Chương 54: Đây Là Lần Cuối Cùng.

"Khụ..." Cổ họng sớm đã vì vận động kịch liệt trong thời gian dài mà trở nên khô nước khàn khàn, mà càng nhiều hơn hẳn là bởi vì hình ảnh lúc này để người ta huyết mạch sôi trào, mới sẽ khiến cho Tư Hướng Nhan nhịn không nổi ho ra ngoài. Một người sống trong nhiều năm như vậy, Tư Hướng Nhan cũng không cảm thấy thân thể của mình có dục vọng, thỉnh thoảng sản sinh một chút phản ứng cũng sẽ bị cô lờ đi không tính. Có thể nói, trận vui vẻ hôm nay là lần kịch liệt nhất từ khi cô chào đời đến giờ.


Tay phải có chút đau đớn, trên người cũng mang theo mồ hôi dính nóng, nhưng ngay cả có rất nhiều nguyên tố không thoải mái, lại không cách ngăn cản thân thể của Tư Hướng Nhan lần nữa nóng lên. Lúc này, Ông Lẫm Nhiên thì nằm sấp ở trước người mình, đem cả cơ thể hoàn mỹ nhất triển lộ không bỏ sót. Trên da thịt trắng nõn bóng loáng kia tràn đầy dấu vết mình lưu lại, có dấu cắn dấu bắt, càng nhiều hẳn là vết hôn của nụ hôn dùng sức để lại.


Có lẽ là duyên cố lần đầu tiên, chân tâm của nàng đỏ lợi hại, ẩn nhẫn phát sưng, lại còn giống như đứa trẻ ăn không no làm càn nuốt nhả dục vọng của nàng. Nguyệt động nho nhỏ kia ở chính giữa tràn ra dịch thể thanh triệt trong suốt, mang đóa hoa kiều diễm nhuộm đến càng mê người.


"Nhan Nhan, trói em, lần nữa muốn em, trong đó...rất khó chịu." Tư Hướng Nhan chậm chạp không động để Ông Lẫm Nhiên có chút không thể nhẫn nại, nàng xoay người nhẹ giọng nói, cầm lấy tạp dề quăng ở một bên đặt ở trước người Tư Hướng Nhan, nằm sấp trên giường hôn đùi của cô. Vì là tư thế quỳ, đầu của Ông Lẫm Nhiên chỉ cần hơi ngẩng lên một chút, thì có thể tiếp xúc đến gốc đùi của Tư Hướng Nhan và thậm chí càng là nơi tư mật.


"Ân..." Tư Hướng Nhan không ngờ được Ông Lẫm Nhiên sẽ bổng nhiên quay qua, càng không ngờ được đối phương sẽ lấy tư thế nằm sấp hèn mọn như thế ở trước người mình hôn mình. Khi thịt mềm xung quanh đùi bị Ông Lẫm Nhiên dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy, Tư Hướng Nhan chịu không nổi hừ nhẹ ra tiếng, vươn tay ôm lấy đầu của Ông Lẫm Nhiên, người sau giống như nhận được khích lệ, vươn ra hai tay sờ lên thắt lưng của cô, ở phía trên nhẹ nhàng vuốt ve chậm rãi.


"Nhan Nhan...Nhan Nhan trong đó cũng rất ướt rồi, em giúp chị làm sạch, có được không?" Cùng là nữ nhân, Ông Lẫm Nhiên tự nhiên cũng hiểu phản ứng sinh lý của nữ nhân khi kích thích. Gò má tiếp xúc phải rừng rậm màu đen có chút ướt át của Tư Hướng Nhan, cánh hoa phía dưới kia tuy sít sao khép lại, lại cũng không ảnh hưởng nàng phát hiện khát vọng và xinh đẹp của Tư Hướng Nhan. Chịu không được mở miệng nói ra suy nghĩ của mình, tuy cơ thể vẫn chưa được đối phương đút no, nhưng Ông Lẫm Nhiên cũng không để ý trước tiên phục vụ Tư Hướng Nhan.


available on google playdownload on app store


Nàng yêu cô, yêu đến không chỉ muốn đem thân thể của mình cho cô, cũng khát vọng có thể chạm và chiếm hữu Tư Hướng Nhan. Từ chối vừa rồi để Ông Lẫm Nhiên thất vọng lại sợ hãi, bây giờ nàng thì chỉ có thể dùng cách hèn mọn như vậy để hỏi. Qua rất lâu, thấy Tư Hướng Nhan không phản đối cũng không từ chối, mà là nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ cái gì. Ông Lẫm Nhiên cười nhẹ, biết người nào đó là đang cứng rắn, liền mở miệng, nhẹ nhàng hôn lên nơi thần thánh đó đối với nàng mà nói giống như sơn trân hải vị.


