Chương 78: Muốn Giữ Nàng Ở Bên Người, Lại Tìm Không Được Một Lý Do Để Chính Mình Tâm An Lý Đắc.
"Tư tỷ, Tư tỷ?" Sáng sớm trời vừa mới sáng, Tư Hướng Nhan thì bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức. Cô động cơ thể một cái, ngay sau đó liền phát hiện thân thể nặng đến trí mạng, dường như có vật gì đè ở trên người cô, sờ lấy phía trên mảng da thịt trơn bóng kia và nhiệt độ thuộc về con người, sau khi nhìn đến gương mặt quen thuộc kia. Sắc mặt của Tư Hướng Nhan từ trắng chuyển thành đen, cơ hồ là thời gian đầu tiên đem Chung Cẩn Lan trên người đẩy xuống.
"Sao ngươi ở chỗ này..." Tư Hướng Nhan chán ghét nhất ngủ cùng người khác, duy nhất có thể tiếp nhận thì cũng chỉ có Ông Lẫm Nhiên. Nếu như không phải tối qua quá mệt, nàng tin chính mình tuyệt đối sẽ không ngủ đến ch.ết như vậy. Mắt thấy thân thể*của Chung Cẩn Lan mông mông lung lung nhìn mình, Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ chống lấy đầu mình, hoàn toàn không muốn thấy màn cảnh này.
"Tư Tư ngươi làm gì vậy, sáng sớm thức dậy thì thô bạo với người ta như vậy, ngươi quên tối qua ngươi đối với người ta làm cái gì sao?"
"Ta cái gì cũng chưa làm với ngươi, đem quần áo mặc vào, Long Vọng đến rồi."
"Ngô...hắn thật sự đáng ghét, luôn đến làm phiền thế giới hai người của chúng ta."
Chung Cẩn Lan cọ tới cọ lui đứng dậy đi vào phòng tắm, không hề kiên kị cô ấy cái gì cũng không mặc. Thấy đối phương trần truồng ở trong phòng mình đi tới đi lui, cuối cùng Tư Hướng Nhan thật sự chịu không nổi, đẩy cửa ngăn cách phòng tắm, hơn nữa quyết định sau này đánh ch.ết cô cũng sẽ không ngủ ở trước mặt Chung Cẩn Lan.
"Cô ta nói cái gì." Thu thập xong lại đến phòng khách, Tư Hướng Nhan quen thuộc cầm rượu lên, lại do dự đặt xuống.
"Tư tỷ, tôi cách gì cũng dùng qua rồi, cô ấy chính là một mực khẳng định bản thân cái gì cũng không biết. E ngại chị căn dặn, tôi cũng không dám ra nặng tay gì, chị xem..."
Long Vọng vừa nói, sau đó thấy được Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, vội vàng cúi đầu xuống. Hôm qua hắn dùng thời gian cả một đêm để thẩm vấn Ông Lẫm Nhiên, đánh cũng đánh rồi, uy hϊế͙p͙ cũng là uy hϊế͙p͙ rồi, nhưng đối phương đến cuối cùng căn bản chính là chẳng ừ chẳng hử, hoàn toàn cùng với người ch.ết không có khác gì. Giày vò đến trời sáng, Long Vọng sợ Ông Lẫm Nhiên chịu không nổi, lại tìm bác sĩ đến điều trị cho nàng, lúc này mới đến chỗ Tư Hướng Nhan báo cáo.
"Ngươi bận cả đêm rồi, cũng chắc mệt rồi, trở về nghỉ ngơi trước, chút nữa rồi nói sau."
"Ân, vậy tôi thì đi trước." Thấy Tư Hướng Nhan cũng không truy cứu mình, Long Vọng thở phào một hơi, lúc này xoay người rời khỏi, nhưng mà, vừa mới đi đến cửa, lại bị Tư Hướng Nhan kêu lại.
"Đợi đã, cô ấy...vết thương nghiêm trọng không?" Cuối cùng nhịn không được, Tư Hướng Nhan vẫn là bất đắc dĩ mở miệng. Thủ đoạn Long Vọng thẩm vấn người cô ít nhiều biết một chút, lại không ngờ Ông Lẫm Nhiên sẽ cứng miệng như vậy. Người sợ đau như vậy, hiện tại chắc là không sống tốt đâu?
