Chương 7: Cô Cảm Thấy Tôi Sẽ Dung Túng Cô?

Sáng sớm ngày thứ hai, kéo lấy thân thể mệt mỏi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Ông Lẫm Nhiên chính là ôm lấy chăn bông tối hôm qua bị nàng cưỡi cả đêm cười ngây ngô. Không có bị ném ra khỏi phòng, cũng không có trở về nhà quen thuộc của mình, tất cả trước mắt đều nói rõ, hiện tại nàng đang ngủ ở Tư gia, cùng Tư Hướng Nhan chỉ có...được thôi, cách một tầng lầu.


Nghĩ đến tối hôm qua nằm mơ, Nhan Nhan lại dùng cái loại ánh mắt xem thường kia nhìn nàng, trên cao nhìn xuống muốn nàng một lần lại một lần, dù cho ở trong mơ, Ông Lẫm Nhiên cũng nhớ được biểu tình của chính mình khi phóng đãng đến cực điểm. Vì sớm chút thấy được Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên đứng dậy đi đến buồng tắm, đem qυầи ɭót ướt đẫm cởi đi. Nhìn vệt nước chính giữa lớp vải, nàng thật lo lắng chính mình có sẽ bởi vì dục cầu bất mãn mà ch.ết...


"A...Nhan Nhan." Đem thân thể ngã vào trong bồn tắm, tưởng tượng Tư Hướng Nhan ôm chính mình, Ông Lẫm Nhiên thoải mái trong bồn tắm cọ rồi cọ, ngâm tốt một chút mới ra ngoài. Nghĩ đến Tư Hướng Nhan cũng không có chuẩn bị cho chính mình áo lót và quần áo tắm rửa, cũng có thể là căn bản thì đã quên sự tồn tại của chính mình. Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ nữa ngày, chỉ đành tùy ý ở trong ngăn kéo tìm bộ áo sơ mi màu trắng mặc lên người. Còn về qυầи ɭót và áo lót...ừm, dù sao áo sơ mi đủ dài, qυầи ɭót gì thì không mặc thôi.


Chỉnh lý chính mình xong, Ông Lẫm Nhiên không thể chờ đợi được nữa đi ra khỏi phòng, cái nhìn đầu tiên thì thấy được Tư Hướng Nhan ngồi ở phòng khách đang ăn điểm tâm. Nói là bữa sáng, kỳ thực cũng chỉ là một tách cà phê mà thôi. Thấy được đồ vật đen thui kia, Ông Lẫm Nhiên giống như thấy được ác quỷ, vội vàng xông lên, đem cà phê từ trước mặt Tư Hướng Nhan di chuyển đi.


“Nhan...đại tỷ sáng sớm thì uống thứ này, đối với dạ dày không tốt đâu." Phát hiện chính mình xém chút gọi sai, Ông Lẫm Nhiên vội vàng sửa miệng.


"25 tuổi, con duy nhất, phụ thân ch.ết sớm, chỉ có một mẫu thân bệnh nặng ở bệnh viện." Ông Lẫm Nhiên đối với can thiệp cuộc sống riêng tư của mình, Tư Hướng Nhan cũng không để ý tới, Mà là giản lược nói ra tư liệu thủ hạ cho mình sáng nay, từ bất kỳ phương diện nào xem đến, bối cảnh của Ông Lẫm Nhiên cũng không có chỗ đáng nghi ngờ gì, nhưng càng là "rõ ràng" Tư Hướng Nhan thì càng không cách nào an tâm


available on google playdownload on app store


"Ngô, không nghĩ tới mới một buổi tối, đại tỷ thì đem người ta điều tr.a tỉ mỉ như thế, là muốn cùng em kết hôn sao?" Ông Lẫm Nhiên không quan tâm chút nào chính mình mình bị Tư Hướng Nhan hoài nghi, trái lại cười đến càng vui vẻ. Nàng đánh bạo ngồi ở trên đùi Tư Hướng Nhan, Nhan Nhan của mình hôm nay vẫn là đẹp như vậy, quần dài nhàn nhã màu trắng nhạt phối hợp áo sơmi màu xanh lam nhạt, quần áo đơn giản như thế nào đi nữa đều sẽ được cô mặc đặc biệt có khí chất, đùi đẹp dài nhỏ thực sự là cực kỳ đẹp đẽ.