Giống như thân thể của Tư Hướng Nhan, chỗ này cũng dâng lên mùi hương thoang thoảng thuộc về chính bản thân. Địa phương đó đầy đặn lại mềm mại, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ thậm chí còn sẽ khẩn trương phát run, nghe thấy tiếng thở dốc của Tư Hướng Nhan trên đỉnh đầu, Ông Lẫm Nhiên kìm lòng không đậu đem tay đưa qua, muốn hảo hảo trân tiếc đóa hoa nhỏ mềm mại này một chút, nhưng thân thể lại ở lúc này bị mạnh mẽ đẩy ra


Một lực đạo này của Tư Hướng Nhan rất lớn, để Ông Lẫm Nhiên hoàn toàn không có chuẩn bị trực tiếp ngã trên giường, nàng còn đang mê mang, Tư Hướng Nhan đã nắm lấy tạp dề bên cạnh đem hai tay của nàng trói lại, mang cả người nàng đều đè ở trên tường. Trước ngực mềm mại đầy đặn bị vách tường đè ép đến vừa tê vừa mỏi, Ông Lẫm Nhiên không thể không ngẩng đầu thở dốc, căn bản không biết Tư Hướng Nhan làm sao bổng nhiên thô lỗ như vậy.


"Nhan Nhan...chị sao vậy...ngô a!" Thân thể bổng nhiên bị hai ngón tay xuyên xỏ, trống rỗng đã lâu trong nháy mắt được lấp đầy, thậm chí lời của Ông Lẫm Nhiên muốn nói cũng bị Tư Hướng Nhan mạnh mẽ va chạm làm đến bỏ quên ngoài chín tầng mây. Ôn nhu và chậm rãi so với vừa bắt đầu, lúc này Tư Hướng Nhan muốn càng đủ tính xâm chiếm. Cổ bị cô nắm lấy, thân thể bị cô dùng sức ấn ở trên tường, hai tay dùng để chống đỡ cơ thể bị trói không cách nhúc nhích, Tư Hướng Nhan mỗi một lần đâm vào để Ông Lẫm Nhiên đều cảm thấy chính mình sắp ngất rồi, nhưng sau một lần lại trầm mê ở trong sự tiến vào của cô.


"Nhan Nhan..Nhan Nhan...rất nhanh, em thích chị như vậy... A...trói em...muốn em...ân...rất thoảo mái..." Mang thanh âm đứt quảng của Ông Lẫm Nhiên thu vào trong tai, Tư Hướng Nhan khơi lên khóe môi, nhịn không được cười lên. Cô nghĩ không sai, phán đoán vừa bắt đầu thì rất chính xác.


Ông Lẫm Nhiên nữ nhân như vậy là bảo bối, nàng yêu mình, làm một nữ nhân biệt tính, làm thân phận thuộc hạ. Nàng có thể yếu thế làm nũng với mình, cường thế bày tỏ, nghĩa vô phản cố (làm việc không chùn bước) vì mình chống lại uy hϊế͙p͙ trí mạng, bây giờ lại ở trong tay mình lúng túng cung phụng, dùng nhiệt tình đầy đủ nhất của nàng để hồi đáp mình.


Trong thời khắc vừa rồi bị nàng tiếp xúc, Tư Hướng Nhan cơ hồ thì muốn lún vào trong sự âu yếm của Ông Lẫm Nhiên. Nhưng nghĩ đến từng trãi qua những chuyện không tốt, Tư Hướng Nhan vẫn là không cách khắc phục bài xích trong lòng, dùng lực đạo gần như thô lỗ đẩy Ông Lẫm Nhiên ra. Nghĩ đến cách làm của mình vừa rồi, ánh mắt của Tư Hướng Nhan trở nên đặc biệt ôn nhu, cô thả lỏng cổ của Ông Lẫm Nhiên ra loại bỏ tạp dề trói hay tay của nàng, để nàng dựa ở trong ngực mình, tận tình hưởng thụ tình yêu của mình cho nàng.


"Ân...Nhan...eo có chút đau...chậm một chút..." Hiện trường vui vẻ này duy trì cả ba tiếng đồng hồ, thân thể của hai người đều có chút ăn không tiêu. Nghe Ông Lẫm Nhiên nói như vậy, Tư Hướng Nhan thả chậm tốc độ, xoa lấy eo của nàng để nàng dùng hai tay đỡ lan can đầu giường nằm sấp xuống, dùng tay trái xoa nhẹ hỏm eo của phần eo lỏm sâu xuống.


Thân thể của Ông Lẫm Nhiên là cực đẹp, bộ ngực đầy đặn, cái mông vểnh lên, tuy rất ốm lại không hiện ra suy nhược, mà là mảnh khảnh tự nhiên. Da tràn đầy đường vân và sức căn theo động tác nàng vặn vẹo thắt lưng hiện ra trên da, nhìn theo hai hỏm eo thâm thúy kia, Tư Hướng Nhan nhịn không được dùng sức ấn lấy, đem hai ngón tay dùng sức thâm nhập vào đến nơi sâu nhất.


"Ngô...ân hừ..." Ngón tay của Tư Hướng Nhan thon dài mà có sức, tuy tiết tấu rất lộn xộn, lại ở khi mỗi lần tiến vào đều đạt đến điểm mấu chốt. Dùng hai tay sít sao nắm chặt lan can trước giường, Ông Lẫm Nhiên không thể không kêu ra, giống như như vậy mới có thể phát tiết những khoái lạc đọng lại ở trong cơ thể.


"Chị thích bộ dạng em chịu đựng, đừng lên tiếng, để chị xem một chút." Nghe thấy Ông Lẫm Nhiên hừ nhẹ, Tư Hướng Nhan bổng nhiên xấu xa, cười nói ra. Cô dùng tay trái nâng lấy bụng dưới bằng phẳng kiên cố của đối phương, vẽ vòng tròn qua lại quanh rốn, mỗi khi Ông Lẫm Nhiên nhịn không nổi kêu ra, ngón tay đặt ở trong người nàng thì sẽ duy trì không cử động mười giây. Mấy lần đều sắp đến cao trào, lại ở giữa đường rơi xuống.


Cảm giác đau đớn thuận theo chân tâm dục cầu bất mãn tràn đến toàn thân, không những là thắt lưng, ngay cả ngón chân cũng là tê, để Ông Lẫm Nhiên chịu không được đem ngón chân cuộn lại với nhau. Nàng dùng sức cắn lấy môi dưới, hai tay sống ch.ết nắm chặt lan can không chịu phát ra tiếng. Mồ hôi lạnh thuận theo cằm nâng lên của nàng rơi trên giường, ánh đèn chiếu lên gương mặt của nàng vui vẻ lại ẩn nhẫn, để Tư Hướng Nhan nhìn đến xuất thần.


Thời gian dài vui vẻ để tinh thần của nàng có chút tiều tụy, nhưng gò má lại mang theo đỏ ửng sau cao triều. Nàng cắn chặt môi dưới, đầu chân mày cao cao nhíu lại, ánh mắt bị nước mắt bal trùm, mê li lại mang theo khẩn cầu đáng thương. Mỗi khi mình dừng lại em ấy đều sẽ mở miệng giành lấy cơ hội thở dốc, nhưng đợi đến khi mình lần nữa tiếng sâu vào, em ấy lại cố nén không kêu ra, chấp nhận kích thích cực lớn trên cơ thể.


"Nhan Nhan, chị thật sự rất xấu, em muốn chị như vậy, chị thì không thể...ân...một lần thỏa mãn em sao? dùng sức muốn em, đừng dừng lại, dừng ở đây thật sự rất khó chịu." Ông Lẫm Nhiên không ngờ Tư Hướng Nhan sẽ sẽ có ác thú vị (*) này, không thể không mở miệng xin tha. Nàng cảm thấy bản thân khát vọng an ủi của Tư Hướng Nhan khát vọng đến dường như phát điên, chỗ tư mật kia vừa ngứa vừa đau, nàng nhịn không được vươn tay sờ lấy hoa hạch kia bị lạnh nhạt quá lâu, cũng không quản Tư Hướng Nhan làm sao đối đãi nàng, liền tự mình sờ lên.


(*) Ác thú vị: ác là xấu xa, thú là thú vui, vị là khẩu vị.


