Chương 13
Ngày tiếp theo mở màn chẳng khác gì ngày tù ngục, mỗi giờ trôi qua lại càng tồi tệ hơn. Mariel nghe tiếng gió sớm cuộn thổi ngay từ lúc rạng đông, làm xáo động cả hàng phi lao dọc đường. Từ ô cửa phòng ngủ của mình, cô có thể nhìn ngắm bầu trời chuyển sang sắc hồng mơ mờ, bởi những đám bụi ánh sáng mơ hồ của vầng trời đang dần nhô lên.
Một lúc sau Dane rời nhà. Cô đợi đến khi nghe tiếng xe anh khởi động máy mới xuống lầu. Cô cố ăn lấy tí chút nhưng chỉ ý nghĩ nhồi thứ gì đó vào dạ dày cũng đã khiến cô phát ốm. Mở màn cơn ốm ban sáng chăng? Cô tự hỏi.
Giữa sáng, điện thoại đổ chuông. “A, chào cháu Mariel,” giọng nói bồn chồn vang lên khi cô cầm lấy ống nghe. “Bác Daniel Huntington đây. Dane có đó không cháu?”
“Anh ấy không có ở đây, bác Daniel ạ. Bác đã thử gọi vào số di động hay số ở công ty chưa ạ?”
“Bác gọi mấy số đó chẳng thấy nó bắt máy.”
Âm điệu giọng của ông làm Mariel lo lắng khi cô lơ đãng xoa xoa cái bụng rỗng của mình. “Bác ổn chứ ạ? Bác có cần cháu giúp làm gì không?”
“Gió ở đây thổi mạnh khủng khiếp quá. Mariel, bác không thích nhìn trời kiểu này. Nhà cứ như sắp cháy đến nơi. Chỉ một mồi lửa nhỏ...”
Cô nhắm mắt và ước mình không phải đưa ra lời đề nghị này, nhưng... “Hay là hôm nay bác đến đây với cháu?”
Câu trả lời thẳng thừng của ông, “Bác sẽ không rời nhà đâu,” khiến cô càng lo lắng hơn.
“Bác Daniel, dù có gì đó cũng chỉ là một căn nhà. Vật chất có thể kiếm lại được. Quan trọng là bác được an toàn.”
“Đây là nhà của Dane, bác sẽ không để nó bị thiêu cháy đâu.”
Nhà của Dane là sao? Ông nói vậy là có ý gì? “Không phải lửa đã lan đến đâu đó rồi chứ bác?” Giữ máy bằng một tay, tay kia cô nhấp chuột vào mạng để xem có báo cáo cháy nào không.
“Không. Nhưng bác đang ở ngoài, thật tệ nếu bác không ngửi ra mùi khói.” Bất chợt có tiếng bước chân vang qua điện thoại, rồi uỵch một tiếng.
Mariel ép ống nghe sát vào tai mình hơn. “Bác còn đó không, bác Daniel?”
“Bác vẫn ở đây. Bác chỉ đang cố đóng... cánh cửa. Gió thổi điên cuồng quá. Với điều kiện thời tiết này, nếu lửa phát ra thì coi như xong.”
Mariel nhay nhay môi mình, khổ sở vì cơn do dự. Ông đã hơn bảy mươi tuổi, lại đang ở một mình giữa vùng nguy hiểm được cảnh báo có cháy lớn trong ngày hôm nay. Có vẻ hơi thở của ông cũng đã vô cùng yếu ớt. Cô không thể để ông ở đó. Cô không thể.
“Bác Daniel, bác nghe cháu nói nhé. Giờ cháu lái xe đến nhà đón bác.”
“Không đâu, con gái. Bác không đi đâu cả.”
“Được rồi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng và đầy an ủi. “Cháu sẽ đến giờ, lúc nào cháu đến bác cháu ta sẽ bàn tiếp nhé.”
Im lặng một chốc, rồi một tiếng thở dài nghe như nhẹ nhõm. “Cháu tốt quá, Mariel. Bác sẽ bắc ấm nước.”
Mariel ngắt máy. Tuyệt vời. Phi xe lên vùng đồi, chuyện trò với một ông già lúc nào cũng cứng đầu y hệt con trai mình, cho trôi qua cái ngày khủng khiếp!
Ông già đó là ông nội của con cô.
Nếu đó không phải là lý do thuyết phục thì cô không biết có gì đáng thuyết phục hơn.
