Chương 43: Cậu có thể nợ tôi
Bả vai Hứa Ý Nùng được vững vàng đỡ lấy, có một sức mạnh đang dẫn dắt cô đi về phía trước, hơi thở của anh vờn quanh, như bóng với hình.
Khoảnh khắc kia Hứa Ý Nùng rõ ràng không nhìn thấy gì cả, nhưng lại để mặc anh dẫn mình đi. Đó là một loại tín nhiệm vô điều kiện. Trái tim lúc trước bị hoảng loạn theo bước chân của anh cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô biết, mình chỉ cần đi theo anh là mọi chuyện sẽ ổn.
Tay anh từ đầu đến cuối đều lơ lửng, không thật sự chạm vào cô. Vài phút sau tay anh dời đi, Hứa Ý Nùng lại thấy ánh sáng, bọn họ đã bước vào trường học. Đèn đường hai bên đường dành cho người đi bộ trong trường đã mở đây đủ, chiếu sáng toàn bộ sân trường. Ánh đèn vàng từ đỉnh đầu hai người rơi xuống, chiếu dài bóng dáng bọn họ trên mặt đất, khi thì chồng chéo lên nhau, khi thì đan xen hỗn hợp.
Hứa Ý lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vẻ mặt điềm tĩnh của anh dưới ánh sáng ấm áp, ánh đèn chiếu rõ đường nét của anh, cô hé miệng chưa hoàn hôn hỏi, “Vừa rồi những người đó là...?”
Vương Kiêu Kỳ lắc đầu, "Không rõ lắm, nhưng,” Anh thoáng dừng lại, vẫn nói ra, "Hẳn là có chuyện gì đó.”
Hứa Ý Nùng ngạc nhiên im lặng, trong đâu lại hiện lên thứ nhìn thấy sau xe bán tải, không khỏi sởn gai ốc, có một suy nghĩ không tốt chợt lóe lên từ đáy lòng.
Chuông tự học buổi tối bất ngờ vang lên kéo suy nghĩ của Hứa Ý Nùng về, cô cảm thấy mình đang miên man suy nghĩ, bước chân hơi hỗn loạn tiếp tục đi về phía trước, nhắc nhở Vương Kiêu Kỳ, "Đi nhanh đi, chúng ta đã muộn rồi.”
Vương Kiêu Kỳ thong thả nói, "Dù sao cũng đã muộn, không sao cả.” Lại nhìn chiếc xe đạp ngầu của cô, “Không phải cậu muốn đến bãi để xe sao?"
Hứa Ý Nùng nhìn bãi để xe lúc này đã tối như mực, hàm hồ ừ một tiếng, nhưng cũng không có bất kỳ động tác tăng tốc nào.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu, đã qua thời gian đỗ xe, trường học vì tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường nên vào thời gian tự học buổi tối đèn trong bãi để xe đều tắt hết. Nếu là bình thường cô căn bản sẽ không coi ra gì, nhưng vừa mới trải qua chuyện đó ở cổng trường, giờ lại kêu cô một mình đến bãi để xe tối tăm để đậu xe, trong lòng cô có hơi do dự, cũng dừng bước không tiến lên.
"Không dám?” Vương Kiêu Kỳ dường như nhìn thấu cô.
Hứa Ý Nùng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình sợ trước mặt anh, "Ai không dám chứ!”
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô cậy mạnh đi đến bãi để xe, cũng không vạch trần cô, chỉ ở bên cạnh chậm rãi nói, “Cậu từng nghe qua câu chuyện này chưa?”
Lỗ tai Hứa Ý Nùng dựng thẳng, “Cái gì?”
"Mỗi khi màn đêm buông xuống, trên vai mỗi người sẽ có hai ngọn lửa vô hình, nếu như phía sau đột nhiên có người gọi hoặc vỗ vào lưng cậu, tuyệt đối đừng quay đầu lại, quay đầu lại một lần sẽ tắt một ngọn, nếu hai ngọn đều tắt thì...”
Hứa Ý Nùng vừa định hỏi anh thì sẽ thế nào? Lại phát hiện anh đột nhiên biến mất, cô cả kinh, chung quanh cũng không thấy bóng dáng anh đâu, đang muốn gọi tên anh, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái từ phía sau, cô sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, đụng vào một bức tường thịt.
Ngẩng đầu nhìn lên là Vương Kiêu Kỳ, biết lại mắc mưu của anh, cô bất chấp tất cả quay cuồng đánh anh một trận.
