Chương 92: Tuần trăng mật - Anh chỉ yêu em

 
Cũng may đúng lúc ấy có rất nhiều người ra khỏi nhà ăn, hàng người di chuyển, Hứa Ý Nùng sợ Vương Kiêu Kỳ quá mệt mỏi nên đứng dậy kéo anh tiến về phía trước.
Lúc cô ngoái đầu tìm anh họ chị dâu họ, hai người đang chậm rãi đuổi theo.


Bỏ lỡ ngồi lên đùi của Kỷ Dục Hằng, Đồ Tiểu Ninh cũng hơi mất mát. Lúc bước về phía trước, Kỷ Dục Hằng kéo cô ấy vào lòng, thì thầm.
"Buối tối cho em ngồi."
Sau khi hiểu ý, gương mặt Đồ Tiểu Ninh không khỏi đỏ lên, phất tay đấm vào ngực anh ấy: "Ban ngày ban mặt, anh đứng đẳn tí đi."


Kỷ Dục Hằng cười như không cười: "Câu nào của anh không đứng đắn?"
Đồ Tiểu Ninh liếc anh ấy một cái, vừa lúc Hứa Ý Nùng ở phía trước gọi.
"Chị dâu, đằng trước sẳp có chỗ rồi."
Đồ Tiểu Ninh đáp lời: “Ừ, tới đây." Rồi cô ấy vội đẩy Kỷ Dục Hằng đi về phía trước.


Thật ra Hứa Ý Nùng cũng không đói lầm, cô chọn một món ăn chung với Vương Kiêu Kỳ. Đồ Tiểu Ninh quá mệt mỏi, còn đọc tiếng Nhật không hiểu, đọc tiếng Anh thì thấy chữ quá nhỏ còn phải nghiên cứu, nên đành tùy tiện chọn một cái hamburger theo hình ảnh. Lúc chờ hai người đàn ông lấy đồ, hai cô gái đi tìm chỗ ngồi, khó lắm mới ghép được bàn với người ta, nhưng người ta đưa con theo, họ chỉ ngồi được ba người. Họ lại nhìn khắp nơi xem ở đâu còn chỗ trống, tìm được một chỗ đã là không tệ rồi.


Hứa Ý Nùng kéo Đồ Tiểu Ninh bảo cô ấy ngồi trước, Đồ Tiểu Ninh vừa lau mồ hôi vừa nói: "Lát nữa để ý xem có ai đi không, tốt nhất là đổi chỗ với người ta."
Hứa Ý Nùng thờ ơ nói: "Không sao, em ngồi chen với Vương Kiêu Kỳ là được."


Ban đầu Đồ Tiểu Ninh còn tưởng cô nói chen là hai người ngồi cùng một chỗ, mỗi người ngồi một bên. Ai ngờ lúc Vương Kiêu Kỳ tới, anh thấy chỉ ngồi được ba người thì vừa ngồi xuống đã tách đùi ra, Hứa Ý Nùng thuận thế ngồi luôn lên đùi anh. Động tác của hai người tự nhiên lưu loát, toàn bộ hành động khỏi phải nói có bao nhiêu ăn ý.


available on google playdownload on app store


Đồ Tiểu Ninh thấy vậy thì không khỏi than thở với Kỷ Dục Hằng: "Đúng là mối tình đ"âu từ thời đi học, hai em ấy đã đạt đến cảnh giới tuy hai mà một rồi, vợ chồng già chắc cũng không được thế này đâu nhỉ.” Còn duỗi tay đếm đếm, "Nếu từ lớp chín đã là bạn học, một, hai, ba      Mười mấy năm."


Kỷ Dục Hằng rút một tờ giấy ướt ra khỏi chiếc balo nhỏ của cô ấy, lúc xé mở bỗng nói một câu: "Mối tình đầu? Ai chẳng thế?"


Đồ Tiểu Ninh lập tức phản ứng lại, cong miệng cười xoa xoa mặt anh ấy: "Anh nhìn anh đi, lại ghen tị, anh cứ ngấm ngầm thích em, anh không nói thì sao em biết được?" Cô ấy lại ấn ấn mũi anh ấy, trêu chọc, "Đẹp trai thế này, được mỗi cái mặt mà chẳng được cái miệng."


Kỷ Dục Hằng kéo tay cô ấy lấy giấy ướt lau, xong rồi nhét hamburger vào tay cô ấy: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Đồ Tiểu Ninh chậm rãi cầm hamburger cắn một miếng, nhận ra cái này hamburger cá, cô ấy không thích ăn cá nên ghét bỏ: "ơ? Sao em lại gọi cá?"


"Giờ em mới biết à?" Kỷ Dục Hằng đổi cho cô ấy chiếc hamburger bò còn nguyên của mình, sau đó lấy hamburger cá của cô ấy sang bên mình, dặn dò: "Em ăn cái này đi."


Đồ Tiểu Ninh nhìn anh ấy yên lặng chuẩn bị hết mọi việc, biết anh ấy cố ý gọi thịt bò cho cô ấy ăn thì trong lòng rất ấm áp. Cô ấy lại dựa sang, cợt nhả sửa lời: “Ừm, anh vừa đẹp trai lại dẻo miệng."
Kỷ Dục Hằng vỗ nhẹ đầu cô ấy, cưng chiều thúc giục: "Ăn đi."


Hứa Ý Nùng ngồi trên đùi Vương Kiêu Kỳ, uống cùng một ly Coca với anh, nhìn hình ảnh anh trai chị dâu ân ái trước mặt, cô thấp giọng nói với anh.
"Anh xem, anh trai em ở trước mặt chị dâu đâu có sấm rền gió cuốn như bình thường đúng không?"
Vương Kiêu Kỳ hỏi cô: "Anh ở trước mặt em cũng thế mà?"


Hứa Ý Nùng nhét ống hút mình mới uống Coca vào miệng anh, lên án:
"Đâu có, hồi anh làm bên B với Trục Ảnh ngày nào chẳng xị mặt ra với em, làm mỗi lần đối mặt với anh em đều rất khó chịu."


Lần nào cô cũng lật lại sổ nợ cũ ra tính, Vương Kiêu Kỳ hơi khép chân lại kẹp cô, hỏi: "Châc em không cọc cằn với anh?"
Hứa Ý Nùng cắn mạnh một miếng hamburger, biện bạch: "Thì ai bảo anh cứ trốn em? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?"


Vương Kiêu Kỳ lấy giấy lau khóe miệng cho cô: "Thời gian thay đổi, lúc ấy em bỗng từ Nhật Bản trở về, nói thật anh cũng băn khoăn rất nhiều. Tóm lại, lúc ấy anh đang mâu thuẫn giữa việc muốn em hạnh phúc và không muốn thấy người khác thòm thèm em trước mặt anh."


Hứa Ý Nùng nghe anh nói thẳng vậy thì hừ một tiếng: "Đúng ra em nên ở bên người khác chọc anh tức ch.ết, nếu em gả cho người khác thật, bây giờ anh chỉ có nước khóc thôi."


Vương Kiêu Kỳ khẽ gối lên hõm vai cô: "Sống một mình cả đời cũng khá tổt, có tuổi rồi thì kiếm một viện dưỡng lão, mỗi ngày ngồi phơi nắng rồi nhớ đến em, nhớ lại hồi chúng ta còn đi học."


Biết rõ anh nói đùa nhưng Hứa Ý Nùng nghe xong vô cùng đau lòng, cô cầm bàn tay đeo nhẫn cưới của anh, khẽ trách: "Cũng kết hôn rồi mà cứ nói bậy gì không."


Vương Kiêu Kỳ ngửi ngửi mùi hương thanh nhã trên người cô, dù cô có dùng nước hoa, nhưng không biết là vì tâm lý hay thế nào mà anh vẫn luôn cảm nhận được mùi hương như thời niên thiếu, khiến anh thấy vừa thân quen vừa quyến luyến. Anh lại cười nói: "Vậy đến khi già chúng ta cùng vào viện dưỡng lão, anh sẽ phơi nẳng cùng em, cùng nói chuyện trước kia của chúng mình."


Hứa Ý Nùng nhét hamburger vào miệng anh: "Ai muốn vào viện dưỡng lão với anh. Sau này về hưu em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, mà em cũng có phải về già là ngốc đâu, sao còn phải nhờ anh nói chuyện trước kia?" Cô còn cảnh cáo, "Anh cũng không được vào, dù sao em ở đâu thì anh phải ở đó!"


Vương Kiêu Kỳ cẳn một miếng hamburger nhỏ, nghe theo cô hết: "Được, em muốn đi đâu anh cũng đi với em."
Hứa Ý Nùng cắn ống hút, chọc chọc cái mũi anh, thể hiện sự thân mật của một đôi vợ chồng.
Dùng xong cơm họ cũng cũng không chiếm chỗ nghỉ ngơi như những người khác mà đi thẳng sang cửa hàng theo chủ đề.


