Chương 34: Tôi chủ ngoại, cậu chủ nội
“Khuyên cậu uống coca ít thôi.” Đến tận khi trên mặt lạnh đến không chịu nổi, Hứa Ý Nùng mới né ra sau.
Vương Kiêu Kỳ hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười, như bắt cô phải nói hết: "Tại sao?”
Hứa Ý Nùng nhìn nụ cười của anh mà hơi hoảng, cô cúi đầu giả vờ lấy sách đuổi anh: “Vào lớp rồi, tránh ra."
Nhưng anh như đến lúc hứng khởi, cứ thích giằng co với cô không tránh đường.
"Cộc” một tiếng, giáo viên Hóa bước vào lớp từ cửa sau, đồng thời còn lấy góc sách gõ ván cửa.
“Được rồi các em, đến lúc tỉnh táo rồi, vào lớp thôi.”
Rất hiệu quả, làm bừng tỉnh luôn ánh mắt lờ mờ mông lung của mọi người. Các bạn học sinh ngáp một cái, chống lại cơn mệt mỏi, người thì lấy sách người thì rút đề bài.
Vương Kiêu Kỳ bỏ lon coca lại chỗ mình, Hứa Ý Nùng vội lấy tay lau bọt nước trên mặt, nhưng bấy giờ không khí quanh người đêu tràn đầy hơi thở của anh, mãi không tan đi.
“Hai người các cậu là thế nào vậy, một hồi hòa hợp một hồi cãi vã." Lâm Miểu xoay bút mực trên tay, liếc nhìn cô.
“Ai hòa hợp với cậu ấy.” Hứa Ý Nùng kiên quyết phủ nhận.
Giáo viên lại gõ gõ bảng đen ngắt lời Lâm Miếu đang lải nhải, cả lớp lập tức bước vào trạng thái học tập.
Trên má Hứa Ý Nùng vẫn còn hơi lành lạnh, cô đưa tay vuốt tóc con ra sau tai, khóe mắt lơ đãng nhìn sang bên cạnh. Anh đang dùng một tờ khăn giấy lau mồ hôi, ánh mắt lại nhìn lên bảng bắt đầu nghe giảng. Hứa Ý Nùng lặng lẽ rời mắt, cũng nhìn lên bục giảng. Rõ ràng biết vừa nãy anh chỉ nhất thời nổi hứng nên mới trêu mình, như cả tiết ấy, từ đầu đến cuối cô vẫn thấy mặt mình như hai cực âm dương, một bên má nóng, một bên má lạnh.
Sau khi hết tiết, lớp phó văn thể đến tìm Vương Kiêu Kỳ thương lượng làm một bản báo tường trên bảng.
Vương Kiêu Kỳ nghiễm nhiên phủi tay làm ngơ, hất cằm về phía Hứa Ý Nùng, bảo người ta: "Hỏi cậu ấy đi.”
Lớp phó văn thể thật sự nhìn sang cô, Hứa Ý Nùng bỏ cây bút trong tay xuống, không chịu đội nồi: “Sao lại tìm tôi, cậu mới là lớp trưởng, ok?"
Vương Kiêu Kỳ đứng dậy, mở lon coca trên bàn ra: “Tôi giao quyen cho cậu, sau này tôi chủ ngoại, cậu chủ nội.” Anh giơ tay lên nhấp một ngụm, yết hầu di chuyển, sau đó quyết định dứt khoát: “Ừ, cứ quyết thế đi. ”
Cậu, cậu... Rõ ràng người uống nước là anh nhưng Hứa Ý Nùng suýt thì sặc.
Cậu biết câu này ý gì không thế?
Vương Kiêu Kỳ nói rồi cầm lon coca ra khỏi lớp, lại nói chuyện cười đùa với các nam sinh khác. May mà lớp phó văn thể không để ý lắm, cô ấy đẩy đẩy cặp kinh dày nặng của mình, chỉ nói: “Chủ yếu là tớ thấy, chúng mình phải làm gì sáng tạo một tí. Tớ đi xem báo tường lần trước của các lớp khác rồi, lớp A10 là khác biệt nhất, sắp xếp đẹp lắm, cũng không biết là tự nghĩ ra hay tham khảo ở đâu. Nếu là tham khảo tranh vẽ, tốt nhất là mượn được về xem xem, chúng ta cũng học tập thử.”
Nhưng cô ấy cũng có nhiều sáng ý thật.
“Chuyện này đơn giản mà." Bỗng Tào Oanh Oanh quay sang nhìn Hứa Ý Nùng, nói chuyện đầy ẩn ý, "Bạn cùng bàn của cậu thân với lớp A10 lắm còn gì?”
Hứa Ý Nùng còn chưa đáp, Tào Oanh Oanh đã mở miệng quyết giúp cô: “Việc này giao cho Hứa Ý Nùng, chắc chắn cậu ấy sẽ làm được.”
Lúc ấy trong lòng Hứa Ý Nùng chỉ có tiếng chửi thề: Vâng, cảm ơn cậu quá cơ.
“Được đấy.” Lớp phó văn thể thuận nước đẩy thuyền, nói với Hứa Ý Nùng, “Thế lớp phó này, chuyện này nhờ cậu nhé.”
Hai người một hát một bè, Hứa Ý Nùng còn đang nghi ngờ không biết có phải cùng một bọn không, đến nước này rồi cô còn nói gì được nữa? Cô chỉ đành căng da đầu nhận lời, "Tớ thử xem.”
Nhìn Vương Kiêu Kỳ đứng trên hành lang uống coca như không có việc gì, Hứa Ý Nùng hận không thể trợn mắt lên lườm anh, vốn đều là chuyện của anh, giờ đẩy hết sang cô, làm cô lên lưng cọp khó xuống!
May mà bên Lâm Miểu đúng là không thành vân đề, nhanh nhẹn giao cho bạn trai việc đi hỏi lớp cậu ấy.
Hứa Ý Nùng thấy mình không thân với lớp A10, tự dưng đi sang thì hơi đột ngột, cô thương lượng với Lâm Miểu: “Hay cậu tiện chọn giúp tớ một quyển luôn đi.”
"Thôi đừng, thẩm mỹ của tớ rất bình thường, Phạm Diệc Thành bảo có nhiều phong cách sắp xếp lắm, nhỡ chọn đúng cuốn tầm thường nhất, tới lúc đó lại phải đổi, phiền lắm.” Trông Lâm Miểu rất không muốn tham gia, cô ấy nhìn nhìn Hứa Ý Nùng, “Làm sao vậy? Sợ sang lớp A10 ai ăn cậu hay gì?”
“Không phải, tớ không thân.” Hứa Ý Nùng nói thật.
“Tớ đưa cậu đi, cậu dẫn thêm lớp phó văn thể nữa, hai người đi với tớ là được rồi còn gì, có chuyện gì to tát đâu.”
Lâm Miểu đã nói vậy rồi, Hứa Ý Nùng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành đồng ý. Nhưng khi cô tìm lớp phó văn thể nói chuyện này, cô ấy lại đùn đẩy: "Cậu đi là được rồi mà, lớp trưởng bảo cho cậu quyết hết.”
Cứ tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, cuối cùng thành chuyện của một mình Hứa Ý Nùng.
Trước tiết tự học buổi tối, lúc sang lớp A10 với Lâm Miếu, Hứa Ý Nùng đã mắng Vương Kiêu Kỳ trong đầu không dưới mười lần, đều là chuyện anh gây ra!
Lớp A10 ở dưới lớp họ hai tầng, hai người vừa đến cửa lớp A1O, cả lớp lập tức sục sôi, ai nấy đều ngó ra nhìn, có người nhìn Lâm Miểu cũng có người nhìn Hứa Ý Nùng. Hứa Ý Nùng hoàn toàn không thích bị vây xem, khuôn mặt hơi xị ra.
Có người hiểu chuyện lập tức hét: "Phạm Diệc Thành, cô vợ lớp A1 của cậu tới tìm cậu kìa!”
Lộ liễu đến không thèm che giấu, Hứa Ý Nùng nghe mà hết cả hồn, lập tức nhìn xung quanh sợ có giáo viên đi qua, còn chột dạ hơn Lâm Miếu.
Phạm Diệc Thành nhấc chân đạp một cái lên ghế người nọ: “Tớ có phải không có mắt đâu, còn cần cậu nhắc à?” Rồi lại đạp thêm hai cái, ấn lên đầu cậu ta, “Mỗi cậu to miệng thôi đúng không? Đúng không?” Trừng phạt xong bạn học, cậu ấy đi thẳng xuống cuối lớp, trông có vẻ định đi ra từ cửa sau.
Quả nhiên cửa sau mở ra ngay, nhưng người đi ra ngoài Phạm Diệc Thành còn có Giang Tấn, trong tay cậu ấy cầm một tập sách thật dày.
Lúc nhìn thấy Giang Tấn, Hứa Ý Nùng vô thức liếc nhìn Lâm Miểu một cái, trong mắt có ý hỏi, Lâm Miểu cũng không biết gì, nhún nhún vai: “Trước đấy Phạm Diệc Thành cũng không bảo tớ người có tập sách là Giang Tấn.”
Lúc Giang Tấn đi đường trông hơi thiếu tự nhiên, rõ ràng là chân đã bị thương, có thể thấy Vương Kiêu Kỳ hại cậu ấy rất mạnh tay.
Cậu ấy đến trước mặt Hứa Ý Nùng rồi đứng lại, trông cao hơn cô không ít: “Hôm nay nhận ra tớ chưa?”
Cậu ấy nói rất ý nhị, Hứa Ý Nùng không khỏi áy náy: “Lần trước thật sự rất cảm ơn cậu.”
Giang Tân cười cười, môi đỏ răng trắng: "Cảm ơn gì chứ, cậu trả tớ tiền không thiếu một đồng rồi còn gì?"
“Cảm ơn cậu giải vây cho tớ.” Hứa Ý Nùng giải thích.
“Chuyện như trở bàn tay thôi." Giang Tấn lại vẫn thờ ơ.
Lâm Miểu với Phạm Diệc Thành đứng bên cạnh im như gà, nhìn cậu ấy rồi lại nhìn cô. Bỗng Phạm Diệc Thành nói một câu: "Rồi rồi, sau này đều là người một nhà, không cần câu nệ như thế đâu.”
Hứa Ý Nùng nghe câu này mà thấy hơi ngại, Giang Tấn lập tức lấy tay đụng eo Phạm Diệc Thành, đau đến mức cậu ấy nhe răng trợn mắt, nói không nên lời.
Giang Tấn giải thích với cô: "Cậu ta nói mà không nghĩ, mồm mép tép nhảy, ngại quá."
Lâm Miêu cũng véo bạn trai một cái, hòa giải: “Đúng đây, cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy." Cô ấy quay sang Giang Tấn, chuyển chủ đề: “À thì bọn tớ đến mượn sách mà? Cho bọn tớ xem thử xem?”
Giang Tấn đưa một chồng sách đến trước mặt Hứa Ý Nùng, giới thiệu cho cô phong cách từng cuốn, hợp với chủ đề gì.
Cậu ấy vừa kiên nhẫn vừa tinh tế khiến trong lòng Hứa Ý Nùng càng thêm hổ thẹn, chuyện lần trước trả tiền là cô nhờ bạn trai Lâm Miểu ra mặt, liệu có thiếu thành ý quá không nhỉ?
“Câu xem cậu cần phong cách như thế nào?” Cuối cùng, cậu ấy hỏi.
Hứa Ý Nùng lại đáp lạc đề: “Cậu là lớp phó văn thể của lớp các cậu à?”
Giang Tấn hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem?”
Phạm Diệc Thành nói hộ cậu ấy: "Cậu ta ây à, còn lâu mới chịu làm việc tốn công vô ích như cán sự lớp, nhưng rất để ý đến vinh dự của lớp. Mấy cái báo tường bảng đen này đều là cậu ta làm đấy, vẽ được viết được.” Cậu ấy giơ tay chỉ bảng đen cuối lớp họ, vô cùng kiêu ngạo: “Đây đều là nét bút của một mình Giang Tấn.”
Hứa Ý Nùng ngó vào trong nhìn, trước đó mới chỉ thấy lớp phó văn thể khen báo tường lớp A10 đẹp, tận mắt nhìn mới thấy đúng là sự thật, cô không nhịn được cảm thán: "Chữ cậu viết phấn đẹp thật đấy.”
Đương sự còn chưa nói gì, Phạm Diệc Thành đã bắt đầu khoe khoang hộ cậu ấy: “Đúng vậy, từng tập đấy, người lành nghề viết chữ Khải hay chữ Hành đều tuyệt vời, từ nhỏ đã nhận thưởng đến mỏi tay, bài làm đều được trưng bày như tranh mẫu.”
Hứa Ý Nùng bội phục từ tận đáy lòng: “Giỏi thật."
Giang Tấn lại không để ý lắm: “Ngoài thêm được chút điểm trong bài thi văn ra thì không có tác dụng gì khác.”
“Ai bảo, sau này sẽ hữu dụng, viết được chữ đẹp cũng là một loại tài năng.” Hứa Ý Nùng lại không đồng tình với quan điểm của cậu ấy.
"Vậy thì mượn cát ngôn của cậu nhé.” Giang Tấn nhận lời khen của cô, rồi lại quay về chủ đề cũ, “Thế này nhé, cậu nói tớ nghe xem các cậu muốn thế nào, tớ chọn giúp cậu.”
Hứa Ý Nùng thấy làm vậy thì phiền cậu ấy quá: “Hay là, nếu tiện thì tớ lấy thêm hai quyển cho lớp phó văn thể lớp tớ xem xem rồi quyết sau được không?"
Giang Tấn gật đầu: "Cũng được.”
Thê là Hứa Ý Nùng chọn ba quyển: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Tiếng chuông tự học buổi tối bỗng vang lên, Hứa Ý Nùng cảm ơn rồi cầm mấy quyển sách định về với Lâm Miểu, Phạm Diệc Thành lại đề nghị: “Hay hai người kết bạn QQ với nhau đi, sau có chuyện gì cũng tiện liên lạc.”
Hứa Ý Nùng hơi khó xử nhìn Lâm Miểu, Lâm Miểu xua xua tay nói giúp cô: "Trời ơi, cậu ấy không tải QQ vào điện thoại, tớ còn không có QQ của cậu ấy đây này.”
Thế là Phạm Diệc Thành ồ một tiếng: "Thế số điện thoại cũng được.”
Giang Tân như nhận ra điều gì, nói: "Không sao, dù sao hai lớp cũng tầng trên tầng dưới, có gì cứ tới tìm thẳng tớ, hoặc bảo Lâm Miểu truyền lời cũng được.”
Nhưng như vậy ngược lại lại thành ra Hứa Ý Nùng hẹp hòi, dù sao người ta đã giúp cô đến hai lần. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn rút điện thoại ra khỏi túi, trao đổi phương thức liên lạc với cậu ấy.
“Tớ sẽ cố gắng trả sách cho cậu nhanh." Trước khi đi, Hứa Ý Nùng nói như thê" với Giang Tấn.
Giang Tấn: "Không sao, tớ cũng không gấp, cậu cứ dùng từ từ.”
“Cảm ơn.”
Cậu ấy lại cười: “Cậu nói hai lần rồi đấy.”
Tiếng chuông tự học buổi tối lại reo, Phạm Diệc Thành cũng xoa xoa đầu Lâm Miểu: “Được rồi, hai người mau về phòng học đi."
Lâm Miểu ngoan ngoãn gật đầu, khoác tay Hứa Ý Nùng chào họ: "Thế bọn tớ đi nhé?”
Phạm Diệc Thành với Giang Tấn cùng gật đầu, đến ánh mắt nhìn theo cũng giống nhau.
Đến khi bóng lưng hai người khuất sau hành lang, Phạm Diệc Thành đụng eo Giang Tấn một cái.
“Cậu nói xem! Có phải anh em không!”
Bấy giờ Giang Tấn mới rời mắt đi, trong mắt rất ấm áp: “Phải phải phải.”
“Bao giờ nên chuyện là cậu nợ tớ với Lâm Miểu một cái ơn lớn đấy nhé.” Phạm Diệc Thành vẫn không buông tha.
Giang Tấn giơ tay đấm nhẹ cậu ấy một cái: “Biết rồi, lắm chuyện.” Rồi cậu ấy nắm chặt điện thoại, khuôn mặt không giấu được ý cười, bước về phòng học.
Hôm ấy ánh chiều tà rực rỡ phủ kín bầu trời, tia nắng cuối ngày tỏa ra khắp nơi, chiếu lên người thiếu nam thiếu nữ, chỉ có khung cảnh Hứa Ý Nùng rời đi là đẹp nhất.
Hứa Ý Nùng mượn được sách, lớp phó văn thể quý như vàng, lúc tan học họ cùng thảo luận chủ đề, Tào Oanh Oanh cũng bị lớp phó văn thể kéo tới.
Lớp phó văn thể bảo Hứa Ý Nùng: “Tào Oanh Oanh là lớp phó học tập, chữ đẹp, lần này cậu ấy phụ trách phần viết chữ bằng phấn.”
Tào Oanh Oanh ra vẻ khiêm tốn: “Đâu có, chữ bằng phấn của tớ cũng bình thường thôi, là cậu cứ đòi kéo theo tớ.”
“Trời ơi, cậu đừng có khiêm tốn, trong lớp chữ cậu đẹp thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất đâu.”
Hứa Ý Nùng nhìn cô ta làm bộ làm tịch, từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ phối hợp chốt phương án cuối cùng.
Trong tiết tự học tối, trông Tào Oanh Oanh cứ nhúc nhích không yên như đang chuẩn bị làm gì đó. Lúc ấy Hứa Ý Nùng còn đang dọn đồ, nghĩ thầm, dù có muốn làm báo tường cũng không cần tích cực như vậy chứ? Còn chưa vẽ báo tường, chẳng nhẽ cô ta định viết chữ trước?
Sau đó, khi nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ đánh bóng xong về lớp lấy cặp sách, cô mới biết mình nghĩ nhiêu rồi, người ta có việc quan trọng chứ liên quan gì đến báo tường đâu.
Cô vội dọn đồ, xách cặp đi thẳng về phía trước, biết điều mà nhường chỗ cho hai người họ, có điều lại đụng phải Vương Kiêu Kỳ đang về chỗ trên lối đi nhỏ, là thật sự đụng nhau một cái, nhưng cỏ không ngẩng đầu lên mà vẫn đi tiếp, không nói lời nào.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô một cái, về chỗ lấy cặp định đi, bấy giờ Tào Oanh Oanh ngồi trước mặt anh bỗng cầm gì đó đứng dậy...
Hứa Ý Nùng cảm giác trên người mình còn dính mồ hôi của Vương Kiêu Kỳ, dính dính dớp dớp khó chịu muốn ch.ết, cô vừa bước ra khỏi phòng học, giọng nói yêu kiều của Tào Oanh Oanh truyền vào tai, như gần trong gang tấc.
“Chúc mừng sinh nhật, Vương Kiêu Kỳ.”
Bước chân Hứa Ý Nùng hơi ngừng lại, nhưng vẫn bước tiếp không quay đầu.
Sân trường rộng lớn như chỉ còn tiếng bánh xe đạp lăn đều, hòa với suy nghĩ mơ hồ của Hứa Ý Nùng.
“Ăn sáng chưa?”
Buổi sáng anh mời cô ăn mì, hôm nay lại là sinh nhật anh, họ ăn mì cùng nhau trong ngày sinh nhật anh.
Nhưng một giây sau, trong đầu cô lại hiện lên khung cảnh buổi tối năm lớp 9 ấy, anh nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Hứa Ý Nùng lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường kia, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi, người ta bảo mày đừng nghĩ nhiều thì mày đừng nghĩ nhiều!
Nhưng đến cổng trường cô lại như bị cố định lại, làm thế nào cũng không nhấc chân quay về nhà được.
Cô bất an nhìn đồng hồ, thầm đếm thời gian trong đầu.
Năm phút, mười phút, mười hai phút...
Họ vẫn không ra.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có động tĩnh, Hứa Ý Nùng nhìn vào trường, có hai bóng người một cao một thấp đang dắt xe đạp đi dần từ nơi tối tăm trong khu lớp học ra ngoài cổng trường.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cái bóng dưới chân họ kéo dài ra, thỉnh thoảng lại va vào nhau, trông rất thân thiết, vô cùng hài hòa.
Hứa Ý Nùng thấy mình như vai hề trốn trong chỗ tối nhìn trộm, không dám bước ra sáng. Cô khinh thường một bản thân như này, nhưng vẫn không khỏi đứng tại chỗ, bên tai lặp đi lặp lại câu nói của Tào Oanh Oanh: "Chúc mừng sinh nhật, Vương Kiêu Kỳ.”
Rất nhanh họ đã đi ra, Hứa Ý Nùng trốn sau tượng đá hình sư tử đồ sộ ngoài cổng trường, cái tượng thật lớn vừa hay che kín bóng dáng cô, không ai phát hiện ra.
Cô nghe thấy họ nói chuyện với nhau, sau đó Tào Oanh Oanh đi trước, Vương Kiêu Kỳ đứng tại chỗ một hồi rồi mới lên xe đi.
Bóng đêm nặng nề bủa vây, dưới ánh trăng thanh khiết, mặt đất như được phủ một làn sương bạc, hàng cây xung quanh rung rinh vì gió, truyền đến tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc, đêm đầu thu vẫn luôn lạnh lẽo như vậy.
Hứa Ý Nùng trốn cạnh tượng sư tử nhìn theo bóng thiếu niên đến tận khi khuất hẳn rồi mới lặng lẽ dắt xe về nhà.
Cô chậm chạp không lên xe, một mình lẻ loi đi trên con phố trống trải, cũng không biết đã qua bao lâu, cô mới nhìn cái bóng cô độc của mình dưới ánh đèn đường, nói một câu lí nhí như muỗi kêu: “Chúc mừng sinh nhật, Vương Kiêu Kỳ...”