“Vương Kiêu Kỳ, cậu có rảnh không cơ chứ! Có bị rảnh không! Vừa ấu trĩ lại đáng ghét!”
Chắc là đã bị dọa thật nên cô xuống tay rất nặng, Vương Kiêu Kỳ chịu đau hứng đủ "liên hoàn cước” của cô, tay bỗng nhiên vươn ra đoạt lấy xe đạp từ chỗ cô.
Hứa Ý Nùng dừng động tác lại, ngẩn người, chợt nghe anh nói, "Được rồi, với lá gan và tốc độ chậm chạp của con hổ giấy cậu, dựng xe xong e là tiết tự học buổi tối đầu tiên đã tan học mất rồi.”
Hứa Ý Nùng không phục nói, “Vậy cũng do cậu hại còn gì. Với lại, không phải cậu nói dù sao cũng đã đến muộn sao?”
Càng đến gần bãi để xe, bóng tối càng nuốt chửng hai người khỏi ánh sáng, mặt anh trở nên tối tăm không rõ, Hứa Ý Nùng không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy anh cười khẽ nói, “Tôi nói cái gì là cái đó sao? Từ bao giờ mà cậu nghe lời tôi thế?”
Hứa Ý Nùng nhướng mày, biết con người anh nói được vài câu là bắt đầu tự cao, bèn buột miệng, “Cậu bớt dát vàng lên mặt đi.”
Hai người cậu một câu tôi một câu rôm rả đốp chát nhau, chẳng mấy chốc đã đến bãi để xe của lớp bọn họ. Bình thường mọi người đêu vội vàng vào tiết tự học buổi tôi nên đê xe rất lung tung, Vương Kiêu Kỳ tìm được một chỗ trống rồi dựng gọn xe của cô, còn thuận tiện xếp lại mấy chiếc xe khác chỉnh tề. Hứa Ý Nùng ở bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy con người anh cũng khá tinh tế, cô bèn tiến lên giúp một tay. Trong bóng tối Vương Kiêu Kỳ ngước mắt nhìn cô, nhưng cô hồn nhiên không phát hiện.
sắp xếp xong xe trong bãi để xe, hai người lại ra khỏi đó. Bọn họ song song bước đi, chỉ có ánh trăng sáng tỏ cùng ánh đèn trong tòa nhà dạy học chiếu sáng dưới chân bọn họ. Gió lùa theo từng cơn thổi qua vành tai, mu bàn tay buông xuống bên người Hứa Ý Nùng thỉnh thoảng lại cọ xát vào vạt áo của anh, có ngứa ngáy cũng có chút xốn xang. Có lẽ là ỷ vào trăng thanh gió mát mà trắng trợn, cũng có lẽ là một phần tham luyến đến từ đáy lòng, tóm lại cô trước sau vẫn không rụt tay về.
“Tay cậu đâu?" Cho đến khi anh bất ngờ mở miệng, làm rối loạn bước chân Hứa Ý Nùng, cô tưởng mình nghe lầm.
"Cái gì?”
Anh lại lặp lại: "Tay cậu đâu?”
Hứa Ý Nùng nhịn không được nghiêng đâu nhìn anh, ngay cả mạch đập của mình cũng có thể cảm nhận được, cô hỏi, “Làm gì vậy?”
Anh dừng bước, cô cũng dừng lại theo, anh nói, “Đưa tay ra.”
Trái tim Hứa Ý Nùng đập thình thịch, giống như giây tiếp theo sẽ phá vỡ lồng ngực chui ra ngoài, đại não cũng lập tức rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, cô không rõ anh đột nhiên bảo cô đưa tay là có ý gì, rồi lại mơ hồ chờ mong chút gì đó. Ngay khi cô lấy hết dũng khí muốn vươn tay ra, Vương Kiêu Kỳ đã nhanh chóng giơ cánh tay lên. Ánh trăng quét qua mặt đất, ánh sáng màu trắng bạc chiếu lên gò má anh, anh cầm một chùm chìa khóa nhỏ lắc lư trước mặt cô làm phát ra tiếng ma sát trong trẻo, sau đó hỏi, “Không cần chìa khóa xe à?”
Lần này, Hứa Ý Nùng hoàn toàn hiểu ra anh muốn làm gì, cô chợt cảm thấy xấu hổ, bèn quay mặt đi, ánh mắt trong tích tắc cũng thay đổi liên tục. Cô cắn môi, cầm chìa khóa lại, “Ai nói không cần.”
