Quyển 1 - Chương 42-1: Tên tuyết lạnh, quốc thủ cũng hết lối quay về (1)

Ta mơ màng nhớ về người thiếu niên áo trắng ba năm nhàn rỗi tiêu diêu tự tại, ân ái hạnh phúc cùng ta tản bộ trong rừng mai trước đó, dáng vẻ chàng cao lớn thanh khiết, siêu phàm thoát tục, trông hào sảng, phiêu diêu, xa chẳng với tới…


Ta khẽ lên tiếng “Có được thời gian ba đến năm năm, ngài có thể tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế Nam Lương, nói không chừng còn có thể khống chế, thậm chí chiếm lĩnh Bắc Nhuế, đến lúc đó lấy về hay cướp về cũng mặc, ngài có thể bảo toàn được bình an cho Tần gia, giải được mối lo trong lòng ta, lại có thể tự do tự tại đưa ta đi, đúng không?”


Ngài điềm nhiên đáp “Vãn Vãn, ta đã từng nói sẽ không khiến nàng khó xử… Thế nhưng, nếu nàng thay lòng đổi dạ, ta đi tranh giành những danh lợi với người đời cũng còn có ý nghĩa gì nữa?”


Ta chẳng nhịn được mà bật cười, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi “Các người ai nấy cũng đều giỏi giang, nhiều mưu lắm kế. Tư Đồ Vĩnh nhất định đã nói cho ngài biết, ta và Tư Đồ Lăng tình cảm sâu nặng, ta còn mang thai đứa con của ngài ấy … Thế nhưng ngài ấy sợ ngài buông tay từ bỏ, khiến ngài ấy mất đi người trợ thủ đắc lực, nhất định không hề nói cho ngài biết rằng, bệnh tình của ta ngày càng nghiêm trọng, chẳng thể nào sống được ba đến năm năm nữa, đúng không?”


Chẳng ngoài dự liệu, ta nhìn thấy thần sắc của ngài đột nhiên thay đổi, thất thanh nói “Ăn nói linh tinh. Bệnh tình của nàng chỉ bởi vì suy tư quá nhiều mà gây ra, nếu có thể tranh xa thị phi, vô ưu vô lo, nàng còn chẳng phải dùng thuốc cũng có thể hồi phục. Nàng … nàng sợ ta làm hỏng chuyện tốt của mình và Tư Đồ Lăng nên cố ý nói vậy đúng không?"


Ta liền hỏi ngài “Thân trong chốn thị phi, lại là trung tâm của thị phi, ai có thể tránh xa thị phi, vô ưu vô lo chứ?”


available on google playdownload on app store


Đôi mắt ngài sầm xuống, chẳng nói thêm gì. Những điều mà Tư Đồ Vĩnh nói với ngài toàn là những viễn cảnh chẳng thể nào đạt được. Ta nắm bàn tay của ngài, khẽ cất tiếng “Cảm ơn ngài, đã cho ta khoảng thời gian ba năm vô ưu vô lo… Tuy rằng ta đã chẳng còn nhớ bất cứ điều gì.”


Phần bụng càng lúc càng đau đớn như thể có hàng trăm con dao đang đâm vào. Trái tim ta biết rõ thai nhi này chẳng thể nào giữ lại được nữa, thế nhưng, nếu xảy ra chuyện tại nơi này, cho dù có Tư Đồ Vĩnh bảo vệ, chỉ e phụ tử hai người chẳng thể nào rời khỏi Đại Nhuế này được.


Cho dù Thuần Vu Vọng thông minh, cơ trí hơn tưởng tượng của ta rất nhiều, cho dù ngài thực sự có năng lực thông thiên, ngày nay cũng đang ở nơi đất khách quê người, chỉ e chẳng thể nào so sánh với một Tư Đồ Lăng có thể giơ tay che trời, ngông cuồng mạnh mẽ.