"Tư tỷ, không biết có một câu, tôi có nên nói không." Long Vọng không trả lời Tư Hướng Nhan, mà là nhắc đến một câu chuyện khác, có mấy lời anh ta đã nhịn rất lâu rồi, thật sự nói cho thoải mái.
"Nói đi."
"Tư tỷ, chuyện của chị và tiểu Ông tôi ít nhiều biết một chút, đàn ông thực thụ như tôi tuy không hiểu loại tình cảm đó của hai người, nhưng thân là thuộc hạ của chị, tôi thật sự không hy vọng chị bị tình cảm làm hỏng việc. Lần này đối với tiểu Ông xác thực là dùng điểm vô cùng thủ đoạn, vì Long Vọng tôi cả đời này coi thường nhất chính là phản đồ. Tư tỷ, tôi không xem trọng cô ấy, nếu như chị thật sự muốn cắt đi, thì nên giết cô ấy."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi." Sau khi nghe thấy Long Vọng nói một câu cuối cùng, Tư Hướng Nhan vốn dĩ sắc mặt bình thường bổng dưng trầm xuống, cô cúi đầu nói ra, trong lời nói đã mang theo ngữ khí mệnh lệnh.
"Tư tỷ, cô ấy..."
"Đủ rồi, ra ngoài."
"Vâng..."
Thấy Tư Hướng Nhan không muốn nói nhiều nữa, Long Vọng chỉ đành phẫn nộ rời khỏi, ở trước cửa ra, lại đụng phải một nam nhân. Con người này anh ấy không quen biết, lại cũng không xa lạ, ở bên cạnh Tư Hướng Nhan làm việc lâu như vậy, Long Vọng tự nhiên biết đây là thần thánh phương nào? lại không ngờ được hắn cư nhiên còn dám trở lại, hơn nữa còn quang minh chính đại đến tìm Tư Hướng Nhan.
"Vị tiên sinh này, thật ngại quá." Nhìn thấy Long Vọng, Lạc Kỳ trước tiên một bước xin lỗi, tuy người bị đụng là hắn.
"Ngươi đến làm gì? ở đây không hoan nghênh ngươi" Long Vọng đối với Lạc Kỳ không có hảo cảm gì, ở trong mắt của anh ấy, loại tiểu bạch kiểm này hoàn toàn là loại dựa không được, càng huống hồ hắn còn có lịch sử đen.
"Nói vậy vị này chắc là Long Vọng tiên sinh, nghe nói mấy năm qua luôn là anh giúp đỡ Tư Hướng Nhan, cực khổ anh rồi" không ra tay đánh người tươi cười, mà Lạc Kỳ nói như vậy, trái lại để Long Vọng không cách nói lời độc nữa. Khi nghĩ đến thái độ của Tư Hướng Nhan vừa rồi, còn có Ông Lẫm Nhiên, trong nhất thời lại cảm thấy có chút uỷ khuất.
"Aiz, không có cái gì có giúp không, kết quả vẫn không phải bị người khác bỏ xuống."
"Long Vọng tiên sinh đây là lời gì, địa vị của anh ở Tư gia, là bất kì người nào cũng không biện pháp bằng được. Nhưng mà nhìn anh tựa hồ có chút tâm sự, nếu như anh tin tôi có thể tùy tiện trò chuyện với tôi."
"Tiểu tử ngươi muốn moi lời ta? ta khuyên ngươi thôi ngay cái trò ấy."
Lời của Lạc Kỳ để Long Vọng không thể không cảnh giác, anh ấy trên dưới đánh giá Lạc Kỳ, cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp lên xe của mình rời khỏi. Thấy được anh ấy đi xa, Lạc Kỳ lúc này móc ra khăn tay trong túi, lau rồi lau địa phương vừa rồi bị đụng trúng, lại lần nữa treo lên nụ cười, hướng cửa lớn Tư gia đi tới
"Tư tỷ, bên ngoài có một nam nhân muốn gặp người, anh ta nói anh ta tên Lạc Kỳ."
"Ân."
"Vậy Tư tỷ, cho qua sao?"