Cô thử gọi cho Dane trước khi đi để báo cho anh việc mình sắp làm, nhưng máy ở văn phòng cứ đổ chuông dài, điện thoại di động của anh cũng tắt máy. Cô biết anh có cuộc hẹn ăn sáng sớm. Giờ quấy rầu anh cũng chẳng ích gì. Cô sẽ gọi lại cho anh khi đến nơi và kể cho anh biết mọi chuyện đang diễn ra.
Mười lăm phút sau cô đã bon bon trên đường.
***
Cáu tiết, Dane giận mạnh chân lên phanh xe. Hai bà già đi lướt trước nắp ca pô xe chằm chằm nhìn anh khi họ băng qua đường ngay trước công ty anh. “Cháu xin lỗi.” Anh nở nụ cười hối lỗi. Ít ra anh nghĩ môi anh cũng đã động đậy. Đôi môi có cảm giác như tê cứng. Hai người phụ nữ già cả tiếp tục giương mắt nhìn anh.
“Nếu mắt các bà mà cũng không được khép lại như mắt tôi mấy đêm rồi thì các bà cũng sẽ vừa đi vừa khò khò chứ hay ho gì,” Dane lẩm bẩm.
Anh đợi cho đến khi hai bà già tận hưởng khoảng thời gian thư thái của mình rồi đánh mắt tìm chỗ đỗ xe của mình, tắt động cơ và ngửa đầu tựa trên ghế. Cuộc gặp lúc bảy rưỡi sáng với một khách hàng mới đã kết thúc sớm, cho anh thêm chút ít thời giờ ngó qua văn phòng của mình trước khi đến gặp đối tác khác và nâng cấp hệ thống ở mạn đông thành phố.
Không xa đường cao tốc lắm, anh nghĩ. Lương tâm day dứt lên tiếng trong anh. Lương tâm, một phần từ rất khó chịu đối với anh. Nhưng sau đó anh sẽ tiện thể lái xe sang thăm bố mình, chỉ để chắc chắn ông vẫn ổn trong cái ngày thời tiết khủng khiếp thế này. Sẽ chẳng mất nhiều thời gian.
Không thấy xe Justin đâu cả, trợ lý chung của anh và Justin đi công tác đến tuần sau, vì thế, rèm cửa văn phòng khép lại trước cơn nóng, dãy phòng làm việc khá mát mẻ và lờ mờ tối khi anh bước vào. Anh buông người trên chiếc ghế tựa bằng nhung sau bàn làm việc của mình, kiểm tr.a các tin nhắn trên điện thoại văn phòng lẫn máy di động của mình. Anh gọi lại ba cuộc, để lại một tin nhắn trả lời.
Xong xuôi, anh vắt chân lên bàn, mắt nhắm lại. Nhưng anh chẳng thể nào được thanh thản như mong muốn. Mariel. Tên cô lướt qua tâm trí anh như một làn nước trong trẻo mát lành. Đáng lẽ anh phải dành thời gian cho cô, nhưng không hiểu sao anh vẫn chẳng thể tìm được cách giải quyết vấn đề. Nỗi đau day dứt trong lồng ngực anh, ngược lên họng anh. Tệ hơn nữa, anh đã khiến cô thất vọng khi mà cô cần anh nhất.
“Ôi chao, ông bạn, cậu trông như xác thối thế này.”
Đôi mắt anh thình lình mở ra trước giọng nói quen thuộc. Justin, vận chiếc áo sơ mi công sở trắng tinh và quần dài là lượt cẩn thận, lo lắng nhìn anh từ ngưỡng cửa. Anh chớp chớp vài lần rồi nhắm mắt lại. “Đi chỗ khác đi, Jus.”
“Không thể nào. Tớ là bạn cùng làm ăn với cậu đấy, ông bạn yêu quý ạ.”
Dane có thể nhận thất vẻ không hài lòng của bạn mình từ đầu kia căn phòng. Jus vẫn đứng đấy không chịu đi, Dane mở mắt. “Có chuyện gì à?”
“Đừng có bảo tớ là cậu định thử thuyết phục một khách hàng mới trong bộ cánh phông lùi xùi đó nhé.”
“Ờ. Tớ sẽ không bảo thế.”
“Thế còn cái vẻ ủ rũ nhàu nát trên mặt thì sao? Đầu tóc nữa - chẳng lẽ chưa đủ dài để cho cậu đi cắt à? Thêm tí chuyên nghiệp...”
“Nếu tớ cần có người phàn nàn nhắc nhở thì tớ sẽ lấy vợ,” anh cau có. Anh nhặt sợi dây thun lên, kéo căng cho đến khi nó đứt phựt và bắn ngược vào các ngón tay anh. Anh cảm thấy thích thú với vết nhói trên da.