Ta cởi bỏ thanh Thừa Ảnh bên người xuống, chống lên mặt đất cố gắng đứng lên, gằn sức nói cùng ngài “Ta đi đây.”
“Vãn Vãn.”
Ngài đứng phía sau đưa tiếng gọi ta, thanh âm thê lương mà mơ màng, chẳng biết được là tin hay không còn tin ta nữa.


Thân hình nặng nề như treo ngàn cân, hai đùi tê dại không cảm giác, chẳng thể nào đứng thẳng lưng nổi. Ta gần như còng lưng, chống vào thanh kiếm chập choạng bước đi, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể đi tới bên cửa.


Tựa vào cửa, ta quay đầu lại nhìn ngài thêm lần nữa. Ngài vẫn ở chỗ cũ, cúi đầu, ngồi đó. Ánh sáng mang theo những hạt bụi tinh nghịch khiến ta chẳng thể nhìn rõ được nét mặt của ngài, chỉ cảm nhận được thân hình bất động cứng đờ đó toát lên cảm giác tuyệt vọng và bi thương, khó lòng diễn tả bằng lời. Nỗi oán hận trong người vốn dĩ đã tan biến từ lâu, trái tim đau đớn, co giật từng cơn… Không ngờ ta lại đau lòng vì người đàn ông chẳng biết tương lai sẽ đẩy ta và Đại Nhuế đến cảnh ngộ bi ai nào.


Từ từ lau đi mồ hôi đọng trên trán, ta nỗ lực đứng thẳng người, khẽ lên tiếng “A Vọng, ngày hôm đó… ngài nói rất đúng. Ta không nhớ được chuyện trong ba năm ấy, nhưng vẫn còn nhớ tình cảm trong ba năm trải qua… Thế nhưng tất cả đã quá muộn màng. Cuộc đời của ta đã bị hủy hoại, có lẽ chẳng thể nào sống nổi vài năm, có lẽ… cũng chẳng thể nào sống tới ngày mai. Tia hy vọng duy nhất của ta chính là người mà ta quan tâm có thể sống thật khỏe mạnh, hạnh phúc… sống một cách tự do tự tại, cũng giống như… ba năm ân ái tại Ly Sơn đó…”


Ta mỉm cười nói thêm “Đáng tiếc, ta cũng chẳng còn nhớ nổi, nếu không, có lẽ cuộc đời của ta, vẫn còn có một quãng thời gian được gọi là hạnh phúc.”


Ra sức kéo cửa ra, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào mắt, khiến thị lực mơ hồ, chẳng nhìn thấy gì cả. Ta dường như còn nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của ai đó.


Đối diện với khoảng trắng mơ hồ phía trước, ta bình thản như không đưa lời dặn dò “Ta cảm thấy không khỏe lắm, mau đưa chiếc kiệu vào trong này, rồi đưa ta về phủ.”


Thân người nặng trĩu, chẳng còn chút sức lực nào được người khác đỡ lên kiệu, ta nghe thấy mấy viên thị vệ Tần gia đi cùng tới đây đưa lời kinh hãi “Tướng quân, ngài… ngài không sao chứ?”


Ta vẫn chẳng thể nhìn rõ được gì, chỉ cố gắng hết sức mỉm cười rồi dịu giọng nói “Đừng sợ, ta không sao.”
Tiếp đó, ta nghe thấy người ta hô lên một cách nghẹn ngào “Mau, mau đưa tướng quân về phủ, mau lên…”


Trong tiếng hô hoán hỗn loạn, các thị vệ đưa ta vào kiệu, vội vã hạ tấm rèm xuống. Trước mắt đã dịu hơn nhiều, ta cố gắng mở to mắt ra mới dần dần hồi phục lại thị lực. Ta khẽ tựa người vào chiếc kiệu, phần bụng đã không còn đau đớn như còn ở trong căn phòng đó nữa, chỉ là cả người mềm nhũn như sợi mỳ, thứ dịch lỏng nóng bỏng nào đó không ngừng tuôn xuống. Ta có thể nhìn thấy được phần y phục bên dưới đã nhuốm màu máu đỏ rực.


Lạnh, thực sự quá lạnh, cho dù những dịch lỏng nóng rực không ngừng tuôn ra, nhưng chẳng thể nào giảm bớt được cảm giác lạnh giá ngoài da thịt khi máu tươi gặp gió bên ngoài trở nên băng giá. Số máu tươi không ngừng tuôn ra cũng mang theo nhiệt lượng trong người ta. Toàn thân ta run rẩy một cách đáng sợ.


Chiếc kiệu được khiêng lên, lại nghiêng ngã như thể bị ai đó chặn lại. Bàn tay trắng nhợt nhanh chóng vén tấm rèm trước mặt lên, Thuần Vu Vọng lập tức xuất hiện ngay trước mắt. Ngài nhìn về phía ta bằng ánh mắt lo lắng, vội vã lên tiếng “Vãn Vãn, ở chỗ ta có đại phu, nàng mau xuống kiệu để đại phu chẩn trị đã rồi hãy đi.”


Ta định thần lại rồi nói “Ta không sao hết, ta biết rằng ngài đã chuẩn bị chu toàn, không cần phải lo lắng cho ta, hãy lập tức đưa Tương Tư rời khỏi nơi này.”


Thuần Vu Vọng lắc đầu, nhìn số máu chảy phía thân dưới của ta, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Ngài nói “Nàng không chỉ bị sảy thai, có khả năng… một bệnh khác đang tái phát, cần phải cầm máu ngay lập tức, nếu không… nếu không…”


“Ta biết rồi.” Ta lại nói thêm “Ngài hãy lập tức đưa Tương Tư quay về Ly Sơn. Ta… ta nhất định sẽ tới tìm hai người, chỉ cần ta còn sống…”


“Đừng nói như vậy, ta chắc chắn sẽ thấy nàng còn sống tốt, sống khỏe mạnh…” Sắc mặt ngài lúc này tột cùng thê thảm, nhanh chóng đưa hai viên đan dược trong tay lên che miệng ta rồi nói “Đây là thuốc cầm máu, thế nhưng chưa chắc đã trị đúng chứng bệnh… nàng mau xuống kiệu, đại phu đang chờ sẵn trong phòng rồi.”


Ta miễn cưỡng nuốt số thuốc này, mỉm cười nhìn ngài rồi nói “Ta nhất định phải rời khỏi đây. Ngộ nhỡ ta ch.ết tại nơi này, ngay cả Tư Đồ Vĩnh cũng muốn giết ngài. Hiện nay… người muốn giết ngài tạm thời chỉ có Tư Đồ Lăng thôi. Ngài hãy tự bảo trọng, đồng thời xin ngài nhất định… phải chăm sóc Tương Tư thật tốt.”


Không ngờ ngài cũng mỉm cười, đôi môi trắng nhợt nhếch lên nhưng trông thần sắc vô cùng thê thảm “Ta hoàn toàn không biết rằng, sức khỏe của nàng đã bị hủy hoại đến mức độ này… Ta vốn cho rằng cho dù nàng tức giận đến đâu, cùng lắm cũng chỉ bị động tới thai khí, có cần đứa trẻ này nữa không, tất cả là do nàng.”


“Ta hiểu rồi, ta không trách ngài đâu.” Ta cố gắng dỗ dành ngài “Ngài mau đưa Tương Tư đi đi.”


“Nàng xuống khỏi kiệu đi. Ta muốn nàng phải khỏe mạnh, bình an rời khỏi nơi này, cho dù… cho dù sau này có đi theo Tư Đồ Lăng…” Ngài nhìn ta chăm chăm bằng ánh mắt thảm thiết. “Ta không thể nào để nàng rời đi như thế này được.”


Đầu óc ta lúc này mơ màng, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tri giác, thấy ngài kiên trì như vậy lại càng thêm lo lắng, hít một hơi thật sâu, nhấc kiếm Thừa Ảnh lên đâm về phía bàn tay chặn lấy chiếc kiệu của ngài.


Ngài kinh hãi, chẳng kịp thu tay nữa, mu bàn tay nhanh chóng bị cứa một đường rất dài, máu tuôn ra như suối.


Ta liền quát lớn vào mặt ngài “Thuần Vu Vọng, rốt cuộc ngài còn định hồ đồ đến bao giờ nữa? Ta không sợ ch.ết, ta chỉ sợ ngài với Tương Tư ch.ết mà thôi. Ta chỉ sợ hai người xảy ra chuyện, rốt cuộc ngài có hiểu hay không? Thuần Vu Vọng, ngài định để ta chẳng thể nào an tâm dưỡng bệnh hay là khiến ta ch.ết không nhắm mắt được đây?”


Thuần Vu Vọng lặng người nhìn về phía ta, đôi mắt đẫm lệ, nhưng không hề tuôn trào khỏi bờ mi, chỉ thấy máu tươi trên bàn tay ngài liên tục rơi xuống mặt đất trắng xóa vì ánh nắng.


Ngài khẽ khàng cất tiếng “Ta không hề sợ hãi bất cứ ai. Thế nhưng ta sẽ đi, ta sẽ khiến cho nàng an tâm. Nếu nàng đã có suy nghĩ đó, ta tuyệt đối không bao giờ phụ lòng nàng. Sống khó bên nhau, ch.ết hãy đồng hành, ta nhất định không để nàng phải cô đơn một mình.”


Lui về phía sau một bước, ngài nhìn ta một lần nữa, rồi buông tay. Tấm rèm trước mắt ta dần hạ xuống, kiệu phu nhanh chóng khiêng kiệu lên, vội vã đưa ta quay về phủ Định vương. Đạo trưởng Vệ Huyền, cô Quế cùng những danh y tốt nhất Bắc Đô đều đang tụ hội tại nơi đó. Thế nhưng, ta nhìn đống máu rực đỏ trước mắt càng lúc càng lớn lên, không biết bản thân còn có thể cầm cự được đến khi quay về phủ Định Vương hay không. Thanh kiếm Thừa Ảnh trong tay từ từ rơi xuống, ta ngất lịm đi trong chiếc kiệu, dần mất đi tri giác…


Đến lúc ta tỉnh lại, đã là hai ngày sau đó.
Mở mắt ra, ta nghe được tiếng cô Quế đang niệm phật “A di dà phật, cuối cùng người đã tỉnh lại.”


Tuy rằng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, thế nhưng cả người được cuốn trong chiếc chăn dày dặn, bên cạnh giường còn đặt một chiếc lò than ấm nóng, nên ta cũng cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc hôn mê cũng có thể cảm nhận được cái lạnh giá trong người dần dần giảm xuống.


Thần trí ta lúc này coi như đã tỉnh táo hơn nhiều, ta chuyển mắt nhìn qua chỗ cô Quế đang vội vã bê thuốc lại, rồi nhìn thấy Tư Đồ Lăng.


Ngài chỉ mặc bộ y phục sẫm màu, khoanh tay đứng lặng bên cửa sổ. Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người ngài khiến toàn thân ngài như bọc một lớp ánh sáng vàng chói, còn bộ y phục sẫm màu trên người ngài chẳng hề thay đổi trước ánh sáng đó, khiến chủ nhân nó lại càng thêm lạnh lùng, lạnh nhạt. Sắc mặt của ngài trắng nhợt, hoàn toàn đối lập với bộ y phục màu đen trên người.


Nghe cô Quế lên tiếng, ngài mới quay người lại, bước tới bên giường, lặng lẽ nhìn ta rồi khẽ nói “Nàng hãy an lòng tịnh dưỡng. Yên tâm đi, Thuần Vu Vọng và Tương Tư đã rời khỏi Bắc Đô rồi… Có lẽ, hai người họ sẽ nhanh chóng quay về Nam Lương thôi. Ta hoàn toàn không hề phái người truy kích.”


Ta lặng người, thật không ngờ sau khi ta tỉnh lại, câu đầu tiên ngài nói với ta lại là như vậy. Còn ngài lại lui về phía sau vài bước, lặng lẽ nhìn ta thêm lần nữa rồi quay người bước ra khỏi căn phòng.


Ngài vẫn cứ ôm lấy người, hình như đang rất lạnh. Ta liền quay sang dặn dò một thị nữ đứng hầu gần đó “Mau đi lấy tấm áo choàng dày dặn khoác lên cho Vương gia.”
Người thị nữ này nhanh chóng đáp lại, tìm một tấm áo choàng rồi đi ra ngoài. Cô Quế liền bê bát thuốc tới, đút cho ta uống.


Cô Quế nhẹ mỉm cười “Khó khăn lắm mới có thể giữ lại tính mạng cho tướng quân. Người đã mất rất nhiều máu, tất cả đều nói không thể cứu được nữa, Định Vương vẫn không hề từ bỏ, vừa ra sức truyền chân khí sang cho người, lại vừa… lại vừa kêu các đại phu phải ra sức cứu chữa, cuối cùng cũng cứu lại được người.”


Uống xong thuốc, cô Quế lại bê bát thuốc bổ huyết tới, ta uống xong liền cảm thấy no bụng. Lúc nhắm mắt lại dưỡng thần, người thị nữ đem áo choàng tới cho Tư Đồ Lăng đã quay về, thần sắc hoảng hốt, phía sau là Thẩm Tiểu Phong mỉm cười bước vào.


Ta khẽ cười nói “Ngươi không ở nhà cùng Nhị ca ta, lại chạy tới chỗ nào làm gì?”


Thẩm Tiểu Phong ngồi xuống bên giường, mỉm cười nói “Ngài ấy đã nghe nói rồi, làm sao mà an tâm cho được? Ban đầu còn nhất quyết đòi đích thân phải sang, ta nghe nói bệnh tình của Đại tiểu thư thực sự nghiêm trọng, tốn bao nhiêu công sức mới khuyên ngăn được. Sau đó ngài lại bắt ta sang đây, ngày nào cũng phái người đến hỏi thăm tình hình của người bảy tám lần. Tối hôm qua, nghe nói mạch tượng của người đã bình ổn lại, ngài mới an tâm hơn đôi chút.”


Ta gật đầu, im lặng một hồi, lại nhìn thấy các thị nữ khác trong buồng đều đã lui ra, mới khẽ lên tiếng “Lúc nãy Tiểu Uyển đi đưa áo choàng cho Định Vương, phản ứng của ngài ra sao?”


Thẩm Tiểu Phong vội nói “Làm gì có phản ứng gì chứ? Ngài ấy chỉ khoác lên người rồi đi thôi. Đại tiểu thư cũng biết khuôn mặt đó của ngài ấy rồi, bất luận có phải mùa đông giá rét hay không, lúc nào cũng như kết băng vậy, trừ phi là ở trước mặt Đại tiểu thư, còn những lúc khác, tảng băng đó chưa từng tan chảy. Tiểu Uyển đúng là chẳng có bản lĩnh gì hết, đã ở phủ Định Vương bao lâu rồi mà vẫn chưa quen, như thế thôi mà cũng tỏ ra sợ hãi.”


Ta bình thản lên tiếng “Tiểu Phong, ngươi biết rằng ta không thể nào suy nghĩ quá nhiều, cho nên ra sức bao dung, đó cũng là chuyện tốt. Thế nhưng người càng không muốn nói cho ta biết, ta lại càng tìm người khác vào hỏi thăm tận tình, như vậy chẳng phải sẽ càng tốn tâm tư hơn sao?”


Thẩm Tiểu Phong trầm ngâm một hồi, sau cùng đành lên tiếng “Ta vừa đi thăm tiểu thư Tố Tố về, đi tới hành lang bên đó, liền thấy Tiểu Uyển tới khoác áo lên cho Định Vương. Định Vương đột nhiên quay người lại, vứt chiếc áo choàng xuống dưới mặt hồ.”


Ta lặng người đi rồi hỏi “Trong lúc ta hôn mê, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”


“Thực ra… cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nghe nói hôm đó, sau khi Đại tiểu thư tới dịch quán, Định Vương vẫn cứ đứng đợi tại Tây Hoa Môn. Sau đó, lại nghe nói Đại tiểu thư rời khỏi cung từ cửa khác, ngài vội vã xuất cung truy tìm, lúc này, Đại tiểu thư đã ra khỏi dịch quán. Định Vương bắt gặp chiếc kiệu của người ở giữa đường, mới phát hiện toàn thân tiểu thư đầy máu, người cứng đờ, lúc đó đã phát điên lên, vừa đưa Đại tiểu thư quay về vương phủ chẩn trị, lại vừa sai người bao vây dịch quán. Ai ngờ vị Chẩn Vương kia cũng không phải người dễ dây, lúc người của phủ Định Vương xông vào phòng ngủ tìm người, lập tức đã trúng phải bẫy do ngài ấy sắp đặt từ trước, số thuốc nổ được chôn sẵn trong phòng phát nổ, phá hủy gần hết dịch quán. Còn Chẩn Vương không biết đã đưa tiểu thư Tương Tư đi về phía nào rồi. Sau đó, lúc hồi báo lại tình hình, ánh mắt của Định Vương đỏ rực lên, nhưng sau cùng lại hạ lệnh không cần phải truy kích nữa.”


Thẩm Tiểu Phong thận trọng nhìn về phía ta rồi nói “Đại tiểu thư, chắc người cũng không biết đúng không? Lúc người bị hôn mê, vẫn luôn thốt lên “Tương Tư, mau chạy đi! A Vọng, mau chạy đi!” Có lúc người cũng gọi tên của Định Vương, nhưng lại gọi rất đau khổ, như thể… đang khuyên Định Vương hãy dừng tay lại. Thực ra Định Vương rất quan tâm và yêu thương Đại tiểu thư, vẫn luôn truyền chân khí của mình để giữ lại mạng sống cho Đại tiểu thư. Đạo trưởng Vệ Huyền cùng cô Quế đều nói rằng người đã mất máu quá nhiều, có khả năng không thể cứu được nữa, ngài đã đi ra ngoài, không lâu sau, lại bê một bát máu tươi nóng hổi vào, mở miệng Đại tiểu thư ra rồi đổ máu vào trong miệng. Lúc ban đầu, bọn ta chỉ nghĩ rằng phải chăng ngài ấy đã giết con hươu, con khỉ thôi, sau đó mới phát hiện… cổ tay ngài bị thương.”


Cả người ta lạnh giá, đột nhiên thấy cả căn phòng đang nồng nặc mùi máu tươi. Ta mỉm cười khổ sở rồi nói “Ngài ấy hà tất phải… khổ như thế…”


“Lần này, mối thù hận giữa ngài ấy, Hoàng thượng và Chẩn Vương lại càng thêm sâu sắc.” Thẩm Tiểu Phong than thở “Hoàng thượng nghi ngờ ngài ấy cùng Đại tiểu thư có liên quan tới cái ch.ết của Hoàng hậu Đoan Mộc, đương nhiên khiến ngài ấy tức giận, còn Đại tiểu thư vừa xuất cung liền tới tìm Chẩn Vương, sau đó sự việc lại thành ra như vậy, Định Vương nhất định sẽ ghi hết những món nợ này lên người Hoàng thượng. Đại tiểu thư tốn công tốn sức giữ cho Đại Nhuế được an lành, cân bằng, hiện nay xem ra…”


Ta cũng chỉ còn biết than dài chán nản. Nói đi nói lại đều là họa do Thuần Vu Vọng gây ra. Muốn hận ngài ấy mà chẳng thể nào làm được.


Tất cả mọi thứ ngài ấy muốn vốn dĩ đơn giản hơn thứ mà ta, Tư Đồ Lăng hay Tư Đồ Vĩnh muốn rất nhiều. Làm đôi phu thân bình thường, giản dị, dẫn theo đứa con gái bám chặt phụ mẫu như sam, cả nhà đi dạo trong rừng mai, mỉm cười ngắm mây trời, hoa nở rồi hoa tàn. Trọn đòi trọn kiếp như vậy, có ch.ết cũng không uổng.


Ngài thân là hoàng đệ, lại mưu lược tài trí mà chẳng thể nào đạt được một tâm nguyện nhỏ bé là thế, nếu cứ âm thầm chấp nhận mới là chuyện lạ nhất thế gian này.


Đáng cười cho một người tự nhận mình là một viên võ tướng kế tục gia nghiệp bảo gia hộ quốc, chẳng biết từ bao giờ lại trở thành một hồng nhan họa thủy, đáng sợ đáng khinh như thế này?


Hơn nữa tất cả mọi chuyện mà Thuần Vu Vọng đã làm đương nhiên sẽ không chỉ vì muốn chọc tức ta. Ngài đích thực không biết được bệnh tình của ta, sảy thai sau đó lại mất máu quá nhiều có lẽ đều không nằm trong kế hoạch ban đầu của ngài. Điều quan trọng mà ngài muốn nói với ta chính là bắt Hoàng hậu Đoan Mộc phải cam tâm tình nguyện dùng độc chướng tự vẫn, thế nhưng sau cùng vì sức khỏe sa sút của ta mà không nói thêm nữa.


Nhuyễn Ngọc, cái ch.ết của Hoàng hậu, độc chướng, những thứ này có liên quan gì tới Tư Đồ Lăng?


Ta suy nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu nổi, đoán chắc ngài suy nghĩ đến bệnh tình của ta, cho nên sẽ không thực hiện bước tiếp theo, ta liền nói “Hiện nay cũng không cần phải lo lắm quá. Đợi sau khi khâm liệm cho Hoàng hậu, Tố Tố nhập cung rồi, chúng ta từ từ tính kế tiếp.”


Thẩm Tiểu Phong gật đầu rồi nói “Đúng vậy, chỉ cần Đại tiểu thư tịnh dưỡng cho thật tốt, muốn sinh thêm đứa trẻ khác không hề khó. Định vương thương yêu Đại tiểu thư, đợi sau khi hết giận, nhất định sẽ lại chiều chuộng theo ý của người mà thôi.”


“Ta hoàn toàn không cần ai phải chiều chuộng theo ý của mình. Ngài ấy cũng không phải loại người không có chủ kiến.” Ta than dài, sau đó lại nhớ đến Tố Tố. “Lúc nãy ngươi đến thăm Tố Tố, con bé sao rồi?”


Kể từ sau khi xác định chuyện nhập cung, Tố Tố vẫn luôn sầu muộn, ta đã cho ɖú nuôi cùng các thị nữ theo hầu Tố Tố từ khi còn nhỏ đến khuyên giải, thế nhưng Tố Tố vẫn ít khi bước chân ra khỏi căn phòng của mình. Từ trước đến nay tính cách con bé vẫn cực tĩnh lặng, ta cũng không hề bận tâm thêm. Thế nhưng giờ, khi ta vừa mới sống lại sau nạn kiếp, căn phòng con bé lại ở ngay sát chỗ ta, chẳng có lý gì mà nghe tin ta tỉnh lại, cũng chẳng hề sang thăm.