"Ngô...Nhan Nhan...Nhan..." Sờ lấy thân thể của mình sớm đã ướt đẫm, Ông Lẫm Nhiên không ngừng kêu tên của Tư Hướng Nhan, say mê nhắm lại hai mắt. Nàng có thể cảm thấy thân thể của đối phương ở động tác của mình trong chớp mắt có chút cứng đờ, ngay sau đó lại lần nữa vận động lên. Dùng bụng ngón tay đè hoa hạch ma sát qua lại, hoặc là ấn xuống dưới, mà cùng một thời khắc, ngón tay của Tư Hướng Nhan lại đẩy vào.


Hai chỗ mẫn cảm ma sát va chạm chung với nhau, hình thành khoái cảm trước giờ chưa có. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình chảy rất nhiều rất nhiều nước, cơ hồ sắp đem cả chiếc giường làm ướt, tay của nàng đang dính dịch trượt ra theo cử động mấy lần, lại thèm muốn xoa lấy hoa hạch đỏ sưng kia, dốc hết toàn lực ma sát vuốt ve khoấy động.


Theo đó Ông Lẫm Nhiên áp chế không nổi tiếng kêu càng ngày càng rõ, Tư Hướng Nhan tựa hồ cũng không khiêu khích tâm trạng của nàng. Lấy tay đang an ủi của Ông Lẫm Nhiên ra, Tư Hướng Nhan dùng tay trái của mình thay thế nàng, thay nàng xoa lấy tiểu đậu điểm nhạy cảm kia, cùng lúc cúi người xuống cắn lấy cái mông vểnh lên của nàng, ở địa phương bóng loáng trắng mềm này để lại dấu vết của mình chinh phục qua.


"Ân...Nhan Nhan, đừng dừng lại, dùng sức...dùng sức nữa...a...a!" trước lúc trãi qua vui vẻ lần này, Ông Lẫm Nhiên không biết thì ra cao triều của ȶìиɦ ɖu͙ƈ thật sự sẽ để người ta quên đi tất cả. Đại não lúc này là trống rỗng, cảm giác thân thể có được ngoại trừ khoái lạc Tư Hướng Nhan mang cho nàng thì không có cái khác, thân thể co rúc bị đối phương tới lui tiến vào, xúc cảm rõ ràng đến cơ hồ có thể sắc bén thấy rõ được bụng ngón tay của Tư Hướng Nhan đang ma sát qua mỗi một tất nếp nhăn của mình, lại là ở thời điểm không để ý cọ qua để nàng hỏng mất cái vị trí đó.


Ngoại trừ như thế, hạch tâm bên ngoài kia bị động tác xoa không thuần thục của Tư Hướng Nhan làm tê, dù cho tiết tấu rối loạn không hề có bố cục, lại vẫn là để chính mình khó kìm chế được cao triều. Lần này Ông Lẫm Nhiên không muốn đè nén, cũng không cách áp chế khoái lạc quá mức của cơ thể. Nàng xụi lơ ở trên giường, theo động tác của Tư Hướng Nhan đong đưa thắt lưng, để nhiệt lưu tích tụ trong bụng dưới toàn số phun mạnh ra ngoài. Thời khắc này, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình giống như ch.ết rồi, lại được Tư Hướng Nhan hôn sống lại.


"Rất mệt rồi chứ?"


"Ân, Nhan Nhan rất lợi hại, em bị chị làm đến hư mất rồi." Sờ lấy ga giường ướt cả mảng ở dưới thân, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói. Nàng ôm chặt lấy Tư Hướng Nhan, bất luận giường dưới thân có bao nhiêu rối loạn, liền song song nằm ngã chung với nhau. Nàng thật sự rất vui vẻ, Nhan Nhan cuối cùng muốn mình rồi, tình cảm của họ cuối cùng thay đổi khác thường.


"Em ngủ trước đi, đợi chút chị giúp em tắm." Nhìn gương mặt mệt mỏi của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan ôm nàng nói ra, lại cũng không có ngồi dậy, mà là nằm thẳng ở đó, vì hai người sáng tạo thời gian ôn tồn. Thấy bên mặt của Tư Hướng Nhan rất đẹp, Ông Lẫm Nhiên thỏa mãn ɭϊếʍƈ lấy cô, lưu luyến không nỡ miêu tả mặt của cô, trong lòng hạnh phúc tràn đầy.


