Chương 23: Đừng Đánh Mặt Có Được Không.
Biệt thự Tư gia rất lớn, không chỉ có phòng trị bệnh đơn độc, cũng có phòng đặc biệt dùng để thu dọn người không nghe lời. Bị người kéo đi về phía trước, Ông Lẫm Nhiên nhìn chăm chăm bóng dáng của Tư Hướng Nhan, lại ngoài ý muốn không có cảm thấy được chút sợ hãi. Nàng không biết máy nghe lén chả hiểu vì sao xuất hiện ở trong phòng mình, cũng không biết thân phận thật sự của bản thân có bị lộ không, duy chỉ rõ ràng tiếp theo nàng sẽ đối mặt với sự đối đãi thế nào.
Nhưng đáng tiếc là, Ông Lẫm Nhiên gan rất lớn, nếu như nàng sợ đối mặt với hậu quả này, thì cũng sẽ không đến Tư gia, tiếp cận Tư Hướng Nhan. Đi đến cuối hành lang, sau khi mở ra cánh cửa sắt là một căn phòng kín mít. Trong căn phòng không có thiết kế quá nhiều, chỉ có một một cái bàn hình vuông rất lớn, phía trên bày ra đầy dao, súng, roi da, còn có một số thứ nói không ra tên. Khi cơ thể bị xích sắt trói ở trên cột trụ. Ông Lẫm Nhiên nhìn về phía Tư Hướng Nhan, bổng nhiên cảm thấy, cho dù là ở dưới loại tình trạng này, có thể thấy được Tư Hướng Nhan cũng là chuyện vô cùng tuyệt vời.
"Nhan Nhan đây là muốn làm cái gì?" đèn trên đầu được thắp sáng, Ông Lẫm Nhiên khẽ híp hai mắt, nhìn về phía Tư Hướng Nhan ngồi ở không xa còn có Long Vọng đứng ở sau lưng cô, có chút chê bỏ bản thân lúc này. Khoảng cách của nàng và Tư Hướng Nhan luôn đều rất xa, đâu sợ nàng liều mạng theo đuổi, hôm nay lại bị đánh về nguyên hình.
"Ngươi ở Tư gia khoảng thời gian này đều làm cái gì? còn nữa ai là nội ứng của ngươi?" Tư Hướng Nhan không chuẩn bị mở miệng, Long Vọng liền thay cô đặt câu hỏi. Ông Lẫm Nhiên là người hắn đưa vào, cũng là hắn giới thiệu cho Tư Hướng Nhan làm vệ sĩ thân cận. Long Vọng thế nào cũng không ngờ hắn nhìn người cư nhiên lại nhìn lầm, vạn vạn không ngờ được Ông Lẫm Nhiên cư nhiên là một con chó của cảnh sát phái đến.
"Vọng Ca hỏi rất hay, tôi cũng rất muốn trả lời anh, nhưng mà tôi thật sự cái gì cũng không biết. Tôi không có đem chuyện gì báo cho cảnh sát, nội ứng là cái quỷ gì tôi càng không rõ. Chẳng qua là, cho dù bây giờ tôi nói thế nào, cũng sẽ không có người tin đâu? " Ông Lẫm Nhiên nói xong, tự giễu cợt cười cười. Nàng ngược lại không phải không dám thừa nhận, nhưng mà dưới loại tình trạng này, lộ ra thân phận và ch.ết lại có cái gì khác biệt?
Nàng không tham sống, nhưng nàng sợ ch.ết. Nàng còn chưa có được một chút xíu sự yêu thích của Tư Hướng Nhan, không có hôn được Tư Hướng Nhan, không có đem thân thể của mình cho chị ấy, thì ch.ết như vậy, khó tránh quá không đáng rồi.
"Tiểu Ông, ta luôn tán thưởng ngươi, đại tỷ và Tư gia đối đãi ngươi thế nào ngươi cũng chắc rõ. Chúng tôi đối với người nhà luôn bảo hộ, nhưng ngươi muốn là biến thành chó, chúng tôi cũng có cách đối phó với ch*ó." Long Vọng vừa nói, ra hiệu bằng mắt hướng đến tiểu đệ bên cạnh, tiểu đệ cầm lên roi da thô nhất trên bàn, hung hăng quật lên người Ông Lẫm Nhiên.