Tư Hướng Nhan không ngờ Lạc Kỳ sẽ nhanh chóng như vậy thì tìm đến cửa, ngoài phiền lòng, lại rất muốn biết hắn muốn làm cái gì. Tranh chấp trong dĩ vãn của hai người đã trở thành quá khứ, mà mấu chốt là Tư Hướng Nhan không muốn gặp hắn. Nhưng người đã đến rồi, nếu mình đóng cửa không gặp, tựa hồ cũng có vẻ quá nhỏ mọn chút.
"Để hắn vào đi." Để Lạc Kỳ đi vào Tư Hướng Nhan đem ly chân cao bày xong, rót hai ly rượu.
"Chậc, vừa mới vào thì ngửi được mùi vị quen thuộc, Hướng Nhan quả nhiên vẫn là biết sở thích của anh. Thế nào, anh đổi nước hoa em thích rồi, cho nên cưỡng không kịp qua đây để em ngửi một cái."
Vừa mới vào phòng, Lạc Kỳ thì nói không ngừng, nhìn hắn như hiến bảo đi tới, hiện cảnh như vậy và mấy năm trước trùng hợp với nhau. Nhưng Tư Hướng Nhan lúc này lại không có tâm tình phối hợp, cô chỉ sofa phía đối diện, ra hiệu Lạc Kỳ ngồi xuốn, sau đó liền bắt đầu tự uống rượu trong ly, hoàn toàn không có dự định nói chuyện.
"Hướng Nhan trong lòng có chuyện?" Thấy bộ dạng vẻ mặt của Tư Hướng Nhan nặng nề, Lạc Kỳ cau mày, hỏi nhẹ.
"Lạc Kỳ, một số lời ta cần phải nói rõ với ngươi, ta đã có người yêu rồi, hy vọng ngươi đừng đeo theo ta nữa."
"Ha ha, thì ra Hướng Nhan khổ não như vậy chính là đang suy nghĩ làm sao từ chối anh? anh người rất tốt, em trực tiếp nói cũng được. Chỉ là, em từ chối anh là một phương diện, anh có buông bỏ không, lại là một phương diện khác."
"Con người ngươi rất phiền người." Nghe lời của Lạc Kỳ, Tư Hướng Nhan cau mày, lòng lại không tự giác bay đến chỗ Ông Lẫm Nhiên. Từ sau khi Long Vọng đi cô thì luôn rất lo lắng, thậm chí rất muốn đi phòng thẩm vấn xem thử con người kia làm sao rồi. Nếu như không phải Lạc Kỳ ở đây, chỉ sợ cô sớm đã ngồi không nổi rồi.
"Hướng Nhan, em có biết, em có những thời điểm bộ dạng ngang bướng, rất giống mèo con không? để anh rất muốn ôm ở trong lòng vuốt ve em."
"Chú ý ngôn từ của ngươi." Nghe đến hiện tại, Tư Hướng Nhan càng hối hận để Lạc Kỳ vào, thói quen của con người này cho dù sau nhiều năm như vậy vẫn cứ không thay đổi, lời nói luôn là manh theo một loại cảm giác để người ta không cách nhìn thẳng.
"Được được được, anh không nói, vốn dĩ hôm nay là muốn hẹn em ra ngoài xem phim, nhưng mà xem em bộ dạng mất hồn mất vía, phỏng chừng là con người đó để em không vui. Hướng Nhan, em muốn biết, đối với con người không cách khống chế, thì phải lợi dụng sự yếu đuối của cô ấy, để cô ấy đối với em thần phục, do dự không phải tác phong em nên có đâu? thế nhưng, anh cũng chỉ có thể nói đến đây, suy cho cùng người đó là tình địch của anh."
Lạc Kỳ nói xong, đem hai vé phim đặt ở trong chai rượu đỏ vừa mới uống một chút, cười đi ra ngoài. Mắt thấy Tư Hướng Nhan luôn ở trên sofa không cử động, hắn lên xe, từ từ gọi điện thoại. "Nghĩa phụ, con đã thấy được rồi, nhìn bộ dạng không phải rất tốt, a...xem ra để con chơi vài ngày, dù sao ba cũng không ở nhất thời. Được được được, con có chừng mực".
