Quyển 1 - Chương 24: Người mẹ tức giận
Edit mimi
beta Mag
“Không được đi!” Vũ Tình bỗng lớn tiếng quát bọn họ, con ngươi màu đen nhiễm vài phần tức giận mà tối sầm lại.
Thang Duy Thạc ngừng bước, quay đầu nhìn cô khó hiểu.
“Lát nữa tôi sẽ dẫn nó đi mua, không phiền ngài!” Cô cố ý nhấn mạnh từ ‘Ngài’, giống như bọn họ hoàn toàn xa lạ, không quen biết!
Lời của cô như một chậu nước lạnh, vô tình hắt lên tất cả nhiệt tình của hắn, khiến hắn thật mất mặt đến cực điểm!
Vừa định buông con gái của cô ra, nhưng khi thấy đứa bé kia tha thiết mở to mắt, hắn mềm lòng. Hắn thầm tức giận, nhưng không lộ ra một nét tức giận nào với cô bé kia!
“Bong bóng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc hướng về phía chú, thấp giọng nói. Sau đó lại ngước mắt to lên, dè dặt nhìn mẹ!
Thang Duy Thạc mặc kệ người phụ nữ kia, chuẩn bị ôm đứa bé đi đến cửa hàng tạp hóa!
“Không được đi!” Vũ Tình cúi đầu, thật nghiêm túc nói! “Nó là con gái của tôi, nếu ngài dám bế ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát nói ngài lừa bán trẻ con!”
“Oa……” Nhạc Nhạc nghe mẹ cấm cản, thật tủi thân lại khóc lớn lên!
Nhìn mắt to của đứa bé lại chảy ra nước mắt trong suốt, trái tim Thang Duy Thạc cũng đau thắt lại. “Hạ Vũ Tình, từ khi nào cô trở nên phiền như vậy!”
“Không được mang con của tôi đi, nếu không chúng ta hãy đến đồn cảnh sát!” Cô lại lạnh lùng nói lần nữa, con là của cô, cô phải nói!
“Oa……” Nhạc Nhạc khóc không ngừng, hơn nữa xu thế còn càng ngày càng không thể khống chế.
“Đừng khóc, chú đưa cháu đi mua, không để ý đến mẹ cháu!” Vừa nói, hắn hung hăng trợn mắt nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang một cái!
“Anh dám, tôi thật không biết một tổng giám đốc đường đườgn như anh, thế nhưng không có việc gì lại nhàn rỗi đi lo đến con nhà người ta. Sao thế, công ty anh phá sản à?” Ánh mắt bị che khuất, lại càng lóe sáng.
“Cô đúng là không biết suy nghĩ!” Hắn tức giận đến rất muốn bóp ch.ết cô, đáng ch.ết, đáng ch.ết!
A Đại im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, phát ra giọng nói lấy lòng. “Duy Thạc, chuyện của người ta quản nhiều như vậy làm gì! Hừ, người phụ nữ như vậy không cần để ý tới, phiền phức, không hiểu tốt xấu!”
“Cô câm miệng cho tôi!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Hắn và cô trăm miệng một lời rất ăn ý, hơn nữa ngay cả giọng điệu tức giận cũng cực kỳ giống!
“Xí ~~ đúng là chó cắn Lã Động Tân (*) không thấy được lòng người tốt!” Đương nhiên câu nói tiếp theo, cô dùng tiếng nói thầm rất nhỏ!
Ai ~~ xem ra bớt lo chuyện người là cô nhỉ!
“Oa…… Bong bóng, con muốn bong bóng!” Nhạc Nhạc còn chưa ngừng khóc, hai mắt tràn đầy lệ, cầu xin nhìn mẹ!
Nghe con gái khóc đáng thương, cô có thể không đau lòng sao? Thở dài, giọng nói khôi phục sự dịu dàng lúc trước. “Nhạc Nhạc, mẹ đang làm việc, để lát mẹ đưa con đi được không?”
“Có thể để chú đưa con đi!” Nhạc Nhạc yêu cầu nói rất nhỏ, bàn tay nhỏ bé thân thiết ôm cổ chú!
(*) Chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.