Justin bước ngay vào phòng, tựa một bên hông vào góc bàn làm việc của Dane. “Mariel có nhận ra cô ấy đang quẳng mình vào cái mớ gì không?”
“Nếu cô ấy không thích vụ dàn xếp thì cô ấy sẽ được tự do ra đi. Thực ra giờ tớ nghĩ sớm muộn cô ấy cũng sẽ ra đi. Chắc chắn tớ sẽ thông báo cho cậu khi việc đó diễn ra, vì vậy cậu không cần phải lo lắng về cô ấy.” Anh tóm lấy sợi thun khác, nhắm lên chiếc cúp cao nhất trong chiếc tủ đựng tài liệu của anh và bắn. “Có lẽ đó sẽ là quyết định sáng suốt nhất trong đời cô ấy.”
“Dane ơi là Dane.”
Dane nhìn bạn mình rồi quay đi trước vẻ trách cứ mà anh đọc được trong mắt Jus. “Cậu hiểu tớ mà. Cam kết lâu dài chưa bao giờ hợp với tớ cả.”
“Đến cả một thằng ngốc bị mù cũng nhận ra cậu yêu cô ấy. Chỉ cần cô ấy bước vào, cái vẻ thép lạnh lùng trong mắt cậu đã tan chảy ra rồi. Có chuyện quái gì với cậu hả?”
Vấn đề là một đứa con.
Dây thần kinh trong anh căng lên. Tim anh như bị bóp nghẹt. “Thực ra là, tớ...” anh bắt đầu, nhưng dây thanh quản anh chẳng chịu hoạt động bình thường. “Thực ra là, chúng tớ...” Anh cố nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong họng.
Bỗng nhiên mọi thứ lại đâu vào đấy cả. Rốt cuộc đứa trẻ này hoàn toàn vô tội. Dane biết cảm giác lớn lên mà không có cha săn sóc, không có tình thương của người cha. Anh đã học hỏi từ trải nghiệm này và mạnh mẽ hơn cũng nhờ trải nghiệm này. Nhưng liệu anh có muốn con mình phải trải qua tình cảnh tương tự? Điên khùng, không đời nào. Anh đã được ban cho một cơ hội. Một cơ hội thực sự. Tặng vật được ban tặng cùng Mariel. Người thân thiết nhất đối với anh.
Người phụ nữ anh yêu hơn bất kỳ ai khác hay bất kỳ điều gì khác trên đời này.
Mariel, người phụ nữ duy nhất chân thành từng có trong đời anh, người phụ nữ duy nhất có thể xua tan đi những đám mây bão tố lởn vởn trong mắt anh mỗi khi anh nhìn vào gương; liệu anh sẽ để cô ra đi? Liệu anh có thể để đứa bé nón nớt vừa tượng hình sau này lớn lên mà không biết mặt cha nó? Không có tình yêu thương của cha nó?
Không đời nào. Anh đã được ban tặng thử thách lớn nhất trong cuộc sống, và anh không muốn chối từ.
Anh bật dậy khỏi ghế, ngay lập tức mở máy trong khi tiến về phía cửa chính, gần như không nhận thất Justin đang nhìn anh chằm chằm, như thể anh đang mất trí. Có thể anh đã mất trí trong thoáng chốc thật, nhưng giờ óc xét đoán đã trở lại với anh.
“Jus. Bạn của tớ. Cậu đúng là người tớ cần.” Không buồn nghiêng ngửa đầu, anh kéo Jus ra. “Phiền tí nhé, tớ phải gọi một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.” Có thể là cuộc gọi quan trọng nhất trong đời anh.
Ngay khi Justin vừa bước ra ngoài, Dane đóng cửa vội vã sau lưng bạn mình trong khi tay bấm số gọi về nhà. Không có ai cầm máy. Anh đánh vào đùi mình khi cơn bồn chồn sôi lên trong ruột. Giờ đây, khi biết được mình phải làm gì, anh không thể đợi lâu hơn được nữa. Anh thử gọi vào số di động của Mariel. Không cầm máy; cuộc gọi của anh được chuyển vào hộp thư thoại.