Kết cấu của roi da này hiển nhiên cực kì tốt, Ông Lẫm Nhiên tối nay mặt rất ít, quật ở trên người một cái, váy đỏ trong chớp mắt nát thành vải vụn, da thịt trắng nõn bên trong lưu lại một đạo vết máu nhìn thấy ghê người. “Đánh, đánh đến khi cô ta nói sự thật mới thôi." Long Vọng tiếp tục mở miệng, tiểu đệ nhận được mệnh lệnh, lại lén lút liếc nhìn sắc mặt như thường của Tư Hướng Nhan, đánh đến càng thêm thuận tay.
Căn phòng trống rỗng đều là vang vọng của tiếng roi quật, một tiếng lại một tiếng, vừa nặng lại vội vã. Lúc bắt đầu Ông Lẫm Nhiên còn có thể chống đỡ không lên tiếng, nhưng đến sau này, đánh nhiều roi, thể lực tiêu hao lớn, thần trí cũng trở nên không rõ. Nàng đau đến toàn thân đều đang phát run, cả ngón tay cũng dùng không được sức lực. Lại không muốn để Tư Hướng Nhan xem thường mình, từ đầu đến cuối không muốn mở miệng ra.
"Nhan Nhan, mặc kệ trong lòng chị nghĩ em thế nào, trái tim của em đối với chị sẽ không thay đổi." Ông Lẫm nhiên cũng không biết bản thân là thế nào, tại sao trong thời điểm này con muốn nói cho Tư Hướng Nhan biết tâm ý của mình. Có lẽ là thân thể đau quá mức, cả trái tim cũng trở nên yếu đuối. Nàng mở trừng mắt, làm rơi mồ hôi bên khóe mắt, nhìn về phía Tư Hướng Nhan ngồi ở một bên.
Chị ấy đang nhìn mình, chị ấy cũng biết mình đang nhìn chị ấy. Ông Lẫm Nhiên trong lòng có rất nhiều ấm ức muốn nói, lúc này lại là một câu cũng nói không ra. Ánh mắt của Tư Hướng Nhan nhìn mình vẫn là lạnh lùng, dù cho bên trong đó ẩn giấu rất nhiều hoài nghi, lại từ đầu đến cuối không thể vượt qua phần hàn ý đó. Chị ấy nhìn người khác đánh mình, không ngăn cản, không đau lòng, chỉ là điểm này thì đủ để Ông Lẫm Nhiên khổ sở thất thố, từ bỏ chống cự.
Có lẽ là nhận ra được tâm trạng của Ông Lẫm Nhiên, Long Vọng cau mày để thủ hạ dừng tay. Lúc này, căn phòng vốn là sạch sẽ đã bị máu tươi toé đến có mấy phần hỗn độn, toàn thân trên dưới của Ông Lẫm Nhiên đều là vết máu bị roi quật ra, tằm mắt lại thủy chung không có dời khỏi người Tư Hướng Nhan. "Tiểu Ông, nỗi khổ này ngươi cũng là nếm rồi. Nếu như ngươi thức thời, thì nên sớm giao phó rõ ràng, đại tỷ sẽ để ngươi toàn thây."
"Ồ..." Long Vọng nói xong, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được cười ra. Nàng nhìn Tư Hướng Nhan không thèm để ý, bổng nhiên cảm thấy sóng mũi chua xót lợi hại. Nàng chỉ cần một chút không nỡ và đau lòng của Tư Hướng Nhan, cho dù vì thế phải trả giá rất nhiều, nàng cũng không tiếc.
"Tiếp tục đánh!" thấy Ông Lẫm Nhiên vẫn như cũ cái gì cũng không chịu đánh, Long Vọng vung tay, ra hiệu thủ hạ tiếp tục. Một người đánh mệt thì đổi người khác, đánh đến Ông Lẫm Nhiên ngất đi, thì dùng nước muối đem người tạt tỉnh. Cả tiếng đồng hồ trôi qua, đánh cũng đánh rồi, uy hϊế͙p͙ dụ dỗ đều dùng rồi, nhưng Ông Lẫm Nhiên chính là không chịu mở miệng, để Long Vọng cả người cũng nóng nảy lên.
