Chương 70: Nước Đổ Đi Thì Cũng Không Cách Thu Lại.
"Cô ấy thế nào?" Từ bên ngoài trở lại, Chung Cẩn Du đồ ăn mua xong đặt trong phòng bếp, nhìn thấy Chung Cẩn Lan đang ngồi ở trên sofa chơi thực vật đại chiến cương thi lại không thể qua cửa cầm lấy gối ôm làm nũng, cố nén nụ cười hỏi.
"Cái gì thế nào a, ngươi làm sao vừa trở về thì hỏi cô ta, rất phiền."
Nghe thấy vấn đề của Chung Cẩn Du, Chung Cẩn Lan càng bất mãn, giờ trong nhà còn nhiều thêm tên phiền phức Ông Lẫm Nhiên. Mấy ngày qua, ngoại thương của Ông Lẫm Nhiên tuy tốt không ít, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, luôn bị vây trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, sốt cao lùi lại thăng thăng rồi lại lùi, hoàn toàn là một bộ dạng sắp ch.ết không sống.
"Lan như vậy là đang ghen? tuy cô ấy là loại hình ta thích, nhưng mà..." Chung Cẩn Du cố làm vô nghĩa nói, thấy Chung Cẩn Lan tức giận trừng hai mắt nhìn mình, thoại âm dừng lại, vội vàng vòng vo câu chuyện. "Nhưng mà, cho dù cô ấy là loại ta thích, nhưng ta đã gặp được ngươi càng tốt hơn, cho nên ta cả đời này cũng trốn không được lòng bàn tay của ngươi rồi."
"Chuyện này vẫn giống nhau." Lời nói đường mật của Chung Cẩn Du để Chung Cẩn Lan rất thụ dụng, biểu tình lại còn là một bộ dạng giận đùng đùng, thấy bộ dạng của cô rõ ràng rất vui mừng lại vẫn giả bộ tức giận, Chung Cẩn Du nhịn không nổi hôn trán của cô một cái, ôm chặt cô.
"Ngươi đi xem thử tình trạng của cô ấy, ta làm bữa tối."
"Không đi, muốn đi tự ngươi đi đi."
"Nghe lời, ngươi lại không biết làm cơm, cũng không biết thu dọn nhà cửa, chuyện chăm sóc người chỉ có thể ngươi đi."
"Ai nói ta không biết làm cơm, ngươi..."
"Mẹ, ngoan một chút."
"Ta cũng nói rồi không cho phép ngươi kêu ta như vậy, ngươi..." Nghe thấy xưng hô của Chung Cẩn Du đối với mình, Chung Cẩn Lan coi như triệt để xù lông. Cô đỏ mặt đem Chung Cẩn Du áp ở dưới thân, một bộ dạng muốn đem cô ấy trừng phạt.
"Mẹ lại muốn rồi sao? bộ dạng hiện tại của ngươi, để ra rất muốn ăn ngươi."
"Tiểu quỷ ch.ết tiệt, ta nói với ngươi, ngươi nếu như dám xưng hô ta như thế nữa, tối nay ta thì ăn sạch ngươi cả xương cũng không chừa, ngươi tin không?"
"Ạch..." Chung Cẩn Du lúc này cảm thấy, chính mình có thể gặp được Chung Cẩn Lan, có lẽ là dùng sạch vận may của mấy đời. Làm sao có người đáng yêu như vậy chứ, đè ở trên người mình long trọng thề thốt nói muốn ăn sạch chính mình, kết quả lại dùng nghi vấn để kết thúc. Chung Cẩn Du nghĩ, sợ là cả bản thân Chung Cẩn Lan cũng không tin tưởng năng lực của cô có đem mình ăn sạch không?
"Lan, ngươi..."
"Khụ...xin lỗi, làm phiền đến hai người." Chung Cẩn Du vừa muốn trêu chọc Chung Cẩn Lan một chút, cửa phòng lại truyền đến tiếng nói. Hai người cùng quay đầu, liền thấy Ông Lẫm Nhiên quấn lấy một cái mền đứng ở đó.
"Ngươi tỉnh rồi, nếu như cảm thấy không có chuyện gì, thì mau rời khỏi đi" thấy Ông Lẫm Nhiên đi ra, Chung Cẩn Lan thu lại sự chọc ghẹo trên mặt, ngồi ở trên sofa lạnh giọng nói. Đem quá trình trở mặt của cô nhìn ở trong mắt, Chung Cẩn Du nghĩ, nếu như chính mình ở thời điểm này sờ sờ đầu của cô, cô nhất định sẽ phá công (*).
