Chương 5: Dám cắn tôi sao? (5)
Thiếu tướng biếng nhác ngáp một cái rất phong tình, chậm rãi đứng lên, vẫn nắm chiếc khăn ấy trong lòng bàn tay, từ từ đi đến chỗ hộc tủ, cầm chìa khoá, mở một chiếc hộp nhỏ.
Thứ Từ Ngang thấy được là một chiếc hộp được thiếu tướng coi như bảo bối.
Anh ta vẫn luôn tò mò không biết bên trong là thứ gì, nhưng, chưa bao giờ thấy thiếu tướng mở ra.
Không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ngưỡng cổ nhìn xem.
Thiếu tướng đã mở nó, Từ Ngang không nhịn được mà có chút thất vọng, chả phải thứ bảo bối gì, chỉ là một chiếc khăn tay bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Chỉ thấy thiếu tướng vươn hai tay ra, nâng nó ra ngoài, cẩn thận mở nó ra, giống hệt với chiếc khăn tay nhặt được từ trên người của nữ hầu bị tiểu thiếu gia ức hϊế͙p͙ ngày trước như đúc.
Lúc này Từ Ngang mới không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi.
Anh ta luôn cho rằng, bên người thiếu tướng có rất nhiều phụ nữ muôn màu muôn vẻ, nhưng chưa từng thấy thiếu tướng để ý người phụ nữ nào, còn tưởng rằng thiếu tướng chưa từng yêu ai, cũng sẽ không yêu bất cứ người nào, bây giờ xem ra, lại không phải là như thế.
Mà người đàn ông đưa lưng về phía Từ Ngang đang cầm chiếc khăn tay, tỉ mỉ nhìn một lúc, quay đầu, nở một nụ cười nhạt trước mặt Từ Ngang.
Mặc dù chỉ là một độ cong nhỏ.
Lại đủ để cho Từ Ngang sững sờ.
Đây... Đây... Đây là thiếu tướng mà anh ta biết sao?
Ai có thể nói cho anh ta biết, có phải hay không?
Tự nhiên, lại... lại... cười.
Thiếu tướng nhà anh ta, lại biết cười.
Anh ta biết thiếu tướng mười năm, nhưng chưa từng thấy thiếu tướng cười một lần.
Thậm chí, rất nhiều người cũng có cảm nhận, thiếu tướng là một người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết, không biết cười.
Thiếu tướng thấy dáng vẻ sững sờ của Từ Ngang, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã cười...
Thì ra, ma lực của cô vẫn lớn như thế... Chưa từng thay đổi... Khiến anh trở nên không còn là chính anh nữa...
Một luồng không khí, chậm rãi phiêu đãng bên trong căn phòng.
Đôi mắt của thiếu tướng có mấy phần mông lung, màu mắt hơi nhạt, trong suốt đẹp đẽ, còn mang theo chút vẻ lạnh lùng, hệt như một kẻ đói khát nơi sa mạc nóng bức.
Khuôn mặt của anh, đẹp đến mức không chân thật, nhưng, lại chạm đến tận đáy lòng, khiến trái tim nhảy rộn lên.
Chúng ta, cuối cùng, cuối cùng, vẫn gặp lại... Tiểu Tình.
Tiểu Tình...
Cuối cùng sau... bao chia cách, thời gian, tất cả mọi chuyện, sáu năm sau, anh đã gặp được em.
Lần này, đổi thời gian và bối cảnh, chuyện xưa của chúng ta, lại được mở màn một lần nữa...