"Tư Tư, ngươi làm sao sáng sớm lại uống rượu? vừa có người đến?" thời gian Chung Cẩn Lan thu xếp rõ ràng dài lâu hơn Tư Hướng, chuyện này sớm đã là chuyện không kỳ lạ, thấy cô ấy trang điểm tinh xảo xiêu vẹo ở trước mặt mình, Tư Hướng Nhan phiền não kéo Chung Cẩn Lan ra khỏi phòng, lên xe liền đạp chân ga, đi đến quán rượu của Chung Cẩn Lan.
"Tư Tư, ngươi đây là làm gì, cho dù ngươi không sợ bị cảnh sát bắt, cũng phải suy nghĩ an nguy của ta một chút chứ?" Không biết Tư Hướng Nhan uống bao nhiêu rượu, Chung Cẩn Lan vội vã thắt dây an toàn, suy nghĩ có cần phải gọi điện thoại cho Chung Cẩn Du nói di chúc.
"Có phải ngươi quen biết rất nhiều nữ nhân?"
"A?"
"Giúp ta tìm một nữ nhân."
"Tư Hướng Nhan, ngươi điên rồi sao? thời gian này để ta đi đâu tìm nữ nhân cho ngươi? ho dù đi quán rượu, cũng không thể có a." Chung Cẩn Lan không ngờ Tư Hướng Nhan bổng nhiên phát bệnh thần kinh, thấy cô ở trước cửa quán rượu dừng xe, túm lấy chính mình thì đi vào trong, thuận tay cầm lấy các loại rượu hỗn hợp, lúc này, Chung Cẩn Lan chỉ có thể bất đắc dĩ lén lút gọi cho Chung Cẩn Du, để cô ấy mau đến.
"Tư Tư, nếu ngươi muốn tìm nữ nhân khác để sống chung, ta không phải không thể giới thiệu cho ngươi một người tốt, bây giờ tình hình ngươi như vậy ta căn bản không cách cố gắng nói chuyện cùng ngươi, này! ngươi đừng uống nữa!"
"Chung Cẩn Lan, ta đừng nói, đừng nói nhảm, tìm không được thì là ngươi."
Tư Hướng Nhan hiển nhiên có chút say rồi, cả tầm mắt cũng mơ hồ lên, thấy cô mạnh mẽ đè lên mình, Chung Cẩn Lan thậm chí không kịp phản ứng, một nụ hôn nóng bỏng liền áp lên. Tuy lúc đầu chính mình YY (ý ɖâʍ) qua Tư Hướng Nhan không ngừng một lần, nhưng bây giờ bị khuê mật tốt của mình, người luôn coi là người thân cưỡng hôn. Cảm giác này...thật sự nói không ra sự quỷ dị.
"Tư Hướng Nhan, ngươi muốn điên đi nơi khác điên! đừng tìm lão nương trút giận! bây giờ ngươi như vậy tính cái gì!" Đẩy Tư Hướng Nhan ra, Chung Cẩn Lan phẫn nộ nói, hai mắt cũng dâng lên màu đỏ nhạt theo. Ý thức được chính mình làm cái gì, Tư Hướng Nhan không uống rượu nữa, mà là đem bản thân cuộn mình ở trong góc của sofa. Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Tư Hướng Nhan cũng cảm thấy chính mình điên rồi.
Cô bây giờ như vậy, rốt cuộc lại tính cái gì chứ? không nhẫn tâm giết đi Ông Lẫm Nhiên, lại không muốn thả nàng đi. Muốn giữ nàng ở bên người, lại tìm không được một lý do để chính mình tâm an lý đắc. Người yếu đuối như vậy, thật sự là chính mình sao?
"Cẩn Du." Đợi được mấy tiếng, Chung Cẩn Lan mới thấy được Chung Cẩn Du đến. Mà trong mấy tiếng này, Tư Hướng Nhan vẫn duy trì cùng một động tác một cử động cũng chưa động.
"Vừa đang làm việc, mới chạy đến, sao cô ấy như vậy?" Chung Cẩn Du nhìn theo Tư Hướng Nhan vùi ở trên sofa, nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, từ mấy tiếng trước thì luôn như vậy, chúng ta nên làm sao?"
"Tư tỷ, chị..."
"Đưa tôi trở về."