(*) Phá công: Rất khổ tâm công phu làm một việc vì nguyên nhân nào đó mà không cách hoàn thành.
"Đúng vậy, tôi xác thực nên đi rồi. Nhưng tôi có thể làm phiền hai người, đưa tôi đến trấn X hay không."
"Nếu ngươi đã nói là làm phiền rồi, sao còn không ngại mà hỏi?" Chung Cẩn Lan lúc này hoàn toàn chán ghét ch.ết Ông Lẫm Nhiên rồi, tuy ban đầu nữ nhân này dáng dấp rất đẹp, thân hình càng là cực tốt, cũng để chính mình xém chút xuống tay. Nhưng nghĩ đến Tư Hướng Nhan tối hôm đó đến tìm mình, nụ cười khổ trên mặt miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ nhớ lại vẫn sẽ để Chung Cẩn Lan cảm thấy mũi chua xót. Mà Tư Hướng Nhan rơi vào bước đường như hiện tại, đương nhiên đều là nhờ Ông Lẫm Nhiên ban tặng.
"Lan tỷ, chuyện này có thể là một chuyện cuối cùng tôi nhờ chị, tình hình của tôi bây giờ, căn bản không cách tự mình đến trấn X. Nhưng tôi đã chậm trễ mấy ngày rồi, bây giờ người tôi có thể nhờ giúp, chỉ có chị."
"Ông cảnh quan, ngươi không chỉ là thiên kim của Trình gia, còn là đại hồng nhân (người nổi tiếng) trong cục cảnh sát hiện tại, cần hướng ta cầu giúp?"
Chung Cẩn Lan nói xong, tinh thần của Ông Lẫm Nhiên trở nên càng thêm bối rối. Nàng mím chặt cánh môi, cơ hồ xác thực tín đối phương sẽ không mở miệng, vậy nàng thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách đến trấn X. Nếu như trạng thái cơ thể tốt hơn một chút, chạy xe cũng không phải không thể. Nhưng Ông Lẫm Nhiên biết, chính mình lúc này ngay cả đứng cũng rất khó khăn, càng đừng nói là chạy xe. Còn về phương pháp khác, càng là an toàn không được đến chỗ đó.
"Làm phiền rồi." Thấy Chung Cẩn Lan không để ý mình nữa, Ông Lẫm Nhiên cũng không nói nhiều thêm. Nàng trở về phòng đem quần áo của mình thay xong, khi lần nữa ra cửa, lại phát hiện Chung Cẩn Du đang đợi ở ngoài cửa, một mặt thiện ý cười với mình.
"Cô..."
"Ông tiểu thư, rất xin lỗi, Lan chỉ là thương tâm Tư tỷ mà thôi. Cô ấy không tháo được gúc mắc, thì để tôi đưa cô đi."
"Cám ơn cô." Ông Lẫm Nhiên không ngờ được Chung Cẩn Du sẽ giúp mình, nàng vốn cho rằng hai người này đều sẽ coi mình như cái kim trong mắt. Lúc này, thấy đối phương vì mình mở ra cửa xe, rồi ngồi chỗ ghế lái, trái tim treo lơ lửng của Ông Lẫm Nhiên cũng thả xuống. Thậm chí, có Chung Cẩn Du đưa mình, việc ngoài ý muốn cũng sẽ ít rất nhiều.
"Ông tiểu thư, thứ ta nói thẳng, ở dưới tình hình tổng hợp này, bất luận cô xuất phát từ mục đích gì, nhất cử nhất động của cô đều đã bị ba bên không thích. Tư gia và cảnh sát sẽ coi cô là phản đồ, Trình gia đến giờ cũng không có cho cô cái lợi gì. Lần này cô đi trấn X, là ôm loại quyết tâm nào đó à."
Thanh âm lời nói của Chung Cẩn Du không lớn, lại từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai của Ông Lẫm Nhiên, nàng nhẹ cười khơi lên khóe miệng, không ngờ đến thời điểm này người hiểu mình nhất lại là Chung Cẩn Du. Nếu như không sai, Trình Luân
phái mình đến giết Tư Hướng Nhan, thì đã coi mình là con rơi rồi, bất luận thành công hay không, nàng cũng sẽ ch.ết. Đến thời điểm này, Tư gia, bao gồm cảnh sát cũng sẽ không có chỗ mình dung thân.
"Nếu tôi đã đến đây, thì không có tính qua đường lui. Chung tiểu thư, tôi sẽ tận hết khả năng, cứu Nhan Nhan ra."