"Dùng sức đi! đừng giống như mấy cô nương!" thấy thuộc hạ đánh bắt đầu tê tay, lực đạo và tốc độ cũng nhẹ không ít, Long Vọng bất mãn nói, đi tới cầm lấy cây côn sắc trên bàn nhấc lên hướng đến bụng dưới của Ông Lẫm Nhiên đánh một cái. Cái này lực đạo này đủ mười, trực tiếp đánh đến Ông Lẫm Nhiên nôn ra máu, một cái lắc đầu mạnh mẽ, Long Vọng thấy nàng tựa hồ đang sợ hãi, lại giơ tay chuẩn bị tiếp tục, nhưng tay mới nhấc lên, lại bị người cản lại.
"Mẹ k*iếp đứa nào...đại tỷ..." Long Vọng tức đến đỏ mắt, lập tức cũng quên trong căn phòng này còn có Tư Hướng Nhan, hắn hung thần ác sát quay đầu muốn biết ai dám cản hắn, sau khi thấy được gương mặt thanh tú của Tư Hướng Nhan, vội vàng đem lời nói nuốt vào trong bụng.
"Long Vọng, cô ta hạ quyết tâm không nói, đánh ch.ết cô ta cũng sẽ không nói cái gì."
"Vậy đại tỷ, người xem?" Long Vọng nói xong, làm một động tác cắt cổ, đây là quy tắc của Tư gia, bắt được gian tế, nhất thiết đầu tiên hỏi rõ lai lịch và đồng lõa, nếu như đối phương cứng họng không mở miệng, thì trực tiếp xử lý.
"Cô cảm thấy tôi vu oan cô? " thấy được động tác của Long Vọng, Tư Hướng Nhan không trả lời, mà xoay người đi đến bên cạnh của Ông Lẫm Nhiên, nắm lấy cổ của cô ấy, đem đầu cô ấy kéo lên.
"Nhan Nhan." Ông Lẫm Nhiên cũng không ngờ được Tư Hướng Nhan ngăn cản Long Vọng, trong thời điểm cực kì đau đớn nếm được một chút ngọt ngào, nàng cười lên, cho dù vừa mở miệng thì nhịn không được nôn ra máu, vẫn là cười lên.
"Nếu như cô không chịu nói thật, cô biết tôi sẽ thế nào xử trí rác rưởi." Tư Hướng Nhan cau mày, lùi ra phía sau một bước, trên người vẫn là dính máu của Ông Lẫm Nhiên.
"Nhan Nhan không tin tưởng em, em nói nhiều nữa chị cũng cảm thấy em đang nói dối. Em thích chị như vậy, sao giúp người ngoài để ức hϊế͙p͙ em chứ, em hận không thể đem tất cả những người muốn hại chị đều loại trừ, chị thật sự...nhìn không thấy sao?"
"Cô nói mấy thứ này, theo tôi nhìn ra xác thực là nhảm nhí." Tư Hướng Nhan vừa nói, từ từ hướng phía trước, nhấc lên giày cao gót nhỏ dài, giẫm lên trên mu bàn chân sáng bóng của Ông Lẫm Nhiên, da thịt non mịn kia rất nhanh thì bị cọ phá, máu chảy ra đem mu bàn chân trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên nhuộm đỏ, thê mỹ (thê lương và mỹ lệ) lại rất đẹp.
"Nhan Nhan vẫn thật sự là dứt khoác đó, nhưng mà chị đối với em như vậy, so với mấy người kia đánh em còn tốt hơn. Đừng đánh mặt có được không, em sợ để lại dấu vết sau này chị sẽ không thích em. Bụng cũng tận lực đừng đánh, lỡ như hư mất rồi, em làm sao sinh bảo bảo của hai người chúng ta."
"Xem ra cô vẫn rất có tinh thần."
Nghe được lời nói của Ông Lẫm Nhiên ở bên tai mình, Tư Hướng Nhan khinh thường cười lên, càng thêm lực đạo trên chân. Gót giày kia vốn thì nhỏ dài, mà Tư Hướng Nhan cũng không có lưu lại bất cứ tình cảm riêng nào. Ông Lẫm Nhiên nắm chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong lòng bàn tay rất sâu, ánh đèn đem gương mặt của nàng soi đến càng thêm trắng nõn, vết máu và mồ hôi trên mặt pha trộn hòa hợp vào nhau, phóng ra vầng sáng nhàn nhạt, hiện đến đặc biệt xinh đẹp.
