Quyển 1 - Chương 130: Muốn nói lại thôi
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá ôm bọc nhỏ đi vào. “Cô Hạ Vũ Tình, đến đây, mau nhìn con cô nào!”
Bà Hạ như rất thích trẻ con vội vàng đứng dậy, vươn hai tay đón cháu. “Nào, để tôi xem thằng cháu tôi nào!”
Vũ Tình trên giường nghe được mẹ thừa nhận con mình, trong lòng càng lan tỏa vui sướng. Con của cô không phải chỉ có mình cô thích, bà ngoại cũng quý cháu.
Bà Hạ ôm lấy đứa bé, sau đó vẻ mặt cười nói. “Đẹp lắm, ha ha, đúng là một đứa bé kháu khỉnh.”
Không biết ra sao, bà Hạ vẫn ôm bảo bối, nhưng không để nhìn Vũ Tình.
Mà người nằm trên giường bệnh, tội nghiệp nhìn theo con, cho đến khi không thể nén được khát vọng mãnh liệt nữa.
Cô thật cẩn thận mở miệng: “Mẹ, để con nhìn con với!”
Khóe miệng bà Hạ rút lại, động tác chầm chậm bế đứa bé đến trước mắt cô.
Gương mặt non nớt ánh vào mắt Vũ Tình.
Vốn không muốn lại rơi lệ, lúc này lại không nén được nước mắt.
Đây là con của cô, là máu thịt của cô, đứa con quỳ xuống đất trước bác sỹ xin giữ lại, là khi cô vượt mọi khó khăn, cố gắng giữ được con, là lúc cô đi vào quỷ môn quan, liều mạng sinh con ra.
Điều này sao có thể khiến cô không kích động, không muốn rơi lệ chứ?
“Y tá, con gái tôi đâu, khi nào thì có thể ôm đến cho tôi?” Nhìn con trai, lại muốn nhìn con gái, y tá lộ nụ cười dịu dàng: “Bé gái quá bé, chờ thêm một hai ngày nữa sẽ bế lại cho cô.”
“Vậy có thể để con cạnh tôi không? Vũ Tình nhìn ngón tay mình, xác định phía trên không có gì rồi mới dùng ngón tay khẽ chạm vào mặt con.
Cô y tá gật gật đầu, cho cô một đáp án chắc chắn. “Cháu bé này đã khỏe rồi! Cô Hạ, cô muốn nuôi con bằng sữa mẹ hay sữa bột?”
“Sữa mẹ!” Vũ Tình không chút do dự nói ra một đáp án, cô sẽ nuôi nấng con của cô tốt nhất!
“Thật ra tôi đã sớm biết đáp án của cô, cô là bà mẹ tuyệt nhất, nhất định sẽ nuôi con bằng sữa mẹ!” Qua hai ngày này, phụ sản trong phòng bác sỹ và y tá đều biết cô.
Một cô gái trẻ đến đây sinh, trước lúc sinh thậm chí còn lo lắng mọi chuyện thật tốt.
Vũ Tình sẽ không biết, bác sỹ và y tá ở đây có rất nhiều người khóc cảm thông, dù không khóc, trong lòng cũng khó chịu như bị kim đâm. Sắc mặt Vũ Tình khẽ đỏ lên, vì cô chưa từng được người ta nhìn bằng ánh mắt khâm phục như thế! Điều này khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, có cảm giác bất an!
“Được rồi, lát nữa chườm nóng cho cô nhé.” Cô ý tá gật đầu cười cổ vũ cô, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn trong lòng mẹ, Vũ Tình muốn ôm con. Nhưng sức lực của cô không có cho nên chỉ có thể nhìn theo gương mặt nhỏ nhắn của con.
Tuy nhiên đứa bé kia hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn có thể nhận ra con rất giống hắn. Không, dùng ‘giống’ không chính xác, phải nói là cùng một khuôn khắc ra. Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Ba chúng không muốn chúng, thậm chí còn muốn giết chúng. Nhưng chúng lại rất giống ba, chứ không phải cô.
Bà Hạ bế đứa bé, rồi đặt xuống bên cạnh Vũ Tình. “Vũ Tình à, người mẹ lại khó chịu…”
“Mẹ, vậy mẹ về nhà nghỉ ngơi đi! Để lại mình con được rồi, mẹ về đi!”Vũ Tình cười cười!
Bà hạ khoát tay, cũng không quay đầu lại phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, lần này Vũ Tình không cảm thấy cô độc nữa. Vì có con rồi, cô không bao giờ một mình nữa. giờ cô có con, đến hai đứa con.
Cô độc lâu dài, lúc này tất cả đã biến mất.
Nhìn thân thể nhỏ bé bên cạnh, cô nói với mình, cô sẽ chăm sóc con thật tốt, dạy con đọc sách, để chúng vào trương học tốt.
Cô có lòng tin, vì giờ trong tay cô còn 100 ngàn. Đây sẽ là học phí về sau của chúng, cô sẽ không động vào một phần.
Cô không muốn vì không có tiền mà con không được đi học, 100 ngàn này là đủ rồi.
Mắt không chớp nhìn chăm chú vào con đang say ngủ, cô muốn nhớ kỹ dáng vẻ này của con.