Đồ Tiểu Ninh đi thắng đến khu đồ cho bé gái, cô ấy bị những đồ chơi rực rỡ muôn màu thu hút, la hét đòi mua cái này cái kia cho con gái, còn cầm một cái kẹp tóc hình hoạt hình cho Kỷ Dục Hằng mang thử, lại bị anh ấy từ chối ngay tại chỗ.
Đồ Tiểu Ninh làu bàu: "Anh xem, anh lại đầu gỗ rồi đấy!"


Kỷ Dục Hằng ghét bỏ nhíu mày: "Làm gì có người đàn ông nào đeo cái này."
Bên này đang nói, bên kia Vương Kiêu Kỳ đã bị Hứa Ý Nùng đeo cho một cái bờm bé ma màu xanh, cô vừa đeo vừa cảm thán: "Chồng à, anh đeo cái này cũng đẹp trai phết."


Vương Kiêu Kỳ rất phối hợp, mặc cô đùa nghịch. Sắp xếp cho anh xong, cô lại tự đeo một cái màu đỏ, sau đó hai người dựa đầu vào nhau, lấy gậy selíie ra chụp ảnh chung.


Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy hết cảnh này, cô ấy quay đầu lại nhìn Kỷ Dục Hằng: "Nhìn đi, thấy cái gì đây không? Em rể đeo được sao anh lại không được? Bình thường em rể cũng rất lạnh lùng đó."


Kỷ Dục Hằng bầt đầu cố ý nói sang chuyện khác: "Em bảo mua đồ cho con gái đúng không? Thế cho con bế tự chọn đi." Vừa nói vừa lấy ra di động ea gọi video Wechat cho mẹ vợ.


Video kết nối rất nhanh, quả nhiên Đồ Tiểu Ninh đã bị dời sự chú ý, trên màn hình là khuôn mặt nhỏ vui vẻ của Kỷ Nhạc Du, vừa thấy Kỷ Dục Hằng, cô bé lập tức vui vẻ nở nụ cười như một đóa hoa.
"Bố ~" Cô bé ngọt ngào gọi, thanh âm non nớt làm Kỷ Dục Hằng nhũn tim ngay lập tức.


"Bé cưng, có nhớ bố mẹ không?" Kỷ Dục Hằng vừa nhìn thấy con gái, ánh mắt không thể rời khỏi màn hình điện thoại nữa.
Kỷ Nhạc Du gật gật đầu: "Dạ có, con nhớ bố mẹ lắm, mẹ đâu rồi ạ?"
Đồ Tiểu Ninh vội thò mặt ra: "Mẹ đây nè bảo bối."


Kỷ Nhạc Du lại cười tủm tỉm gọi thêm một tiếng: "Mẹ ~"
Đồ Tiểu Ninh cầm tay Kỷ Dục Hằng quay di động qua bốn phía: "Nhạc Nhạc con xem, bố mẹ ở đâu nè?"
Kỷ Nhạc Du vừa thấy đã cảm thán: "Nhiều đồ chơi với gấu bông xinh quá."


Đồ Tiểu Ninh: "Đúng rồi, con xem con thích món nào, tự chọn một món quà, bố mẹ mua cho con."
 
Lúc này Hứa Ý Nùng cũng nghe tiếng chạy đến, Đồ Tiểu Ninh thuận thế xoay màn hình sang cho hai cô cháu gặp mặt.


Bởi vì Vương Kiêu Kỳ đứng ngay cạnh Hứa Ý Nùng, Kỷ Nhạc Du thấy hai người họ cùng lúc, gọi giòn tan: "Cò, dượng~"
Vương Kiêu Kỳ cười đáp: “Ừm, Nhạc Nhạc.”
Hứa Ý Nùng vẫy vẩy tay chào cháu gái: "Kỷ Nhạc Du, cháu ở nhà có ngoan không?"


Kỷ Nhạc Du lập tức bảo cô: "Cháu ngoan lắm, buổi sáng kéo đàn violon còn được giáo viên khen đó ạ"
"Ồ, ngoan thế à? Thế cô cũng tặng Nhạc Nhạc một món quà nhé, cháu có thể chọn thêm một cái."
Kỷ Nhạc Du không hề nghĩ ngợi, chỉ luôn vào Vương Kiêu Kỳ nói: "Cháu muốn cái trên đầu dượng ạ."


Hứa Ý Nùng ghé sát vào màn hình bảo cô bé: "Trên đầu dượng là màu lam, là cho con trai đeo, cháu xem cái trên đầu cô này, màu đỏ mới là cho con gái."
Nhưng Kỷ Nhạc Du rất kiên trì: "Nhưng cháu chỉ muốn cái của dượng thôi, cháu muốn giống dượng.”
Hứa Ý Nùng: "Tại sao thế?"


Kỷ Nhạc Du trong màn hình nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ rất đáng yêu, giọng điệu cũng dễ thương vô cùng, “Ừm... ừm...Vì cháu thích dượng Vương nhất."
Vương Kiêu Kỳ nghe được như tầm mình trong gió xuân, nở nụ cười xán lạn, "Được, vậy dượng mua cho cháu."


Kỷ Nhạc Du hoan hô nhảy nhót: "Cảm ơn dượng ạ."
"Không có gì."


Hại Hứa Ý Nùng ghen muốn ch.ết, chờ lúc màn hình quay lại bố mẹ bé, cô cố ý chọc Vương Kiêu Kỳ một cái: "Rõ ràng bình thường em ở bên Nhạc Nhạc nhiều hơn anh, sao con bé lại thích anh nhất? Nó còn nhỏ mà đã biết mê cái đẹp rồi sao?"


Vương Kiêu Kỳ cầm cái bờm ma nhỏ màu xanh, lại thêm cái trên đầu hai người họ đi tính tiền, anh lời ít mà ý nhiều nói: "Sự quyến rũ của nhân cách."
Hứa Ý Nùng: “…”
Nhưng không biết Nhạc Nhạc lại nghĩ tới cái gì mà nói vào video: "Cháu, cháu, cháu, thôi cháu không cần bờm đâu ạ."


Vương Kiêu Kỳ khó hiểu hỏi cô bé lí do, cô bé dẩu cái miệng nhỏ nói: "Bởi vì dượng không có tiền."
Vương Kiêu Kỳ ngây người ra không hiểu vì sao, Hứa Ý Nùng nghe vậy mới nhớ hồi trước mình bảo Nhạc Nhạc là anh đang làm công, không có tiền, cô vã mồ hôi định đối chủ đề.


Vương Kiêu Kỳ thấy cô chột dạ thì nhìn cô, hỏi: "Em nói gì với Nhạc Nhạc à?"
"Em có nói gì đâu." Hứa Ý Nùng giành tính tiền trước, lại bảo Nhạc Nhạc: "Không sao, cô có tiền là được."


Nhạc Nhạc lại nói rất nghiêm túc: "Cô cứ để bố mẹ cháu mua đi ạ, tiền của cô phải tiết kiệm cho dượng ăn cơm nữa."
Hứa Ý Nùng: "..."
 
Vương Kiêu Kỳ:
Kết quả chính là hại Hứa Ý Nùng không chỉ phải giải thích với Nhạc Nhạc mà còn phải giải thích cho Vương Kiêu Kỳ.


Cô nói: "Lúc ấy em nói linh tinh với con bế, ai ngờ con bế để tâm, còn nhớ dai như vậy."
Lần này Vương Kiêu Kỳ dở khóc dở cười: "Sau này bớt nói linh tinh trước mặt trẻ con, kẻo con bế lại tưởng dượng nó nghèo đến mức không có tiền ăn cơm."
"Biết rồi, biết rồi."


Đồ Tiểu Ninh mua đủ đồ xong thì bảo Hứa Ý Nùng cứ kệ cô ấy.
"Xem biểu diễn với chị cả buổi sáng rồi, buổi chiều em cứ làm như em đã sắp xếp đi, muốn chơi gì thì chơi, dù sao chị cũng đau chân, có thể ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi một lát, vừa hay chợp mắt một chút."


Hứa Ý Nùng thấy cô ấy mỏi mệt, đúng là cần tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi nên đưa cô ấy đến một nhà hàng theo chủ đề có phục vụ trà chiều.
Cô nói: "Không sao, còn sớm mà, chúng ta có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."


Nhà hàng này lộ thiên, bên cạnh chính là tàu lượn siêu tốc được xưng là kích thích nhất còng viên, bốn người ngồi đó thôi cũng nghe tiếng gầm của nó cùng với tiếng hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.


Hứa Ý Nùng ngồi nhìn một lát cũng hơi nóng lòng muốn thử, cô nhìn hai người đàn ông.
"Thế nào, muốn thử một chút không?"
Kỷ Dục Hằng lập tức tỏ vẻ: "Anh muốn ở cạnh chị dâu em."


Hứa Ý Nùng lại nhìn chồng mình, Vương Kiêu Kỳ biết cô to gan, hơn nữa một khi nghĩ đến điều gì thì nhất định phải làm được mới thôi.


Tuy rằng anh không quá hứng thú với hạng mục kích thích như này, nhưng cô đã có ý thì sao anh yên tâm để cô đi một mình được. Thế là anh đứng dậy, hất cằm về phía tàu lượn siêu tốc: "Đi.”


Hứa Ý Nùng sáng mắt lên, không ngờ anh quả quyết như vậy. Dù sao hồi đi học, lúc cô muốn chơi anh cứ nói quá nguy hiểm, không cho cô đi.
"Thật à? Anh đi với em?"
"Không thì sao?"
Hứa Ý Nùng vui vẻ đến suýt thì nhảy lên người anh, kéo cánh tay anh lầc lẳc: "Em biết chồng em tốt nhất mà.”


Kỷ Dục Hằng đang uống cà phế cũng không nhìn nổi nữa, nhịn không được khụ một tiếng, ý bảo cô ngấy vừa thôi.
Hứa Ý Nùng không để bụng, làm mặt quỷ với anh ấy rồi kéo Vương Kiêu Kỳ thẳng đến tàu lượn siêu tốc.


Lúc này cũng không còn quá nhiều người xếp hàng, hai mươi phút sau Hứa Ý Nùng đã được như ý nguyện, ngồi lên với Vương Kiêu Ky.
Sau khi chuẩn bị hết biện pháp an toàn, trước khi tàu chạy, cô hỏi anh: "Anh có căng thẳng không?"


Biểu cảm Vương Kiêu Kỳ vô cùng bình tĩnh: "Không căng thẳng." Rồi nầm lấy cố tay cô, "Sao lạnh thế, em căng thẳng?"
Hứa Ý Nùng cũng không phủ nhận với anh: "Cũng hơi hơi."
Anh nắm chặt tay cô: "Không sao, có anh đây."
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng nhắc nhở đã vang lên.


Hứa Ý Nùng hít sâu điều chỉnh tâm trạng, trong lòng không ngừng tự nhủ, ngồi cũng ngồi lên rồi, tuyệt đối không được hèn.
Vương Kiêu Kỳ vẫn luôn nói chuyện để trấn an cô, nhưng khi tiếng nhắc nhở lần thứ hai vang lên, cỏ chỉ thấy môi anh đang động đậy, không nghe rõ cụ thể anh nói gì.


Cô "A?" một tiếng, hỏi anh: "Anh vừa nói gì cơ?"
Vương Kiêu Kỳ mở miệng lần nữa, như muốn bảo cô mình vừa nói gì.
Cùng lúc ấy, "vù" một tiếng.


Hai người như bỗng bị một sức mạnh cường đại đẩy về phía trước, Hứa Ý Nùng cảm giác cả người chưa kịp chuẩn bị đã bị đẩy về tận trời, sau đó lại rơi xuống cực nhanh như mất trọng lực.


Bên tai ngoài tiếng gió cực lớn cũng chỉ còn những đợt thét chói tai sau lưng, có nam cũng có nữ. Ban đầu cô vẫn cố chịu, nhưng lúc tàu siêu tốc lại xông lên lần nữa, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa, hét tên Vương Kiêu Kỳ như muốn dời sự chú ý: "Chồng! Vừa nãy anh! Nói! Gì thế!?"


Tiếng Vương Kiêu Kỳ gào thét trong gió còn vang dội hơn cô, như được phóng đại đề-xi-ben, vang bên tai cô rất rõ ràng.
Anh nói: "Anh nói — Anh yêu Hứa Ý Nùng!" Anh bỏ mặc tất cả, hết thật to về phía bầu trời khi vẫn đang lao về phía trước.
"Vương Kiêu Kỳ yêu Hứa Ý Nùng!"


Tiếng anh như xuyên qua tầng mây quanh quẩn trên trời cao, một giây sau, Hứa Ý Nùng đã quên chuyện mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mắt cô rưng rưng ngấn lệ.
Đợi tàu dừng lại, việc đầu tiên anh làm sau khi cởi đai an toàn là ôm cô vào lòng, hôn lấy vành tai cô rồi lặp lại ba chữ anh rất ít khi nói.


"Vợ à, anh yêu em, quá khứ, hiện tại, tương lai đều là như vậy."
Cảm giác mất trọng lực đều tan thành mây khói, quanh thân chỉ còn cảm giác an toàn anh mang đến. Bấy giờ Hứa Ý Nùng nắm lấy vạt áo anh, không thốt được điều gì nên lời, chỉ điên cuồng gật đầu, lã chã rơi lệ.
 
------oOo------


 






Truyện liên quan