"Nhan Nhan, em thích chị, thích đến bản thân em cũng không biết nên làm sao dừng lại cái loại thích này. Em muốn hôn chị, muốn đem chị ôm vào trong lòng, em...ân!" Tư Hướng Nhan không ngờ được ở trong thời điểm này Ông Lẫm Nhiên còn nói ra lời ghê tởm như vậy, cô lùi ra sau mấy bước, cầm lên roi da trên bàn quật ở trên cổ của Ông Lẫm Nhiên, vết máu thật dài thuận theo phía sau tai kéo dài đến trên xương quai xanh ở bên kia.
"Long Vọng, còn lại giao cho cậu xử lý, trước tiên giữ lại mạng của cô ta" Tư Hướng Nhan nói xong, đem roi đặt ở trên bàn, cô cảm thấy bản thân thật là nhàm chán, cư nhiên vì muốn nghe một kết quả ở lại đây đợi lâu như vậy, kết quả Ông Lẫm Nhiên lại cái gì cũng không nói. Nghĩ đến những lời nói của đối phương vừa rồi, Tư Hướng Nhan cảm thấy trong lỗ tai của mình thì giống như có một con ruồi vào, khó chịu cực kì.
"Nhan Nhan...đừng đi." thấy Tư Hướng Nhan muốn đi, Ông Lẫm Nhiên có chút nôn nóng, nàng nghiêng người về phía trước, có chút khao khát yêu cầu nhìn Tư Hướng Nhan. Nghe thấy tiếng kêu gọi giống như khẩn cầu, Tư Hướng Nhan ma xui quỷ khiến dừng lại, quay đầu nhìn Ông Lẫm Nhiên.
"Cô giao phó rõ ràng, tôi sẽ để Long Vọng cho cô một cái thoải mái." Tư Hướng Nhan cảm thấy cùng Ông Lẫm Nhiên nói chuyện là lãng phí thời gian, tuy đối phương là nhân tài, loại bỏ như vậy thật sự rất đáng tiếc. Nhưng Tư Hướng Nhan tuyệt sẽ không lưu lại người phản bội cô, cho dù trong lòng đối với sự phản bội của Ông Lẫm Nhiên có cảm giác không giống với người khác.
"Dáng vẻ Nhan Nhan đánh em cũng rất đẹp, em chỉ muốn để chị đánh em, chị...có thể ở lại không? "
Hết chương 23:
Tác giả có lời muốn nói
Khụ khụ, năng lượng cao nói xong rồi, trước mắt Nhan Nhan rất không thích Ông Lẫm Nhiên, cho nên làm như vậy cũng không phải cô nhẫn tâm, mà là hai cái người đối địch nên đối diện như vậy. Nhưng mà Nhan Nhan kỳ thực cũng không có phát hiện thân phận của Ông Lẫm Nhiên, lần này chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi. Cái gọi là, chỉ có khổ ăn trước, mới có thể nếm trải ngon ngọt sau này, đợi hiểu lầm tiếp xúc, Nhan Nhan hổ thẹn một chút, hentai tiểu Nhiên Nhiên lại có thể khiếm nhã ham muốn rồi! Tỷ như, Nhan Nhan, người ta toàn thân đều là vết thương, chị giúp người ta lau cơ thể, Nhan Nhan, chân người ta bị chị giẫm hỏng rồi, không đi đường được, chị đỡ người ta đến phòng tắm. Nhan Nhan, người ta muốn rồi, tay cũng bị chị đả thương, nơi đó thật ướt thật ướt, chị giúp người ta sờ sờ đi! ← mọi người: Động não của tác giả đã để ngươi dục cầu bất mãn không thể chờ đợi được nữa dùng phương pháp này ở trong kịch chữ tiểu Lục thấu rồi không? Mặt đâu! đừng mỗi lần up văn cũng phải để ta đem mặt và trinh tiết bên ngoài của ngươi nhặt về được không?
Hiểu Bạo: (⊙v⊙) mọi người cũng không phải là chân ái nữa rồi, phiền ngươi trước khi nói chuyện đem ** thu lại trước