Quyển 1 Chương 105: Đứa con cho anh, tôi không cần!
Loặi khẩu1"khí xem thường "này đã đem tính nóng nảy của Vũ Tình khơi mào hoàn toàn “Công việc của tôi tuy răng so với một ông chủ lớn như anh thì không là gì cả, nhưng nó là tât cả hy vọng và ước mơ của tôi! Cho nên, anh không có quyền nói xấu nó, không có!”
Khuôn mặt của cô vì tức giận mà đỏ hông, ánh mắt vốn đen láy bây giờ càng trở nên thêm lóng lánh. Mà loại lóng lánh này toát lên vẻ tụ tihcùng với tính không khuât phục!
Phát hiện này làm cho hăn giật mình, tận tâm mà thưởng thức “Giấc mộng của em là gì, hy vọng của em là gì?” Hắn hỏi một cách vô thức, hỏi xong mới ý thức được mình vừa hỏi cái gì. Vũ Tình không trả lời câu hỏi của hăn, cho dù hắn có biết thì cũng không liên quan gì!
5ự khinh thương của hăn yừa rôi đã làm cho cô rẵt •đau. Người như vạy •thỉ" cố khổng cần phải nhiều lời! Cô không thèm để ý đến hắn mà đi thẳng ra cửa!
Thấy vậy, hăn lập tức căng thẳng hỏi “Em muon đi đâu?”
“Đi xem hai đứa con!” Nói xong, cô dùng sức mà đóng cửa thật mạnh!,
Vũ Tình chạy trôn, vì cô không thê chiu đựng được việc Thang Duy Thạc gây áp lực với cô, bên cạnh còn có Tiểu Bác đối nghich với cô nữa.
Ngay cả Nhạc Nhạc cô cũng cho ở lại Nhật Bản, dù sao là ở lại cùng Thang Duy Thạc nên nhât định sẽ không cp.gì Jtài nguy hiêm„.; n
Ha ha, phụ nữ thì cũng nên thức thời một chút. Có người giúp mình chăm sóc đứa con, chăng lẽ không tốt sao?
Cô đã nghĩ thông suốt, nêu Thang Duy Thạc muôn con gái thì cô sẽ thoải mái mà giao cho hắn.
Hắn là tổng giám đổc của một tập đoàn lớn, chẳng lẽ lại dùng"vàỉ triệu dể tình toán! Nhác Nhạc đi theo hăn, nhât đinh so với đi theo bên cạnh mình sẽ tốt hơn!
Vũ Tình xuống máy bay, liền mở điện thoại lên, trong nháy măt điện thoại liên đô chuông. Đúng là người mình đang mong ngóng, Vũ Tình bỗng cảm thấy muốn đùa giỡn với hắn một chút, dù sao bây giờ có chọc giận hăn thì Kăỉiicũng không làm gì được"CÔ cả!ỉ|-->‘ ‘:
“Alo, tông giám đôc Thang gọi tôi có chuyện gì sao?” Vũ Tình cố ý dùng giọng nói thật kinh ngạc mà hỏi, giọng nói vô tội như vậy thật là làm người khác tức chêt mà!
“Em đừng giả vờ ngu ngôc, em giải thích đi. Chêt tiệt, em thê nhưng ngay cả con cũng không cân mà bỏ chạy như vậy sao?” Giọng nói của hăn có chút áp lực, kèm theo lửa giận
manh liệt! I j.. I. I
Ha ha, bây giờ toi đang làm việc! Có gi nói
sau nha, lúc trước thư kí của anh nói anh nhớ con, muốn nhìn thấy con! Bây giờ các con đang ở bên cạnh anh, anh hăn là rât VUI mừng đi!” Vũ Tình nói rất hợp tình hợp lý “Còn chuyện gì nữa không? Nêu không tôi gác máy nha!”
