Chương 69: Bắt gian
Edit: Phong Nguyệt
Beta: coki+ Lãng Nhược Y+phuogot_93
Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Hướng Vãn còn chưa kịp mắng người phụ nữ điên Rabbah kia thì đã ngã xuống. Cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng giống như bị ném vào trong đám mây, thân thể có một chút nóng ran, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, cảm giác rất quen thuộc, có lúc loại cảm giác này, cũng không tốt. Trong phòng khách, ánh sáng chiếu rọi vào góc độ vừa vặn tạo thành một loại nhiệt độ thích hợp, chiếu lên người có chút ấm áp, nhiều chút tình cảm mập mờ. Căn nhà này do Lê Thiên Qua chọn, tiểu khu này gọi là Phú Nguyên Hoa Thành, tên thô tục nhưng cố tình kiến trúc bên trong có chút giống phong cách của nước khác, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Mới nhìn sơ qua thì anh đã quyết định mua, ngoại trừ kiến trúc thì quan trọng hơn chính là căn nhà này gần nhà Ninh Tri Nhiên nhất. Khoảng cách sinh ra mỹ cảm, anh không tin, chỉ cần kéo khoảng cách gần lại, sau đó còn sợ năm rộng tháng dài cô không sa vào lưới sao? Chờ đợi tới thời khắc cô tới, từng giây từng phút trôi qua đều rất gian nan. Câu nói đầu tiên nói gì cho phải đây? Hay trực tiếp ôm ở đây? Lê Thiên Qua ở trong phòng đứng ngồi không yên, dáng vẻ giống như cô gái đang đợi gả. Không lâu lắm, Rabbah đã dẫn người đi vào, trong đó có Hướng Vãn mà anh luôn nghĩ tới, chỉ có điều tại sao lại bị mang vào? Lê Thiên Quan hưng phấn nên không có chú ý tới bóng dáng xinh đẹp kia bị người khác ôm vào ngực, lúc này anh loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng nên cau mày nhìn về phía Rabbah: "Tại sao lại bị bất tỉnh?!"
Rabbah không khó nghe ra trong giọng nói của ông chủ mang theo tức giận. Cái này có trốn cũng không được, Rabbah nhún nhún vai: "Không phải nói ông chủ nói phải chú ý đến phương pháp sao. Hiện tại chính là phương pháp của tôi! Dựa vào tính tình của Hướng tiểu thư, đoán chừng nửa giờ cũng không tới. Trực tiếp làm cho bất tỉnh, không phải rất thuận tiện sao."
Chân mày của Lê Thiên Qua nhíu chặt hơn, lời nói sâu xa: "Rabbah, chúng ta không phải xã hội đen, mà là người kinh doanh đứng đắn. Ông chủ như tôi bây giờ là trưởng khu chung cư này, về sau cô phải chú ý đến chuyện này."
Ông chủ thành trưởng khi từ khi nào vậy? Đây không phải chuyện của ủy hội Lão Đại Mụ sao? Xem ra thứ gọi là tình yêu này có thể khiến người ta điên cuồng! Rabbah gật đầu cho có lệ: "Dạ, cảm ơn ông chủ dạy bảo."
Thật ra thì cô biết trong lòng ông chủ đã sớm nở hoa rồi! Lê Thiên Qua tràn đầy thương yêu nhìn Hướng Vãn đang ngủ mê man, đột nhiên phát hiện trên mặt của cô, trên cổ nổi lên mấy vết lốm đốm màu đỏ, không khỏi kinh hãi: "Rabbah, cô ấy bị sao thế? Cô đã cho cô ấy uống thuốc gì vậy?!"
Rabbah đi đến gần để nhìn, hỏng rồi, quả nhiên đã nổi vài mẩn đó, xem ra có vẻ là dị ứng rồi, Rabbah chột dạ: "Chẳng qua có một chút xíu thuốc mê thôi nhưng ngửi thấy mùi hương không được tốt lắm nên tôi kêu người ta thêm chút hương liệu."
Quả thật Lê Thiên Qua muốn nổ tung rồi, hiện tại Rabbah trở nên thích tự chủ trương rồi hả? Anh cắn răng nghiến lợi: "Chờ một chút sẽ tính sổ với cô! Đi tìm bác sĩ đến!"
