Quyển 1 - Chương 102: Trách nhiệm và nghĩa vụ
Thang Duy Thạc chỉ bằng một cú điện thoại gán Tiểu Bác thành trách nhiệm của Vũ Tình. Tuy rằng Vũ Tình rất thích Tiểu Bác nhưng cũng rất thích nó đi theo hắn.
Nhưng hai tên tiểu tử kia ở cùng một chỗ là không thể là chuyện bình thường, tiếng hét non nớt chói tahvọng ra tửi căn phòng kia đôi với người lớn mà nói đúng là một loại ma chú (không phải thần chú).
“ Ôi, em không thể chịu nổi nữa!” Đang đọc tài liệu trong phòng, Nguyên Nguyên phải bịt chặt tai lại quát to một tiếng.
Vũ Tình vội vàng xoay người giải thích, biểu tình trên mặt rất là băn khoăn. “ Thực xin lỗi, Nguyên Nguyên, xin lỗiỉemCSẽ rẩt nhanh thôi, đợi Thang Duy Thạc trở về sẽ đón thằng bé về.” “ Mẹ! Tiêu Bác vây nước vào người con.” Tiếng lảnh lót của Nhạc Nhạc vọng đến từ phòng khách, giờ phút này nghe như lâm vào tình huống khẩn cấp.
Tiếp theo một tiếng “bìirn”, giống như cái gì đó bị: đập đất.vMà"vật "đập đầt"nàỵ đúng là Thang Tiểu Bác. “ Dì, Nhạc Nhạc đấy con ngã, con không có vẩy nước vào Nhạc Nhạc.”
Tiêp theo lại là tiêng đùa nghịch hò hét của hai đứa trẻ nghe đến chói tai, làm hại Vũ Tình phải cúi đau giải thích. “ Nguyên Nguyên, xấu hổ quá!”
Trậi qua, vại ngày tôi luyện, Vũ Tình đã không cỏn chut hơi sức, luc nào cung phải nhìn chăm chằm hai đứa tiểu quỷ. Hiện tại cô hận không thể trốn được mấy người hàng xóm sát vách xa lạ, bởi vì cô cũng không cách nào chiu được. Nguyên Nguyên thở dài, sau đó nhìn bạn tốt chất vấn:” em thật sự rất không hiểu được chị, Tiểu Bác chính là con tình đích của chị, sao chị lại có thể"đốbtốt với nỏ? Thang Duy Thạc bắt chị chăm sóc nó chị liền nuôi nó sao? Neu là em, em chắc chắn không thể Ịàm được. Vũ Tình, chi đúng là người tốt siêu cấp mà.”
“ Cái gì mà tình đích, đó là con trai của em gái chị mà. Hơn nữa trẻ con đêu là thiên sứ, chuyện của người lớn không thể lôi trẻ con vào.” Vũ Tình lập tức phản đoi lời nói của bạn
“ Em gái? Chị còn nhận người thân sao? Cô ta thích gây khó dễ cho chị mình, chúng ta ở đây cũng vài năm rôi, vậy mà còn chưa nhìn chị đến một cái.” Nguyên Nguyên tàn khốc không chút lưu tình vạch trần vêt sẹo trong lòng Vũ Tình.
Vũ Tình đầu tiên là sững người, sau đó mới cười khổ:” Nguyên Nguyên, mỗi người sổng trên đời đệu có trách nhiệm và nghĩa vụ. Trong nhỉả ch/là "chị 8â’x chăm! sỏ"c mẹ vả cẫc em là trách nhiệm của chị. Chị vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy cũng không cần họ phải cảm kích chị, vì đây chính là trách nhiệm của chị. Chị phải làm như vậy thì lương tâm của chị mới được thanh thản. ”
Nguyên Nguyên nghe lời nói đáng giá vạn lương của cô thì há hôc môm:” Vũ Tình, chị biết không, nếu có ai hỏi em trên the giới này ai là người ngốc nhất, em sẽ không do dự mà trả lời, chính là chị, chị ngôc nhât thê giới, vô cùng ngốc.”
“"Kỷ thật chị cũng không ngốc như em tưởng, tài chi, chi có nghĩ sẽ tiếp nhận hắn hay không?” Vũ Tình ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới chậm rãi mở miệng:”Hắn là chồng em gái chị, chị
sào có thể đồngýnhận lời hắn.” ■ -lị
“ Nếu quan hệ của bọn họ chấm dứt? Chẳng lẽ chị cững không thể chấp nhận anh ta?” Nguyên Nguyên biết Vũ Tình thật sự thích Thang Duy Thạc, cô cũng hi vọng hai người bọn họ có được hạnh phúc.
