Chương 85: Ngoại truyện của Hứa Ý Nùng
Chất lượng giấc ngủ của Hứa Ý Nùng vốn đã không tốt, sau này càng ngày càng nghiêm trọng, cô lại không muốn uống thuốc trợ giúp, sợ sau này mình sẽ ỷ lại. Thế là cô bẳt đầu học hút thuốc.
Lần đầu hút thuốc cô bị sặc, ho đến chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn tiếp tục thử, dần dần bắt đầu quen với vị đắng đầng ở đầu lưỡi, với mùi hương cay đắng khôn kể.
Sau đó cô dần dần nghiện thuốc lá, cũng bắt đầu vò thức bắt chước cách hút và động tác véo đầu thuốc lá vứt đi của anh.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô vừa hút thuốc vừa nói chuyện với gương, như anh đang nói chuyện với cô vậy.
Cô sẽ nói "anh" nghe những điều mình không quen ở Nhật Bản, có lẽ là vì càng ngày cô càng kỳ cục, đến giờ vẫn không có người bạn cực thân nào, lúc ở ký túc xá còn tranh cãi một trận với ông chủ vì phí lắp đặt wifi.
Cô còn thường xuyên gặp động đất, có mấy lần động đất rất mạnh, mạnh đến mức cô cảm giác mình không còn mạng mà về nữa. Một mình cô cuộn người trong tam giác an toàn* nắm chặt di động, màn hình vẫn luôn mở số anh trong danh bạ. Lúc ấy cô nghĩ, nếu mình thật sự mất mạng, cuộc điện thoại cuối cùng phải gọi cho anh, nghe giọng anh lần nữa. Nhưng khi động đất kết thúc, cuộc gọi ấy cũng rơi vào quên lãng...
(★Tam giác an toàn: Nguyên tắc an toàn khi gặp động đất, nôm na là chui vào một góc vuông như chân bàn chân tủ để đ"ô đổ xuống sẽ thành vùng tam giác, giảm tổn thương đến người.)
Cô thường xuyên tự lẩm bẩm, sau đó "anh" trong tưởng tượng sẽ an úi cô.
"Đừng nghi ngờ bản thân, em vẫn luôn rất tài giỏi."
"Mệt quá thì nghỉ một chút, em đã làm rất tốt rồi."
"ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Cô vừa nói vừa gật đầu với gương, sau đó dựa sang bên cạnh, yên tĩnh một lát rồi hỏi: "Vậy bao giờ anh mới qua đây? Em rất nhớ anh."
Sau một hồi yên tĩnh không lời hồi đáp, cô kẹp điếu thuốc lập lòe trong tay, cuộn tròn người lại. Cô lại nói: "ồ, em quên mất, anh đã bảo sẽ không qua đây nữa."
Tình trạng này duy trì rất lâu, lâu đến mức cô bắt đầu đau đầu, đau đến không chịu được, không ngừng nôn thốc nôn tháo, ăn gì cũng không thể dừng nôn, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến việc đi học. Cô bị giáo viên ép đi khám, cô mới biết mình bị trầm cảm, rất nghiêm trọng.
Bác sĩ kê cho cô một đống thuốc rồi hỏi cô có người nhà ở Nhật không, cô lẳc đầu.
Bác sĩ đề nghị: "Tốt nhất cô nên báo tình trạng của mình cho người nhà, có người nhà ở bên thì việc chữa trị sẽ hiệu quả hơn."
Hứa Ý Nùng cầm lấy bệnh án, chỉ nói: "Cảm ơn."
Duy trì uống thuốc, tình trạng cô cũng khá hơn nhưng vẫn rất khó đi vào giấc ngủ. Cô vẵn liên lạc với bố mẹ qua video vào một thời gian cố định hàng tuần, nhưng rõ ràng càng ngày càng ít nói. Mẹ cô lúc nào cũng dặn dò: "Bây giờ con lấy việc học làm chủ, đừng nghĩ đến việc gì khác, biết chưa?"
Cô nói: “Vâng."
Cô bắt đầu sống như một con rối không có chủ kiến, nghe sao biết vậy, đồng thời cũng từ mỗi năm về ăn tết một lần biến thành không về nữa. Học phí và sinh hoạt phí cô đều tự kiếm nhờ làm thêm hoặc làm giáo viên tiếng Trung bán thời gian trong các trung tâm ngoại ngữ, vì cô sợ quay lại thành phố tràn ngập kỷ niệm của hai người họ, cũng không muốn đối mặt với bố mẹ.
Sau này, khi bà nội thật sự qua đời vì bệnh, cô cũng không về. ở cái nhà đấy, trong cái gia tộc ấy, cô đã là sự tồn tại chỉ trên danh nghĩa từ lâu.
Cô cũng không đón sinh nhật nữa, lễ hội pháo hoa mùa hè hàng năm ở Nhật từ ngày lễ cô chờ mong nhất biến thành ngày cô muốn trốn tránh nhất. Cứ như vậy, cô bắt đầu trải qua quãng thời gian cô độc nhất ở Nhật Bản.
Mỗi kỳ nghỉ, cô đều ở trong ký túc xá một mình hoặc ra ngoài đi dạo một mình. Lúc ngồi tàu điện ngầm, việc cô thường làm nhất là hà hơi lên cửa sổ thủy tinh, sau đó không ngừng viết đi viết lại ba nét dọc một nét ngang, vì những nét chữ đơn giản ấy hợp lại thành họ anh.
Sau này, cô thậm chí còn hình thành một thói quen, dù ở đâu thì lúc thử bút cô cũng sẽ vô thức viết chữ Vương đầu tiên, Vương trong Vương Kiêu Kỳ.
Độc lai độc vãng mãi cũng thành chuyện thường ngày, người khá ăn ý chắc là nhóm bạn tốt. Từ khi chia tay, cô chỉ thông báo cho họ qua câu "hết duyên", họ cũng không hỏi gì nhiều, càng không nhắc đến anh trước mặt cô. Cô biết, họ sợ mình buồn.
Lần duy nhất nhìn thấy tin tức của anh là ở trên vòng bạn bè người bạn tốt kiêm bạn học chung của hai người họ, Chu Nghiệp. Hôm ấy chắc là mấy người bạn đại học hẹn nhau đi đánh bóng, anh ấy tiện tay quay một video. Trong ống kính lắc lư, bóng dáng anh xẹt qua một giây, nhưng vẫn bị cô nhạy bén nhận ra.
Cô dừng video lại, nhìn người đàn ông mặc áo bóng rố màu đen quen thuộc cầm nước khoáng ngồi ở góc sân kia. Khác với những người khác đùa giỡn cười cợt, anh vừa yên tĩnh vừa bình thản, dường như trong mắt đã không còn ánh sáng.
Nhưng rõ ràng anh của ngày xưa có đôi mắt sáng như sao.
Cô tải video kia xuống, chụp lại khung hình có anh. Lúc rất nhớ anh, cô sẽ lật ra xem, khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh qua màn hình rồi chuyển sang chế độ không tắt màn hình điện thoại và đặt bên gối, như thể anh vẫn luôn ở bên cô vậy.
Trước đây lúc còn ở bên nhau, anh ngoài lạnh trong nóng, không thích chụp ảnh, thế nên ngoài tấm hình tốt nghiệp cấp ba, cô không có tấm hình nào của anh nữa. Thậm chí hai người còn vì bận bịu với việc học của mình, còn chưa bao giờ chụp ảnh chung. Điều này đã trở thành chuyện cô nuối tiếc nhất trong những ngày tháng sau này.
Học nghiên cứu sinh xong, cô đầu quân cho công ty ô tô hàng đầu TX, cũng bắt đầu từ ấy, có vẻ cô đã dồi dào sức sống hơn, vì cô đầu tư hết thời gian và tinh lực của mình cho công việc, lấy nó làm bản thân tê liệt. Hiệu quả rất rõ ràng, sự liều mạng của cô đã đổi lại từng cơ hội thăng chức, không ít tiền bối cũng có cái nhìn khác về cô gái Trung Quốc này.
Nhưng trên đời này, nước trong quá thì không có cá, điều này kéo theo sự xa lánh, công kích ngôn từ và bạo lực lạnh của đồng nghiệp, dù có làm gì cô cũng sẽ gặp phải châm chọc và mỉa mai. Không chỉ vậy, cấp trên còn mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giao cho cô những công việc nặng nề, ý bảo người tài giỏi phải gánh nhiều trách nhiệm hơn. Mà đến khi cô thật sự tăng ca làm xong hết thảy, ông ta sẽ coi công lao của cô như của một mình mình, không nhắc đến cô nửa lời.
Dưới áp lực cường độ cao, cô vốn đã mất ngủ lại gặp càng nhiều vấn đề về sức khỏe. Tình trạng mất ngủ lại xuất hiện, cảm xúc cũng phập phồng không ốn định, có khi chỉ một chuyện rất rất nhỏ cũng khiến cô buồn bực trong lòng cả ngày. Trạng thái mơ hồ liên tục dần dần ảnh hưởng đến công việc thường ngày, cô lại bắt đầu bị bệnh nôn mửa.
Bác sĩ nói bệnh trầm cảm của cô lại tái phát, đề nghị cô nhanh chóng nghỉ ngơi điều chỉnh lại bản thân, hoặc đối một công việc khác, nếu không sẽ biến thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Thế là, cô thật sự bỏ công việc hiện tại xuống, cho bản thân một kỳ nghỉ.
Cô đi rất nhiều nơi trên Nhật Bản, đó đều là những nơi họ từng hẹn sẽ đi cùng nhau. Cứ đến một nơi, cô sẽ tới đền chùa nào đó khá nối tiếng ở đó, treo lên một tấm thẻ cầu phúc, ước điều ước chân thành nhất trong lòng mình.
Cuối cùng, cô đi một chuyến đến Biei ở Hokkaido, ngắm nhìn cây thông cô độc nhất thế giới ở đó. Ánh mặt trời như bị nghiền nát giữa những đám mây, dưới vầng sáng hư hư ảo ảo, cô có thể thấy nó sừng sững giữa biển tuyết trẳng mênh mông.
Độc lập lánh đời, đẹp không tả xiết.
Hứa Ý Nùng nhìn cây thông ấy, cúi đầu tự nhủ: "Đẹp thật, tiếc là anh không ở đây."
Đi vòng vòng trên những con đường ở Hokkaido, cô gặp câu "Part of your heart will always be elsewhere" trên Facebook. Cô lưu câu nói này lại, đặt thành màn hình điện thoại, đồng thời cũng đối avatar Wechat thành hình cây thông kia, vì cô thấy mình không khác cây thông cô độc ấy chút nào.
Sau khi về, cô lại bắt đầu cắm đầu vào công việc bất biến kia, làm việc như một cỗ máy không tình cảm như trên mạng nói, hết ngày này đến ngày khác, đến tận khi Chu Nghiệp và Lưu Sảng đến Nhật Bản du lịch tìm đến cô.
Bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, đương nhiên cô sẽ mời khách. Sau khi kết hôn, quanh người Lưu Sảng tràn ngập niềm hạnh phúc và vui vẻ của người làm vợ, còn chưa ăn được bao nhiêu đã kéo tay cô kích động nói chuyện. Chu Nghiệp cũng không quản cô ấy, chỉ ngồi bên cạnh vừa yên tĩnh uống rượu, vừa nhìn cô ấy đầy cưng chiều. Cô thấy hai người họ hạnh phúc cũng không khỏi vui mừng từ tận đáy lòng.
Giữa bữa, Lưu Sảng đi vệ sinh, lúc chỉ còn cô và Chu Nghiệp, cô cười nói với anh ấy:
“Có vẻ Sảng Sảng còn hoạt bát hơn trước, cậu chiều cô ấy như một đứa trẻ. Hóa ra câu "hôn nhân là nấm mồ của tình yêu này".
không áp dụng cho tất cả mọi người, thì ra chỉ cần tìm đúng người thì lúc nào cũng đang yêu đương."
Chu Nghiệp không ý kiến gì: "Cô ấy cứ như một đứa trẻ chưa lớn thôi." Rồi nhìn sang Hứa Ý Nùng: "Nói ra thì tớ phải cảm ơn bà mối là cậu đấy, nếu không phải cậu với Lão Vương..."
Nói được một nửa thì dừng, sắc mặt Chu Nghiệp khẽ thay đổi, thấy Hứa Ý Nùng vẫn bình tĩnh uống trà, anh ấy mới hắng hắng giọng, định chuyển chủ đề.
"Gần đây, anh ấy, thế nào rồi?"
Hứa Ý Nùng lại bất ngờ hỏi một câu.
Chu Nghiệp ngây ra, cụp mắt xuống, cũng không lảng tránh chủ đề này nữa. Anh ấy thở dài một hơi.
Hứa Ý Nùng nhìn anh ấy, hơi chần chờ muốn nói lại thôi: "Nhà anh ấy-"
Chu Nghiệp vuốt vuốt cốc nước trong tay, lắc đầu nói với cô: "Mẹ cậu ấy được chẩn đoán có vấn đề về tinh thần nên được cho tại ngoại chữa bệnh. Nhưng sau khi cậu em cùng cha khác mẹ của cậu ấy gặp tai nạn thành người thực vật, người phụ nữ kia như bị điên vậy, kéo bố cậu ấy cùng bám mẹ cậu ấy không chịu buông. Họ nộp đơn kháng án, xin tòa phán mẹ cậu ấy tội cố ý giết người. Quanh đi quẩn lại, Lão Vương mệt mất nửa cái mạng. Tài sản đứng tên mẹ cậu ấy cũng bị bố cậu ấy lén lút sang tên trong mấy năm trước đó, thưa kiện, nợ nần, chuyện gì cũng cần tiền, nhà ngoại lại không còn ai từ lâu. Tất cả áp lực đều dồn lên vai cậu ấy, chưa học xong nghiên cứu sinh năm nhất đã xin thôi học. Đến giáo viên cũng bảo, quá đáng tiếc."
Hứa Ý Nùng nghe anh ấy nói, rất láu không nói gì.
Mà Chu Nghiệp vẫn lầc đầu tiếp tục: "Có khi đúng là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, với học lực và thực lực của Lão Vương, hẳn là công ty IT top đầu đều muốn giành lấy cậu ấy. Thế nhưng sau kỳ thực tập lại không được công ty nào nhận vào làm, cuối cùng chỉ đành làm việc trong một công ty nhỏ không tên tuổi, làm bên B. Cậu ấy cũng chẳng tham vọng, bây giờ còn đi làm bên B cho công ty ô tô. Tớ cũng chẳng biết cậu ấy nghĩ gì, thấy thiệt thay cho cậu ấy."
Chu Nghiệp càng nói càng kích động, ngửa đầu đố rượu vào mồm.
Lúc này cái cốc trong tay Hứa Ý Nùng khẽ trượt xuống, rớt mất nửa cốc, chảy dọc theo tay cô xuống dưới.
Chu Nghiệp vội rút tờ giấy đưa cho cô: "Cậu không sao chứ?" Rồi lại thở dài một hơi: "Tớ cũng không muốn nhắc những chuyện này trước mặt cậu đâu, nhưng mấy năm ấy Lão Vương thật sự quá khổ, cậu ấy lại còn như cái hũ nút, khó khăn gì cũng chỉ tự gánh lấy. Trước đây cậu ấy kiêu ngạo đến đâu, thế mà lại bị mấy chuyện linh tinh của gia đình phá hủy thành một người trầm mặc ít lời. Hơn nữa hai cậu chia tay cũng là vì vấn đề bên ngoài, cậu cứ coi như tớ rượu vào lời ra, quản chuyện bao đồng, cứ vào một tai ra một tai đi."
Lúc này, cánh cửa phòng riêng kiểu Nhật được kéo ra, Lưu Sảng vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy người cô ướt sũng, bắt đầu làu bàu: "Sao thế? Bẩn hết quần áo rồi.
Cuộc trò chuyện của Hứa Ý Nùng và Chu Nghiệp bị cầt ngang, cô lấy lại tinh thần, nói chuyện với cô ấy như bình thường: "Vừa nãy cầm cốc bị trượt tay."
"Cậu ấy, hồi ở ký túc xá cậu là người giỏi tự quản lý nhất, sao giờ ra ngoài một mình lại vừa yếu đuối vừa hậu đậu thế?" Lưu Sảng vừa nói vừa cầm giấy lau cổ tay áo cho cô.
Hứa Ý Nùng nhìn cô ấy cúi đầu nghiêm túc chăm lo cho mình, hốc mắt vô thức đỏ lên.
Rồi trong suốt bữa ăn ấy, cô chỉ lặng lẽ nghe Lưu Sảng nói chuyện, không nói một lời, cũng không muốn ăn gì.
Vì sớm hôm sau họ phải đi Osaka nên ba người ăn xong thì nói lời tạm biệt.
Hứa Ý Nùng tiễn họ đến tận cửa tàu điện ngầm, Lưu Sảng ôm cô, không nỡ rời đi.
"Cậu phải sống tốt đấy nhé, bây giờ tớ thấy cậu gầy lắm, ở đây ăn uống không ngon à? Biết vậy tớ đã mang thêm ít đồ trong nước sang cho cậu."
Cô cũng ôm lấy cô ấy rồi nói: "Không sao, tớ ở đây lâu cũng quen rồi." Rồi lại gửi một lời chúc phúc muộn màng:
"Hai cậu cũng phải sống tốt đấy, nếu Chu Nghiệp dám bât nạt cậu thì bảo tớ, tớ xả giận giúp cậu."
Lưu Sảng nhăn mũi: "Anh ấy dám à!"
Chu Nghiệp đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, tớ nào dám chứ, cô ấy là nữ vưong trong nhà tớ."
Lưu Sảng vô cùng kiêu ngạo, cũng không hề kiêng dè Hứa Ý Nùng mà nói một cách dương dương tự đắc: "Đương nhiên."
Hứa Ý Nùng nhìn hai người họ ở bên nhau như những đứa trẻ, cô vừa hâm mộ lại vừa chua xót.
Sau khi tiễn hai người đi, cô về kí túc xá một mình, lại trở thành một kẻ cô đơn chiếc bóng. Đường phố Nhật Bản đã vào thu, gió cũng se se lạnh, thối vào cổ làm người ta lạnh đến thấu xương.
Cô giữ chặt vạt áo trước mà đi bộ, bên tai vẫn vang lên những câu Chu Nghiệp nói, mỗi bước chân như dẫm lên lưỡi dao, vô cùng đau đớn.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên tiếng thông báo Wechat, cô lấy ra xem, là Chu Nghiệp gửi tới.
Chu Nghiệp: [Là bạn chung của hai người, chứng kiến tình cảm của hai người từ đầu tới cuối. Tớ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gửi hình chụp tin nhắn Wechat này cho cậu. Nếu cậu vẫn chưa buông được thì quay về đi.]
Dưới tin nhắn của anh ấy có một tấm hình, là tin nhắn Vương Kiêu Kỳ gửi vào ngày cưới của anh ấy và Lưu Sảng.
Hứa Ý Nùng ấn mở tấm hình kia, bầt đầu đọc từng dòng từng dòng, từng câu từng chữ, bước chân cũng bất giác chậm dần đến khi dừng hẳn. Đợi đến khi đọc hết, cô đã rơi nước mắt đầy mặt.
Cô đứng ở ngã tư đường, khóc đến mức không biết để chân tay đi đâu.
Người qua đường không biết cô đã gặp chuyện gì, có người đưa cho cô tờ giấy, hỏi cô có cần giúp đỡ không?
Cô lắc đầu, chỉ nghiêm túc nói cảm ơn, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Lúc về kí túc xá, cô bầt đầu chạy chậm, bên tai là tiếng gió gào thết, cô càng chạy càng nhanh, vì trong khoảnh khắc ấy, cô biết, cô thật sự phải về rồi.
Cô nộp hồ sơ cho công ty Trục Ảnh mà anh đang làm bên B, rất nhanh đã nhận được offer. Đồng thời, cô cũng nộp đơn xin từ chức cho TX, ban lãnh đạo từ dưới lên cao đều tìm cô nói chuyện, thậm chí có người sếp còn nói thẳng: "Cô có biết chỉ cần mẫu xe TX12 được tiêu thụ tốt là cô sẽ được thăng chức thành kỹ sư chủ nhiệm không. Đến khi ấy, cô sẽ là người trẻ nhất trong công ty giữ chức vụ này, bây giờ cỏ đi, không cần tương lai nữa à?"
Ông ta đẩy đơn từ chức lại: "Tôi có thể cho cô một tuần, cô nghĩ kỹ lại xem.”
Hứa Ý Nùng lại đẩy đơn xin từ chức ngược lại, cô nói: "Tôi không cần suy nghĩ nữa, tôi quyết định đi rồi."
Lãnh đạo cố gắng giữ cô: "Nếu cô đi vì vấn đề sức khỏe, chúng tỏi có thể cho cô thêm một kỳ nghỉ dài nữa."
Hứa Ý Nùng lắc lắc đầu nói:
"Không phải chuyện sức khỏe."
"Vậy thì có liên quan đến không khí làm việc bây giờ? Thế thì không thành vấn đề, chúng tôi có thể chuyển nhóm cho cô, dù sao mẫu xe này cũng sắp lăn bánh rồi."
Nhưng lý do này lại bị Hứa Ý Nùng phủ nhận, lãnh đạo thấy cô đã quyết, chỉ đành bảo cô nói chuyện với nhân sự thêm một chút.
Hứa Ý Nùng tỏ ý đã hiểu, cũng trịnh trọng hứa với ông ta: "Tôi sẽ giải quyết hết công việc trong tay, bàn giao xong rồi mới đi, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của bất kỳ dự án nào."
Sau này, một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với cô biết tin cô nghỉ việc thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi cô tại sao lại lựa chọn rời đi trong lúc sự nghiệp đang thăng tiến nhất.
Bấy giờ cô đang đứng trong phòng trà nước, cầm cốc ngắm hoàng hòn, trong mắt có một nỗi khát khao không nói nên lời:
"Vì có một người, tôi có phải vượt qua vạn dặm xa xôi, qua muôn núi dăm biển cũng muốn gặp anh ấy, mà anh ấy, cũng đang đợi tôi."
Ngày chính thức đến Trục Ảnh báo cáo, cô đứng trước mặt anh trong phòng hút thuốc với thân phận bên A. Cô rất rõ, câu chuyện của họ vẫn chưa kết thúc mà đang bắt đầu lại lần nữa. Mà lần này, thiếu niên của em, hãy để em vượt qua biển người đến bên anh.
Sau này, anh ở đâu em sẽ ở đó.
Thế là cô nhìn vào mắt anh, giơ tay ra trước:
"Xin chào, Hứa Ý Nùng. Hứa trong hứa hẹn, Ý trong ý nghĩa, Nùng trong tình ý nồng đậm."
------oOo------