"Nhan Nhan, em lại ướt rồi." Ông Lẫm Nhiên không ngờ thân thể của mình vô tích sự như vậy, rõ ràng đã mệt mỏi đến không xong, cư nhiên vẫn là nhìn Tư Hướng Nhan mấy cái thì sẽ có phản ứng.
"Em rất mệt rồi, hôm nay thì đến đây, ngủ đi."


"Nhưng mà trong đó ướt rất khó chịu." Phát hiện yêu cầu của mình bị từ chối, Ông Lẫm Nhiên tách ra hai chân kẹp lấy cánh tay của Tư Hướng Nhan ngủ ở một bên. Quả nhiên, nàng cũng không có nói dối, chỗ đó vừa rồi mới giải phóng, lại một lần nóng bỏng ướt át.


"Em sao rồi..." Phát hiện phản ứng sinh lý của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan có loại cảm giác cùng từ, cô thật sự không rõ tinh lực của đối phương làm sao cường thịnh như vậy, nếu nhớ không lầm, vừa rồi chắc là lần thứ tư rồi.


"Nhan Nhan, đều là chị không tốt, em chỉ là nhìn chị thì rất có cảm giác, ân...a..."
"Làm sao vậy?" Phát hiện thanh âm của Ông Lẫm Nhiên thay đổi giọng nói, Tư Hướng Nhan lo lắng hỏi ra.


"Không có gì, chính là vừa rồi cọ trúng địa phương nhạy cảm, rất thoải mái. Nhan Nhan, cổ tay của chị cũng bị em làm ướt rồi chứ."


"Đủ rồi, mau ngủ đi." Tư Hướng Nhan vô ngôn nhìn Ông Lẫm Nhiên, cô cũng không phải không muốn thỏa mãn đối phương, mà là con người này rõ ràng vừa rồi phá thân, nếu như không biết tiết chế rất có khả năng sẽ làm hại cơ thể.


"Không sao, Nhan Nhan chị ngủ, tự em làm thì được rồi. Tay phải chị không có sức, tay trái này cũng được."


Ông Lẫm Nhiên mới không quản Tư Hướng Nhan có phải muốn ngủ không, nàng nói xong thì lần nữa nằm nghiên, đem một chân gác lên đùi của Tư Hướng Nhan, nắm lấy tay trái của đối phương, đem ngón giữa nhẹ nhàng đưa vào trong người mình. Tư Hướng Nhan xác thực mệt hư rồi, căn bản không muốn quản cái con mèo đúc không no, cô nhắm mắt cưỡng ép chính mình đi ngủ, nhưng Ông Lẫm Nhiên lúc này lại nằm qua, đem đầu gối ở bên tai cô.


"Ân...ân...ngón tay của Nhan Nhan rất dài...mỗi lần đều tiến vào rất sâu đó." Ông Lẫm Nhiên thở dốc ở bên tai, trong đầu tràn đầy biểu tình vừa ẩn nhẫn lại vui vẻ của nàng vừa rồi. Tư Hướng Nhan càng nghĩ càng có tinh thần, cô cũng biết chính mình căn bản không cách dưới tình trạng như vậy ngủ nữa, cho nên nghiêng cơ thể qua, đem thân thể của Ông Lẫm Nhiên không ngừng run rẫy ôm vào lòng.


"Ông Lẫm Nhiên, em như vậy để chị cảm thấy em rất yêu chị, nếu như chị có một ngày không cần em, em nên làm sao?" Tuy biết mấy lời nói này rất mất cảm hứng, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là không thể áp chế bất an trong lòng.


"Không...sẽ không đâu...Nhan Nhan sẽ không không cần em, vì em...em yêu Nhan Nhan như vậy...ân...cho dù chị rời khỏi em...em cũng sẽ không từ bên cạnh chị đi khỏi...a...Nhan Nhan...giúp em."


Ông Lẫm Nhiên nắm lấy tay trái của Tư Hướng Nhan, hiển nhiên không có khí lực, thấy nàng xụi lơ trong lòng mình, Tư Hướng Nhan vươn tay ôm lấy nàng, đem hai chân chen vào giữa chân nàng tách ra, dùng đầu gối đẩy lấy cổ tay trái của chính mình, thì đem ngón tay triệt triệt để để đưa vào nơi sâu nhất.


"Đây là lần cuối cùng, làm xong em thì phải ngủ."
"Ân...được...em nghe Nhan Nhan, vậy chị phải đem ngón tay cắm vào bên trong, cho...cho dù ngủ cũng không thể...lấy ra ngoài...ân..."
Hết chương 54:






Truyện liên quan