"Nếu như Ông tiểu thư quyết định rồi, tôi thì chúc cô thành công. Nếu như cô thật sự quyết định hy sinh bản thân đổi lại tính mạng của Tư tỷ, tôi hy vọng cô có thể làm sạch sẽ lưu loát một chút. Thân là thuộc hạ, cũng là bạn bè, tôi không hy vọng Tư tỷ lại lãng phí thời gian 10 năm để quên một người không cần thiết, rất nhiều thời điểm, hận dễ dàng buông xuống hơn yêu."
"Tôi hiểu." Nụ cười từ từ biến mất, mà Ông Lẫm Nhiên cũng nhắm hai mắt lại, nàng hiểu rõ ý tứ của Chung Cẩn Du, nếu như Tư Hướng Nhan không thể tha thứ cho mình, vậy mình thì nên làm một người xấu chân chính. Như vậy, cho dù sau khi tách ra, Tư Hướng Nhan phỏng chừng cũng sẽ không có tâm trạng nghĩ đến loại cặn bã như mình. Kết quả như thế, là tốt nhất.
"Đến rồi, cô muốn trực tiếp đến nhà giam?"
"Ân, đã chậm trễ mấy ngày rồi, tôi không thể trì hoãn nữa."
"Nhà giam đó không đơn giản, chỗ của Tư tỷ ở cũng không phải người nào cũng có thể gặp."
"Tôi biết, nhưng mà Trình Luân đã sắp xếp rồi. Hắn ta tuy muốn vứt bỏ tôi, nhưng chắc cho vụ này vẫn là không ít."
"Chỉ hy vọng như thế." Công phu nói chuyện, chiếc xe đã đến trước cửa đệ nhất nhà giam nữ. Thấy Ông Lẫm Nhiên xuống xe, từ từ đi vào trong tòa kiến trúc, Chung Cẩn Du luôn cảm thấy, ngục giam này thì giống như quỷ súc nuốt gặm loài người, yên tĩnh ẩn núp, tìm kiếm con mồi, tìm cơ hội xóa sạch nó.
Ông Lẫm Nhiên được cảnh ngục dẫn vào trong phòng làm việc, đẩy cửa mà vào liền thấy được nữ nhân ngồi ở phía sau bàn làm việc, cô chắc là ngục trưởng ở khoảng thời gian trước mới lên chức. "Ông cảnh quan, mời ngồi." Hiển nhiên, đối phương hiểu so với mình hiểu hơn nàng hiểu chính mình, nghe cô kêu ra tên của mình, Ông Lẫm Nhiên gật đầu ngồi đối diện.
"Tần ngục trưởng, hôm nay tôi đến, là muốn xem tình trạng của Tư tiểu thư một chút.
"Nga? Ông cảnh quan lúc này qua đây, để tôi không thể không hoài nghi dụng tâm của cô" nghe lời của Ông Lẫm Nhiên, Tần Nhuế thấp giọng trả lời.
"Tần ngục trưởng, tôi nghĩ Tư gia và Trình gia chắc cũng cho cô không ít lợi ích. Nếu đã như vậy, tôi cũng không thích nói nhảm. Tôi sẽ không làm gì chị ấy, chỉ là muốn đơn thuần gặp chị ấy."
"Như vậy, tôi muốn hỏi Ông cảnh quan một chút, cô lấy thân phận gì để bàn điều kiện với tôi, muốn gặp Tư tiểu thư." Tần Nhuế hiển nhiên không đủ tự tin, thậm chí từ khi bắt đầu nàng vào cửa, tầm mắt thì không từng ở trên người mình rời khỏi. Vấn đề này để Ông Lẫm Nhiên có chút sửng sốt, nàng hơi cau mày, suy nghĩ nên làm sao trả lời, vì cơ thể suy yếu, mồ hôi thuận theo cầm chảy xuống, để nàng thở dốc lên.
"Khụ...khụ khụ khụ...Tần ngục trưởng, quan hệ giữa chúng tôi, trong thời gian ngắn không cách giải thích rõ ràng với cô. Nếu như nhất định phải nói, tôi là người yêu của chị ấy." Băn khoăn vài lần, Ông Lẫm Nhiên vẫn là đem cách nghĩ trong lòng như thật bày ra. Nhìn thấy Tần Nhuế có chút kỳ lạ nhìn nhìn mình, lại giống như nhớ đến thời khắc trầm tư gì. Ông Lẫm Nhiên dùng sức siết chặt quả đấm, cảm thấy sốt cao vừa mới lùi lại bắt đầu thăng lên, cổ họng khó chịu cũng giống như bị lửa thiêu.