Bàn tay nắm chặt, anh sải bước đến bên bàn và nói vào máy. “Mariel, anh thật là thằng ngốc khốn khiếp. Gọi ngay cho anh khi em nghe được lời nhắn này nhé. Anh cần gặp em. Càng sớm càng tốt.” Với chuyện quan trọng như thế này, chỉ có thể nói trực tiếp. Anh xem đồng hồ đeo tay. Khỉ thật, “Ôi, khoan đã, anh sắp có cuộc hẹn làm ăn. Anh sẽ gọi cho em khi kết thúc cuộc hẹn.” Anh nhắm mắt lại, Anh yêu em, Ong Chúa.
***
Tay Mariel nắm chặt bánh lái, cô cố giữ chiếc xe đi đúng đường thẳng. Nhiệt kế đi được ngoài trời đã lên tới bốn mươi hai độ. Thậm chí điều hòa nhiệt độ cũng chẳng thể làm dịu không khí trong xe được mấy, khi mà làn gió nóng lén lút lẩn vào qua những chỗ rò rỉ và ánh mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua kính chắn gió. Một nhánh cây chìa ra trên đường trước mặt cô. Miệng cô khô khốc nhưng cô không dám rời mấy ngón tay căng thẳng khỏi bánh lái để với lấy chai nước.
Cuối cùng cô cũng đã đổ xe bên ngoài ngôi nhà của Daniel. Và cô bước ra khỏi xe, lao vào cái nóng ch.ết tiệt hầm hập của mặt đất.
Mặt trời tháng Một tàn nhẫn đã nướng cháy bần trời trắng và thiêu đốt mặt đất khô rang. Cô đứng một lúc, mạch cô đập nhanh dần khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp lờ mờ bao phủ khung cảnh đẹp đẽ mọi khi.
Một mồi lửa. Một đốm lửa...
“Ôi, Chúa tôi,” cô lẩm bẩm. Nhưng gió, nữ thần báo tử nhẫn tâm trong cái nóng khắc nghiệt, đã giật phăng lời thốt ra từ miệng cô, cũng giống như khi gió giận dữ xoáy qua các vòm cây, cuốn theo những mảnh vụn tung tóe trong không khí như tên bắn.
Cô lao về phía cửa trước, nhưng không ai hồi đáp tiếng gõ cửa dồn dập của cô. Cô chạy ra sau nhà. Bố của Dane đang nằm sóng soài giữa cái nắng gay gắt, vòi nước nắm chặt trong tay, nước phum thành vũng cạnh ông. “Bác Daniel!” cô nghe tiếng mình hét lên rồi quỳ xuống cạnh ông. “Bác đang làm gì ngoài trời thế này?”
“Bác không muốn căn nhà bị cháy. Mariel đấy hả?” Ông nhìn cô với đôi mắt thất sắc.
“Không có đám cháy nào đâu, bác Daniel,” cô an ủi ông, nhưng mạch bên cổ cô dồn dập. “Để cháu đỡ bác nào.” Cô cố xốc ông dậy, nhưng ông không thể tự mình bước được. Cô nghiêng người lách dưới một bên vai, dìu ông đi vài mét vào chỗ có bóng râm. Dồn hết sức khiến cô choáng váng không thở ra hơi; cô hối hả vặn nút chai nước rồi nâng chai lên miệng ông. “Nước đây, bác uống đi.”
Ông nhấp một vài ngụm rồi nằm lả đi. Cô đổ phần nước còn lại lên chiếc khăn vải vừa tìm được trong túi xách của mình lau mặt cho ông rồi bắt mạch trên cổ tay ông. Mạch đập dồn dưới mấy ngón tay cô. Cô lấy điện thoại di động gọi xe cứu thương. Rồi cô gọi tiếp cho Dane. ch.ết tiệt, sao điện thoại anh cứ tắt mãi thế này? Cô để lại lời nhắn thông báo về tình hình cha anh, rồi chính cô cần nghỉ một lúc, đầu choáng váng khi những đốm nhỏ cứ xoay tròn trước mắt.
“Cháu sẽ trở lại ngay,” miệng cô khô rát, cô nói với Daniel rồi chạy vào nhà tìm chiếc khăn tắm, nhúng khăn sũng nước, xong lại hối hả chạy ra chỗ Daniel.
“Cháu là người phụ nữ Dane cần,” ông lẩm bẩm nói khi cô trải chiếc khăn lên người ông. “Dane là tất cả những gì bác có. Đáng lẽ bác nên là... một người bố... tốt hơn.” Ông cau mày. “Đầu bác đau quá.”
“Rồi sẽ ổn thôi bác,” cô an ũi ông, mắt cô nhắm lại. Nhưng cô không thể sung sức hoàn toàn như ban đầu, cảm giác nôn nao đang quay trở lại. “Bác cháu mình sẽ sớm được trợ giúp.”
Cuối cùng cô nghe tiếng còi cứu thương hú vang trong tiếng gió gào. Cố lê mình đứng dậy, cô lảo đảo bước ra cổng dẫn xe cứu thương lui sau nhà.
Các nhân viên y tế nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng kiểm tr.a tình trạng của Daniel. “Say nắng.” người lớn tuổi hơn nói. “May mà chúng tôi có mặt kịp thời. Ông đây là ông của cô?”
“Không. Đây là bố của bạn tôi.”
“Vậy ra cô không sống ở đây?”
Cô lắc đầu. “Bác ấy sống một mình. Tôi chỉ ghé qua xem bác thế nào.”
“Phải nói là vô cùng may mắn đây. Chúng tôi sẽ đưa ông đây về bệnh viện để theo dõi thêm, truyền thêm ít nước cho ông cụ, nhưng có vẻ ông sẽ khỏe nhanh thôi.”
Người trẻ hơn nhìn cô. Nét lo lắng hiện lên trên đôi mày anh ta lẫn đôi mắt màu xanh nhạt. “Cô ổn chứ? Nước đây. Cô uống một chút đi.” Anh ta đưa cho cô một chai nước.
“Cảm ơn anh.” Cô uống liền một hơi, vuốt vội mồ hôi túa ra đầy cổ, đầy mặt rồi hít một hơi dài. Cô thay đổi tư thế đứng để xoa dịu cơn đau âm ỉ trong bụng. “Chỉ một chốc nữa tôi sẽ khỏe lại thôi.” Cô đứng nhìn, siết chặt hai bàn tay nhớp nháp mồ hôi trong khi các nhân viên y tế khiêng Daniel lên chiếc xe cấp cứu gần đó.
Dane, anh đang ở đâu?
“Này cô,” một giọng nói âm trầm vang lên bên tai cô. “Tôi nghĩ cô cũng nên lên xe đi cùng chúng tôi, để tôi khám qua cho cô.”
“Tôi khỏe mà.” Cảm giác như đang cố lấy lại nhịp thở trong một chiếc lò nướng. Những đốm nhỏ nhảy múa điên cuồng trước mắt cô. Đôi tay vững vàng của ai đó đỡ cô dậy. Anh đưa cho cô cái túi xách tay. “Cô có muốn gọi cho bạn cô không? Để báo cho anh ấy biết về tin ở đây?”
Cô gật đầu. “Tôi sẽ để lại tin nhắn vậy.”
Một giờ đồng hồ sau, cô đã đứng ngắm toàn cảnh bức tranh nhuốm bụi lờ mờ từ cửa sổ tầng bốn của bệnh viện trong khi Daniel ngủ thiêm thiếp. Ông sẽ ở lại qua đêm và chóng hồi phục, nhưng ông chưa được về nhà. Ông cần được nghỉ ngơi cũng như theo dõi về y tế trong mấy ngày tới. Cô đang định hỏi Dane xem bố anh có thể dọn về sống cùng anh không. Không, cô sẽ không hỏi anh. Sẽ không yêu cầu anh. Vẫn còn khối phòng trống. Nếu cần ông có thể ở phòng cô.
Mà nếu Dane có từ chối đi nữa thì cô cũng sẽ tự về cùng Daniel, để cho Dane thấy anh ngốc đến đâu. Cả hai người đều chẳng ra sao cả, khi việc đã đến nước này. Điều quan trọng đối với họ lúc này là tái hợp mối quan hệ giữa hai bố con, về phương diện nào đó, trách nhiệm đẩy nhanh bước đầu tiên để đoàn tụ gia đình đã đổ lên vai cô, cho dù “gia đình” đó có vẻ sắp sửa xẻ thành ba mảnh ở ba nơi khác nhau trong thành phố này.
Bỗng nhiên cô cảm thấy sàn nhà như chuyển động dưới chân. Cô buông người trên chiếc ghế dành cho khách, chớp chớp mắt xua đi màn sương xám xịt đang kéo lên mắt. Cơn đau mà cô cố tình bỏ qua sáng nay đột ngột mạnh thêm. Không! Nước mắt dâng lên trong mắt cô khi màn sương càng lúc càng mờ mịt hơn. Chỉ tại cô thiếu ngủ và một buổi sáng mệt lử, có vậy thôi. Có. Vậy. Thôi.
Cô với tay bấm nút gọi y tá trước khi sụp xuống.