Tiếng chuông tiết tự học cuối cùng đột nhiên vang lên, cô quay đầu bước nhanh, giọng nói trở nên cứng ngắc, “Nếu không đi nhanh là muộn thật đấy.”
Nhìn cô chạy đi không quay đầu lại, Vương Kiêu Kỳ vẫn thong thả cất bước.
Tiết thứ nhất là tiết Vật Lý, Hứa Ý Nùng vừa bước vào phòng học thì giáo viên đã kẹp sách đi tới. Cô từ dưới lầu chạy một hơi lên lớp nên người đồ đầy mồ hôi. Hôm nay trong phòng học không mở cửa sổ thông gió, trong không gian nhỏ hẹp bốc lên nhiệt độ mọi người thở ra, cùng nhiệt độ bên ngoài hình thành sự tương phản rõ ràng, ở trên tấm kính thủy tinh nổi lên một tầng sương trắng mỏng, nóng lạnh luân phiên. Hứa Ý Nùng sợ bị cảm nên cởi áo khoác treo lên lưng ghế, sau khi cô ngôi xuống Lâm Miểu còn cảm thấy kỳ lạ, “Sao cậu đến muộn thế?”
“Xe đạp bị hỏng, phải sửa một lát.” Cô sắp xếp quần áo xong cũng nhìn về phía Lâm Miểu, thử thăm dò, "Lúc cậu tới, cửa trường học có gì khác thường không?”
Lâm Miểu một tay chống cằm một tay xoay qua xoay lại bút nước, dáng vẻ nhìn thấu hồng trần cũng không nghĩ nhiều, “Có gì khác thường được chứ? Ngày nào chẳng phải như vậy, người đến người đi, nhiều nhất cũng chỉ đổi bảo vệ gác cổng thôi.”
Hứa Ý Nùng im lặng không nói, bởi vì cô đoán lúc Lâm Miểu đến đám người kỳ quái kia hẳn là còn chưa xuât hiện.
Cách một hồi lâu Vương Kiêu Kỳ mới chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng học, anh hô một tiếng báo cáo, cắt ngang tiếng giáo viên Vật lý đang giảng bài. Thời gian lên lớp giành giật từng giây, giáo viên cũng không dong dài với anh, chỉ dặn dò lần sau chú ý thời gian lên lớp rồi cho anh trở về vị trí.
Chương trình học tiếp tục, Hứa Ý Nùng nhìn bóng dáng giáo viên đang viết trên bảng đen, lực chú ý khó có thể tập trung, trái lại Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh hơn nhiều so với cô. Cô gạt bỏ suy nghĩ, bắt mình tập trung vào bài vở, nhưng tiết học này cũng không thể duy trì bao lâu. Vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ngoài hành lang, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trong phòng học.
Người nọ đầu tiên là gõ cửa phòng học, giáo viên Vật lý vừa thấy thì lập tức buông phấn trong tay cất bước đi ra ngoài. Hai người đứng ở cửa nói chuyện chốc lát, Hứa Ý Nùng rõ ràng nhìn thây sắc mặt giáo viên Vật lý tối sầm lại, lõng mày cũng nhíu chặt.
Mọi người nhìn trộm cảnh tượng bên ngoài, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho giáo viên chủ nhiệm cao quý hạ mình đến đây một chuyến. Bọn họ tò mò cũng hiếm lạ, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận chuyện này.
"Vụ gì vậy?”
"Ai biết?”
Không biết đã xảy ra chuyện gì nên mọi người cũng không náo loạn nữa, nín thở chờ đợi, chỉ cảm thấy việc này tuyệt đối không đơn giản, kiên nhẫn nghe thầy ấy nói tiếp.
Giáo viên chủ nhiệm đằng hắng họng, trầm giọng nói, “Trường học xảy ra chút tình huống khẩn cấp, trước mắt không kịp giải thích nhiều với các em, sau này chúng tôi sẽ thông báo chi tiết. Hiện tại mời các em lập tức buông sách bút trong tay xuống, không cần mang theo gì cả, chỉ lấy chìa khóa xe, chốc nữa nghe khẩu lệnh của cô thì trật tự đi xuống lầu, tuyệt đối không được ồn ào lại càng không được chen chúc, im lặng đến bãi để xe của lớp mình đẩy xe đạp, sau đó!” Cô ấy thoáng dừng lại, cao giọng bắt đâu nhấn mạnh điều quan trọng, “Sẽ có giáo viên liên quan hướng dẫn các em đi ra từ cửa sau trường học. Nhớ kỹ không được đi cửa trước! Nhất định không được đi cửa trước! Sau khi ra ngoài, các em không cân quan tâm gì cả, cũng đừng hỏi han gì, ai về nhà nấy, ngày mai lên lớp như thường lệ, nghe rõ chưa?”
Lời nói của giáo viên chủ nhiệm nhất thời làm cho mọi người khó có thể tiêu hóa, ai nấy đều ngẩn người tại chỗ, không có một ai hưởng ứng gì.
Lâm Miểu chưa từng trải qua loại tình huống khẩn cấp này căng thẳng giữ chặt tay Hứa Ý Nùng, hai người ngồi cùng bàn chưa thì thầm được một câu, giáo viên chủ nhiệm không cho mọi người nhiều thời gian phản ứng đã ra lệnh, "Thời gian không đợi người, hiện tại các em lập tức rời khỏi phòng học, bắt đầu từ hàng thứ nhất, từng hàng từng hàng mà đi! Nào, hàng thứ nhất đi nhanh lên.”
Thế là bạn học hàng thứ nhất đứng dậy đi ra ngoài. Tât cả mọi người nghe lời không mang cặp sách, chỉ cầm mỗi chìa khóa xe. Hàng thứ nhất vừa đi thì đến hàng thứ hai. Hứa Ý Nùng theo sát đứng lên, máy móc đi ra ngoài. Chờ đi tới hành lang thì bọn họ mới phát hiện, trong các tòa nhà dạy học khác cũng có lãnh đạo trường tổ chức rút lui quy mô lớn. Nhìn đám người bắt đầu khởi động, cô từ đ"âu tới cuối như chìm trong sương mù, trong lòng quả thực hội tụ mười vạn vì sao, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong hành lang chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, mọi người dựa theo lời dặn của giáo viên chủ nhiệm đi xuống, đột nhiên Lâm Miểu phát hiện dây giày của mình rớt, cô ấy sợ bị người ta giẫm phải bèn nói Hứa Ý Nùng chờ một chút, “Dây giày của tớ rớt rồi."
Hứa Ý Nùng vừa thấy thì thất sắc, vội vàng kéo cô â"y, “Đừng buộc dây giày trên hành lang, rất nguy hiểm.”
Vừa muốn kéo cô ấy đi xuống, trong bóng tối không biết ai thốt ra một câu, “Xui rồi! Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, phụ huynh nhà người ra đã kéo đến trường, trường học lúc này bận rộn khắc phục hậu quả, sợ bị "âm ĩ mới tổ chức rút lui khẩn cấp.”
Lời vừa nói ra, bước chân mọi người thoáng khựng lại, nhao nhao hỏi là chuyện gì? Giáo viên hay học sinh? Khi nào? Hành lang trước đó vẫn còn trật tự bỗng chốc trở nên hỗn loạn, có người bắt đầu chen về phía trước, bất ngờ đụng vào người Lâm Miểu và Hứa Ý Nùng, Hứa Ý Nùng nhanh mắt nắm chặt tay cô ấy, “Theo sát tớ, tuyệt đối đừng đi lạc!”
Vât vả lắm mới ổn định được bước chân, Hứa Ý Nùng cùng Lâm Miểu tiếp tục đi xuống, lại phát hiện sau thời gian trì hoãn hai người đã sớm rời khỏi lớp mình, phía sau không ngừng có các học sinh lớp khác lao tới, tiếng bước chân trên hành lang tràn ngập màng nhĩ cô. Theo lời đồn nổi lên bốn phía, nội tâm mọi người không rõ chân tướng đều vô cùng lo lắng mà đi xuống, người càng nhiều lại càng hỗn độn. Hứa Ý Nùng và Lâm Miểu không thể kiểm soát bị chen lấn từ hành lang tới góc tường, nhưng trong đám đông càng lúc càng hỗn loạn này, có người lại đang đi ngược chiều.
Bóng dáng cao lớn kia, là Vương Kiêu Kỳ.
Anh ở góc hành lang phát hiện Hứa Ý Nùng và Lâm Miều đang ngẩn người. Anh ép sát người vào tường, tránh đi đám đông nhìn về phía họ quát to, “Hai người đợi ở đó làm gì? Có biết đứng trên hành lang thế này nguy hiểm cỡ nào không?"
Người trong lớp vừa rồi đều theo đại bộ phận xuống dưới lâu, anh thân làm lớp trưởng đứng ở một bên lối ra hành lang điểm danh từng đầu người, thế nhưng mãi vẫn không thấy hai cô đi xuống, vì thế dặn dò các ban cán sự khác canh chừng, còn bản thân cất bước lên lầu lần nữa.
Anh nói không hề sai, ngay sau đó Hứa Ý Nùng và Lâm Miểu bị người phía sau không ngừng chen chúc đẩy về phía trước, các cô cứ dừng bước không tiến lên như vậy, nếu như vô ý ngã sấp xuống sẽ tạo thành sự kiện giẫm đạp, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vương Kiêu Kỳ tiếp tục xuyên qua đám người, ngược ánh sáng mà tới, vất vả lắm mới đi tới bên cạnh hai cô, lại phát hiện hai nữ sinh không biết thê" nào lại rụt người đứng ở đằng kia, vừa nhìn đã biết bị người ta chen lấn. Trong nháy mắt cũng không còn bực bội nữa, anh vươn tay đẩy hai cô vào sát vách tường, còn mình thì ở bên ngoài cùng, thân hình cao lớn của anh tự động trở thành một bức tường thịt ngăn cách các cô với dòng người đang cuồn cuộn dâng trào.
Anh kéo Hứa Ý Nùng, nói, “Đi, đừng dừng lại.”
Giờ khắc này anh nói thế nào thì chính là thế ấy, hai nữ sinh nghe lời chỉ cúi đầu theo anh đi xuống, không hề bị chen chúc, cuối cùng dưới sự hộ tống của anh bình yên vô sự đến dưới lầu tòa dạy học.
Bạn học xung quanh bước đi vội vàng, cũng có người đang chạy. Lúc ba người đi về phía bãi để xe, Lâm Miểu không ngừng nhìn lại tòa nhà dạy học, sau khi nhìn thấy đầu người tràn ra từ phòng học A10, đáy mắt cô ấy sáng lên, nói với hai người bọn họ, “Các cậu đi trước đi, tớ phải chờ…” Ngại Vương Kiêu đang ở đây, cô ấy vội vàng dừng lại, cũng sửa miệng, “Chờ một người bạn của tớ.”
Vương Kiêu Kỳ còn chưa lên tiếng, Hứa Ý Nùng không khỏi lo lắng hỏi, “Có cần tớ đợi với cậu không?”
Lâm Miểu khoát tay, "Không cần không cần, cậu ấy xuống ngay thôi, tớ sẽ ở đây chờ cậu ấy, cậu mau về nhà đi.” Lại nhìn sang Vương Kiêu Kỳ vẫn giữ im lặng, cô ấy mang theo chút bất an xin chỉ thị, “Lớp trưởng, tớ thoát đội có được không?”
Mặc dù vì chuyện của Giang Tấn mà Lâm Miểu hơi có thành kiến với Vương Kiêu Kỳ, nhưng chỉ bằng hành động vừa rồi anh đi ngược chiều xông lên lầu bảo vệ hai người các cô, cô ấy cảm thấy anh là một người đàn ông thực thụ.
Cuối cùng đương nhiên là Vương Kiêu Kỳ nhả ra, anh dặn dò cô ấy chú ý an toàn, cũng bảo cô ấy sau khi về đến nhà gửi tin nhắn báo bình an cho Hứa Ý Nùng.
Anh dàn xếp như thế lại chiếm được chút hảo cảm của Lâm Miểu, lân đầu tiên cô ấy nhếch miệng cười với anh, thật lòng cảm kích, “Được được, cảm ơn lớp trưởng.”
Cứ như vậy Lâm Miều đi chờ bạn trai, cuối cùng chỉ còn Hứa Ý Nùng cùng Vương Kiêu Kỳ tới bãi để xe lấy xe, mà các bạn cùng lớp đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa. Hứa Ý Nùng kiễng chân nhìn về phía trước, đầu người thuần sắc cũng không phân biệt được ai là ai.
Vương Kiêu Kỳ đỡ xe đạp, nói, “Đừng nhìn nữa, lớp chúng ta là người đầu tiên xuống lầu, lúc này hẳn là đã đến cổng sau trường rồi.”
Hứa Ý Nùng thu lại tầm mắt nhìn sang anh, “Vừa rồi cậu...”
"Tại sao hai người lại ở phía sau?” Hai người đồng thời lên tiếng, tốc độ nói của anh nhanh hơn cô, có chút ý chất vấn.
Hứa Ý Nùng rũ mắt, chỉ nói là bị người phía sau chen lấn.
“Đi chậm đương nhiên sẽ bị chen lấn, không chen lấn cậu thì chen lấn ai?" Vương Kiêu Kỳ muốn nói lại thôi, lại nhìn cô từ trên xuống dưới, ngữ khí chậm rãi, “Có chỗ nào bị thương không?”
Hứa Ý Nùng ngửa đầu nhìn anh, anh lại lặp lại, "Hỏi cậu đấy."
"Không có.”
Anh dời tầm mắt, nhìn về nơi khác, “Còn lấy mình làm gương?
Cậu làm lớp phó kiểu gì vậy, bản thân lại dở tệ.”
Lúc này Hứa Ý Nùng cũng không có tâm tình cãi nhau với anh, chỉ im lặng đẩy xe đi về phía trước.
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng thực ra đã không còn đi theo lớp. Tuy rằng toàn bộ quá trình đều có giáo viên đứng ở vị trí nào đó chỉ dẫn, nhưng mọi người chỉ lo nhanh như chớp đi về phía cửa sau trường học. Lúc hai người đi vẫn là Hứa Ý Nùng đứng ở bên trong, Vương Kiêu Kỳ đứng ở bên ngoài. Khi sắp đến cửa sau, bởi vì hai bên trống trải, một cơn gió không hề báo trước ập đến. Hứa Ý Nùng lúc này mới phát hiện áo khoác của mình rơi ở trong phòng học. Dưới sự kích thích của gió lạnh, cô liên tiếp hắt xì ba cái, lúc sắp hắt xì cái thứ tư thì trên vai chợt trầm xuống, một chiếc áo khoác nam đắp lên người cô, là loại áo khoác dày kiểu khóa kéo.
Vương Kiêu Kỳ hình như chưa bao giờ mặc áo lông, cho dù là nhiệt độ âm anh vẫn mặc kiểu áo thể thao này, có thể anh cũng giống như những chàng trai cùng tuổi khác muốn tỏ ra ngầu lòi.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạo không chút keo kiệt của anh, “Thấy mình mong manh yếu đuối cỡ nào chưa.’’
Hứa Ý Nùng hoảng hốt, lập tức phản bác lại, “Chắc cậu khỏe mạnh?”
Anh gật đầu chắc chắn, không chút khiêm tốn nói, “Nên mới cho cậu mượn áo khoác đó, không cần cảm ơn.” Ngữ khí cũng tự luyến muốn ch.ết.
“…”
Hai người bọn họ luôn như vậy, nói chưa được vài câu đã muốn đấu võ mồm. Hứa Ý Nùng tuy rằng ngoài miệng không buông tha người khác, nhưng nội tâm đã sớm gợn sóng phập phồng. Cô cũng ngày càng nhận ra mối quan hệ giữa hai người dường như đã có nhiều điểm khác biệt, nhưng mỗi lần hưng phấn qua đi sẽ khôi phục lại sự nguội lạnh ban đầu. Giống như vừa rồi anh xông lên tìm các cô cũng là xuất phát từ trách nhiệm của lớp trưởng, thời điểm đó người nào đối với anh cũng giống nhau, cho cô mượn áo khoác cũng chì là nhìn thây cô hắt xì mây cái mà chiếu cố thêm một chút. Nếu hiện tại người đứng bên cạnh anh là Tào Oanh Oanh, anh nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi cảm thây khó chịu.
Cửa sau trường học có một tỏa nhà dạy học mới đang trong giai đoạn hoàn thiện, trước kia là một ngôi nhà trệt nổi tiếng ở thành phố c, nhưng sau này danh tiếng của trường trung học số 1 càng ngày càng tăng, nguồn sinh lực của trường học càng nhiều, trường học đành phải mở rộng thêm. Bởi vậy chính phủ ban bố văn kiện phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng cũng tốn rất nhiều thời gian làm công tác tư tưởng cho cư dân nơi này. Sau đó rốt cục cũng tháo dỡ, trường học lại bởi vì kinh phí có hạn mà gác lại một thời gian. Mãi cho đến hai năm trước, Vương Kiêu Kỳ nhảy dù vào trường trung học số 1, người bố giàu có chưa bao giờ che mặt của anh vung tiền như rác mới có thê khiến tòa nhà dạy học này hiện ra trước mặt mọi người.
Hứa Ý Nùng nhìn về phía đó, bất giác đẩy xe đạp đi lệch một chút, Vương Kiêu Kỳ khẽ kéo ghế sau xe đạp của cô lại mà cô vẫn chưa phát hiện, chỉ nghe anh ê một tiếng, "Đi đâu vậy? Đi đường cũng không nhìn, cẩn thận ngã xuống vũng bùn không ai vớt cậu ra đâu.”
Cô kịp phản ứng, một lần nữa đi về bên cạnh anh, thuận thế hỏi, “Tòa nhà này, thật sự là nhà cậu...” Nhưng hai chữ “đập tiền” cô vẫn không nói nên lời.
Vương Kiêu Kỳ tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn qua đó, anh hờ hững nói, “Không liên quan đến tôi.”
Lời này cũng không biết là đang phủi sạch hay là đang trốn tránh, tóm lại anh thay đổi sắc mặt rất nhanh, vừa nhìn đã không muốn đề cập nhiều đến đề tài này, Hứa Ý Nùng biết điều ngậm miệng không nói nữa.
Lại đi một lát, phía trước rốt cục cũng có ánh sáng hiện ra trước mắt, bốn giáo viên đứng ở hai bên cửa sau không ngừng dặn dò các học sinh đi ra ngoài nhớ đạp xe giảm tốc độ, cần phải chú ý an toàn. Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ cũng theo đám người bước ra khỏi trường học. Nhưng kỳ quái chính là, hai người cũng không vội vã bước lên xe đạp, mà là tiếp tục im lặng đẩy xe đi về phía trước.
Bầu không khí có chút ngưng đọng, Hứa Ý Nùng đang suy nghĩ có phải vừa rồi cô không nên nói câu đó hay không? Lúc nãy rõ ràng anh vẫn còn rất ổn.
"Rùa gân đây thế nào rồi?” Có điều suy nghĩ mơ hồ của cô chẳng mấy chốc đã bị anh kéo về.
Anh vừa hỏi vậy, Hứa Ý Nùng mới sực nhớ tiền mua rùa vẫn chưa trả cho anh. Cô vô thức sờ sờ túi áo rồi lập tức phản ứng lại. Không đúng, đây là áo khoác của anh mà.
Cô hận bản thân mình suốt ngày cứ làm chuyện này, mỗi lần muốn dùng tiền là trên người lại không có tiền.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô sột soạt làm ra động tác nhỏ, sau đó thề son sắt nói với anh, “Ngày mai tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho cậu."
Dưới ánh đèn đường vàng, mũi của cô đã sớm bị gió lạnh làm đỏ bừng, giống hệt quái vật mũi đỏ, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện hiện tại, anh chậm lại bước chân, bất giác bật cười.
Hứa Ý Nùng cảm thấy khó hiểu, không biết anh đang cười cái gì.
Cười cười cười, rốt cuộc có gì buồn cười chứ?
Chờ cười đủ rồi, một tay anh đút vào túi quần thể thao rộng thùng thình, nghênh đón ánh mắt của cô, "Cậu cảm thấy tôi đang đòi tiền cậu?”
Hứa Ý Nùng ăn ngay nói thẳng, "Dù sao tôi cũng sẽ không nợ cậu.”
Cô vừa mới nói xong, tay anh bỗng nhiên nhấc lên, lướt qua lỗ tai cô, nhanh chóng vén chiếc mũ áo trên người cô rồi vững vàng đắp lên đầu cô. Chiếc mũ bảo vệ rộng thùng thình kia thoáng cái đã trùm đầu cô lại, vành mũ bằng vải cotton nguyên châ"t che khuất tầm mắt cô. Cô rút một bàn tay khỏi tay lái muốn kéo ra, lại bị anh cách mũ xoa đầu vài cái, nhưng cảm giác thật sự giống như anh trực tiếp lấy tay chạm vào cô.
Cả người cô ngây dại, chóp mũi tràn đầy hơi thở đặc biệt của anh. Cô căn bản không nhìn thấy mặt anh, chỉ có tiếng cười mông lung không nghe thấy rõ.
------oOo------