“ Neu không có mối quan hệ đó chi nghĩ chi và han cũng không thể sống bền nhau. Năm đó hẳn đã làm chi tổn thương quái sâu đậm, sợ rằng cả đời này vết sẹo ấy cũng không thể tan. ” Vũ Tình nói rất chân thành, dường như lời nói này cũng để nhắc nhở bản thân.
Một đoạn nhạc chuông vang lên căt ngang cuộc nói chuyện của các cô,nghe nhạc chuông có thể nhận ra, là bố bọn trẻ gọi.
"Hôm nâỹ thằng bẻ rất ầm ĩ, cảng ngày càng nghịch ngợm, anh nhanh vê đón Tiểu Bác đi.” Vũ Tình thiếu lễ nghi phiền phức đi thẳng vào vấn đề chính.
“ Ha ha, xem rat b làm em thật sự bức xúc?” Thang Duy Thạc vừa cười nói vừa nghiền ngẫm, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra
roi.
“ Ha ha, tùy em xử lý.” Hắn hoàn toàn tin tưởng giao toàn quyền cho cô, bởi hắn biết cô Sẽ không vì lỷ do lung tung mà đánh nó, nếu muốn đánh Tiểu Bác nhât đinh vì tiểu quỷ kia quá bất trị.
“ Anh rốt cuộc khi nào mới về?” Cô lại hỏi một câu, giọng điệu buồn bực.
“ Em nhớ anh đến thế saọ? Ha ha, đúng là làm anh vừa mừng vừa lo đấy.” Hắn dùng giọng nam trầm trầm nói.
“l Đừng có nói lung tung,,|ạiAnhớ anh? Em chỉ hi vọng anh vê sớm một chút đón thăng bé đi đi. Băng không em nhât định sẽ bị mọi người xung quanh trách cứ rồi đuổi ra khỏi nhà trọ mất.” Vũ Tình mặt đỏ bừng mạnh mẽ nói vào điện thoại.
Nghe được giọng nói hờn dỗi kia làm nét cười trên mặt Thang Duy Thạc càng sâu. “ Em không phải mượn cớ, anh biết em nhớ anh mà.” “ Anh đúng lả thiên tài, nhớ anh? Anh tự sương: như vậy mả" không thấỳ đỏ mặt ả?” thật là tức ch.ết rồi, tự cao tự đại đến thế là cùng. Thang Duy Thạc biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm trọng ngưng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nỉ non trong điện thoại:”Em chính là ma nư.”
“ Anh mới là ma!!!”
“ Em chính là ma nữ xinh đẹp cầu hồn đoạt phách mỗi đềm đều chui vào giấc mơ của anh, làm anh trở mình toàn thân đau đón mà thức giâc.
Bọn họ cùng nhau mở miệng nói, Vũ Tình bị mấỳ câu ám chỉ" của hằn làm" mặt đã đỏ lại càng
cũng không hiền lành như em nghĩ đâu.” Vũ Tình cười nhạo một tiêng cho bạn mình yên tâm
Nguyên Nguyên cũng thở dài sau đó chuyển đề "” Thang Duy Thạc bây giờ đang theo đuổi
biểu tình của GÔ lúc này. I.
NÓ đúng là tiêu ma đâu tái thê mà, nó mà còn nghịch ngợm nữa em sẽ đánh nó đó.” Điêu này không có nghĩa là con gái cô rât ngoan, ngày hôm qua cô đã đem con gái ra quât cho mây roirực lên.
“ Nhớ em, cả người anh là khát vọng em.” Hắn lẩn lướt thêm một bước nói. Vũ Tinh giống như tay cầm khoai lang nóng, lập tức đẩy điện thoại ra thật xa. ch.ết tiệt! ch.ết tiệt aaaaaaaaaaaaaaaa! Vũ Tình hét lên hai câu “ch.ết tiệt” rồi nhặt điện thoại ra khỏi phòng.
Oa
Hai đứa trẻ không biêt lại tranh giành cái gì đều hợp sức cùng hét lên.
“ Được lắm, hai đứa tiểu quỷ này, nếu còn không trệt tự, ta sẽ đánh cả hai đứa.” Vũ Tình làm bộ vắn ống tay áo đi đến chỗ hai tiểu quỷ.