Anh ôm cô đi lên lầu, đặt ở trên giường của mình, cẩn thận nhìn cô đang hôn mê. Hình như cô có chút khó chịu, cau mày, thân thể co ro thành một cục nho nhỏ. Trên cơ thể của cô có mùi thơm nhàn nhạt kích thích giác quan của anh. Anh muốn hôn cô, loại ý nghĩ này giống như có con côn trùng ở trong lòng của anh, cắn rất khó chịu, cũng không đau nhưng ngứa đến khó nhịn. Cảm giác bây giờ của anh tuyệt đối không thua kém Hướng Vãn giờ phút này bị dị ứng, giống như sắt thép đang được hàn phát ra nhưng tia lửa đỏ sau đó hai thân thể vốn đơn độc bị dung hợp lại với nhau. Giây phút môi của anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô thì hoàn toàn không muốn tách ra. Lòng tham không đáy, giờ phút này thứ anh ngậm trong miệng chính là một viên kẹo. Bên này Lê Thiên Qua đang hôn hít, Hướng Vãn bên kia lại không thoải mái lắm, trên người cô có chút ngứa, miệng lại bị người khác bịt kín lại hơn nữa sức lực này càng ngày càng lớn, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Từ bản năng sinh tồn của con người, cho dù vào lúc này thần trí cô không được rõ ràng nhưng vẫn có phản ứng.
"Ừm!" Rốt cuộc Lê Thiên Qua cũng buông môi cô ra, rên lên một tiếng sau đó sờ sờ môi của mình, nong nóng, dinh dính rồi nhìn một cái tay của mình thì thấy dính một chút máu. Anh không khỏi nở nụ cười, ôm cô nằm ở trên giường, hai người vặn vẹo một lúc. Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, đầu tựa vào cần cổ của cô. Hướng Vãn, xem ra kĩ thuật cắn người của em đã được rèn luyện rất thành thạo. Bác sĩ tới coi như kịp thời nhưng Lê Thiên Qua vẫn không hài lòng, mặt mày u ám nhìn bác sĩ kiểm tr.a cho Hướng Vãn. Trước kia bác sĩ này là bác sĩ tư nhân của Lê Thiên Qua, ông cũng gần năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo. Ông cẩn thận nhìn mặt và cổ của Hướng Vãn, sau đó mở cổ áo của cô ra. Lúc này Lê Thiên Qua xông lên đánh vào tay của bác sĩ, vẻ không vui, hận không thể ăn sống người ta: "Ông làm gì đấy? Bảo ông xem những vết đỏ này, ông xem nơi nào vậy?"
Bác sĩ dở khóc dở cười, lần sau nếu xem bệnh cho vị tiểu thư này, ông nhất định phải giả bệnh không đến, đổi một bác sĩ nữ tới đây. Đầu óc Lê Thiên Qua hồ đồ giống như tất cả những chuyện liên quan đến cô đều khiến anh rối loạn. Rabbah kéo tay áo của Lê Thiên Qua, ghé vào lỗ tai nói: "Ông chủ, đây là kiểm tr.a bình thường, để bác sĩ khám bệnh cho Hướng tiểu thư đi, tránh cho cô ấy khó chịu."
Nếu cô không nói lời này thì còn tốt, vừa nói ra Lê Thiên Qua lập tức ôm một bụng tức giận, đây vốn là thời khắc tốt đẹp đến cỡ nào nhưng Rabbah cố tình tự cho là thông minh, tốt chưa, hiện tại người đã hôn mê, còn có dấu hiệu dị ứng khiến anh nhìn mà đau lòng lại ngứa ngáy, muốn ăn nhưng không thể ăn, cô cố tình muốn khảo nghiệm anh, để cho anh đau khổ mười tháng sao, anh cũng không phải là hòa thượng, thời gian cấm dục lâu dài, làm sao khỏe mạnh được chứ?!
"Khấu trừ tiền lương của cô!" Lê Thiên Qua trợn mắt nhìn Rabbah một cái, Rabbah thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ trừ tiền lương, xem ra trở về phải dâng hương cảm tạ ông trời. Phía bên này cô còn chưa có cảm khái xong, bên kia Lê Thiên Qua đã nói: "Mỗi ngày đúng giờ đi mua một bó hoa Tulip, cô ôm cho tôi!"
Mặt Rabbah đen sì, đầy vạch đen, đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình khủng bố giống như Trinh Tử (Sadako), nhiều loại hoa như vậy lại cố tình chọn hoa Tulip cô bị dị ứng, ông chủ là muốn chỉnh ch.ết cô mà! Bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, cũng giống như bọn họ phỏng đoán, quả thật là bị di ứng sau đó kê toa, trong uống ngoài thoa đều có. Viên thuốc màu trắng, vừa nhìn đã thấy đắng muốn ch.ết, Lê Thiên Qua dùng đầu lưỡi nếm thử, quả nhiên đắng giống như Hoàng Liên, anh nắm lấy cằm của cô, bóp nhẹ một cái để cho cô hé miệng sau đó đặt viên thuốc vào, lại đút cô mấy ngụm nước nhưng cảm thấy chưa đủ nên đổi nước trái cây, cuối cùng đút cho cô một viên kẹo bơ đường. Anh hôn cô mãi mãi cũng không đủ. Anh cởi từng món quần áo của cô, anh không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô không mặc quần áo nhưng vẫn bị thân thể giống như cẩm thạch trắng mê hoặc, anh đặt những nụ hôn nhỏ vụn từ xương quai xanh sau đó đi xuống lưng ngực và bụng của cô, nụ hôn đầy dấu vết của anh. Dấu hôn giống như bươm bướm, có chút tím lại có chút đỏ trông rất đẹp mắt. Lúc bôi thuốc tất nhiên là anh được lợi, cả người đều bị anh sờ hết, mặc dù có nhiều chỗ không có mẩn đỏ. Lê Thiên Qua tìm cho mình một lý do đường hoàng, bôi thuốc ở những chỗ không có vết đỏ là để phòng ngừa. Mang tâm lí chiếm lợi ích là chính nên bôi thuốc xong cũng đã một giờ. Hơn nữa, thời gian càng lâu, cảm giác khác thường của anh lại càng thêm mãnh liệt, trong thân thể như có một ngọn lửa, là do chính anh đốt lên nhưng với dáng vẻ như bây giờ của cô, làm sao anh nhẫn tâm cho được? Thật sự muốn anh làm Tần Thọ sao? Bên này Lê Thiên Qua đang giùng giằng thì bên kia lại tìm kiếm lật trời. Ninh Tri Nhiên ra khỏi công ty, cầm sợi dây chuyền mình thiết kế lái xe trở về, anh không có ý định báo trước vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ nhưng ai có thể nghĩ đến anh về đến nhà thì người hoảng sợ chính là mình, một chút vui mừng cũng không có, cũng may trong nhà có thiết bị theo dõi, lúc xem lại hình ảnh thì anh nhận ra được người phụ nữ trên màn hình. Anh nhìn thấy Hướng Vãn bị người phụ nữ kia mang đi, hơn nữa còn là khiêng đi. Ninh Tri Nhiên cảm thấy hoảng sợ, cuối cũng anh ta vẫn tìm tới được. Ninh Tri Nhiên không ngốc, anh biết hiện tại Lê Thiên Qua đã trở lại mang Hướng Vãn đi, tất nhiên cũng chắc chắn anh ta không làm gì bất lợi với cô, nhưng có vẻ sẽ gây bất lợi với mình. Anh bình tĩnh gọi mấy cú điện thoại nhờ người ta giúp một tay điều tr.a địa chỉ của Lê Thiên Qua. Lúc điều tr.a được kết quả thì Ninh Tri Nhiên căm giận không thôi, thì ra chính là hàng xóm của mình? Anh tức giận đùng đùng tìm tới cửa. Rabbah thấy Ninh Tri Nhiên tới thì không hêg kinh ngạc, chẳng qua mỉm cười nhìn anh: "Ninh tiên sinh có gì không?"
"Tôi tìm Lê Thiên Qua một chút." Anh rất tỉnh táo. Rabbah nhìn lên trên lầu, cái nhìn của cô chính là một chiến thuật tâm lý. Cái nhìn này có hai ý nghĩa, thứ nhất chính là bây giờ ông chủ và Hướng tiểu thư đang nghỉ ngơi, có thể sẽ không tiện. Thứ hai chính là tôi cũng không làm chủ được. Ninh Tri Nhiên lập tức sáng tỏ, cô ta muốn đòi bữa ăn ngon từ anh nên lúc này anh càng phải tỉnh táo với ai đó, tất nhiên không phải là với vị hôn thê của anh! Anh đẩy Rabbah ra, thẳng đi lên lầu. Dĩ nhiên Rabbah cũng muốn ngăn trở, cô nói mấy câu ngăn cản không có trọng lượng: "Ninh tiên sinh, anh không thể đi lên!" Tâm tình của phụ nữ là gì? Cô vẫn còn buồn rầu vì mấy bông hoa Tulip đấy! Ninh Tri Nhiên hơi đâu lo những thứ này, anh mạnh mẽ xông lên, mấy bảo vệ lập tức tới đây ngăn cản anh lại. Lê Thiên Qua nghe có tiếng vang ở lầu dưới làm gián đoạn anh đang bôi thuốc cho cô thì có chút không vui, chuyện phá phong cản như vậy, anh biết là ai làm. Để Hướng Vãn nằm ngang lại, nhẹ nhàng đắp chăn sau đó hôn lên môi cô một cái, mỉm cười vén tóc mái trên trán của cô: "Ngoan ngoãn đợi anh… anh sẽ trở lại thật nhanh."
Lúc Lê Thiên Qua xuống lầu, Ninh Tri Nhiên vẫn còn dây dưa với vệ sĩ của anh, gần như đã đánh nhau, anh không khỏi vỗ tay, chậm chạp đi xuống lầu: "Không tệ không tệ, không ngờ thân thủ của Ninh Tri Nhiên anh không tệ."
Ninh Tri Nhiên cười cười nhưng nụ cười này không biết lạnh lẽo tới mức nào. Hiện tại bọn họ không phải kẻ thù đi nhưng ít nhất cũng là tình địch, gặp mặt có thể không đỏ mắt sao?
"Xem ra vết thương của Lê tiên sinh đã tốt rồi? Nhưng mà thoạt nhìn khí sắc vẫn không tốt lắm, không mạnh mẽ như lúc trước!"
"Thân thể tôi có khỏe hay không, tôi nghĩ tôi và anh đều rõ ràng, cô ấy đang ngủ." Anh thừa nhận lời này rất hạ lưu, mặc dù ban đầu anh chỉ thủ ɖâʍ một chút, chưa được nếm chút ngon ngọt nào cả nhưng anh muốn cho Ninh Tri Nhiên hiểu lầm, tốt nhất là bực tức rời đi, như vậy anh sẽ đốt pháo ăn mừng một phen nhưng Ninh Tri Nhiên ngu như vậy sao? Tât nhiên là không, mưu tính hại nhau trong cung đấu《 Kim Chi dục nghiệt 》 không giống hai người đàn ông này, bọn họ đều chơi theo kiểu cao cấp. Chơi khéo léo, còn phải chơi tỉ mỉ. Cái này cho tới bây giờ đều cần có kỹ thuật, như cứ xem như là công nhân kỹ thuật đi! Nhưng hai người này càng ngày càng cổ quái, ban đầu Ninh Tri Nhiên là Tiếu Lý Tàng Đao, Lê Thiên Qua thì điêu luyện thành thạo nhưng không bao lâu, hai người bọn họ từ đấu tranh trong tâm trí biến thành đấu tranh ngoài miệng hơn nữa càng nói càng không có kỹ thuật làm cho Rabbah nghe chỉ muốn cười nhưng trong trường hợp này có thể cười được sao? Cô không muốn sống chung với Tulip hết đời, cho nên phải chịu đựng thôi!
"Anh mau trả vợ lại cho tôi! Nếu không tôi báo cảnh sát!" Ninh Tri Nhiên không nhịn được.
"Anh đi báo đi! Xem ai tin tưởng anh! Hơn nữa, vợ của anh là ai? Có sổ đỏ không?" Lê Thiên Qua cười ha ha.
"Nếu không phải cậu cản trở từ bên trong thì tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa có giấy kết hôn sao?" Ninh Tri Nhiên cắn răng nghiến lợi nói từng chữ.
"Lời này không thể nói lung tung! Tôi cho anh biết những cảnh phim tôi có bây giờ phải bỏ ra không ít công sức đấy, dù thế nào cũng phải dùng một chút mới được.
Bọn họ bên này làm cho đâu ra đấy, quên cả trời đất. Hướng Vãn bên này thì thuốc đã hết tác dụng, nghe thấy ở lầu dưới khí thế ngất trời, lại nhìn xung quanh lạ lẫm, trên người của mình không một mảnh vải. Cô vẫn cảm thấy có chút ngứa dù trên người có bôi thuốc mỡ mát lạnh. Đầu của cô có chút choáng, cô nhìn bốn phía nhưng không tìm thấy quần áo của mình. Quần áo của cô bị Lê Thiên Qua đưa đi giặt, trên bộ quần áo kia dính hương liệu, cô đụng tới khẳng định còn có thể bị dị ứng. Bạn nói Lê Thiên Qua có cẩn thận không chứ?
Cô đi theo tiếng hỗn loạn xuống lầu, cái chăn màu trắng quết trên mặt đất theo bước chân của cô giống như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ. Cô chậm rãi xuống lầu: "Ồn ào cái gì vậy?"
Giọng cô không lớn nhưng giống như kỳ tích làm cho cả gian phòng yên tĩnh lại, hai người đàn ông đang gây gổ cũng dừng lại nhìn cô.
Tóc tai của cô rối bù, vai trần lộ ra ngoài, thân thể như ngọc tản ra ánh sáng trong suốt. Bọn họ nhìn đến ngẩn ngơ, cô xinh đẹp không thể nghi ngờ, xinh đẹp không giống người phàm.
Đầu của cô vẫn còn có chút choáng, bước chân cũng không vững vàng, lúc dẫm lên chăn khiến thân thể mất ổn định, sắp lăn từ trên cầu thang xuống.
"Hướng Vãn!"
"Hướng Vãn!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, khẩn trương, lo lắng, còn có đau lòng.
Bọn họ muốn xông tới đỡ cô nhưng khoảng cách ít nhất cũng gần năm mươi mét, làm sao bọn họ đến kịp, lúc chờ bọn họ xông tới, Hướng Vãn lăn từ trên cầu thang xuống rồi.
Không khéo là căn chăn lại ở trên cầu thang nên dĩ nhiên bây giờ cô và bọn họ gặp nhau hết sức chân thành (ý là trần như nhộng).
"Tất cả đều nhắm mắt lại cho tôi!" Lê Thiên Qua nổi điên lên tiếng.
Thật ra thì những cấp dưới của anh đã nhắm mắt lại từ lâu, bọn họ cũng không muốn mất mạng nhỏ.
"Anh cũng nhắm mắt lại cho tôi!" Những lời này của Lê Thiên Qua là rống lên với Ninh Tri Nhiên.
Ninh Tri Nhiên cũng không cam chịu yếu thế: "Anh nhắm mắt lại mới đúng! Đây là vị hôn thê của tôi!"
Lưng của Hướng Vãn bị va chạm không nhẹ, vào lúc này không thể động đậy, cứ nhìn hai người đàn ông này vẫn còn gây lộn, cô hoàn toàn hết ý kiến.
Ninh Tri Nhiên cởi áo khoác của mình, trùm lên trên người của cô, Lê Thiên Qua cũng cởi áo, trùm lên nửa người dưới của cô, hai người đàn ông này, coi như tốn phí rồi!
Ninh Tri Nhiên ôm lấy Hướng Vãn, Lê Thiên Qua dĩ nhiên không cho: "Anh làm gì đấy?"
"Đương nhiên là đưa cô ấy đi bệnh viện!" Ninh Tri Nhiên tức giận, hơn nữa trong lời nói còn mang theo khinh bỉ.
"Tôi đưa cô ấy đi!" Lê Thiên Qua không nhượng bộ chút nào.
Được, lại giằng co rồi.
Hướng Vãn cau mày, gặp người không quen* rồi! (Ý là không nhờ vả được gì)
Cô thoát khỏi lồng ngực của Ninh Tri Nhiên, quấn kỹ quần áo trên người, chịu đựng cái lưng đau, đứng dậy.
"Em đi đâu vậy?!" Hai người đàn ông này trăm miệng một lời.
Cô còn có thể đi đâu? Bọn họ không đưa đi, đương nhiên là cô tự đi bệnh viện rồi! Chờ bọn họ gây gổ xong, trời đã tối rồi! Cô cũng sắp ch.ết luôn rồi!
Đừng thấy bình thường hai người đàn ông có dáng vẻ gian trá nhưng lúc này lại luống cuống, đầu óc hỗn loạn thành một đống.
"Đi bệnh viện!" Hướng Vãn lạnh lùng bỏ lại những lời này, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ mà đã đi rồi.