúc này đây, sau khi ba tôi gặp nạn tôi mới phát hiện, thì ra cho dù là một người giữ mình trong sạch cả đời, cũng vẫn gặp phải tai bay vạ gió như thường. Nhưng đau khổ thay, khi tai hoạ ập đến chúng tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn.”
Tùng San nâng tầm mắt, đối diện với Cố Trì Tây, "Cho nên tôi cần có chú ở bên cạnh, để có được sự bình an. Khi gặp chuyện phiền toái, tôi có thể giống như tối qua đến tìm chú, sau đó về nhà ngủ một giấc tỉnh lại mọi chuyện đều đã qua.”
Cố Trì Tây nâng tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "San San, tôi ở đây, mọi chuyện đều đã có tôi.”
Tùng San cười cười, "Chú có biết những lời này của chú đối với tôi mà nói quan trọng đến mức nào không? Nó khiến tôi không thể rời khỏi chú, dù cho tất cả những chuyện này đều là do chú mà ra, dù cho tôi hận chú cưỡng bức tôi, dù cho từ nay về sau tôi phải mang trên lưng mối hận thù sâu đậm của Cố Lâm Lâm, tôi cũng không thể nào giống như trước đây, lớn tiếng nói tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại chú.”
Tùng San xoa mũi, hốc mắt lại ướt át, "Cho nên tôi chính là ích kỷ như vậy, muốn dựa vào chú lại không muốn làʍ ȶìиɦ nhân của chú... Cố Trì Tây, gặp chú rồi tôi mới biết, thì ra tôi là một người như thế này... tôi chưa từng chán ghét bản thân như bây giờ.”
Bỗng nhiên tâm trạng của Cố Trì Tây trở nên căng thẳng, hắn muốn ôm cô, nhưng lại không dám động vào cô. Ngực hắn giống như đang bị quả cân ngàn kí đè nặng, nặng tới mức hắn không thể thở nổi.
Sao hắn có thể khiến cô bé hắn yêu sâu sắc phải khóc như vậy chứ?
Hắn rõ ràng chỉ muốn giữ cô bên cạnh, dốc hết sức để mà yêu chiều cô mà thôi.
"San San, thật sự xin lỗi, là do tôi quá ích kỷ.”
Tùng San lắc đầu: "Không, tôi không có tư cách để chỉ trích chú.” Cô dùng mu bàn tay lau mước mắt trên mặt, cười cười: "Hôm nay tôi khóc nhiều quá phải không?"
Cứ như vậy tất cả đều được nói ra.
Không hề giữ lại chút gì.
Cô đẩy cửa xe, đi xuống, xoay đầu lại, khoé miệng hơi cong lên, "Cố Trì Tây, hẹn gặp lại.”
Chạng vạng tối, bầu trời đỏ rực như lửa, Tùng San ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn đang bị tầng mây che mất, trong lòng không khỏi đau đớn đến tê tái.
Hẹn gặp lại.
Nhưng lần này chắc là sẽ không gặp lại nữa rồi.
Trước ngày khai giảng, cổng trường chật kín người, khắp nơi đều là phụ huynh đưa học sinh mới tới trường. Đa phần bọn họ đều có chút nôn nóng, kéo một vali hành lí lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự mới mẻ và ngỡ ngàng. Tuy đã gần tối rồi, nhưng không khí nóng nực ban ngày vẫn chưa tan, không ít người cầm báo hay tờ rơi trên tay để quạt mát.
Tùng San yên lặng đi xuyên qua đoàn người, hơi hơi cúi đầu, cô không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt chưa khô trên mặt mình.
Cố Trì Tây vẫn ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng của cô bé dần dần biến mất trong đám người. Trong lòng hắn có một cảm giác kì lạ đang dâng trào, càng lúc càng mãnh liệt, như có một tấm lưới được quăng ra bắt lấy trái tìm hắn, khiến nó không thể đập nổi.
"Tôi chưa từng chán ghét bản thân như bây giờ.”
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này? Một cô gái xinh đẹp dưới ánh mặt trời ngày nào, bây giờ lại uể oải nói chán ghét chính mình như vậy. Tội của hắn quả thực không thể tha thứ.
Lão Tần rõ ràng đang buồn ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng Cố Trì Tây khởi động xe, lại hăng hái tinh thần, duỗi cổ thò đầu tới, hướng mặt về phía chỗ trống bên cạnh Cố Trì Tây, sủa "Gâu gâu".
Cố Trì Tây nghĩ tới lời nói của Lão Tần, lục bình trôi sông.
Lục bình vốn không có rễ, nhưng vì hắn xuất hiện mà vĩnh viễn mất đi sự bình yên vốn có.
Tùng San trở lại ký túc xá phát hiện chẳng có ai cả, bây giờ Lý Yến chắc đang ôn bài ở thư viện, vậy còn Triệu Nhiên đâu?
Cô vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ vào, bò lên giường, yên lặng nằm xuống, sau đó thở dài một hơi.
Ngày hôm nay sao lại dài như vậy.
Nằm một lát Tùng San mới nhớ mình chưa gọi điện thoại về nhà, cô bò xuống giường đi lấy di động, sau đó mới phát hiện di động đã sớm hết pin. Cắm sạc điện vào, một lúc lâu sau mới có thể khởi động máy, sau đó tiếng chuông tin nhắn không ngừng vang lên.
Phương Tiểu Tiệp nhắn tin hỏi, "Tống Đào rốt cuộc là ai?"
Tùng Chí Quân nhắn tin nói, "Ngày mai mời Tống Đào về nhà ăn cơm nhé.”
Lý Yến nhắn tin hỏi, "Sao ngày hôm qua cậu lại về nhà đột xuất như vậy?"
Tống Đào nhắn tin nói, "Anh đang chờ em ở cổng trường.”
Lúc này Tùng San mới nhớ tới cuộc hẹn với Tống Đào, cô vội vàng leo xuống giường thay một bộ quần áo khác vào lao ra khỏi phòng. Vừa đi tới cổng trường, vừa gọi điện thoại cho Tống Đào, kết quả lại nhận được một loạt tin nhắn mới.
Là Chu Trường An gửi tới, "San San, anh muốn nói chuyện với em.”
Tùng San nhìn thoáng qua tin nhắn kia rồi tắt máy, gần đây Chu Trường An luôn thích xía vào chuyện của cô.
Tống Đào nhìn thấy Tùng San từ xa chạy tới, cười ha ha vẫy tay, "Trời nóng như vậy, em chạy gấp gáp như vậy làm gì?"
Tùng San cười cười, "Thật sự xin lỗi tiền bối, vừa rồi em ngủ quên nên không nhớ chuyện lúc sáng.”
Tống Đào vỗ vỗ đầu cô, "Nhìn em ngủ tới mức sưng húp cả hai mắt kìa, đồ heo lười.”
Tùng San hơi rủ mi xuống, chỉ cười cười không nói lời nào.
Tống Đào dẫn Tùng San tới nhà hàng không sử dụng dầu ăn đã qua sử dụng lần trước, gọi vài món đồ ăn, Tùng San vừa ăn vừa cười, "Tiền bối, rõ ràng anh đã tốt nghiệp rồi nhưng sao lại rành mấy cửa hàng gần trường như vậy?"
Tống Đào tươi cười ấm áp, "San San, lòng của anh luôn hướng về đại học A.”
Tùng San cười vui vẻ, đôi mắt sưng húp cong thành một đường. Tống Đào nhìn cô, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay không nghỉ ngơi đầy đủ à? Em nhìn dáng vẻ gầy yếu này của mình xem.”
Tùng San cười nhẹ, cúi đầu, "Vâng.”
Tống Đào rót cho cô một chén trà nóng, "Uống nhiều trà một chút, thanh nhiệt giải độc.”
Tùng San cười nói: "Cảm ơn tiền bối.”
Tống Đào dịu dàng nhìn cô, hỏi: "San San, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện lúc sáng là sao thế?"
Tùng San buông chiếc đũa trong tay, "Ba của em bị người ta hãm hại chụp ảnh giường chiếu, ngày hôm qua người đó uy hϊế͙p͙ gia đình em nói muốn đưa chuyện đó lên báo.”
Tống Đào kinh hãi, "Tại sao có thể như vậy? Ba em đã đắc tội với ai?" Ngay sau đó lại hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Vấn đề giải quyết như thế nào?"
Tùng San run run khóe miệng, bỗng nhiên có cảm giác như đã qua mấy đời.
"Đã không sao rồi, đêm qua em ra ngoài nhờ người giúp đỡ, làm chuyện này chìm xuống.”
Tống Đào nhíu mày, "San San, người có thể giải quyết chuyện này, chắc chắn không phải là người bình thường. Người đó là ai? Không phải em tìm xã hội đen chứ?"
Tùng San nói: "Không phải xã hội đen, là một người rất lợi hại. Chỉ là, chuyện này em không muốn để cho ba mẹ biết, em sợ bọn họ sẽ bận tâm suy nghĩ, cho nên mới muốn tìm đại một lí do để cho qua chuyện. Vừa khéo hôm nay anh lại xuất hiện, quả thực đã kịp thời giúp đỡ em.”
Ánh mắt Tống Đào vẫn mang theo sự ngờ vực, "San San, em không làm việc gì ngốc nghếch chứ?"
Tùng San lắc đầu, "Không có, tuyệt đối không có. Tiền bối yên tâm đi, em tự có chừng mực. Chỉ có điều ba mẹ em, nếu họ đã nghĩ anh là người đã giúp đỡ họ, anh có thể làm người tốt tới cùng, giúp em khiến họ yên tâm không? Đêm qua bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, em không muốn để họ phải lo sợ thêm nữa.”
Tống Đào thở dài, "San San, muốn anh làm ba mẹ em yên tâm cũng được. Nhưng em có thể nói cho anh biết người đã giúp em là ai không?"
Tùng San mím môi cười cười, "Thật sự xin lỗi, em không thể nói. Nhưng chuyện này đã qua rồi, sau này em cũng không cần đi tìm người đó nữa, cho nên anh thật sự không cần phải lo lắng cho em.”
Tống Đào thấy Tùng San kiên trì như vậy, hắn cũng không muốn hỏi lại, đành phải nói: "San San, anh tin em, em thông minh như vậy sẽ không để mình thua thiệt. Chỉ là anh cảm thấy rất hổ thẹn, rõ ràng không thể làm gì giúp em, vậy mà lại có thể đường đường chính chính nhận lòng cảm kích của bác trai bác gái.”
Tùng San cười nói: "Chỉ cần anh có thể khiến ba mẹ em yên tâm, thì cũng là đã giúp em một chuyện lớn rồi.”
Hai người ăn cơm tối xong, Tùng San liền nói với Tống Đào cô muốn tự về, nhưng Tống Đào lại kiên trì muốn đưa cô đến ký túc xá.
"Trời đã tối rồi, bây giờ còn có học sinh mới nhập học, trong vườn trường nhiều người lạ mặt qua lại, một mình em đi đường nhỏ không an toàn.” Tống Đào nói.
Tùng San cười cười, cũng không cố chấp nữa, bèn đi theo Tống Đào trở về trường.
"San San, em và Trương Tân thế nào rồi? Ba mẹ em có biết anh ta không?" Tống Đào đột nhiên hỏi.
Tùng San sửng sốt một chút, "À, thật ra bọn em không có quan hệ gì.”
Tống Đào vội vàng hỏi: "Thật sao? Anh ta theo đuổi em như vậy mà em vẫn không đồng ý à?"
Tùng San miễn cưỡng gật đầu, "Vâng, bọn em căn bản không chung đường.”
Tống Đào kìm nén vui sướng trong lòng, luôn miệng nói: "Đúng đó, tuy rằng Trương Tân rất có bản lĩnh, nhưng lại quá lạnh lùng, cũng không biết quan tâm người khác.”
Tùng San nghiêng đầu nhìn hắn, "Tiền bối, anh quen Trương Tân sao?"
Tống Đào cười nói: "Không phải anh đã nói anh được nhận vào tổ thực hiện hạng mục mới của công ty sao, lần trước làm kế hoạch có gặp vài lần.”
Tùng San "Ừm" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Dưới lầu ký túc xá nữ rất đông người, đều là học sinh mới chuyển tới, họ vừa nói vừa cười cực kì náo nhiệt. Tùng San quay đầu cười với Tống Đào, "Ba em bảo ngày mai mời anh tới ăn cơm, chắc khoảng sáu giờ, anh có thể tới không?"
Tống Đào gật đầu, "Không thành vấn đề, ngày mai tan tầm anh sẽ tới ngay.”
Tùng San cười vẫy tay, "Tốt quá, hẹn mai gặp lại, tiền bối.”
Nói xong cô xoay người đi vào ký túc xá, mới đi hai bước thì nghe thấy tiếng của Lý Yến, "San San.”
Tùng San quay đầu, nhìn Lý Yến đeo túi xách đi tới, sắc mặt hơi kì lạ.
"Lý Yến, hôm qua nhà mình có chuyện phải về gấp, cậu không nhớ mình chứ?" Tùng San cười hì hì ôm lấy cánh tay Lý Yến.
Lý Yến miễn cưỡng cười cười, "Ba cậu muốn mới Tống Đào ăn cơm sao? Đây là tiết mục ba vợ gặp con rể à?"
Trên đầu Tùng San xuất hiện ba vạch hắc tuyến, thì ra cô ấy nghe được câu này.
"Không phải, là vì tiền bối giúp gia đình mình một chuyện, cho nên họ mới mời anh ấy về nhà ăn cơm thể hiện lòng biết ơn.”
Lý Yến như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu, cười nhẹ, "Hình như mình đã quan tâm quá nhiều rồi?"
Tùng San cười cười, "Yến Yến, cậu đã thích anh Tê lợi như vậy, chờ sau khi cậu vượt qua kì thi nghiên cứu sinh thì theo đuổi anh ấy đi! Mình ủng hộ cậu.”
Sắc mặt Lý Yến tối sầm, "Người anh ấy thích là cậu, mình theo đuổi thì có ích gì?"
Tùng San lắc đầu, "Người có tình mới có thể thành đôi, Yến Yến, cậu không thử thì làm sao biết kết quả chứ? Cậu yên tâm đi, mình hoàn toàn không có cảm giác gì với Tống Đào, cho nên tuyệt đối sẽ không cho anh ấy cơ hội.”
Lý Yến cười thật tươi, "Vậy cậu có cảm giác với ai?"
Tùng San sửng sốt khi bị Lý Yến hỏi, sau đó cô cười cười, "Mình cũng không biết, thật sự mình cũng đã quên mất cái cảm giác này như thế nào rồi.”
Lý Yến ôm Tùng San, "San San, cậu mau đi tìm bạn trai mới đi, mình thấy sốt ruột thay cho cậu đây này.”
Tùng San chu môi, "Mình cũng muốn đi tìm, nhưng gần đây mình không có số đào hoa, không lẽ phải đi ghi danh tham gia Phi Hành Vật Nhiễu sao.”
Lý Yến cười khúc khích, "Thôi đi, những người tham gia tiết mục đó là người như thế nào chứ, toàn là những người tẩy trang đi thì xấu như nữ quỷ, tắt đèn thì ai cũng như ai, mấy anh chàng đẹp trai nhà giàu mà thấy họ đều sẽ buồn bực chạy mất, thật là mất mặt mà!"
Tùng San cười tới mức đau hết cả bụng, "Mình đi đâu tìm trai đẹp nhà giàu đây?"
Lý Yến lườm cô, "Không phải trước mặt có một người rồi sao? Cái người tên là Trương Tân ấy, anh ta dùng thủ đoạn trắng trợn không biết kiêng nể gì theo đuổi cậu như vậy, cậu còn do dự cái gì nữa?"
Tùng San nghe đến tên Trương Tân liền cảm thấy đau đầu, cô cười nói: "Quên đi, người đó giống như đầu gỗ vậy, ở bên anh ta mình sẽ sớm bị nghẹn ch.ết.”
Tùng San vừa nói xong những lời này thì vừa vặn Triệu Nhiên từ phòng tắm đi ra, cô ấy nhìn thoáng qua Tùng San rồi vội vàng chuyển tầm mắt, giả vờ như không nghe thấy cái gì.
Lý Yến nói nhỏ với Tùng San: "Cậu có phát hiện ra không, cứ nhắc tới Trương Tân thì Triệu Nhiên liền như vậy.”
Tùng San yên lặng gật đầu, sau đó trong lòng vì Triệu Nhiên mà cảm thán. Thích phải một tên lạnh lùng như vậy thật là khổ.