“ch.ết tiêt, em lập tức trở lại ngay cho anh, nếu không vê sau em đừng mong mà nhìn thây con gái nữa!” Hăn dùng giọng nói tương đôi lạnh lùng để uy hϊế͙p͙ cô!
“Anh là bạ của Nhạc Nhạc, đương nhiên là sẽ đổi1 xử:/tốt VỚI cón bé! Tharig Duy Thạc, giao
con chc/anh, tôi rất yên tâmhTốt lắm, đợi đến sinh nhật của con, tôi sẽ tặng quà cho nó! Bye bye!” Nói xong, cô hưng phân mà ngăt điện thoại!
Ha ha, cô có phải hay không đã chơi hắn một vố?
VŨ Tình thật sự đã choi hắn một vổ, loại tình huống này hoàn toàn là ngoài dự kiến của hắn! Hắn! còn muốn1 dùng con gái để không chế cô, nhưng không nghĩ đên việc cô lại không chịu trở về bên han!
Thang Duy Thạc nhìn hai đứa con đang cãi nhau, hoàn toàn bị choáng váng!
“Papa, con muôn mẹ ” Nhạc Nhạc không
ngừng lặp đi lặp lại, măt vì khóc mà đỏ hông
ăn nha, nêu con ngoan ngoãn, mẹ sẽ xuât hiện!” Hắn dỗ dành con gái, liên tục cho con gái hỵ vọng nhưng cũng liên tục làm cho con gái thât vọng.
“Papa lại lừa con! Con muôn mẹ, muôn mẹ!” Nhạc Nhạc khóc lớn, cổ họng đã.muốn nghẹn Thang Duy Thạc đau lòng trân an con gái, nhưng hành động này lại khiến cho Tiểu Bác vô cùng mât hứng.
“Papa, ôm con, Ô1Ĩ1 con, ba là papa của con, không phải là của nó!”
“Không phải, là của tao....”
Vì|.|Yấq/đề|pạpa Ịậ cụa ạhimà.hai; đứa nhọ,llại kịéh liẹt cai nhau!
Đổi mặt với tình cảnh này, Thang Duy Thạc chỉ có thể dùng câu “khóc không ra nước mắt” để hình dung!
Vốn tưởng là có thể về Đài Bắc sớm, kết quả công ty lại xuất hiện một so vấn đề, hắn không
Athena nhìn Vũ Tình, không khỏi bị một bât ngờ lớn “Sao cô lại tới đây? Không phải là đang ở Nhật Bản sao?”
“Tôi trở về trước, nhìn thấy tôi mà anh không mừng sao?” Hôm nay Vũ Tình là một người phụ nữ tự tin, nhât định sẽ không bại dưới tay cũa Athena! "
Một thân áo ngắn màu trắng, lộ ra một mảng da thịt trắng phía sau, bên dưới là cái quần đùi bó sát đã thành công đập vỡ hình tượng quân áo kín đáo trước giờ của cô!
Athena nhìn thây quần áo của Vũ Tình, thiêu chút nữạ chảy máu mũi “A.... Tiểu Tình Tình, cô có biết mặc như vậy là rất hở hang không?” “Phải không? Tôi chỉ sợ mình mặc không đẹp thôi! Ha ha, mỗi ngày đềụ cùng làm việc với các người mau, tôi nghĩ minh cũng nen COI trọng việc ăn mặc một tí. Athena anh thây tôi suy nghĩ như vậy đúng không, cho ý kiến đi!” “Ý kiến của tôi là cô không nên ăn mặc như vậy, vì như thế sẽ mang đến rất nhiều côn trùng!” một cô gái ngoan ngoãn lại bị cái gì kích thích thành như vậy?
“Ha ha, đó là việc tốt mà! Tôi muốn làm cho ai cũng mê mình, tôi muốn làm một người làm móng nổi tiêng!” Tự tin nói ra chí hướng của mình, vì chí hướng này mà phấn đấu, cố gắng! Mà hình như ông trời đã nghe đượp lời thề mỗi ngấy của"Vũ Tìnhriậputứcvđấ°cho côhnột’"cơ
pảlên!
Bảo bôi ngoan,;;một lát nữa pàpa dân con đi thê không ở lại Nhật Bản thêm một thời gian nữíâ hồi""lớn!"
“Cái gì? Leom Tiểu Điềm Điềm muốn tới đây tuyên truyền? Mời tôi đến làm móng tay?” Vũ Tình không thể tin được hét to một tiếng, hoàn toàn quên rằng giờ phút này cô đang ngồi đối diện với quản lí Đỗ luôn nghiêm túc.
“Như thế nào, cô không muốn sao?” Quản lí Đỗ phá lệ lộ ra một nụ cười! Giờ phút này, Vũ
Quản lí Đỗ nhăn mày hỏi lại “Thật là cô không muốn làm? Nếu cô không thích thì để tôi tìm ”
“Không ” Cố gắng hơn nữa ngày cô mới
thốt ra được một chữ ‘không’ “Tôi rất thích, tôi rất thích!”
Nhìn dáng vẻ kích động| Của c;ô, quản lí Đỗ nở nụ cười lớn hơn “Vậy đi, cố gắng lên!”’
“Dạ vâng, tôi sẽ không làm lỡ cơ hội này!” Vũ Tình vội vàng cúi đầu cảm tạ, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Vì chuẩn bi để phục vụ cho ngôi sao quốc tế, Vũ Tình ra sức tập luyện. Cô tìm rất nhiều tư liệu để tìm rẩ nhưng mẫu hợp nhất với trang phục.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vũ Tình cũng không nhìn số cũng biết người gọi đến, trực tiếp tắt máy “Không có việc gì thì gọi điện thoại quốc tế làm gì, tôi là vì tiết kiệm cho anh thôi!” Sau khi tắt điện thoại, cô tự nói v#i"chính nùnh^ửvuona.q ÌAVí,.q Ha ha, không có" con gai bên cạnh cảm thấy thật thoải mái nha! Không cần tốn sức lực cho gánh nặng lớn nên rất thừa sức mạnh để làm việc nha! Sớm biết như vậy, lúc trước khi hắn uy hϊế͙p͙ mình thì nên đem Nhạc Nhạc giao cho hắn.
“Vụ Tình,, ngươi thật sự Ịà bỏ cọn gái mình sao? Nguyên Nguyên nam trên giường trêu ghẹo nhìn người đang ngồi chăm chú vào máy tính.
“Bây giờ công việc rất nhiều, không có thời gian chăm sóc Nhạc Nhạc, VỚI lại, Nhạc Nhạc rất thích papa!” Vũ Tình vẫn chăm chú nhìn vào tư liệu mà trả lời bạn tốt!
Tbạng Duy Thạc ’ nhìn thầy "điện "thoậỉ lạỉ1 bị ngắt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Hắn bây giờ đã trở thành một ɖú em đúng chất, mấy ngày nay đi làm hắn lúc nào cũng phải mang theo hai đứa bé cả! Nhân viên trong công ty ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, điều này làm cho hắn rất khó chịu.
Nhất là lúc trước hắn còn ra quy định là không được mang con đi làm, kết quả người thứ nhất phầ ltĩật lại" lả chính bẳn thân mình, đúng lầ vô cùng xấu hổ mà!
“Papa, con đói bụng!” Nhạc Nhạc đã khóc hai ngày, hôm nay cuối cùng cũng ngừng khóc! Vì hai ngày qua, nó đã quen với việc không có mẹ!
“Papa, con cũng đói bụng!” Tiểu Bác ngồi trên sopha không chịu được nữa nói!
Nhìn hai đứa con đang kêu đói bụng, Thang Duy Thạc mới nhớ đến, ch.ết tiệt, hắn đã quên cho người chuẩn bị đồ ăn cho hai con!