Chương 74: Sự thật
Vương Kiêu Kỳ ở chỗ cảnh sát ký tên tất cả thủ tục xong thì dẫn Hứa Ý Nùng ra khỏi bệnh viện.
Anh nhìn trạng thái cực kỳ bất ổn của cô, sau khi liên lạc với Hoàng Hữu Vi thì dừng chân ở một khách sạn gần đó, Hứa Ý Nùng không có hộ chiếu trong người, bọn họ chỉ có thể thuê một phòng, anh chọn một phòng tiêu chuẩn.
Sau khi vào phòng, tâm trạng Hứa Ý Nùng đã dịu đi một chút, cô nghẹt mũi khàn khàn hỏi, "Có thể cho em mượn điện thoại được không? Di động của em rơi ở tàu điện ngầm rồi."
Vương Kiêu Kỳ đưa điện thoại di động cho cô, cô đăng nhập vào Wechat của mình, có vài tin nhắn chưa đọc, chủ yếu là của cô giáo Ngô và anh họ chị dâu, còn có Lưu Sảng Tề Hoan, đoán chừng là ở trong nước thấy được tin tức nên quan tâm hỏi tình hình của cô.
Cô không muốn để bọn họ biết lúc ấy mình đang ở trạm tàu điện ngầm nơi xảy ra tai nạn, chỉ lo lắng thêm, cho nên đều trả lời là đang ở công ty tăng ca mới nhìn thấy tin nhắn.
Vương Kiêu Kỳ vào phòng vệ sinh cầm một cái khăn lòng thấm ướt nước ấm rồi vắt khô, lúc đi ra thấy Hứa Ý Nùng cúi đầu ngồi trên sô pha gửi tin nhẳn, anh bèn yên lặng đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống, độ cao ngang bằng đầu gối của cô, im lặng kéo tay trái của cô qua dùng khăn lông nóng cẩn thận lau chùi.
Hứa Ý Nùng thất thần nhìn động tác của anh, cánh mũi chua xót, đáy mắt lại nổi lên một tầng sương mù. Vương Kiêu Kỳ tận mắt nhìn tay cô còn run rẩy không thôi trong lòng bàn tay mình, lau chùi xong thì chặt chẽ bao lấy, bàn tay hai người đan cài vào nhau, không ai phá vỡ sự yên tĩnh này. Sau đó bên tai có tiếng thút thít đứt quãng, anh cũng không ngẩng đầu nhìn, cho cô thời gian trút hết.
Khóc mệt rồi, Hứa Ý Nùng nằm trên sô pha ngủ thiếp đi. Vương Kiêu Kỳ lại lau mặt cho cô, ôm cô lên giường. Anh đắp chăn lên tới cằm cho cò, ngồi ở đầu giường một lúc lâu xác định cô ngủ say mới tắt đèn đầu giường, sau đó khẽ vuốt ve má cô, cứ yên lặng ngồi bên cạnh canh giữ cho cô.
Nửa đêm, Hứa Ý Nùng từ trong ác mộng tỉnh lại, cô đổ mồ hôi ròng ròng thở hổn hển, đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện mình đang ở trên giường. Tim cô đột nhiên chùng xuống, cho rằng anh lại không nói tiếng nào rời đi, lập tức bật dậy khỏi giường bật đèn đầu giường lên.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng đang nằm trên giường bên cạnh, cô mới bình tĩnh lại.
Sợ làm phiền đến anh, cô lại nhanh chóng tắt đèn, nhưng trằn trọc mãi không còn buồn ngủ nữa.
Vương Kiêu Kỳ tỉnh lại trong tiếng sột soạt. Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đại khái anh cũng quá mệt mỏi, bản thân ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, nhưng chất lượng giấc ngủ của anh luôn luôn không tốt, ngủ không được bao lâu sẽ tỉnh.
Vò thức muốn xoay người tìm cô, trong bóng tối đột nhiên có một đôi tay khẽ khàng ôm lấy thắt lưng anh. Cô cẩn thận bò lên giường của anh. Thân hình anh chợt cứng đờ, đồng thời có một cái đầu nhỏ dán lên lưng anh. Sợ làm ồn đến anh, động tác của cô vô cùng kiềm chế. Sau đó là từng hồi nức nở và khụt khịt. Cô đau đớn khóc nhưng vẫn cố gẳng nhẫn nhịn, cuối cùng không thể hô hấp bình thường bằng mũi mà chỉ có thể dùng miệng thở ra.
Vương Kiêu Kỳ cố gẳng kìm nén cơn đau đến quặn lòng, sau khi cô khóc nấc lên, anh rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa mà khẽ nhúc nhích tay chân.
Anh vừa động đậy, Hứa Ý Nùng cho rằng mình đã đánh thức anh, vò thức muốn rút tay về thì lại bị Vương Kiêu Kỳ xoay người ôm gọn cô vào trong ngực. Cô bị đè vào hõm vai anh, cánh tay anh đỡ lấy lưng cô rồi dùng bàn tay vỗ nhẹ. Bên tai cô là nhịp tim đập mạnh mẽ xen lẫn giọng nói của anh.
“Có phải em gặp ác mộng không?"
Tất cả sự bao dung dịu dàng này khiến nước mắt Hứa Ý Nùng dâng trào mãnh liệt. Cô tham lam cuộn tròn trong vòng tay anh, giống như đang trốn vào một nơi trú ẩn an toàn vững chắc, cổ họng khàn khàn, nói năng lộn xộn.
"Em, em bị điều đến Anh, là bị, bị bọn họ nhằm vào..."
Động tác trấn an của Vương Kiêu Kỳ hơi khựng lại, "Ai?"
"Đợt tập huấn, em về, về phòng lấy cục sạc máy tính thì, bầt gặp, bẳt gặp, bọn họ, bọn họ ngoại tình... Bọn họ cử em tới Anh, mất đi tư cách cạnh tranh, đều là bọn họ, bọn họ thông đồng với nhau, em..." Cô bầt đầu khóc không thành tiếng, "Em không còn gì cả, không còn gi cá...
Giờ khắc này, cô dỡ bỏ hết lớp áo giáp thường ngày, trở lại là cô gái nhiều năm trước chỉ bộc lộ bản chất thật trước mặt anh, một cô gái chỉ thuộc về Vương Kiêu Kỳ.
Cổ họng Vương Kiêu Kỳ thắt lại, anh không hỏi thêm một câu nào nữa, vòng tay anh siết chặt bờ vai gầy yếu ớt, một tay phủ lên mái tóc cô ôm chặt cô vào lồng ngực, anh dịu dàng nói khẽ, “Không đâu, có anh đây."
vẫn là mấy chữ ngắn gọn, lại giống như mảnh gỗ tròi dạt trên biến rộng vô tận, để cô có thể tìm được chỗ dựa, nước mắt rơi như mưa, lại một lần nữa thấm ướt lồng ngực anh.
Đêm yên tĩnh, không ai mở miệng nói thêm điều gì, chỉ có hai thân thể gắt gao ôm lấy nhau, thế nhưng sự im lặng đó còn lớn hơn cả tiếng động.
#
Hứa Ý Nùng gặp tai nạn liên tiếp ở Anh, xét thấy phương án trên dự án đã đạt được nhất trí qua đàm phán, cuối cùng công ty quyết định điều cô về nước trước thời hạn.
Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ ngồi cùng chuyến bay về nước, Hoàng Hữu Vi tự mình đưa bọn họ đến cửa kiểm tr.a an ninh, trong lòng anh ấy không nỡ nhưng trên mặt cũng xấu hổ, “Lần này thật sự vất vả cho hai người rồi, cũng thật sự xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho Tiểu Hứa, trơ mắt để xảy ra từng chuyện một." Anh ấy nói xong lại tự trách không thôi, "vẫn nên về nước sớm một chút thì hơn. Sau này tôi cũng phải đề nghị với công ty có thêm biện pháp an ninh cho nhân viên công tác nước ngoài. Chờ dự án bên này tiến triển được kha khá, tôi trở về rồi sẽ bồi thường cho Tiểu Hứa."
Hứa Ý Nùng lắc đầu, "Đó đều là chuyện ngoài ý muốn, anh đã rất chiếu cố tôi rồi Hoàng tổng, cám ơn anh."
Hoàng Hữu Vi cảm thấy không xứng, xua tay nói, "Đó đều là việc nên làm, một cô gái như cô từ xa được cử tới đây cũng không dễ dàng gì." Lại trịnh trọng nói, "Chờ sau khi về nước, chúng ta sẽ gặp lại."
Hứa Ý Nùng gật đầu, "Được, về nước gặp lại."
Lại đến Vương Kiêu Kỳ, Hoàng Hữu Vi vỗ vỗ vai anh như lúc mới tới, nhưng lại có thêm một phần nhớ nhung cùng tiếc nuối.
“Hẹn gặp lại, người anh em."
Vương Kiêu Kỳ cũng nhẹ nhàng ấn lên vai anh ấy.
“Gặp lại sau nhé."
Lại trở về thành phố A, ngồi trên xe taxi, Hứa Ý Nùng ngắm nhìn mặt trời dần ẩn nấp trong ánh hoàng hôn, chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Mặt cửa sổ xe cũng khúc xạ ra hình ảnh nhiều lớp của Vương Kiêu Kỳ bên cạnh, từ sau sự kiện tàu điện ngầm khủng bố tập kích anh luôn theo sát không rời cô cho đến khi về nước, cũng đã trì hoãn hành trình của mình.
Cảnh ngoài cửa sổ theo xe chạy lùi lại phía sau, hình ảnh từ lúc cô vào Trục Ảnh đến nay cũng giống như một thước phim chiếu lại trước mắt.
Gặp lại đến nay, bọn họ vò hình trung đạt thành ăn ý nào đó, cũng không hề đề cập tới trước kia, nhưng mỗi một lần cô gặp khó khăn, mỗi lần bơ vơ cô độc, mỗi lần cô mất đi phương hướng, anh luôn nhanh chóng chạy đến bên cô rồi rời đi trong lặng lẽ, trở về vị trí ban đầu. Cô cũng theo thói quen ỷ lại những gì anh mang đến, tựa như hoa trong gương trăng dưới nước phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng. Là lừa mình dối người cũng được, đắm chìm vào trong đó cũng được. Chậm chạp không đành lòng đánh vỡ sự tĩnh lặng vốn có này, bởi vì một khi nổi lên gợn sóng, cho dù chỉ là một chút rất nhỏ thì bức tranh cũng sẽ lập tức vỡ nát. Mà cái gọi là gương vỡ lại lành kia nào có dễ dàng như vậy.
Cô biết anh cũng giống như vậy, cho nên anh không nói toạc ra thì cô cũng không hỏi. Thời gian cuối cùng lại biến bọn họ từ thiếu nam thiếu nữ điên cuồng ngạo mạn thành những kẻ hèn mọn nhút nhát, từ không biết sợ hãi đến nhìn trước ngó sau. Nhưng khi quan hệ Trục Ảnh và bên B là Nhất Duy kết thúc, cô ngay cả cái cớ duy nhất có thể dùng để tìm anh cũng không có, giữa bọn họ lại nên thế nào đây?
Tốc độ xe dần chậm lại, đến tiểu khu nhà anh họ, xe dừng ở cửa tiểu khu, Vương Kiêu Kỳ lấy hành lý của cô từ cốp xe ra, lại nói với bác tài, “Phiền anh chờ một chút, tôi đưa cô ấy vào là ra ngay."
Hứa Ý Nùng lại nhận lấy hành lý của mình, kéo vào trong, "Không sao, em tự vào là được rồi, anh mau trở về đi."
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô, cô rất bình thường vẳy vẫy tay với anh, "Em đi đây." Sau đó thật sự kéo vali đi vào trong tiểu khu, nhưng đi được vài bước cô lại dừng bước, ngoái đầu nhìn thấy anh vẫn còn thì xoay người đối mặt với anh.
"Anh...còn gì muốn nói với em sao?"
Gió lạnh điên cuồng gào thết, mãnh liệt xâm nhập vào thân thể hai người, nuốt chửng chút hơi ấm còn sót lại. Ánh đèn đường đột nhiên bật sáng phản chiếu lên mặt hai người, cả hai đều đứng thẳng tẳp, trong mắt không còn người nào khác nữa.
Hứa Ý Nùng nhẹ nhàng hít thở, cô sợ biên độ quá lớn sẽ bỏ lỡ thứ gì đó.
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Nhưng thứ chờ được, chẳng qua là một lời tạm biệt tầm thường nhất.
Cô nắm chặt hành lý, rũ mắt, gật đầu, "Được."
"Tạm biệt."
“Tạm biệt."
Xe taxi rời khỏi tiểu khu, càng đi càng xa, trong kính chiếu hậu vẫn có một bóng người đứng bất động tại chỗ, giống như một đứa bé bị vứt bỏ chậm chạp không chịu rời đi, theo khoảng cách kéo dài dần dần nhỏ lại đến khi sắp trở thành một điểm.
Vương Kiêu Kỳ nhìn không chớp mắt, trái tim nhàu nát như tờ giấy bị vo tròn. Gió bên ngoài càng gào thết khi tốc độ xe tăng nhanh, xương ngón tay của anh siết chặt đến mất hết cảm giác.
Ngay khi chấm nhỏ đó sẳp biến mất khỏi tầm mắt, anh đột nhiên hô dừng xe với tài xế.
"Tài xế! Phiền anh quay đầu lại."
Hứa Ý Nùng đứng ở ven đường đưa mắt nhìn xe taxi đi xa, cứ cách xa mỗi một tấc đáy mắt cô lại ảm đạm một phần, tầm mắt cũng ngày càng mờ mịt, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ, cố chấp lại quật cường đứng yên ở nơi bọn họ tách ra, lẫng lặng chờ đợi nó tan rã cùng bóng đêm này, biến mất không dấu vết. Cho đến khi nhìn thấy xe dừng lại lại rồi quay đầu, đáy mắt cô bất chợt rực sáng, niềm hy vọng vừa nhen nhóm lại âm ỉ trong lồng ngực, dâng trào không ngừng. Cô buông vali vứt bỏ chúng ven đường, từ những bước chân rời rạc đến càng chạy càng nhanh lao về phía anh.
Khoảng cách giữa xe và cô càng lúc càng ngắn, cuối cùng cô dừng lại, bóng dáng kia một lần nữa trở lại tầm mắt cò, sải bước đi thẳng về phía cò.
Nhưng khi càng đến gần, cô lại rụt rè dừng bước không dám tiến lên. Cô sợ mình lại thất vọng, sợ anh vẫn trốn tránh như lúc trước, sợ anh vẫn bỏ cô lại một mình.
“Anh có thứ quên đưa cho em." Quả nhiên, khi anh đến trước mặt cô, vừa mở miệng đã khiến cô trở thành một tên hề hoang đường.
Cô rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh được nữa, trước khi bật khóc giận dữ bỏ lại một câu, “Em không muốn." Sau đó nhanh chóng thoát khỏi cục diện này.
Anh kéo cô lại, gọi tên cô: "Hứa Ý Nùng."
Cô giãy dụa, trong đầu chỉ muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng cuối cùng cô không chống lại được sức lực của anh, bị anh mạnh mẽ xoay vai quay mặt về phía anh.
Anh nói: "Em nhìn đi."
Cô cũng không ngẩng đầu, cả người đều tràn ngập sự kháng cự, giống như con nhím xù lông phòng bị, không muốn nhìn bất cứ thứ gì, cần cấp tốc giải tỏa cảm xúc dồn nén của mình, "Anh nghe không hiểu sao? Em nói em không..."
Bàn tay anh đưa tới trước mắt cò, lời vừa định buột miệng kia cũng dừng lại.
Trên mu bàn tay anh có một nhãn dán, trên đó viết một hàng chữ to, là nét chữ của chính cô — Hứa Ý Nùng độc quyền sở hữu!!!
Cô bỗng nhiên sửng sốt.
Bởi vì lúc ở văn phòng bút của mình thường xuyên bị các đồng nghiệp tiện tay mượn đi rồi biến mất không dấu vết. số bút cô nhận được từ hậu cần ngày một ít đi, khi còn lại một cây cuối cùng cô bèn dùng nhãn dán viết dòng "Hứa Ý Nùng độc quyền sở hữu" dán ở phần cuối bút, muốn mượn cái này nhắc nhở người khác đừng mượn bút của cô không trả lại nữa. Sợ bọn họ không nhìn thấy, ngẫm lại cô bổ sung thêm ba dấu chấm than sau dòng chữ đó để tăng cường sự coi trọng. Cô cho rằng như vậy sẽ không có ai cầm đi nữa, hoặc cầm cũng sẽ kịp thời trả lại, nhưng chỉ ngày hôm sau cây bút kia cũng không cánh mà bay khỏi bàn làm việc của cô. Sau khi tìm nửa ngày không có, cô thiếu chút nữa bật cười vì tức, còn châm chọc với người trong tổ, "Tuyệt vời, thật đúng là phỏng cháy phòng trộm đồng nghiệp. Để điện thoại di động, thẻ, túi xách trên bàn làm việc thì không sao, duy chỉ có bút là không để được!"
Lúc ấy cô làm sao ngờ được, người lấy đi cây bút dán nhãn cuối cùng của mình lại là anh.
Lúc cô thất thần, anh lại gọi tên cô.
"Hứa Ý Nùng."
Cô không lên tiếng, anh lại tiếp tục.
"Em còn muốn anh không? Cho dù anh không còn là Vương Kiêu Kỳ."
Cô vô cùng kinh ngạc, lại nghe thấy anh nói.
"Anh không phải Vương Kiêu Kỳ, anh không phải con ruột của nhà họ Vương, cũng không phải cháu ruột của bà nội, anh không biết anh là ai, anh..." Anh đột nhiên dừng lại, khó có thể nói tiếp.
Hứa Ý Nùng nhanh chóng thoát ra nỗi khiếp sợ cắt ngang lời anh, giọng nói khàn khàn ngắt quãng trong gió, "Anh có phải Vương Kiêu Kỳ hay không thì có quan hệ gì. Anh chính là anh, mặc kệ tên là gì thì anh vẫn là anh, mãi mãi là người tốt nhất kia." Cô lau nước mắt, "Anh có thể nói tất cả chân tướng cho em biết, chúng ta cùng nhau đối đối mặt, những thứ kia vốn không liên quan đến anh, vì sao phải trốn tránh em, vẫn luôn trốn tránh em?"
Anh không nói gì nữa, không khí ngưng đọng mấy giây, hai người đều đứng yên bất động, gió lạnh vẫn như mọi khi chui vào cổ áo, lạnh đến thấu xưong. Lúc sắp mất đi tri giác cô đột nhiên giơ tay đánh vào người anh, sau đó từng cái từng cái một, không ngừng đánh, từ cánh tay anh đến lồng ngực, càng lúc càng dùng hết toàn lực.
Anh để mặc cho cô đánh, để cô phát tiết tùy thích.
Cô vừa vung nấm đấm vừa nghẹn ngào mở miệng: “WeChat vẫn không xóa, ảnh đại diện trên mạng là Vua Sư Tử, lấy tai nghe em làm rơi dưới máy bán hàng, lúc bệnh viêm mũi của em phát tác lại mua cho em loại giấy rút mềm mại nhất, nghe đi nghe lại bài hát
Anh cũng không tránh né, sau khi bị cô xé mở, mảnh da đã lâu không tiếp xúc với không khí trắng bệch đến không còn chút máu, ở góc bên trái khắc sâu chữ "Nùng" bằng màu mực xăm lại chưa hề phai màu, ngược lại càng thêm nổi bật dưới sự đối lập mãnh liệt một đen một trắng.
"Anh tưởng em không biết sao, thật ra em đã biết tất cả." Trước mắt cô đã sớm mơ hồ không thấy rõ, lực đánh anh lại càng thêm nặng nề.
Anh đau đớn không nói một lời, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng, gắt gao giữ chặt.
Hứa Ý Nùng không thể nào ngăn những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi. Cô bị anh ôm chặt, đánh anh không được nữa thì bẳt đầu đá anh. Anh vẫn không trốn tránh. Cuối cùng vì không nỡ, cô thất thanh khóc rống, đau đớn gần như đánh mất mình.
"Rõ ràng anh còn quan tâm em, nếu đã làm rồi thì phải thừa nhận, có phải nếu em không từ Nhật trở về, anh vĩnh viễn sẽ không đi tìm em không?"
Tay anh đè lên đầu cô, yết hầu ra sức kiềm chế hơi run rẩy, lại cảm thấy lúc này nói gì cũng có vẻ yếu ớt bất lực, anh lẩm bẩm, "Sau này sẽ không, không bao giờ nữa."
"Vì sao em trở về rồi vẫn trốn tránh em? Vì sao không tới tìm em? Vì sao thật sự bỏ lại em, em nói chia tay anh liền đồng ý? Sao anh có thể đồng ý như vậy được chứ? Anh nói sẽ luôn ở bên em mà, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo!"
Hứa Ý Nùng vẫn không ngừng khóc, không ngừng đánh anh.
Vương Kiêu Kỳ cũng đỏ ửng khóe mắt mặc cho cô đánh mắng.
Nước mắt cô vẫn lẫng lặng chảy xuống, Vương Kiêu Kỳ tay không lau nước mắt cho cô, "Anh không biết mình là ai, cũng không biết mình từ đâu tới, gia đình mà anh vẫn cố gắng bảo vệ, sau khi anh dốc hết tất cả vì nó, trả giá toàn bộ cho nó, cuối cùng cũng không phải là gia đình của anh. Anh bị mọi người vứt bỏ như giày dép, loại tuyệt vọng và mê mang này khiến anh không còn tin tưởng thế giới này nữa, không còn tin tưởng chính mình nữa."
Anh chăm chú nhìn cô, "Em trở về, em vẫn là em, nhưng anh đã không còn là anh. Anh trốn em, là anh cảm thấy em xứng đáng gặp được người tốt hơn, gặp được người thích hợp hơn, chứ không phải một du hồn không cha không mẹ, tàn tạ không chịu nổi, không có chỗ ở cố định, phiêu bạt khắp nơi như anh." Lòng bàn tay trìu mến vỗ về gương mặt cô, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc đan xen, "Nhưng em vẫn khóc nhè như thế, vẫn không biết cách chăm sóc bản thân, anh làm sao nỡ giao em cho người khác đây."
Có một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt run rẩy của anh khi anh nhìn cò.
“Cho nên, em còn muốn anh nữa không? Một người hai bàn tay trắng, cũng là kẻ vô tích sự như anh."
Giọng điệu thận trọng đó làm cho Hứa Ý Nùng rốt cuộc cũng phá vỡ sự phòng thủ, nước mắt lại như vỡ đê rớt xuống. Cô đâm đầu vào ngực anh, anh ôm cò, giống như tiếp được bảo vật trân ái nhất.
"Em cho rằng, là anh không bao giờ cần em nữa." Cô bắt đầu lấm bẩm, có ấm ức nhưng nhiều hơn chính là đau lòng cho anh.
“Em rất nhớ anh, sau khi về nước ngày nào cũng đối mặt với anh, mỗi lần khó chịu đều muốn anh ôm em một cái, chỉ muốn anh ôm em một cái thôi, rõ ràng anh cũng quan tâm em. Nhưng anh luôn trốn tránh em, đẩy em ra xa ngàn dặm. Em chỉ có thể đeo mặt nạ ra vẻ kiên cường, muốn xem anh rốt cuộc còn có thể nhẫn nhịn tới khi nào. Trước kia anh luôn nói em cứng lòng, thật ra trái tim anh mới là cứng rẳn nhất. Nếu em không chủ động tới gần anh, chắc chắn anh vẫn sẽ tiếp tục trốn tránh em, nhưng em càng sát lại g"ân một bước thì anh lại lùi lại một bước. Trước kia anh không nỡ đối xử với em như vậy, sẽ không nỡ làm em đau khổ." Cô lau nước mắt vào người anh, níu vạt áo anh nức nở như sợ anh biến mất, "Em không cần anh thì vì sao từ Nhật Bản trở về chứ? Mặc kệ anh là ai, anh từ đâu tới, tên là gì, trong lòng em anh đều là người tốt nhất, không liên quan đến việc anh có phải là Vương Kiêu Kỳ hay không. Cho nên anh không thể, không thể bỏ lại em một mình nữa."
Anh giữ chặt đầu có, cằm chống lên tóc cô hứa hẹn, "Sẽ không bao giờ nữa."
Sau đó anh nâng mặt cô lên lau đi nước mắt, đồng thời cúi người hôn xuống. Cánh môi tiếp xúc còn mang theo một sự ướt át chưa hoàn toàn biến mất, lúc đầu lướt qua rồi nhẹ nhàng dừng lại, nhưng dần dần anh không còn kìm nến bản thân nữa. Năm năm chia xa xen lẫn quá nhiều cảm xúc khó có thể nói thành lời, anh giống như thú khốn thoát khỏi gông xiềng vận sức chờ phát động. Tình cảm đè nén đã lâu sắp sửa bùng phát khi vừa chạm vào cô, chiếc lưỡi xộc thẳng vào trong, giống như cơn gió lạnh điên cuồng xung quanh luồn thẳng vào miệng cò, chuẩn xác tìm được cái lưỡi nhỏ nhắn của cô rồi quấn quýt không rời.
Hứa Ý Nùng nhất thời chưa kịp phản ứng, sau một lúc ngẩn ra cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Cô kiễng hai chân ôm lấy cổ anh, sự nhớ nhung điên dại giống như muốn vắt kiệt sức lực của cả cơ thể.
Vương Kiêu Kỳ bắt lấy bàn tay cô đang đặt trên cố mình, năm ngón tay thuận thế cẳm vào khe hở bàn tay cò, mười ngón tay đan xen, lại mang theo bàn tay lạnh lẽo của cô ấn vào lồng ngực mình, cuối cùng dán sát vào sườn cổ ấm áp của anh.
Động tác này khiến cô cứng đờ.
Hơi thở nóng bỏng của anh vờn quanh bên tai cô, đồng thời nắm bàn tay còn lại của cô đặt lên cố mình, vừa sưởi ấm cho cô vừa nói, "Tay còn lạnh không?"
Cô lập tức lắc đầu, sợ mình làm anh lạnh cóng muốn rút tay lại nhưng không thành công, lại bị anh ấn vào trong ngực.
Anh ghé vào bên tai cò, nói nhỏ, "Nùng Nùng, anh xin lỗi."
Cô lại lẳc đầu che môi anh không cho anh nói ba chữ kia nữa.
Xe taxi phía sau dừng lại hồi lâu đột nhiên sáng đèn, tài xế thò đầu ra cắt đứt hình ảnh hài hòa trước mắt này, anh ấy ho khan.
"Cậu thanh niên, à thì, hai người còn khoảng bao lâu nữa? Tôi còn phải làm ăn, hay là, cậu lấy hành lý của cậu xuống trước được không?"
Lúc này hai người mới nhớ ra xe taxi vẫn còn đợi, Vương Kiêu Kỳ đáp lại tài xế, "Xin lỗi bác tài, tối nay xe này tôi bao hết, phiền anh chờ tôi một chút." Sau đó lại quay lại dỗ cô, "Anh đưa em vào."
Nhưng Hứa Ý Nùng lại không nhúc nhích, ở trong lòng anh buồn bực nói, "Chuyện em về nước vẫn chưa nói cho người nhà biết, bọn họ cũng không biết hôm nay em sẽ về."
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường, nước mắt lưng tròng, dịu dàng như nước.
"Anh dẫn em đi được không?"
#
Rầm — một tiếng, cửa đóng lại, công tẳc đèn trong phòng khách sạn bị một lực mạnh mẽ mở lên, ánh sáng rực rỡ làm Hứa Ý Nùng phải nheo mắt lại. Hai chiếc áo khoác lần lượt rơi xuống thảm, có tiếng khóa thắt lưng buông lỏng, ngay sau đó, lưng cô bị đẩy vào tường, anh nhấc bổng cô lên, cô cũng thuận thế ôm lấy cổ anh, bám vào vai anh.
Tất cả cảm xúc tồn đọng trong năm năm kia tại thời khắc bước phòng đã hoàn toàn bùng nổ. Hai người ôm hôn cuồng nhiệt, hò hấp hỗn loạn mà dồn dập, hấp thu nhiệt độ cơ thể đối phương. Cánh môi bị nghiền nát đến phát đau, anh hệt như muốn nuốt chửng cô, cho dù cách lớp quần áo thật dày cũng có thể nghe được hai trái tim đang khôi phục sự sống đập thình thịch không ngừng, nóng bỏng mãnh liệt, cho đến khi Hứa Ý Nùng nâng đầu anh lên bắt đầu thở hổn hển gọi tên anh.
"Kiêu Kỳ, Kiêu Kỳ..."
Âm cuối biến mất, cả hai cùng ngã vào một mảnh mềm mại, ngũ quan đẹp mắt của anh phóng đại từng chút một trong đồng tử của cô. Cô vươn tay mình ra, anh cũng vươn tay ra nắm tay cô, hơi thở của anh từng chút từng chút bao vây cô, tất cả đều quen thuộc như trước đây.
Một lát sau, anh thoáng ngừng lại, cất giọng khàn khàn, "Tắt đèn nhé?"
Cô lắc đầu, muốn nhìn anh thật rõ, tay kia móc lấy cổ anh kéo xuống, cô hôn ngược lại anh, và dù cô làm gì anh cũng kiên nhẫn đáp lại từng chút một.
"Cạch —" Giày cao gót của cô rơi ra khỏi gót chân ngọc ngà treo ở mép giường, không khí như thiêu đốt với sự sưởi ấm của máy điều hòa, như thể mọi thứ đều nóng bỏng.
Chia tay, gặp lại, kỳ phùng địch thủ, sóng vai chiến đấu, sau khi trải qua đủ loại, bọn họ tựa như trở lại nguyên điểm ban đầu, một lần nữa có được nhau, nhưng so với trước kia lại trưởng thành lý trí hơn, càng biết quý trọng hơn.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng vô tận, trong không khí như có một nguồn điện lưu chuyển, rửa tội cho hai tâm hồn, mà trong đêm dài đằng đẵng này lại hừng hực như lửa đốt...
------oOo------