"Đi xuống." Đối mặt với sự thân cận đột nhiên xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan vẫn cảm thấy phiền chán. Cô cau mày, tùy ý quét mắt đối phương, cũng chính là cái nhìn này, để cô không nói gì. Rất dễ dàng là có thể nhìn ra, Ông Lẫm Nhiên giờ khắc này cũng không có mặc áo lót. Tròn trịa đầy đặn kia theo thân thể nàng đong đưa nhún nhảy, hai viên kỳ quái cũng là đem quần áo đẩy lên.


Nếu như chỉ là như vậy còn chưa tính, thân là một nữ nhân, Tư Hướng Nhan không thể nào hiểu được đường về não(*) của Ông Lẫm Nhiên. Bắp đùi trắng nõn kia cũng không có vấn đề, chỉ là... Màu đen bất ngờ lộ ra thực sự để Tư Hướng Nhan muốn gọi vệ sĩ đem nữ nhân trên người ném ra ngoài. Áo lót không mặc thì thôi, tại sao qυầи ɭót cũng phải bỏ mặc? Tư Hướng Nhan lạnh lùng nhìn Ông Lẫm Nhiên, trong lòng đã là xoay chuyển chín chín tám mươi mốt vòng, đem đối phương từ đầu tới đuôi trách mắng một phen.


(*) đường về não: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi. Ví dụ như chỉ hành vi của Ông Lẫm Nhiên không giống mọi người.


"Đại tỷ thực sự là lạnh lùng đó, chị biết rõ em yêu thích chị, còn không cho em thân cận chị. Ầy, hiện tại người ta không có mặc qυầи ɭót, chị chỉ cần đem ngón tay cắm vào thì có thể triệt triệt để để thâm nhập hiểu rõ em, em cũng có thể ở trên thân thể chị phóng thích tất cả mùi vị nữ nhân."


"Cô cảm thấy tôi sẽ dung túng cô?"


Nghe một loạt lời nói cực hạn của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan cười lên, trong đó lại tràn đầy trào phúng. Có lẽ là không chuẩn bị đi ra ngoài, cô không có trang điểm, chỉ là thoa kem bảo dưỡng da. Nhưng dù cho như thế, mặt của Tư Hướng Nhan vẫn là đẹp như vậy, không có tỳ vết, không có chấm nhỏ cần che đậy, càng là cả vân nhỏ đều không có. Nhìn cô tô son môi hồng, màu sắc sáng long lanh kia phối hợp độ cong trào phúng của cô và ánh mắt tràn đầy khinh thường, thực sự là * cực kỳ rồi.


"Đại tỷ đừng tức giận, thực ra em cũng không phải cố ý phóng đãng mà… chỉ là tối hôm qua mơ thấy chị, sáng nay thức dậy qυầи ɭót đều ướt rồi, chị cũng là nữ nhân, chắc hiểu mà."


"Cô rất đói khát." Thời gian mấy câu nói, thần sắc của Ông Lẫm Nhiên đã biến đổi liên tục. Nhìn gò má trắng nõn của nàng hiện lên vài tia đỏ ửng, Tư Hướng Nhan bắt lấy bờ vai của nàng, dùng tay sờ về phía ngực đứng thẳng của nàng.


Tư Hướng Nhan làm như vậy cũng không phải cô không nhịn được mê hoặc bị thu hút, hoàn toàn là xuất phát từ hiếu kỳ và căm ghét. Chung Cẩn Lan yêu thích nữ nhân, mà tên gia hỏa trước mặt này dính chặt lấy mình cũng là như thế. Vuốt lấy ngực vểnh lên của đối phương, mắt thấy Ông Lẫm Nhiên lộ ra một biểu tình hưởng thụ, thậm chí hừ ra tiếng, Tư Hướng Nhan lại không có một tia rung động, thì giống như cô giờ khắc này sờ chỉ là một cái bánh màn thầu quá lớn.


"Ân...dùng sức...Sẽ không bóp hư." Ông Lẫm Nhiên thực sự không nghĩ tới Tư Hướng Nhan sẽ đột ngột trực tiếp đến, nàng cố ý ưỡn ưỡn ngực của mình, đem nó đưa đến trong tay Tư Hướng Nhan. Chỉ là bị đối phương xoa nhẹ mấy cái, nàng liền cảm thấy toàn thân mình đều phải mềm thành một bãi nước. Vẫn may vừa rồi nghiêm túc tắm qua, nhưng mà lại là lần đầu tiên phải ngồi đến à? vậy sẽ tiến vào rất sâu đó, Nhan Nhan thực sự là trọng khẩu vị, cư nhiên thích làm ở phòng khách.


"Đêm nay cô ra xuất một số hàng hóa, bây giờ đem quần áo mặc tốt, rời đi." thì ở lúc Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ cuộc sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ tiếp theo, lời của Tư Hướng Nhan thì giống như một thùng nước lạnh, đem nàng từ đầu dội đến chân.


"Nga..." dưới tình thế bất đắc dĩ, Ông Lẫm Nhiên chỉ đành từ trên người Tư Hướng Nhan đứng lên, theo nữ giúp việc đi đến tủ quần áo. Thấy nàng rời khỏi, Tư Hướng Nhan động động thân thể, lập tức liền cảm giác được trên đùi khó chịu. Nhìn trên quần trắng bóc của mình không hiểu tại sao nhiều thêm một vệt nước long lanh, Tư Hướng Nhan híp lại hai mắt, cơ hồ là một giây cũng không muốn đợi liền từ trên ghế đứng lên, không lo được bây giờ có phải ở đại sảnh hay không, liền cởi đi cái quần kia, trở về phòng của mình.


Bây giờ chuyện cô muốn làm nhất, chính là triệt triệt để để tắm rửa...


Một bên khác, Ông Lẫm Nhiên theo người làm đi tới tủ quần áo lầu hai, đứng ở trước cửa chờ người làm lấy quần áo cho mình, sự chú ý lại đặt ở trên căn phòng bên cạnh. Thông qua khe hở cửa, nàng nhìn thấy có mấy cái máy giặt chỉnh tề đặt ở bên trong, tâm trạng đã rõ trừ chỗ này chắc chính là cái gọi là phòng giặc đồ. Nghĩ đến quần áo Tư Hướng Nhan mặc qua rất có thể đều đặt ở đây, Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ một chút, thấy người làm chưa ra ngoài, lén lút đi vào.


Quả nhiên, vừa mới đi vào, liền thấy được quần áo gấp lại chỉnh tề trong đó, mấy cái này hiển nhiên là mặc qua còn chưa giặc, khắp nơi lưu lại mùi vị thơm ngát trên người Tư Hướng Nhan. Không nhẫn nại được đem đầu vùi ở trong đám quần áo kia, Ông Lẫm Nhiên ngửi không ngừng, dường như đang ngửi hương liệu dễ chịu nhất trên đời, cả thân thể đều run rẩy lên. Bỗng nhiên, nàng chú ý trong rổ bên cạnh còn có quần áo khác, đem khăn vuông che đậy phía trên mở ra, khi màu xanh lam kia đập tầm mắt, Ông Lẫm Nhiên kích động quỳ trên mặt đất, tay run run đem mảnh vải nho nhỏ kia cầm lên.


Không nghi ngờ chút nào, đây chính là qυầи ɭót Tư Hướng Nhan tối hôm qua vừa mặc. Màu xanh lam.... Màu xanh lam... Trời mới biết tối ngày hôm qua nàng nằm mơ đến bao nhiêu lần màu xanh lam này... Dùng phương thức thành kính nhất, duỗi ra hai tay đem màu xanh lam nâng ở trong lòng bàn tay, lại chậm rãi đưa đến trước mũi. Ngửi lấy mùi vị phía trên kia thuộc về Tư Hướng Nhan kia, hai tay của Ông Lẫm Nhiên khắc chế không được run rẫy lên. Nàng kịch liệt dồn dập thở hổn hển, đem mặt vùi ở một đoàn nho nhỏ giữa mảnh vải kia, chỉ cảm thấy giữa chân mới lau khô ráo lại ướt át lên.


"Ân...Nhan Nhan... Mùi vị của Nhan Nhan..."
"Ông tiểu thư? cô đang ở đâu?" ở lúc Ông Lẫm Nhiên muốn mê muội đắm chìm, thanh âm của người làm truyền đến, sợ đến thân thể nàng run lên, vội vàng đem qυầи ɭót của Tư Hướng Nhan cuộn lại kẹp ở trong quần áo, đi ra ngoài.


"Thật ngại quá, vừa rồi tôi nghe được ở đây có tiếng dộng, liền đi vào xem thử, làm phiền cô rồi." nhận lấy quần áo của người làm, là một bộ quần dài màu đen bó sát người và áo gió dài. Ông Lẫm Nhiên biết, đây chắc là Tư Hướng Nhan mua qua còn chưa có mặc, Ở phòng quần áo thay xong đồ, thấy cô người làm không có chú ý, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới đem màu xanh lam giấu ở trong áo sơmi lấy ra, cẩn thận gấp gọn lại, giấu ở trong túi áo gió.


Ngô... Mùi vị của Nhan Nhan quanh quẩn toàn thân rồi.
Hết chương 7:






Truyện liên quan