Quả nhiên, Thẩm Tiểu Phong liền đáp lại “Có lẽ vì quá lo lắng, khí sắc không được tốt lắm, tiểu thư đã gầy hẳn đi. Thế nhưng ta hỏi kĩ cũng không có vấn đề, có lẽ là bị nhiễm lạnh mà thôi.”


“Ừm, chốc nữa bảo cô Quế sang xem Tố Tố thế nào, tuổi còn trẻ mà đã giấu kín tâm tư, không cho ai biết, mong là không bị bệnh gì nghiêm trọng.”
“Vâng, thực ra ta đã gọi đại phu sang khám rồi, tiểu thư nói không sao, cho nên không hề chẩn mạch.”


“Còn nữa, mau gọi người của chúng ta âm thầm để tâm đến động tĩnh của Định Vương và những Đại thần tâm phúc của ngài ấy, nếu có bất cứ điều gì khác thường, phải bẩm báo cho ta ngay tức khắc.”
“Đại tiểu thư an tâm, chúng ta chưa hề lơ là chuyện này bao giờ cả.”


Ta thực sự cảm thấy buồn ngủ, nghe vậy mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.


Tịnh dưỡng được vài ngày, sức khỏe đã dần dần hồi phục, đã có thể xuống khỏi giường nhấc thanh Thừa Ảnh đi lại chậm rãi. Chỉ là mấy đại phu đều nói sảy thai xong phải kiêng kị, tốt nhất là một tháng không thể gặp gió. Thế là Tư Đồ Lăng liền sai hai vị thị vệ đứng canh ở hành lang phía trước, đồng thời không cho phép ta bước ra khỏi phòng, nhưng không hề ngăn cản ta gọi thuộc hạ của mình vào để hỏi han, phát lệnh.


Ta nhớ lại lúc đầu xuân, vừa mới sảy thai đã bị Thuần Vu Vọng đem vứt xuống hồ, trong lòng mỉm cười khổ sở.
Có lẽ, Tư Đồ Lăng đối xử với ta tốt hơn cả Thuần Vu Vọng, thế nhưng tại sao trong lòng ta lúc nào cũng nhớ nhung, quyến luyến đến tên oan gia đã suýt nữa giết ch.ết ta chứ?


Hôm nay uống xong thuốc, tinh thần ta khá tốt, múa kiếm một hồi trong phòng rồi than thở “Trong phòng đốt hương trầm đương nhiên là rất thơm nhưng nói cho cùng vẫn chẳng thể khiến người ta say đắm như thứ hương hoa tự nhiên bên ngoài. Vào thời tiết này, hoa mai… chắc đã nở rộ rồi hả?”


“Tiền viện có trồng một cây Lạp Mai, đích thực đã có vài nụ nở rồi…” Cô Quế mỉm cười đáp lại, đột nhiên lại lặng người, suy ngẫm một hồi rồi ‘a’ lên một tiếng như chợt nghĩ ra điều gì.
Ta vội lên tiếng hỏi “Có chuyện gì thế?”


Cô Quế liền vỗ nhẹ lên đầu rồi nói “Ta xem ra cũng lớn tuổi rồi, trí nhớ chẳng còn tốt nữa. Thực sự không nên quên chuyện này.”
“Có chuyện gì thế?”
“Cô nương còn nhớ không, ta từng nói, vào ngày Hoàng hậu qua đời, ta đã ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trong giường của người?”


“Ừm.”
Ta uống ngụm trà, coi như vừa mới nghe thấy, có điều trong lòng đã hiểu thấu, đó chính là mùi vị của độc chướng. Chỉ là sau một đêm dài, thứ hương vị đó đã giảm đi nhiều, không thể đẩy người khác vào chỗ ch.ết.


Cô Quế liền nói “Ta đột nhiên nhớ ra, năm đó, khi ta từ Bắc Đô quay về quê nhà, trên đường đi ngang qua Lệ Châu cũng từng ngửi thấy mùi hương này ở một gia đình.”






Truyện liên quan