“Hạ tiểu thư, mau đến chườm nóng!”
Cô y tá đi vào, giúp Vũ Tình thúc sữa.
----------------------------------------
Mấy ngày nay, bà Hạ đều đến đay một lần, thăm Vũ Tình, thăm đứa bé. Tuy mẹ không làm gì cho cô, nhưng Vũ Tình cũng rất vui mừng.
“Mẹ, em gái sắp sinh rồi, nếu bận mẹ đừng đến thăm con nữa!” Vũ Tình săn sóc nói, sức khỏe của mẹ vẫn không tốt, không thể làm lụng vất vả quá độ.
Vũ Tình nói nhẹ nhàng, bà Hạ lại bỗng nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vũ Tình dựa vào thành giường, ôm con cho ßú❤ sữa.
Nhìn con ra sức cắn ʍút̼, Vũ Tình liền không nhịn được nhớ đến con gái.
May mà y tá nói hai ngày nữa, con sẽ được ra khỏi lồng giữ ấm.
Đợi nửa ngày mẹ cũng không trả lời, lúc này, Vũ Tình mới nghi hoặc nâng đầu lên: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại khóc?”
Bà Hạ lau nước mắt, khuôn mặt u sầu nói: “không có việc gì, không có việc gì!”
Hai mắt đỏ bừng, biểu tình muốn nói lại thôi, sao có thể là không có chuyện gì? Biểu hiện của mẹ khiến cô càng lo lắng. “mẹ, trong nhà có chuyện gì ạ? Mẹ đừng khóc nữa, cói cho con biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy con gái lớn vội vàng như thế, hai vai bà Hạ run run càng thêm lợi lại: “Mẹ, mẹ nói đi, trong nhà sao thế? Là em trai à? Em trai làm sao?” Vũ tình tiếp tục hỏi.
Cuối cùng, bà Hạ đau đớn nói ra một câu: “Em gái con sanh non, con đã mất rồi.”
Vũ Tình đâu lòng nhìn mẹ, run sợ! Đứa con không còn? Vậy…Vũ Hân nhất định rất đau đớn?
“ Mẹ, vậy mẹ đi chăm sóc em gái đi. Con không cần mẹ ở đây!” Vũ Hân vừa mới mất đi đứa con, nhất định sẽ thật thương tâm. Vì cô biết mất con có tư vị gì, sẽ đau đớn thế nào.
Bà Hạ không nói gì, chỉ có hai mắt khát vọng nhìn Vũ Tình.
Ban đầu Vũ Tình không chú ý, sau một lúc lâu phát hiện mẹ vẫn nhìn mình, mới cảm thấy không thích hợp. “Mẹ, mẹ muốn nói gì sao?”
Bà Hạ cầm tay con gái, sau đó khẩn cầu nói: “Vũ Tình, con nghe mẹ nói đã! Thang Duy Thạc, cũng chính là chồng Vũ Hân, bây giờ cậu ta đang ở Nhật Bản, cậu ta cũng không biết Vũ Hân sanh non, Vũ Hân còn chưa nói cho cậu ta biết chuyện này.”
Nói xong, bà hạ thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Con không biết nhà chúng ta như thế nào, mẹ chồng Vũ Hân không vừa mắt nó. Nếu để nhà họ biết chúng ta để mất cháu họ, nhất định sẽ bắt em gái con ly hôn với cậu ta. Vũ Tình, con nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cô mờ mịt nhìn bà Hạ, cô cũng không có biện pháp gì cả: “mẹ, em rể chắc rất yêu Vũ Hân. Đứa con không còn, Vũ Hân cũng buồn mà, cậu ta sẽ không vứt bỏ Vũ Hân đâu.”
Khi nói những lời này, lòng của cô giống như bị kim đâm đau đớn. cho dù đã qua thật lâu, mỗi lần nghĩ đến hắn kéo tay em gái, lướt qua thân thể cô, lòng của cô đều không nhịn được đau đớn.
Hắn thề mỗi ngày, hắn thật lòng yêu Vũ Hân. Hơn nữa kết hôn rồi tuyệt đối sẽ không xằng bậy, cho nên mới đá cô đi.
“Không, con không thể! Vũ Tình, em gái con bây giờ đúng thật rất đáng thương! Nếu con bé đã không còn đứa con, nhất định sẽ bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà!” bà Hạ rơi lệ, khóc không thành tiếng.
Vũ Tình ôm chặt đứa con không biết nói gì.
Con bé sẽ thương tâm, khổ sở nhưng cô không biết nên làm gì.
Thấy con gái không nói lời nào, bà Hạ không nhịn được tiếp tục nói: “Vũ Tình, mẹ có yêu cầu hơi quá đáng. Mẹ biết con sẽ cảm thấy mẹ không công bằng, sẽ cảm thấy mẹ thật ích kỷ. Nhưng mẹ cũng chỉ muốn cho hai con gái đều tốt, đều hạnh phúc.”
Lời mẹ, khiến Vũ Tình tâm cả kinh!
Cô mơ hồ có thể nghĩ đến, mẹ muốn đưa ra yêu cầu gì! Cô hoảng sợ cúi đầu, không muốn tiếp tục nghe lời mẹ.