Quyển 1 - Chương 33-2: Hoa trong gương, tình này đành để trôi theo nước (2)
Tư Đồ Vĩnh im lặng một hồi mới đáp “Không sai, trẫm đã hứa với Chiếu Hầu như vậy.”
Thế là chẳng ai còn dám dị nghị về chuyện này nữa. Người nhà họ Đoan Mộc đa phần đã ch.ết hoặc bị thương trong chiến loạn, trong phủ chỉ còn sót lại một vài người không quan trọng, sau cùng đều được thả đi. Thế nhưng phủ họ Du vẫn luôn bị bao vây chặt chẽ, mỗi ngày chỉ đưa vào một số thức ăn đạm bạc để đảm bảo mạng sống cho tất cả người trên kẻ dưới trong phủ.
Lúc này, gần như ai nấy đều hiểu biết rõ rằng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Du Cánh Minh một cách dễ dàng.
Di thể của Đại tẩu và Nhị tẩu đã được tìm thấy vào ngày hôm sau. Hôm nay thời tiết đặc biệt nóng bức, thi thể của Nhị tẩu đã bắt đầu thối rữa, điều khiến người ta đau lòng nhất chính là Đại tẩu vì muốn bảo vệ con gái yêu mà bị đâm ch.ết, lúc người của hình bộ vứt vào hố chôn chung, phát hiện phía xa có đội binh mã lớn xong tới, sợ hãi quá nên tiện tay vứt lên miệng hố chôn, vì thế lúc này thi thể đã bị chó hoang, chim dại rỉa cho máu thịt bầy nhầy. Sau cùng may nhờ mấy thị nữ thiết thân của người nhận biết chủ nhân nhờ một chiếc bùa bình an mắc trên ngón chân.
Nghe nói, năm đó, khi chiến đấu cùng giặc Nhu Nhiên, vì bị thương nên đại ca ở lại một thị trấn nhỏ dưỡng thương, rồi quen biết Đại tẩu, trong lòng nảy sinh tình cảm. Lúc đó trong người không có vật gì quý giá, nên đã đem tấm bùa bình an mà mẫu thân lên chùa xin cho tặng cho Đại tẩu làm tin. Sau đó, hai người thành thân, rồi sau đó, đại ca tử trận, Đại tẩu đã giữ gìn tấm bùa bình an đó suốt mười lăm năm, để rồi vì bảo vệ cốt nhục duy nhất giữa hai người mà ch.ết thảm trong lao tù. Còn đứa cháu trai đã bị Mẫn Thị lang ném ch.ết trong ngục của ta đã bị vứt đi như một vật rác rưởi ngay hôm đó, chẳng thể nào tìm lại được dù chỉ là một mẩu xương nhỏ.
Ta nghe hồi báo lại, tức giận vô cùng, ra lệnh tìm ra bằng được thi thể của tên ngục tốt đã ức hϊế͙p͙ Tố Tố, giết hại Đại tẩu ngày hôm đó, cùng với thi thể của tên Mẫn Thị lang vẫn được giữ lại từ ngày hôm đó, vứt ra bãi tha ma ngoại thành, quất một trăm roi, sau đó tán tro tán cốt ngay trước mặt người nhà của bọn chúng.
Nghe nói người nhà của Mẫn Thị lang lúc đó đã phát điên tại chỗ, có người huynh đệ còn ỷ mình có chút võ nghệ xông lên định đoạt lại thi thể, lập tức bị đâm ch.ết. Lúc này khi nghe hồi báo, ta chỉ bình thản nói một câu “Nếu đã đại tội mưu phản, chu di cửu tộc cũng chẳng có gì quá đáng, huống hồ là người nhà? Đáng lý là phải đồng tội.”
Truy cứu đến tam tộc, nam nhân thì bị trảm quyết hoặc lưu đày, nữ nhân thì tất cả đều bán vào lầu xanh. Nhà của hai tên này tất cả đều phải chịu tội, nhưng vẫn chưa thể nào giải được nỗi hận thù ngập trong trái tim ta lúc này.
Lời này vừa truyền ra ngoài, ai nấy đều nói Chiếu Hầu độc ác, hành sự quá đỗi vô nhân đạo. Ta nghe những lời bàn luận này, cũng chẳng hề bận tâm, chỉ lo cho bệnh tình của Tần Triệt, chẳng biết đến khi nào Nhị ca mới bình phục được.
Nhị ca từ nhỏ đã ôn hòa nhân hậu, tài trí hơn người, thế nhưng thời thiếu niên bị ốm bệnh thành tàn phế, bao nhiêu hoài bão đều chẳng thể nào thực hiện, chỉ đành lặng lẽ ở nhà thu xếp chu tất trong ngoài Tần gia, để ta không phải lo lắng cho gia đình. Thẩm Tiểu Phong từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Nhị ca, lại xuất thân từ gia đình thanh bạch, vốn dĩ là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng thích hợp, xứng đôi, thế nhưng Nhị ca lại luôn cho rằng bản thân bất toại, không thể để nhỡ nhàng cho Thẩm Tiểu Phong nên tặng nàng cho ta để hầu hạ, giúp đỡ ta trong quân doanh, còn bản thân lại lấy Nhị tẩu xuất thân nghèo khổ.
Nhị tẩu tướng mạo bình thường, có điều được dạy dỗ gia giáo, tính tình đôn hậu, luôn biết cách chăm sóc, chiều ý phu quân, cũng khá khỏe mạnh. Vốn dĩ thầm nghĩ cơ thể Tần Triệt yếu, chưa chắc đã có thể tiếp tục đường con cái nối dõi, ai ngờ, Nhị tẩu được gả vào Tần gia chưa đến hai năm, đã sinh ra một bé gái, sau đó lại yểu mệnh qua đời, năm ngoái lại tiếp tục mang thai. Mắt nhìn Tần gia sắp có người thừa kế hương hỏa, Tần Triệt vui ra mặt, không muốn tranh giành quyền lực trong triều, không ngờ Nhị ca lại phải tận mắt chứng kiến thê tử cùng con thơ ch.ết tức tưởi ngay trước mặt mà không làm được gì…
Lục thái y cùng các đại phu khác không ngừng bàn luận và đưa ra kết luận, thương thế của Nhị ca tuy rằng rất nặng, nhưng không đến mức trí mạng, chỉ là trải qua quá nhiều chuyện thương tâm, đau đớn quá độ, ngũ tạng tổn hại, cho nên sốt cao mãi không hạ. Lúc các danh y chuẩn trị, Nhị ca mới miễn cưỡng hạ sốt, chỉ là sức khỏe hoàn toàn đã suy sụp, cả ngày thần trí hoảng hốt, nằm liệt trên giường bệnh, chẳng buồn nói năng chứ đừng nói đến việc giúp chấn hưng Tần gia, lo việc trong phủ nữa.
Ta nghe nói tính mạng của Nhị ca không còn nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm, muốn đón Nhị ca về phủ Định Vương cùng điều dưỡng, để tránh nhìn thấy Tần phủ trống trải, cô quạnh mà càng đau lòng, bi thương. Thế nhưng Nhị ca lại không chịu, im lặng mà kiên quyết chuyển về phủ họ Tần.
Ta chẳng còn cách nào khác, đành bảo Thẩm Tiểu Phong đi theo về đó để tiện chăm sóc. May mà lúc này tất cả người hầu đều đã quay về Tần gia, toàn bộ đều là nô bộc trung thành của Tần gia, chỉ cần chủ nhân không sao, vẫn cứ lo liệu mọi chuyện như xưa, lại có Thẩm Tiểu Phong âm thầm sắp xếp, cho nên Tần phủ nhanh chóng hồi phục lại tình trạng như ban đầu.
Ta vừa là Định Vương phi lại vừa là Chiếu Hầu, ngay Tần Triệt cũng nhiều lần được tấn phong gia thưởng sau khi Tư Đồ Vĩnh đăng cơ, ngoài ra còn hoàn trả lại hết gia sản Tần gia bị tịch thu trước đó. Vậy nên Tần gia càng lúc càng thịnh vượng, chẳng cần phải lo lắng quá nhiều. Thẩm Tiểu Phong thậm chí sợ rằng các đồ trang trí trong phủ cũ quá khiến Tần Triệt thấy không vui, nên đã tìm mấy nhà buôn bán thương lượng, tới bẩm báo cùng ta, thay đổi lại đồ đạc trong các căn phòng, chuyển thêm nhiều loại kì hoa dị thảo về để thưởng thức.
Ta để mặc cho Thẩm Tiểu Phong lo liệu, đợi khi vết thương ở chân đỡ hơn, ta liền sai người dùng địu đưa về phủ thăm viếng, quả nhiên là đã thay đổi hơn trước, trông càng sang trọng, tuyệt đẹp, khí chất bất phàm hơn trước. Đáng tiếc, ngắm nhìn một hồi lâu, chỉ thấy khắp nơi là những người hầu kẻ hạ nghiêm mặt lặng lẽ, chẳng thấy bất cứ người nhà họ Tần nào vui vẻ tiến lại gần nghênh đón… Đột nhiên ta cảm thấy cô đơn, lạc lõng lạ thường, vạn vật đều trở nên vô nghĩa.
Tâm trạng của Tần Triệt vô cùng chán nản, thấy ta cũng chẳng tỏ ra hân hoan, vui vẻ mấy.
Nhị ca chỉ nói “Nghe nói đôi chân của muội có khả năng sẽ bị di chứng?”
Ta chống nạng ngồi xuống bên giường Nhị ca rồi mỉm cười đáp “Nhị ca nghe ai ăn nói hàm hồ thế, chỉ là động đến gân cốt, nhất thời chưa thể khỏi ngay được. Muội đã hỏi mấy vị danh y rồi, ai cũng nói phải đợi vài ba tháng nữa, là có thể cưỡi ngựa hồi cung, lên trận giết giặc như mọi khi.”
Ta lại nói tình hình biên quan hiện nay cho Nhị ca nghe “Nhị ca nói xem chuyện này có nực cười không, giặc Nhu Nhiên nghe nói triều đình Đại Nhuế xảy ra chiến loạn, lại bắt đầu gây hấn ở biên quan, do thám động tĩnh của chúng ra. Muội chỉ giữ lại có hai vạn binh mã trợ giúp thủ thành, còn tất cả số binh mã còn lại đều đã được điều động về biên cương phía Bắc, vừa hay lần này phải đánh cho bọn chúng thất bại một trận lớn. Hoàng thượng nói muội thân mang trọng bệnh mà vẫn không quên quốc sự, lại sắp xếp chu đáo, cho nên lại phong thưởng.”
“Phong thưởng…” Tần Triệt than dài rồi nói “Đích thực là rất tốt. Chỉ có điều ta cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy hình dáng ch.ết thảm của Tiểu Cẩn cùng đứa trẻ đó, thế là lại thấy hoảng hốt, tất cả mọi thứ đều trở nên trống rỗng, trống rỗng hết thảy..”
Nhị ca lại cau chặt đôi mày, nghiêm mặt nhắm mắt không nói thêm gì. Thẩm Tiểu Phong vội gần lại chăm sóc, hai khoang mắt long lanh đầy nước.
Ta thấy Nhị ca ngủ rồi mới rồi mới từ từ chống nạng ra ngoài, nhìn cảnh vật mùa thu khiến người ta sầu muộn trước mặt, đột nhiên lại thấy nhớ Tương Tư vô cùng.
Nếu Tương Tư ở đây, cô bé nhất định sẽ dùng giọng nói mang đậm khẩu âm của đất Giang Nam thì thầm to nhỏ, nói mãi chẳng có điểm ngừng. Cô bé chắc đã cao hơn đôi chút, thế nhưng chắc vẫn cứ đáng yêu, ngô nghê, xinh đẹp, tươi tắn, vừa thấy là chạy lại, sà vào vòng tay ta…
Thế nhưng ta thực không dám nhớ đến Tương Tư. Dường như chỉ vừa chạm vào nụ cười của Tương Tư trong kí ức, trái tim ta lại đau đớn như bị dao đâm, không ngừng nhỏ máu và thao thức đêm ngày.
Cô bé và Thuần Vu Vọng, cả cuộc đời này ta… Có lẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa rồi!
Thế nhưng không gặp lại có lẽ tốt hơn, mới nhớ nhung mà đã đau khổ đêm ngày, nếu tận mắt nhìn thấy, lại không thể nhận nhau, nhìn vào đôi mắt ngây thơ, vô tội to tròn của Tương Tư, ta sẽ còn cảm thấy xót xa đến độ nào nữa?
Thẩm Tiểu Phong lặng lẽ ra ngoài cùng ta, cả đoạn đường không ngừng đưa tay lau nước mắt.
Ta cúi đầu nói “Cũng chẳng còn cách nào khác, tâm bệnh thì vẫn phải có tâm dược”
Thẩm Tiểu Phong liền đáp “Người đã ch.ết cả rồi, rốt cuộc thuộc hạ phải đi đâu về đâu để tìm tâm dược đây?”
Ta từ từ quay đầu lại nhìn tiểu giai nhân với dung mạo xuất chúng rồi nói “Người ch.ết đã ch.ết rồi, không thể nào tìm lại được, thế nhưng nói cho cùng, vẫn còn tâm dược sống đấy?”
Thẩm Tiểu Phong ù ù cạc cạc, mơ màng há miệng.
Ta mỉm cười nói “Đừng có giả vờ ngây ngô trước ta. Tâm tư của Nhị ca, ta đều có thể nhận ra, lẽ nào ngươi lại không nhận ra được? Nếu thời gian gần đây không phải là người đang chăm sóc tận tình, chỉ e là Nhị ca chẳng thể nào tỉnh lại. Tiểu Phong, hãy cho Nhị ca một gia đình mới. Nếu có thê tử, có con cái, trong lòng có thêm hy vọng, tự nhiên sẽ vực tinh thần dậy được thôi.”
Thẩm Tiểu Phong đột nhiên từ khuôn mặt cho tới phần cổ đỏ ửng cả lên. Thế nhưng nói cho cùng nàng cũng không phải là người phụ nữ bình thường, một lúc sau, bình tĩnh đáp lại “Đại tiểu thư, ngài ấy là công tử gia của Tần gia, còn thuộc hạ là cái gì chứ? Huống hồ, Nhị phu nhân cùng tiểu công tử vừa mới ch.ết thảm, làm sao đã bắt ngài ấy nghĩ đến chuyện này được?”
Ta nắm tay nàng dịu dàng nói “Nhị ca không nghĩ thì ngươi nghĩ về chuyện này đi. Nếu đợi Nhị ca nghĩ tới việc này, e là cả cuộc đời ngươi đừng có mong ngóng gì hết. Đợi sức khỏe của Nhị ca đỡ hơn đôi chút, ngươi hãy tìm thời cơ để gạo nấu thành cơm, với tính cách của mình, còn sợ Nhị ca không chịu trách nhiệm sao? Nếu có được mụn con cái, Tần gia có người kế tục, Nhị ca còn dám không vực tinh thần dậy nữa không?”
Thẩm Tiểu Phong nghiêm mặt rồi quay đi, sau đó mới nói “Thuộc hạ muốn bàn bạc chuyện nghiêm chỉnh với Đại tiểu thư, thế mà người lại toàn nói những chuyện như vậy.”
Ta mỉm cười khốn khổ đáp “Đích thực đó không phải là cách làm chính đáng cho lắm, thế nhưng cũng đâu phải là những lời không nghiêm túc? Ngươi cũng hiểu tính cách của Nhị ca ta, nếu không làm vậy, thì sao có thể thay đổi được suy nghĩ cố chấp của huynh ấy? Ta là muội muội, cũng chẳng tiện đứng ra làm chủ cho Nhị ca được. Thế nhưng ngươi vẫn có thể coi là người của ta, nếu ngươi vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, ta vẫn có thể làm chủ cho người được.”
Thẩm Tiểu Phong nghe vậy im lặng không nói thêm gì.
Ta chán nản than dài một tiếng, đang định chống nạng rời khỏi, Thẩm Tiểu Phong đột nhiên gọi ta lại “Đại tiểu thư, vẫn còn một chuyện, không biết rằng Đại tiểu thư đã biết hay chưa?”
Ta quay đầu rồi hỏi “Chuyện gì thế?”
“Trong lúc Tần phủ bị niêm phong, các tùy tùng trong phủ chỉ bận tâm đến công tử và phu nhân, thuộc hạ có chút võ nghệ nên trốn đi được, không hề bị bắt đi.”
Ta gật đầu rồi nói “Trước giờ ngươi đều rất nhanh trí, ngày hôm đó, thấy ngươi nhanh chóng có mặt tại Tây Hoa Môn là ta đã đoán được ngươi đã thoát thân từ lâu rồi.”
Thẩm Tiểu Phong liền nói “Sau khi thoát thân, thuộc hạ ở lại Bắc Đô một ngày, muốn vào Bộ hình thăm mọi người, suýt chút nữa bị người ta phát giác, thầm nghĩ bản thân thế cô lực yếu, nên đã tìm ngựa tốt, tiến về phía Nam tìm Định Vương cầu cứu.”
Ta đưa tay nắm chắc vào chiếc nạng gỗ được khắc hoa văn tinh xảo rồi khẽ khàng lên tiếng “Ngài ấy đương nhiên là không chịu rồi.”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta đầy kinh ngạc, mãi một lúc sau mới nói “Đại tiểu thư, theo lý mà nói hai người giờ đã trở thành phu thê, thuộc hạ không nên nhiều chuyện. Thế nhưng lúc Định Vương tuyệt tình, thực sự… vô cùng đáng sợ. Ta cũng biết rằng ngài thực sự nổi giận vì chuyện Đại tiểu thư thoái hôn, thế nhưng ngay sau khi lão tướng quân qua đời, Tần gia xưa nay vẫn có mối quan hệ khăng khít với ngài ấy. Đại tiểu thư lại có mối tình cảm sâu sắc với ngài bao nhiêu năm, thậm chí lúc thoái hôn cũng có nói nguyện coi ngài như là huynh trưởng, tại sao ngài có thể lạnh lùng bàng quan đến vậy chứ?”
“Lúc đó, ngài đang đóng quân tại huyện An, có đến tám vạn tinh binh trực tiếp nghe hiệu lệnh của ngài, mượn cớ lương thảo chưa tới nên không hành động. Nam Lương bài bố trọng binh ở vùng biên cương, khiến cho Đoan Mộc Thanh Thành bất đắc dĩ phải điều binh ứng phó. Lúc này Bắc Đô lực yếu thế mỏng, nếu ngài chịu ra mặt bảo vệ Tần gia, lại có quân đội Tần gia ở phía Bắc ủng hộ, thì cho dù triều đình đã hoàn toàn bị họ Đoan Mộc khống chế cũng chẳng dám làm gì Tần gia chúng ta. Thế nhưng lúc thuộc hạ gặp mặt cầu xin ngài ấy, ngài né tránh không chịu gặp. Còn nhớ thời trước có Ngũ Tử Tư vì muốn báo mối thù diệt môn mà mượn quân đánh vào nước Sở, Thân công đã quỳ khóc trước điện nước Tần bảy ngày bảy đêm xin cứu binh, nước Tần sau cùng cảm động, đã xuất binh giúp ông cứu Sở. Thuộc hạ không dám so bì với Thân công, thế nhưng cũng nhận được đại ân của Tần gia, cũng đã quỳ khóc trên quân doanh suốt mười ngày mười đêm. Mỗi ngày ngài ấy đều đi ra đi vào quân doanh, mặc cho thuộc hạ van xin thế nào, ngài ấy đều phẩy tay bỏ đi.”
“Sau đó, mấy tùy tùng đi theo ngài ấy cảm thương cho thuộc hạ, đã lặng lẽ nói với thuộc hạ rằng, hầu gia của bọn chúng vô cùng căm hận Đại tiểu thư, cho dù nhìn thấy Tần gia bị chu di toàn môn, cũng quyết không chịu ra tay giúp đỡ. Lại nói Thái tử đang nghĩ mọi cách giải cứu Tần gia, khuyên thuộc hạ quay về cầu xin Thái tử. Thuộc hạ nghe nói Đại tiểu thư tạm thời bình an trong ngục, lại quay về kinh sư đi tìm Thái tử, mới biết được Thái tử vì muốn bảo vệ Tần gia, quả nhiên đã tốn mọi tâm sức, nhưng vì thế cô lực mỏng, cho nên vẫn chưa thể đạt được thành công như mong đợi. Mấy tướng quân Tần Triết, Ôn Lương Thiệu lại đóng quân ở tận biên cương phía Bắc, tuy rằng muốn cứu người, nhưng cũng không dám nghe lệnh của người khác, sau cùng chính bản thân thuộc hạ tới đó khuyên nhủ, mới chịu xuất binh.”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta chăm chú rồi tiếp tục nói thêm “Đích thực là Thái tử đã bí mật liên hệ cùng Chẩn Vương Nam Lương, bảo ngài ấy điều quân đến biên giới, giữ chân binh mã của họ Đoan Mộc, lại để cho mười vạn quân đội Tần gia tiến vào kinh sư, tất cả chỉ vì muốn ép họ Đoan Mộc thả người. Thế nhưng đến sau cùng thuộc hạ vẫn không hiểu nổi, tại sao sau đó Thái tử lại bị thất bại, mười vạn quân đội Tần gia do ngài điều động về đột nhiên quay đầu chỉ nghe lệnh của Định Vương? Định Vương vốn ban đầu nói rằng không chịu ra tay trợ giúp, tại sao vào lúc quan trọng đó lại xuất hiện tại kinh sư với số lượng binh mã lớn?”
Ta đã liệu trước người mà Tư Đồ Vĩnh âm thầm liên hệ chính là Thuần Vu Vọng, thế nhưng trước sau không hề hỏi kĩ. Thế sự khôn lường, nhớ lại những ngày tháng bên Thuần Vu Vọng, cứ như thể đã là kiếp trước, dường như tất cả mơ ước, những mong mỏi hạnh phúc bên nhau ngày hôm đó đã tan thành tro bụi trong cuộc chiến loạn đáng sợ hôm đó.
Ta thất thần đáp “Ngài ấy đương nhiên sẽ ra tay thôi. Ngài đã kiên nhẫn chờ đợi Thái tử bại vong, điều ban đầu ngài ấy muốn không phải là ta mà là giang sơn Đại Nhuế.”
Thẩm Tiểu Phong kinh hãi rồi đưa mắt nhìn ra tứ phía.
Ta khẽ than dài rồi nói “Ngài ấy có lẽ… cũng chẳng sợ người ta nghe thấy những lời này. Ngay chính bản thân Hoàng thượng cũng đã biết rõ mọi chuyện? May mà hiện nay… tất cả vẫn tốt. Nếu hôm xảy ra cung biến, ngài ấy cố chấp ý định ban đầu, mấy người trong họ Đoan Mộc cùng Thái tử e là đã ch.ết không chỗ chôn thây, cho dù là quân đội Tần gia, có lẽ cũng đã bị tổn thất đến bảy tám phần.”
Khuôn mặt Thẩm Tiểu Phong trắng nhợt, hoang mang lên tiếng “Phải chăng… Đại tiểu thư đã vì muốn để Bắc Đô khỏi cảnh sinh linh đồ thán nên mới đồng ý gả cho Định Vương?”
Ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên vài nàng rồi nói “Ngươi đã coi thường ngài quá, hay đang coi trọng ta quá? Ta làm vậy chỉ vì muốn bảo toàn bản thân, bảo toàn Tần gia, còn ngài cũng vẫn phải bận tâm đến danh dự của mình cả khi còn sống và sau khi đã ch.ết. Huống hồ, mười vạn binh mã tinh nhuệ của Đại Nhuế, chẳng ai muốn gây tổn hại đến ai cả. Một khi đã gây ra trận hỗn chiến, phía trước có Nam Lương đang rình rập bắt mồi, phía sau lại có bọn Nhu Nhiên mong đợi xâm nhập, cho dù ngồi vững lên ngài vàng, cũng chưa chắc đã giữ vững được giang sơn.”
Ta lại than dài nói thêm “Hợp lại cũng có lợi, phân ra gặp hại, ta và ngài mới chính là một đôi trời sinh, chẳng ai nỡ rời xa nhau.”
Thẩm Tiểu Phong liền nói “Trước đây người cũng từng nói vậy, bây giờ cũng lại nói vậy, thế sao lúc đó tại sao lại cố chấp đòi thoái hôn, để cho người ta nắm được thời cơ, gây ra một tai họa đáng sợ như thế chứ?”
Ta lại cười, hốc mắt long lanh đẫm lệ “Lúc đó đương nhiên là ta đã sai rồi. Ta không nên vì một chữ ‘tình’ hư vô phiêu dạt đó mà mê mẩn tâm thần.”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta đầy nghi hoặc, thần sắc tỏ ra mơ màng, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng “Vậy còn bây giờ thì sao, người càng không muốn vì một chữ ‘tình’ nữa?”
Ta bình thản đáp “Không muốn nữa. Những người như chúng ta, người thân của chúng ta, thực sự chẳng thể nào mơ ước xa vời như vậy được. Hiện nay… chẳng phải rất tốt sao? Thái tử trở thành Hoàng thượng, ngài làm quyền thần đức cao vọng trọng, Tần gia oai danh vang dội, người người kính nể.”
Thẩm Tiểu Phong im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên nói “Thuộc hạ cảm thấy Định Vương quả thực là lợi hại.”
“Ngài ấy có khi nào không lợi hại chứ?”
“Tướng quân Chiếu Vũ ngang dọc sa trường, thủ đoạn độc ác, nham hiểm, là con người đáng sợ đến mức nào chứ? Thế mà hiện nay, Định Vương lại có thể khiến tướng quân bỏ đi mọi gai góc, triệt tận mọi thủ đoạn quét sạch mọi khí thế, cam tâm tình nguyện làm một phu nhân ở sau lưng của Định Vương, trợ giúp Định Vương đứng vững trong triều đình Đại Nhuế.”
Ta nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói “Là ai dạy ngươi nói những lời này?”
Thẩm Tiểu Phong liền nói “Lời này còn phải đợi người khác dạy sao? Vị đang nằm trong phòng bảo ta phải nhìn ra được thế lực của Tần gia, hôm nay nghe cách nói chuyện của Đại tiểu thư, đương nhiên cũng biết là tính tình đã thay đổi chẳng còn chút ngang ngạnh khi xưa nữa. Thế nhưng có thể xin hỏi Chiếu Hầu đại nhân vừa được tấn phong, đã bao lâu không hỏi thăm đến chuyện triều chính của Đại Nhuế rồi?”
Nàng đúng là một người trung thành, ngoài việc chăm sóc Tần Triệt, vẫn còn lưu tâm đến những chuyện này.
Ta khoác áo lên người, cũng chẳng so đo lời nói vô lễ của nàng khi nãy, nghiêng đầu sang hỏi “Thân bằng cố hữu cùng rất nhiều thuộc hạ của Tần gia đều được phong thưởng sau khi Tân Đế đăng cơ?”
Thẩm Tiểu Phong lặng người rồi nói “Điều đó thì đương nhiên. Định Vương vì muốn khiến Đại tiểu thư vui vẻ, nếu ai có cơ hội tiến cử, đương nhiên thường hay đặt những người thân cận với Tần gia lên đầu. Hoàng thượng niệm tình ý với Đại tiểu thư bao năm, cũng luôn phong thưởng hậu hĩnh. Người ngoài nhìn vào, Tần gia hiện nay lại càng oai phong, thịnh vượng hơn so với trước kia, đang được thế như diều gặp gió.”
Ta nhếch miệng mỉm cười “Nhiều lúc, vô vi cũng là một bản lĩnh, ngươi không cần quá lo lắng.”
“Vô vi cũng là một bản lĩnh…” Thẩm Tiểu Phong do dự một hồi rồi lại nói thêm “Thế nhưng Đại tiểu thư… cũng nên quản lý mọi chuyện đi chứ. Chuyện khác không nói, hiện nay trong linh đường vẫn còn bốn cỗ quan tài. Nhị công tử lại ốm bệnh, chẳng có ai chủ trì tang lễ, khiến cho mấy người Tứ công tử mãi mà vẫn chưa được nhập thổ an lành.”
“Nhập thổ an lành?” Ta sờ lên vết thương ở chân rồi từ từ lên tiếng “Đợi vết thương ở chân ta khỏi, tự nhiên sẽ để cho bọn họ nhập thổ an lành…”
“Chân của Đại tiểu thư…”
“Nếu không tịnh dưỡng tử tế, có lẽ cả đời này sẽ chẳng thế nào cưỡi ngựa được nữa.” Ta ngẩng mặt nhìn nàng, mỉm cười rồi nói “Hãy nói với Hoàng thượng, xin ngài cứ an tâm, ta vẫn cứ là một Tần Vãn quyết liệt, lạnh lùng trước kia, trước nay chưa từng thay đổi.”
Thẩm Tiểu Phong đột nhiên hoang mang, đã lui về sau mấy bước rồi quỳ trước mặt khấu đầu với ta rồi đưa lời thỉnh tội “Tiểu Phong đáng ch.ết.”
Ta mỉm cười nói “Mau đứng dậy đi. Cái gì mà đáng ch.ết với không chứ? Ngài ấy giờ đã là chủ của thiên hạ, cũng là chủ nhân của Tần Vãn ta. Làm một chút việc cho ngài cũng là chuyện nên làm.”
Đợi đến khi nàng đứng dậy, ta đã nắm tay nàng, chống nạng, đứng vững, lại gọi người khiêng kiệu để quay về vương phủ.
Ta dưỡng thương tại phủ Định Vương, ẩn cư thanh tịnh, không gặp người khác, Tư Đồ Vĩnh lo lắng bất an, đương nhiên sẽ sai người đi nghe ngóng tin tức của ta. Thẩm Tiểu Phong nếu đã sinh lòng nghi kị trước Tư Đồ Lăng, lại cảm ân vì khi Tần gia gặp nạn, Tư Đồ Vĩnh xả thân tương cứu, thay ngài thăm dò tâm ý của ta, cũng là việc có thể dự liệu trước được.
Thế nhưng, ta thực sự vẫn là một Tần Vãn chỉ một lòng muốn chấn hưng Tần gia, thủ đoạn độc ác, lạnh lùng đó sao? Ngay chính bản thân ta cũng hoàn toàn mơ hồ.