"Đi theo tôi đi" thì ở thời điểm Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình kiên trì không nổi, Tần Nhuế cuối cùng thở phào. Nàng chống bàn đừng dậy, đi theo phía sau Tần Nhuế hướng đến tầng thứ 8. Khi cánh cửa sắt màu đen nặng nề xuất hiện ở trước mắt, đang nhìn Tần Nhuế nhập vào mật mã. Ông Lẫm Nhiên cưỡng ép nhịp tim bịch bịch rung động, đã vậy có chút luống cuống. Nàng sợ không phải Tư Hướng Nhan khó xử, sợ là tất cả của tất cả chính mình sợ hãi.
"Cô chỉ có thời gian mười phút."
"Ân."
Không muốn lãng phí thời gian vốn thì eo hẹp, Ông Lẫm Nhiên đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào. Lúc này, lần nữa thấy được con người sắp một tuần không thấy, Ông Lẫm Nhiên lại cảm thấy Tư Hướng Nhan trước mắt có chút xa lạ.Tóc dài cafe vẫn là chăm sóc hoàn mỹ dán phục ở trên vai, đồ tù nhân màu lam đem thân thể của cô làm đến càng thêm gầy yếu. Lúc này cô đang ngồi ở trên giường, nghiêm túc nhìn tivi nơi không xa. Dường như căn bản không cảm nhận được chính mình đến, nhưng Ông Lẫm Nhiên rất rõ, Tư Hướng Nhan chỉ là không muốn để ý mình mà thôi.
"Nhan...Nhan Nhan." Cố lấy dũng khí, Ông Lẫm Nhiên từ từ mở miệng, đi đến bên cạnh Tư Hướng Nhan. Nàng không dám ngồi xuống, thậm chí không dám đứng trước mặt cô, chỉ có thể cứng nhắc đứng yên ở mép giường. "Nhan Nhan, em có rất nhiều lời muốn giải thích với chị, nhưng em lại không biết nên nói từ chỗ nào. Em không có làm qua bất cứ chuyện phản bội Tư gia nào, em càng không có giúp Trình gia đối phó chị."
Ông Lẫm Nhiên nói xong, cả phòng sắt vẫn yên tĩnh không tiếng, thấy Tư Hướng Nhan thờ ơ tiếp tục xem tivi, Ông Lẫm Nhiên vô thố đứng nguyên tại chỗ, giống như đứa trẻ phạm sai lầm. Chuyện nàng sợ nhất chính là như thế, cho dù Tư Hướng Nhan đánh nàng mắng nàng nàng cũng không sợ, thế nhưng, bị người yêu nhất coi như không khí lờ đi, trái tim, thật sự rất đau.
"Nhan Nhan, kỳ thực ngày đó em thật sự chuẩn bị được rất nhiều, em muốn đưa chị đi địa phương hai chúng ta lần đầu gặp mặt, muốn tặng chị chiếc nhẫn em làm xong, nhưng mà từ khi thời khắc chị bắt đầu bị đưa đi, cái gì cũng thay đổi rồi. Chị đừng như vậy có được không? chị nhìn em một cái, hoặc là đánh em mắng em tùy chị làm sao cũng được, đừng lờ em ở một bên được không?"
Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chậm rãi quỳ ở trước mặt Tư Hướng Nhan, nàng lấy ra dây chuyền đeo trên cổ, mà ở cuối sợi dây chuyền, là cặp nhẫn nàng làm xong. Thời điểm này, Tư Hướng Nhan cuối cùng có phản ứng rồi. Thấy cô từ từ đứng dậy, đứng ở trước mặt mình, cầm lên ly nước trên bàn, từ từ đổ ở chính giữa hai người.
"Ông Lẫm Nhiên, quan hệ giữa cô và tôi thì như ly nước này, đổ đi thì cũng không cách thu lại được nữa, cũng có thể nói..." Tư Hướng Nhan nói đến đây, đem tay buông ra, mặc cho cái ly rơi trên đất tan nát, nhìn theo những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn gương mặt của Tư Hướng Nhan mang theo nụ cười nhạt
"Cô cảm thấy, cái ly này vỡ rồi, còn có thể phục nguyên sao?"
"Nhan Nhan, em..."
"Căm miệng."
Đau đớn trên cổ để Ông Lẫm Nhiên không cách mở miệng, trước mắt là ánh mắt cảnh cáo của Tư Hướng Nhan, tay của cô và mảnh thủy tinh đều là lạnh lẽo thấu xương dán ở trên cổ mình, khiến cho máu tươi phóng ý (chắc là tùy ý tuông ra) để Ông Lẫm Nhiên dần dần lung lay.
Thì ra, trái tim còn có thể đau đến mức độ này mà sẽ không ch.ết đi, con người thật sự là sinh vật quá mức kiên cường.
Hết chương 70: