Chương 13: Anh cũng sẽ ghen?
Đinh tai nhức óc cũng là như vậy thôi? Chủ nhân của giọng nói này, Hướng Vãn và Dương Thụy đều nhận ra, có thể đi vào chỗ này, tự nhiên so với Dương Thụy càng có thế lực hơn, chẳng thế thì những bảo an cũng không ngoan ngoãn cho đi.
Lê Thiên Qua chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Hướng Vãn đi ra, anh không chịu nổi liền đến tìm cô, không nghĩ tới bốn bảo an phòng hóa trang, anh đen mặt hỏi bọn họ, bọn họ ấp úng cũng nói không rõ ràng, anh liền biết bên trong khẳng định có vấn đề.
Lê Thiên Qua nhìn Dương Thụy đổ mồ hôi đầy mặt, nhất thời liền nổi trận lôi đình. Nâng lên một cước mạnh.
“Này, anh làm gì?! Dương Thụy chỉ giúp tôi kéo lên mà thôi, anh hiểu lầm rồi!!"
Tới cùng là tức giận, một cước này cũng không nể tình, Dương Thụy quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, lại không dám kêu đau, đành phải cắn chặt răng chịu đựng.
Hướng Vãn lại cười khách khách, như xem phin hài vậy, cười đến không kịp thở, vỗ tay cười nói: "Dương Thụy, lần này anh thảm, Lê Thiên Qua là ai, tâm ngoan thủ lạt thành nết, vẫn còn không giết ngươi? Ha ha, tháo thành tám khối...! Mặt mũi, mặt mũi quan trọng nhất mà!"
Tới cùng là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, anh lại tức giận. Hung hăng trừng mắt Dương Thụy một cái, như muốn ăn thịt người. Dương Thụy kinh hãi, nhưng lại không nghĩ gì, anh ta biết ông chủ sẽ không giết anh ta, nhất là Hướng Vãn nói mấy câu kia, càng sẽ không giết anh ta. Cũng an tâm chờ ông chủ xử lý, nhưng Hướng vãn cứ như vậy, không phải thảm rồi hả? Xem ra vẫn là chính mình làm việc thiếu suy xét, chỉ lo mình thoải mái. Anh ta ảo não hối hận, nhưng tất cả đều vô dụng rồi.
Tiếng cười của Hướng Vãn là một cái chất xúc tác, Lê Thiên Qua một đôi con ngươi cháy hỏa chuyển hướng qua cô, lạnh lùng nói: "Dương Thụy cậu lăn ra đi!"
Dương Thụy sao có thể an tâm, tính cách ông chủ không bóp ch.ết cô mới là lạ, nhưng lên tiếng, không đi được không? Tự nhiên không được, hai người bảo an tiến vào nâng anh ta ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Hướng Vãn và Lê Thiên Qua. Lê Thiên Qua căm tức, Hướng vãn liền cười đáp lại. Cô càng cười, anh lại càng là tức giận, người phụ nữ này thật sự không biết sống ch.ết sao? Là cô sớm biết anh sẽ không giết cô, cho nên hết lần này tới lần khác khiêu chiến độ nhẫn nại của anh?
Hướng Vãn đảo mắt qua nội y của cô, vừa muốn cài nút thắt, đã bị người thô lỗ kéo ra. Lê Thiên Qua cắn môi Hướng Vãn, hung hăng cắn cô, va chạm này, khiến Hướng Vãn rất đau. Nhưng cô không hề phản kháng, tùy ý anh hôn môi cô, rỉa rói cô, liền giống như nhìn người lạ, lạnh lùng, khinh thường.
Đáng ch.ết, cô lại có thể không có phản ứng, nàng lại có thể không có chút đỉnh phản ứng. Nhưng mới vừa cười vừa nói với tên đàn ông khác, anh biết cô xem thường anh, anh chán ghét loại thanh cao này của cô.
Trở tay chế trụ cổ mảnh khảnh của cô, đến khi cô không thở nổi, mặt đỏ bừng. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, chỉ cần cô cầu xin tha thứ, tôi sẽ thả tay. Cô nhìn lại ánh mắt anh, chỉ có vẻ mặt khinh thường, giết tôi, tôi nên ch.ết sớm rồi.
Cứ giằng co như vậy, anh phẫn nộ, hai tay không ngừng mà dùng lực, sắc mặt của cô đã có chút phát tím, nhưng cô lại không chút vùng vẫy. Một cặp mắt sáng, chớp động thực ra là thần sắc vui mừng.
Thì ra cô vẫn muốn ch.ết. Tay anh đột nhiên mất đi khí lực, suy sút buông xuống.
Một lần nữa có được hô hấp, tuy Hướng Vãn không nguyện, nhưng vẫn tham lam hô hấp không khí. Mặt cô vẫn hiện tươi cười, thở hổn hển nói: "Lê Thiên Qua anh tức giận cái gì, ở trong mắt tôi anh chỉ là một con búp bê thổi khí, nghĩ muốn ném liền ném, cho nên anh dồn hết tất cả khó chịu của anh cho tôi!"
Ở giữa uy hϊế͙p͙, anh tức giận cái gì? Cô không phải phụ nữ của anh, chỉ là công cụ phát tiết mà thôi, anh làm sao có thể tức giận vì cô? Quả thực là truyện cười! Thiên đại truyện cười! Nhưng anh biết không? Tại thời điểm anh thả tay cho cô hô hấp kia, ai thua ai thắng, sớm đã có định số.