Chương 13
Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Trời không lạnh, chỉ là nhiệt độ buổi tối có hơi thấp. Lạc Ấn lấy ra hai bộ quần áo cũ xếp lại làm cho gấu trúc đỏ nhỏ một cái giường nhỏ tạm thời, ôm cục lông nhỏ đang lơ mơ buồn ngủ lên, còn tỉ mỉ đắp lên cái bụng nhỏ tránh cho nó bị cảm lạnh. Lạc Ấn tắt đèn trần trên ký túc xá, cũng chuẩn bị đi ngủ. Anh đi rửa mặt khi quay lại thấy ngọn đèn nhỏ chiếu vào cục lông tròn lẻ lỏi trên bàn, trong lòng bỗng nhiên không đành lòng, liền ôm nó cùng với quần áo lên trên giường. Lông tơ trên người gấu trúc đỏ nhỏ bồng bềnh mềm mại, là do có người vẫn luôn chăm sóc nên rất sạch sẽ, sờ lên cảm thấy rất ấm áp dễ chịu. Vậy cứ thế ôm nó ngủ một đêm đi, Lạc Ấn nghĩ.
Gấu trúc đỏ nhỏ nằm lên trên quần áo Lạc Ấn, khí tức của nhân loại đối với gấu trúc đỏ nhỏ mới tu luyện rất có lợi, mắt thường không thể nhận ra từng tia từng sợi khí tức bị nó hấp thu, gấu trúc đỏ nhỏ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng của mình, thoả mãn yên tĩnh ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, gấu trúc đỏ nhỏ tỉnh lại, nó cảm thấy toàn bộ khí gấu trong mình thậm chí đã được nâng lên một bậc rồi, đã được khí tức của nhân loại bồi bổ, nên nó tu luyện rất nhanh. Nhưng mà giống như một vật chứa bất chợt bị đổ vào quá nhiều nước, thân thể gấu trúc đỏ nhỏ chưa thành niên, nó cần nhanh biến thành người để tiêu hóa tốt một chút. Vấn đề mấu chốt nhất chính là, biến thành người thì sẽ không có quần áo để mặc… Bộ tộc của gấu trúc đỏ nhỏ cũng không quá để ý vấn đề này, chẳng qua là ngoại hình thay đổi thôi, cũng không cần ngượng ngùng gì, nhưng mà căn cứ vào tri thức của nhân loại mà nó học được, nhân loại rất xem trọng điều này, trước mặt người không quen không mặc quần áo là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Gấu trúc đỏ nhỏ không cẩn thận hấp thụ quá nhiều khí tức của loài người khiến khí tức trong cơ thể bắt đầu tán loạn, sắp nhịn không được mà biến thành người. Nó quyết định tranh thủ thời gian chạy trốn, phải nhanh nhanh khống chế đến khi trở lại quán cafe, tránh cho khiến Ấn Ấn bị kinh hãi.
Lạc Ấn bị tiếng động của gấu trúc đỏ nhỏ đánh thức, cục lông nhỏ dường như vô cùng bất an, Lạc Ấn đứng dậy ôm lấy nó, để nó ngồi lên đầu gối của mình. Đối mặt với cục lông nhỏ,” Em bị làm sao vậy?” Gấu trúc đỏ nhỏ rất lo lắng, không ổn, chạy trốn không thành còn đánh thức nhân loại dậy, phải tranh thủ thời gian thoát thân, bằng không nhất định sẽ bị hiểu lầm là biến thái!
Gấu trúc đỏ nhỏ xoay và xoay muốn giãy giũa ra khỏi tay của anh, Lạc Ấn cho rằng nó không thoải mái, cũng bất đầu cuống, nhưng lại không hiểu cục lông nhỏ cuối cùng là muốn bày tỏ cái gì, nhẹ nhàng xoay đầu nó lại, nhẹ giọng an ủi,”Em không thoải mái là vì đói bụng sao, hay em có muốn đi tìm bác sĩ không?”
Nội tâm gấu trúc đỏ nhỏ cực kỳ bi thương, hỏng bét rồi, làm biến thái sẽ khiến thiện cảm của nhân loại đối với nó giảm xuống, hơn nữa tộc trưởng đã từng nói chuyện chúng nó có thể biến thành người không được để lộ. Nó thật sự nhịn không được, cắn nhẹ lên đầu ngón tay Lạc Ấn một cái, thừa dịp Lạc Ấn ngây người, chạy ra ngoài.
Lạc Ấn đối với hành động khác thường của nó vô cùng khó hiểu, không hiểu có chuyện gì mà nó đột nhiên hoảng loạn. Vội vã khoác lên người hai bộ quần áo, đi dép lê vội chạy đuổi theo nó, tốc độ của anh không nhanh bằng gấu trúc đỏ nhỏ, cuối cùng chỉ có thể thấy cục lông nhỏ biến mất trên hướng đi đến quán cafe.
Lạc Ấn trở lại ký túc xá, sờ sờ dấu răng lưu lại trên tay, lại nhìn điện thoại vừa vặn tám giờ sáng …”Chẳng lẽ là muốn quay về đúng giờ đi làm sao, sợ là quay về trễ sẽ bị chủ tiệm phạt sao.” Lạc Ấn nghĩ như vậy, đau lòng thở dài một hơi.