Lúc này, Tư Hướng Nhan cuối cùng mở miệng, thấy cô bình tĩnh đi ra, dường như cái gì cũng chưa phát sinh, Chung Cẩn Du vỗ vỗ Chung Cẩn Lan sửng sốt, dưới tình thế bất đắc dĩ, hai người chỉ đành lần nữa đưa cô trở về.
"Hai người tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Đến được Tư gia, Tư Hướng Nhan chỉ bỏ lại câu này liền lên lầu ba. Kỳ thực cho dù cô không nói, Vhung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du cũng sẽ không rời khỏi. Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tư Hướng Nhan lăng lăng nhìn chiếc giường quen thuộc này, mà trong tủ quần áo còn bày quần áo của Ông Lẫm Nhiên. Tầng lầu này đến đâu cũng tràn đầy dấu tích của người kia, càng nhìn thì càng để Tư Hướng Nhan không cách lãnh tĩnh.
Cuối cùng nhịn không nổi, cô khoác lên y phục đi xuống lầu, đi đến phòng thẩm vấn nhốt Ông Lẫm Nhiên. Tuy đã đến chỗ này rất nhiều lần, nhưng tâm tình lần này đến lại là chưa từng rối rắm. Từng bước từng bước chậm rãi đi tới, càng là đến gần căn phòng bên trong nhất, trong lòng thì càng là thấp thỏm. Cách khoảng cách không xa, thì thấy được con người kia nằm ở trên đất.
Nàng đưa lưng với mình, chế phục trên người rách nát đã không còn nguyên trạng, trên sống lưng gầy yếu quấn đầy băng vải màu trắng. Có lẽ là nguyên cớ quá lạnh, nàng run rẫy đến rất lợi hại, luôn miễn cưỡng đem cơ thể cuộn tròn với nhau, yếu ớt lại để người ta thương tiếc.
Một cảnh này dường như ngàn cây kim nhỏ đâm vào tim Tư Hướng Nhan sinh đau, cô lấy ra chìa khóa đem cửa phòng mở ra, đứng ở bên cạnh Ông Lẫm Nhiên. Lúc này mới phát hiện, hai tay của nàng đều quấn đầy băng vải. Năm ngón tay của tay trái được bản gỗ cố định lấy, lại vẫn sưng giống như màn thầu (bánh bao). Mà tay phải tuy không có sưng, lại không những chảy máu, không chỉ là băng vải, ngay cả mặt sàn dưới đó cũng bị nhuộm đến đỏ tươi.
"Ông Lẫm Nhiên..." Tư Hướng Nhan che lấy miệng, cố nén sóng mũi chua xót, nhưng hốc mắt ướt át lại là thế nào cũng ngừng không được. Cô nhẹ nhàng kêu lấy nàng, nhưng hiển nhiên không cách kêu tỉnh đối phương. Mắt thấy Ông Lẫm Nhiên run đến càng ngày càng lợi hại, Tư Hướng Nhan đỡ lấy bờ vai của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sờ lấy gò má lạnh lẽo của nàng.
"Rất khó chịu sao?" Cho dù biết câu hỏi của mình sẽ không có được đáp án, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là hỏi. Nước mắt thuận theo cằm từng giọt từng giọt chảy ra, rơi ở trên mặt Ông Lẫm Nhiên, chua xót dị thường. Tư Hướng Nhan không ở trước mặt bất cứ người nào khóc, nhưng ở thời điểm này, cô không có biện pháp nhịn xuống nữa.
"Em có phải...lại nằm mơ rồi không chứ?" Ướt át trên mặt còn có hơi thở quen thuộc này để Ông Lẫm Nhiên chuyển tỉnh, mặc cho cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, nàng vẫn là mở hai mắt ra.
"Vết thương của em thế nào?" Nhẹ nhàng cầm qua tay phải của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan muốn kiểm tr.a vết thương của nàng một chút, nhưng vừa mới đụng đến, thì bị đối phương tránh đi. Thấy Ông Lẫm Nhiên đem đầu vùi ở trong lòng mình, giống như mèo con không ai giúp cuộn tròn lại, tay của Tư Hướng Nhan cứng nhắc, tiếp đó thì nghe được nàng nói.
"Đừng đụng...đau..."
Hết chương 78: