Chương 62: Dượng
Hứa Ý Nùng vừa đi vừa gọi điện thoại cho taxi, tới cửa chính công ty chợt nghe phía sau "tít tít" một tiếng, cô giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Vừa quay đầu thì đối diện với ghế lái phụ đã mở sẵn, Vu Tranh đang ngồi trên ghế lái.
"Vu tổng." Hứa Ý Nùng không ngờ sẽ đụng phải anh ta, khom lưng chào hỏi anh ta.
Vu Tranh đặt một tay lên vô lăng, nhìn cô, "Đi đâu vậy?"
Hứa Ý Nùng không khỏi mất tự nhiên, nhưng vẫn thành thật nói, "Đi nhà trẻ đón cháu gái tỏi."
Vu Tranh nhíu mày, "Là tiết đàn vi - ô - lông?"
Hứa Ý Nùng như bừng tỉnh, cô dĩ nhiên đã quên mất con gái của anh ta học cùng lớp với Nhạc Nhạc, vậy lớp đào tạo đàn vi - ô - lòng cũng đăng ký trùng hợp luôn sao?
Cô gật đầu.
Cửa xe ghế lái phụ mở ra, Vu Tranh mời cô, "Nếu đã cùng đường thì lên xe đi."
Hứa Ý Nùng nhìn cửa công ty trống trải rồi lại nhìn tuyến đường xe taxi trên điện thoại di động, hình như là bị kẹt xe trên đường, tài xế lại không hề thông báo tình hình mà trực tiếp hủy bỏ đơn, cô dự định gọi lại chiếc khác, nhưng sợ Nhạc Nhạc sốt ruột, chỉ có thể căng da đầu ngồi vào xe Vu Tranh.
"Làm phiền anh rồi, Vu tổng."
“Không có gì."
Hứa Ý Nùng thắt dây an toàn, xe rời khỏi công ty.
Đây là lần đầu tiên hai người đi chung với nhau kể từ sau triển lãm ô tô ở thành phố H lần trước. Hứa Ý Nùng hôm nay mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, theo động tác ngồi xuống tà váy tự động trượt lên trên, cứ vậy đôi chân thon dài của cô càng lộ triệt để hơn.
Khóe mắt Vu Tranh thoáng thấy cô không ngừng kéo váy xuống, bèn mở miệng trước, “Đến tăng ca à?"
Hứa Ý Nùng ngồi yên, dùng túi xách của mình che kín đầu gối, “Đúng vậy."
Vu Tranh nhìn chiếc xe phía trước, "Tôi thấy cô cũng đăng ký ứng tuyển kỹ sư chủ nhiệm BOM?"
Hứa Ý Nùng ngước mắt lên, cười nhạt, "Chuyện này hẳn đã nằm trong dự liệu của anh nhỉ."
Vu Tranh cũng thản nhiên nhếch môi, không phủ nhận, "Nhớ chuẩn bị thật tốt."
Hứa Ý Nùng không chút nghi ngờ gật đầu, "Tôi biết rồi."
Vu Tranh nghiêng đầu liếc nhìn cô, son mồi trên môi cô tươi mọng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt cũng lộ vẻ chắc chắn đương nhiên, anh ta không lên tiếng nữa, tiếp tục lái xe.
Đến trường, lúc Hứa Ý Nùng cởi dây an toàn thì khóa hơi chặt, cô ấn hai cái cũng không tháo ra được, Vu Tranh thấy thế hỏi, "Sao vậy?"
Bỗng chốc khoảng cách kéo gần lại, Hứa Ý Nùng vô thức rụt cả người về sau, một tay còn không quên đè chặt túi xách trên đầu gối, sợ bị lộ da thịt quá nhiều.
“Cạch", dưới động tác của Vu Tranh, dây an toàn được tháo ra. Anh ta ngước mắt, chợt thấy tư thế ngồi thận trọng cứng ngắc cùng với đường hàm dưới căng chặt của cò.
“Được rồi."
“Cảm ơn Vu tổng." Hứa Ý Nùng giơ tay sờ cửa xe.
"Không sao." Vu Tranh nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn xuống xe của cỏ, sau đó cũng xuống xe.
Vu Tranh mới vừa đi được vài bước đã có một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong trường nhanh chóng chạy ra, giống như một con chim nhỏ bay thẳng vào trong lòng anh ta.
Vu Tranh thuận thế khom lưng mở hai tay, tiếp được con gái đang chạy về phía mình.
Đôi tay nhỏ bé của Vu Hân ôm lấy cổ anh ta, dính vào lòng anh ta, miệng kêu "Bố ơi bố ơi" không ngừng.
Hai bố con thân mật tương tác, Hứa Ý Nùng đứng bên cạnh lộ vẻ sốt ruột, muốn chào hỏi với Vu Tranh để đi vào đón Nhạc Nhạc, nhưng con gái Vu Tranh đã chú ý tới cô. Cô bế ghé vào vai bố mình, nụ cười sáng lạn trên mặt dần dần tan biến trong ánh nhìn chăm chú của Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng không quá để ý, vẫy vẳy tay với cô bé, "Hello. Hân Hân."
Vu Hân lại quay đầu không thèm để ý.
Vu Tranh hiển nhiên cũng phát hiện tâm tình con gái chuyển biến, ngượng ngùng cười với Hứa Ý Nùng, kéo con gái ra khỏi người mình, "Hân Hân, chị đang chào con mà, sao con không lễ phép?"
Vu Hân mím chặt cái miệng nhỏ nhắn không nói lời nào.
Vu Tranh nhíu mày, "Hân Hân?"
Con gái vẫn thờ ơ.
Vu Tranh kéo tay cô bé từ trên cổ mình xuống, giọng nói dần dần nâng lên, "Hân Hân."
Hứa Ý Nùng thấy anh ta bắt đầu cao giọng với đứa nhỏ, vừa muốn hòa giải nói không sao, lúc này lại có một bóng dáng nhỏ nhần lao nhanh về phía Hứa Ý Nùng.
"Cô ơi!"
Là Nhạc Nhạc.
Cô bé ôm chặt hai đầu gối Hứa Ý Nùng, cơ thể bé nhỏ dán lên người cô, cũng không hài lòng oán trách, “Cô chậm quá đi à, sao không nhanh nhanh vào đón cháu, trong trường học sắp chỉ còn một mình cháu thôi đấy!" Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao, "Cháu không muốn làm bạn nhỏ cuối cùng được đón đâu."
Hứa Ý Nùng hoi nửa ngồi xổm xuống xin lỗi cô bé, "Xin lỗi Nhạc Nhạc, cô không bắt được xe nên chậm trễ một lát." Cô lại quay đầu nhìn Vu Tranh, "May mà có xe của chú này đi nhờ, nhưng trên đường hơi tắc, cho nên không thể tới sớm."
Kỷ Nhạc Du ngửa đầu nhìn theo Hứa Ý Nùng, không đợi cô nhẳc nhở đã mở miệng nói, "Cháu cám ơn chú nhé."
Vu Tranh không ngờ bạn học cùng lớp của con gái này lại hiểu chuyện lễ phép như vậy, vừa so sánh lại càng lộ ra sự vô lễ và tùy hứng của con gái vừa rồi.
Bởi vì đang ôm con gái nên anh ta không thể trực tiếp ngồi xổm xuống như Hứa Ý Nùng, đành phải hơi cúi người.
"Xin chào, cháu tên là Kỷ Nhạc Du đúng không?"
Đôi mắt Nhạc Nhạc vốn đã to tròn giờ càng lộ vẻ linh động: "Chú, chú biết cháu sao ạ?"
Vu Tranh nở nụ cười, không giống với vẻ uy nghiêm bình thường, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa, "Chú biết chứ, chú còn biết cháu là bạn cùng lớp với Vu Hân nhà chú nữa."
Nhạc Nhạc gật đầu, hai bím tóc sừng dê đáng yêu lắc lư: "Đúng vậy ạ."
Vu Tranh nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào một bên bím tóc, đứng thẳng lên nói với Hứa Ý Nùng, "Cháu gái cô thật hiểu chuyện, bố mẹ đứa bé dạy dỗ rất tốt." Lại nhìn con gái nhà mình, lẳc đầu, "Không giống con bé nhà tôi, tính tình quái dị."
Hứa Ý Nùng nắm tay Nhạc Nhạc đứng thẳng người dậy, xoa xoa khuôn mặt cô bé: "Mỗi đứa trẻ sinh ra đều có cá tính riêng, bé con này ra ngoài thì như thế nhưng ở nhà ngứa đòn lắm."
Tiếng nói vừa dứt, lại bị bạn nhỏ Kỷ Nhạc Du cật lực phủ nhận. Cô bé ở bên cạnh Hứa Ý Nùng nhảy nhót không ngừng, “Cháu đâu có ngứa đòn!"
Vu Tranh lại bị chọc cười, “Con bé rất hoạt bát."
Trong lòng Hứa Ý Nùng cũng vò cùng cảm ơn Nhạc Nhạc vì đã xuất hiện đúng lúc, giúp giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi, thật đúng là ngòi sao may mắn của cò.
“Hai người định trở về bằng cách nào?" Sau đó, Vu Tranh hỏi bọn họ.
Hứa Ý Nùng đưa tay chỉ vào khu thương mại cách đó không xa, "Chúng tôi qua bên kia, dẳn con bé đi chơi một lát, đúng lúc gặp bố mẹ con bé hẹn hôm nay cùng ra ngoài ăn cơm trưa."
Kỷ Nhạc Du lại ngẩng đầu nhìn cô, Hứa Ý Nùng nắm tay cô bé lắc nhẹ, Nhạc Nhạc lại im lặng cúi đầu xuống.
Vu Tranh liếc về phía cô chỉ, "Tôi lái xe vừa vặn đi ngang qua đó, có thể tiễn hai cô cháu một đoạn đường."
Hứa Ý muổn khéo léo từ chối, một giọng nói non nớt đã giành trước một bước, ngữ khí vô cùng bài xích, "Không muốn!"
Vu Tranh nghe vậy biến sắc, lập tức nói với Hứa Ý Nùng một tiếng, "Xin lỗi." Sau đó cúi đầu nhìn con gái, gọi thẳng tên cô bé.
"Hôn nay con làm sao vậy, Vu Hân?"
Đôi mắt Vu Hân cũng giống Vu Tranh, không chớp mắt nhìn chằm chằm bố trong chốc lát, thấy anh ta xụ mặt không vui, cô bé lại ôm chặt lấy anh ta rồi vùi đầu vào vai anh ta, dáng vẻ nghẹn ngào ấm ức, "Con chỉ muốn ở cùng với bố thôi..."
Hứa Ý Nùng rõ ràng nhìn thấy hai tay Vu Tranh ôm con gái cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài, sau đó vỗ nhẹ lên lưng cô bé, có ý dỗ dành ởtrong đó.
Cô bèn xem xét thời thế mở miệng, "Vu tổng, hình như anh họ chị dâu tôi sắp đến trung tâm thương mại rồi, không quấy rầy anh với con gái nữa, chúng tôi đi trước nhé.”
Lần này Vu Tranh cũng không giữ lại, "Hôm nay thật ngại quá."
“Không sao không sao, cô bé vẫn còn nhỏ, anh bình thường công việc bận rộn như vậy, hai ngày nghỉ vẫn nên ở bên cô bé nhiều hơn." Hứa Ý Nùng lại kéo Kỷ Nhạc Du, "Nhạc Nhạc, tạm biệt chú và Hân Hân đi."
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt: "Tạm biệt chú, tạm biệt Vu Hân."
Vu Tranh gật đầu, "Được." Lại đáp lại Nhạc Nhạc, "Tạm biệt Nhạc Nhạc, có cơ hội đến nhà chú làm khách được không?"
Nhạc Nhạc cười ngọt ngào, đáy mắt sáng ngời chiếu thẳng vào lòng người: "Được ạ."
Mười phút sau, Hứa Ý Nùng sau lưng mang một hộp đàn vi-ô- lông trẻ em, tay dắt Nhạc Nhạc, hai cô cháu một cao một thấp đứng ở trạm chờ tàu điện ngầm, phía sau có tàu điện ngầm gào thết chạy qua, một trận gió mạnh thổi loạn mái tóc của hai người.
Nhạc Nhạc lắc lắc tay Hứa Ý Nùng.
"Cô, vừa rồi sao cô lại nói dối?"
Hứa Ý Nùng bị Nhạc Nhạc hỏi thì có chút xấu hổ, cảm thấy mình ở trước mặt cô bé làm gương không tốt, đành phải nói, "Bố Hân Hân là lãnh đạo của cò, nếu cô không nói như vậy, lỡ như chú ấy nói đưa chúng ta về nhà thì làm sao bây giờ?"
Nhạc Nhạc nghe nửa hiểu nửa vời, im lặng một lát lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?" Cô bé ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn ở ga tàu điện ngầm, trong ánh mắt trong veo tràn ngập nghi hoặc, "Nơi này cũng không phải tàu điện ngầm về nhà mà."
Cô bế từng đi tàu điện ngầm với mẹ, bởi vì mẹ đã đi qua mấy lần, sau đó mỗi Tân đi cô bế đều yên lặng quan sát biểu tượng và tuyến đường tàu điện ngầm, xem không hiểu chữ thì đếm bản đồ trên cửa tàu điện ngầm đến chấm tròn màu đỏ của trạm, dần dà ghi tạc vào lòng tuyến đường về nhà.
Hứa Ý Nùng xin lỗi nói cho cô bé biết, "Cô còn phải về công ty làm việc một lát, cháu đi cùng cô được không? Nếu cháu đi cùng cô, buối trưa cháu muốn ăn gì cô cũng dẫn cháu đi."
Kỷ Nhạc Du vừa nghe vậy tinh thần phấn chấn, "Thật sao?" Cô bé nghiêng đầu, sốt ruột báo cáo một danh sách dài, "Cháu muốn ăn hamburger cùng khoai tây chiên, còn có kem nữa."
Bố mẹ cô bế vì lo cho sức khỏe của cô bế nên từ trước đến nay không cho ăn những thứ chiên giòn bên ngoài, nhưng trẻ con thích ăn đồ ăn vặt hình như đã là thiên tính, mỗi lần gia đình ba người đi qua cửa hàng KFC McDonald"s, Kỷ Nhạc Du đi ngang qua tủ kính là không tài nào đi nổi nữa.
Cô bé sẽ thản nhiên đi tìm bố, kéo tay Kỷ Dục Hằng nhưng không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn anh.
Kỷ Dục Hằng làm sao chịu được con gái nhìn như vậy, trái tim lúc này đã mềm nhũn, anh cố gẳng thương lượng với Đồ Tiểu Ninh, "Ninh Ninh..."
Đồ Tiểu Ninh ngắt lời, nói chắc như đinh đóng cột, "Không được!" Không nói hai lời nắm tay con gái rời đi, còn thỉnh thoảng quay đầu trách anh, "Mấy con gà này đều được nuôi bằng hormone, anh cũng không phải không biết, chờ con bé lớn thêm một chút mới có thể ăn." Lại trừng anh, "Con gái anh rất thông minh, lúc muốn làm chuyện xấu chỉ biết nhặt quả hồng mềm như anh mà bóp, anh còn nuông chiều nó thì sớm muộn gì cũng bị anh chiều hư."
Kỷ Nhạc Du bị mẹ kéo đi thì vô cùng tức giận, đi một bước lại quay đầu lại, hy vọng xa vời bố có thể cứu cô bế khỏi nước sôi lửa bỏng, bàn tay nhỏ bé phẩy phây, “Bo, bố!"
Nhưng Đồ Tiểu Ninh bước đi rất dứt khoát, túm lấy cô bé: "Gọi bố con cũng vỏ dụng, trong cái nhà này lời bố con không tí có cân nặng nào cả."
Sau đó Hứa Ý Nùng tới, trên đường tan tầm sẽ đến KFC mua khoai tây chiên và gà rán giấu vào trong túi xách lén mang về cho cô bé ăn. Lúc Kỷ Nhạc Du trốn phòng gặm thức ăn cô sẽ đóng cửa canh gác cho cô bé, vừa có gió thổi cỏ lay hai người lập tức áp dụng biện pháp xử lý.
Đây là bí mật nhỏ của hai cô cháu họ từ trước tới nay.
Hứa Ý Nùng sảng khoái đáp ứng, ra dấu OK với cô bé, “Được, cô đã bao giờ lừa cháu chưa?" Nhạc Nhạc vui mừng thiếu chút nữa xoay vòng tại chỗ.
Hứa Ý Nùng buồn cười, trẻ con quả thực rất dễ dàng thỏa mãn.
Cách ga tàu điện ngầm còn mấy phút, Hứa Ý Nùng nói với Kỷ Nhạc Du một câu, "Nhạc Nhạc, ở trong trường cháu có chơi với Vu Hân không?”
Kỷ Nhạc Du thành thật lắc đầu, "Bọn cháu không nói chuyện với nhau."
Hứa Ý Nùng cảm thấy kỳ quái, "Vì sao chứ?"
Kỷ Nhạc Du nhấc một chân lên, nhàm chán lầc qua lắc lại ma sát trên mặt đất, "Bạn ấy thích ở một mình, không thích chơi chung với mọi người, hơn nữa..."
Cô bé hơi không muốn nói, Hứa Ý Nùng truy hỏi, "Làm sao?"
Kỷ Nhạc Du nhếch miệng, "Bạn ấy luôn phá phách, làm hỏng các bức vẽ của các bạn nhỏ khác, còn ném vụn bút chì vào hộp văn phòng phẩm của cháu."
Trong lòng Hứa Ý Nùng thoáng cứng lại, không ngờ đứa trẻ kia ở trường học là như vậy, lại cúi đầu nhìn Nhạc Nhạc, "Những thứ này, sao từ trước tới nay chưa từng nghe cháu nhầc tới?"
Trên khuôn mặt non nớt của Kỷ Nhạc Du tràn ngập sự ngây thơ cùng đơn thuần, "Bởi vì Vu Hân không có mẹ, bố của bạn ấy cũng không tới đón bạn ấy, đều là dì tới đón, rất nhiều lần bạn ấy đều là bạn nhỏ cuối cùng trong lớp được đón về, cháu cảm thấy bạn ấy rất đáng thương." Cô bé bĩu môi, "Thôi, coi như cho qua đi."
Chỉ dưới lời kể của Nhạc Nhạc, trong đầu Hứa Ý Nùng đã mường tượng ra hình ảnh Vu Hân một mình đứng ở cửa phòng học, điềm đạm đáng yêu chờ bố tới đón mình.
Khó trách khi Vu Tranh đi đón cô bế, cô bé lại vui mừng như vậy.
Có thứ gì đó len vào trái tim Hứa Ý Nùng, cô ỏm Nhạc Nhạc vào lòng, dịu dàng vuốt ve đầu cô bé.
“Nhạc Nhạc của chúng ta rất lương thiện."
#
Ba người Kỳ Dương vừa đi vứt rác quay về, tới văn phòng thì giật nảy cả mình, bỗng nhiên có một đứa bế xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên mặt ba người đều là dấu chấm hỏi, mặt thứ hai là hoang mang, mặt thứ ba là khiếp sợ, sau đó dò hỏi lẫn nhau, "Cô bạn nhỏ này từ đâu chui ra vậy?"
Lần này Phương Châu phản ứng nhanh nhất, ngón tay chỉ chỉ vào Kỳ Dương, “Ôi cái tên đầu trâu mặt ngựa kia, là anh chứ không ai hết!"
Vẻ mặt Kỳ Dương mơ hồ: "Tôi cái gì?"
Phương Châu nở nụ cười gian xảo, ra vẻ nguy hiểm: "Anh nói thật cho anh em biết đi, có phải anh đã từng làm chuyện xấu ở bên ngoài, bây giờ bị chủ nợ tới cửa đòi không?"
Vừa dứt lời, Lâm Nhiên lại vứt cho cậu ta một ánh mắt ghét bỏ, "Phương Châu, tôi đề nghị cậu nên đi rửa mắt, bệnh viện mắt ra cửa quẹo trái không cần cám ơn, còn có thể dùng bảo hiểm y tế nữa."
Phương Châu: "Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi rửa mắt?"
"Nói nhảm!" Lâm Nhiên lời lẽ chân chính, đánh giá cô bé đáng yêu kia rồi tùy tiện quét mắt nhìn Kỳ Dương, hóa thân thành óng lão xem điện thoại di động trên tàu điện ngâm, nhăn mặt như một bức tranh trừu tượng, "Cậu ta? Đời sau của cậu ta có thể có xinh đẹp như vậy sao? Cậu cũng đánh giá cậu ta cao quá rồi đó! Nói là của lão đại còn may ra."
Phương Châu vỗ trán, đột nhiên tỉnh ngộ: “Ừ nhỉ!"
Kỳ Dương tức điên, cười khẩy nói, “Được lầm, sau này trong ký túc xá hai người tự đi mua nước giặt quần áo đi, ai lại dùng của tôi thì người đó là chó! Hứ!" Nói xong một mình đi về phía cô bé con.
"Em gái, em từ đâu xuất hiện vậy?" Kỳ Dương hỏi.
Cô bé chỉ nhìn cậu ấy, không nói lời nào.
"Ha, anh trai hỏi em đấy, em theo ai tới đây?"
Hai người còn lại cười sặc sụa, "Kỳ Dương, cậu sắp ba chục tuổi đầu rồi còn ở trước mặt bé gái nhà người ta xưng anh trai, liêm sỉ đâu cả rồi?"
Kỳ Dương gắt bọn họ một tiếng, "Cút!" Lại quay đầu cười, "Mau nói cho anh biết em từ đâu tới, tên là gì, anh sẽ cho em ăn ngon."
Cậu ấy lục tìm túi trên túi dưới, thật sự tìm được một cây xúc xích hun khói, là người cộng tác sáng nay định nấu với mì gói nhưng chưa kịp ăn, cậu ấy bèn tiện tay cất vào trong túi.
Cậu ấy cầm xúc xích lắc lư trước mặt cô bé, dụ dỗ: "Nói cho anh nghe đi, anh sẽ cho em."
Nhưng cô bé con dường như không hề hứng thú với thứ này, thậm chí còn không thèm nhúc nhích.
Kỳ Dương cảm thấy không mềm được thì cứng, cậu ấy thu lại nụ cười trên mặt, thay đổi khuôn mặt, ho khan rồi ra vẻ trầm giọng, "Này, em gái, mau nói chuyện đi, nếu không anh trai sẽ rất hung dữ đấy!"
Cậu ấy nói xong liền vặn cây xúc xích trong tay, một cây gãy thành hai nửa, "Thấy không! Anh trai hung dữ như vậy đó!"
Cô bé con chớp mắt, vẫn im lặng ngồi đó không nhúc nhích nhìn cậu ấy.
Lâm Nhiên cùng Phương Châu đã cười muốn điên.
"Kỳ Dương, cậu không cảm thấy ánh mắt em gái nhìn cậu giống như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ sao?"
“Nội tâm em gái kiểu: Lớn tới từng này nhưng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào đần độn như thế."
Vương Kiêu Kỳ ở bên ngoài chợt nghe thấy tiếng ồn ào, đẩy cửa đi vào thì quả nhiên là ba con người kia đang ầm ĩ.
Vừa định mở miệng, một giọng nói giòn tan không hề báo trước vang lên.
"Chú!"
Trong nháy mắt, bốn người tám con mắt chưa bao giờ đồng lòng nhất trí hướng về một phía như thế.
Cô bế vừa rồi im lặng giống như một người câm lại đang cười híp mắt nhìn chằm chằm Vương Kiêu Kỳ.
Kỳ Dương tổn thương sâu sầc hết nhìn cô bế rồi lại nhìn Vương Kiêu Kỳ, chỉ còn thiếu nước hộc máu.
ch.ết tiệt, là cậu ấy không xứng sao? Cú đạp ngựa này cũng tốn thương quá rồi đó? Chẳng lẽ bây giờ thế giới đã thay đối đến mức ngay cả trẻ em cũng lười nói chuyện với bạn vì bạn không được đẹp trai sao!?
Hứa Ý Nùng hoàn toàn không ngờ mình chỉ quay về văn phòng cũ lấy tư liệu một chuyến mà Nhạc Nhạc đã bị một đám người vây xem.
Cô vội vàng chào hỏi, "Xin lỗi, đây là cháu gái tôi, bởi vì trong nhà không có ai coi nên chỉ có thể theo tôi đến đây."
Cả phòng làm việc im lặng, Hứa Ý Nùng thấy không ai nói chuyện, trong lòng do dự, "À thì, có phải quấy rầy mọi người rồi không?"
Lâm Nhiên và Phương Châu vừa uống xong Starbucks của người ta, lý nào lại không biết điều: "Không hề không hề, sao lại thế chứ." Lại đẩy Vương Kiêu Kỳ một cái.
"Đúng không lão đại?"
Vương Kiêu Kỳ nếm cho hai người bọn họ một ánh mắt, hai người lập tức cụp đuôi quay về vị trí, còn không quên kéo theo Kỳ Dương còn đang tốn thương sâu sắc.
Vương Kiêu Kỳ cũng đi về vị trí của mình, cùng lúc nói, "Trục Ảnh vốn là địa bàn của tổ •
trưởng Hứa, chúng tôi chỉ là bên B phục vụ cho các cô, tổ trưởng Hứa muốn dẫn ai tới cũng không cần hỏi ý kiến của chúng tôi, xin cứ tự nhiên."
Hứa Ý Nùng nhìn anh không chút cảm xúc đi qua trước mắt mình, ngồi xuống, lại mở laptop ra làm việc. Mà chiếc ly Starbucks trong suốt đặt bên cạnh máy tính của anh, có thể nhìn thấy nước trái cây bên trong vẫn giữ nguyên độ cao ban đầu, ngay cả ống hút cũng nằm nguyên trên bàn.
Cô không lên tiếng, cũng trở lại chỗ ngồi của mình, liếc nhìn các loại hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy A4 của Kỷ Nhạc Du rồi mở laptop của mình lên.
Kỷ Nhạc Du len lén kéo váy cô dưới bàn, Hứa Ý Nùng nhìn cô bé.
Cô bé thấp giọng nói, "Cô ơi, chú đẹp trai, hôm nay có phải chú ấy không được vui không?"
Hứa Ý Nùng làm động tác "suỵt", Kỷ Nhạc Du im lặng giây lát, cũng học theo cô dùng đầu ngón tay đè lại cái miệng nhỏ nhần của mình, "suỵt!", hiểu chuyện không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Khoảng thời gian sau đó, mấy người bọn họ bận rộn đến tận giờ cơm.
Ba con người kia giống như quỷ đói, vừa đến giờ cơm đã nói đói đến mức ngực dán vào lưng, khép máy tính lại, nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ.
“Lão đại, có rút không?"
Vương Kiêu Kỳ không nhúc nhích, "Tôi còn có việc, các cậu rút trước đi.”
Ba người nhận được mệnh lệnh, lại cùng Hứa Ý Nùng khách sáo chào hỏi một câu rồi đi trước.
Lúc này Hứa Ý Nùng mới phát hiện đã giữa trưa, cô bảo Kỷ Nhạc Du thu dọn đồ đạc.
Kỷ Nhạc Du vốn đang nằm nhoài trên bàn vẽ, vừa nghe vậy thì sức sống lại tràn về, nhanh nhẹn thu dọn lại văn phòng phẩm của mình.
Sau khi tẳt máy, Hứa Ý Nùng nhìn về phía đối diện, cô hẳng giọng, nhưng người đối diện làm việc quá tập trung, không hề có phản ứng.
Vì thế cô gọi: “Quản lý Vương."
Vương Kiêu Kỳ lần này có phản ứng, nhưng không chớp mắt, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình, đơn giản nói một câu, “Ừ, tạm biệt."
Hứa Ý Nùng:"..."
Hai cô cháu lần lượt thu dọn đ"ô đạc xong xuôi, phát ra một số âm thanh vụn vặt, nhưng đều không ảnh hưởng gì đến Vương Kiêu Kỳ, giống như trái đất không nổ tung thì anh sẽ không nghỉ ngơi vậy.
Một lát sau có tiếng bước chân cộc cộc phát ra từ xa tới gần, Vương Kiêu Kỳ cũng không để ý, cho đến khi góc áo bị cái gì đó kéo, anh cúi đầu thì thấy Kỷ Nhạc Du.
Cô bé vẫn nở nụ cười đáng yêu với anh, nói, “Chú, cô và cháu đi ăn cơm đây ạ."
Vương Kiêu Kỳ cười với cô bé, “Được."
"Đã trưa rồi mà anh còn chưa ăn cơm sao?"
Hứa Ý Nùng đi tới dắt Kỷ Nhạc Du, một bên vai cô đeo túi xách, một bên vai đeo một hộp đựng đàn vi - ô - lông, vừa kéo Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói.
“Lần trước anh đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện, vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Đầu ngón tay Vương Kiêu Kỳ đặt trên bàn phím sạch sẽ thoáng dừng lại theo lời mời của cô.
Hứa Ý Nùng đặt tay lên cơ thể nhỏ nhắn của Kỷ Nhạc Du, "Đây cũng là ý của Nhạc Nhạc."
Kỷ Nhạc Du gật đầu, không sợ người lạ kéo tay anh, “Chú, chú ăn cơm cùng cô và cháu nhé."
Ánh mắt hứng trí bừng bừng nhiệt tình cùng chờ mong kia quả thực khiến người ta không đành lòng từ chối.
#
Ngoài KFC
Vương Kiêu Kỳ dắt Kỷ Nhạc Du đứng trước cửa sổ tủ kính, hôm nay thứ Bảy, lại gặp giờ cơm trưa, bên trong đã sớm ngồi đầy người, bàn xếp cũng không có, ngay cả tự chọn cũng phải xếp hàng.
Lúc này Hứa Ý Nùng có thể hiểu được vì sao bình thường mọi người luôn nói KFC là do người Trung Quốc nuôi sống.
Có nhiều người nên cô cũng không dẫn Nhạc Nhạc chen vào trong, đặt hộp đàn vi - ô - lóng xuống đất, giao cô bé cho Vương Kiêu Kỳ, "Anh giúp tôi trông chừng con bế, tôi vào mua đóng gói mang đi, lát nữa tìm chỗ chúng ta ăn cơm rồi để con bé ăn ở đó cũng được." Nói xong một mình chui vào bên trong, tốc độ nhanh đến mức Vương Kiêu Kỳ không kịp nói gì. Kỷ Nhạc Du ban đầu còn ngoan ngoãn, vài phút sau cô bé bầt đầu hết nhìn đòng tới nhìn tây, đột nhiên cúi đầu phát hiện dây giày của mình bị rơi ra, cô bé giãy khỏi tay Vương Kiêu Kỳ, khom người muốn buộc dây giày lại, nhưng buộc nửa ngày cũng thắt nút ch.ết, dây giày cứ dài kéo trên mặt đất, cô bé gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Vương Kiêu Kỳ chú ý rồi cười cười, "Có cần chú giúp không?"
Kỷ Nhạc Du nói, “Cô giáo đã dạy cháu buộc dây giày, nhưng bây giờ cháu quên mất rồi." Cô bé ngửa đầu, "Chú có thể dạy cháu một lần nữa không?"
Vương Kiêu Kỳ cảm thấy cô bé rất thông minh, xoa đ"âu cô bé nói, "Được, chú dạy cháu."
Anh hơi ngồi xổm người xuống, một chân nửa quỳ trên mặt đất, một chân chống lên chín mươi độ, ôm lấy Nhạc Nhạc ngồi lên đùi mình, dặn dò, "Ngồi cho vững nhé." Sau đó tháo đống nút thắt mà cô bé tự thắt ra, lại chậm rãi dạy cô bé quy trình buộc dây giày, cực kỳ kiên nhẫn.
“Cháu nhìn nhé, trước tiên chúng ta kéo hai lỗ tai thỏ ra, sau đó gập chúng lại và đi vòng quanh thế này..."
Hứa Ý Nùng còn đang xếp hàng bên trong, phải một lúc lâu nữa mới tới cô, cô không khỏi có chút phiền não, tùy ý liếc mắt ra bên ngoài thì bắt gặp cảnh Vương Kiêu Kỳ giúp Nhạc Nhạc thẳt dây giày.
Trong chớp mắt cô hoảng hốt, từng khung hình chồng chéo lên nhau.
“Em rớt dây giày rồi kìa."
"Em biết rồi, lát nữa thầt lại, nơi này đều là đường đá, hôm nay em mặc váy ngắn, ngồi xổm xuống lỡ như bị dập đầu gối."
Nghe vậy, anh ngồi xổm sang một bên, ôm cô ngồi trên đùi mình, "Nào, duỗi chân."
Cô im lặng nhìn anh cúi đầu buộc dây giày cho mình, trong lòng rất ấm áp, vòng tay qua cổ anh được tiện nghi còn khoe mẽ, "Chồng, anh có mệt không?"
"Em nặng như vậy, em nói xem anh có mệt hay không?"
Cô lẳc anh, "Nói bậy!"
"Đừng lộn xộn, điểm chống đỡ của anh đều ở trên đùi, ngã rồi anh không chịu trách nhiệm đâu." Nói xong còn cố ý nhúc nhích.
Cô sợ tới mức ôm chặt lấy anh, tay không dám buông lỏng, “Vương Kiêu Kỳ!"
"Này này." Bả vai đột nhiên bị người khác vỗ một cái, Hứa Ý Nùng hoàn hồn, là người phía sau thúc giục cô.
"Đi về phía trước đi chứ, cô không đi thì để tôi đi trước."
"Thật ngại quá." Hứa Ý Nùng nhanh chóng đuổi theo hàng.
Bên ngoài Vương Kiêu Kỳ đã giúp Nhạc Nhạc cột chặt dây giày, cô bé vừa lòng đong đưa đôi chân nhỏ ngắm nhìn, cũng không có ý định rời khỏi đùi anh ngay.
Vương Kiêu Kỳ cảm thấy dáng vẻ cô bế tự nhiên rất được người ta yêu mến, muốn hỏi cô bé xem đã thấy rõ chưa, có muốn anh biểu diễn lại một lần nữa không, giọng trẻ con non nót của cô bé bỗng vang lên bên tai.
"Chú, chú sẽ trở thành dượng của cháu chứ?"
Vương Kiêu Kỳ trầm mặc thật lâu, nhìn cô bé hỏi, “Cháu hy vọng chú trở thành dượng của cháu sao?"
Nhạc Nhạc cười híp mắt gật đầu: "Hy vọng ạ, cháu thích chú lắm."
"Chú cũng thích Nhạc Nhạc." Vương Kiêu Kỳ xoa cái đầu nhỏ ngoan ngoãn của cô bé, "Vậy, cháu có thể gọi chú một tiếng dượng được không?"
Nhạc Nhạc không chút nghĩ ngợi kêu một tiếng: "Dượng."
"Gọi thêm một tiếng nữa được không?"
"Dượng!"
Thanh âm non nớt lập tức làm trái tim anh mềm nhũn, lúc mở miệng lần nữa giọng anh đã khàn đi vài phần, "Chuyện vừa rồi cháu đừng nói cho cô biết nhé."
Nhạc Nhạc không hiểu, hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Anh nói, "Bởi vì chú chọc cô tức giận, cô vẫn chưa tha thứ cho chú."
Nhạc Nhạc bĩu môi: "Sao cô lại nhỏ mọn vậy chứ."
"Cho nên, vừa rồi coi như bí mật của chúng ta được không?"
Nhạc Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Được ạ." Còn vươn bàn tay nhỏ bé ra ngoắc ngoắc với anh, "Cháu sẽ giữ bí mật cho chú, vậy chú phải cố gầng trở thành dượng của cháu nhé."
Vương Kiêu Kỳ nhìn về phía bóng người trong KFC, ánh mắt sâu thẳm.
Cuổi cùng anh vẩn vươn tay ra móc ngoéo với Nhạc Nhạc, nhưng từ đầu đến cuối không nói ra chữ "được" kia.
------oOo------