Quyển 1 - Chương 135: Chống lại bạo lực
Thang Duy Thạc tay mắt lanh lẹ tiếp được, ném đồ ăn ra: "Em không phải không cho anh ăn chứ?"
"Được rồi, đồ ăn đưa tới rồi, anh ăn đi, tôi đi đây!" Nói xong, định đi. Cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay to màu đồng cố cầm lấy: "Anh không cho em đi đâu, theo giúp anh ăn cơm!"
Nói xong, không cho cô cơ hội tránh được, dùng sức kéo cô vào văn phòng.
Người ngã xuống sopha, cô đau đến cong người, oán giận nói: "Chúng ta cùng nhau ăn, anh sẽ no à?" Cô không mua phần cho mình, nói thật cô cũng đói bụng.
"Em nghĩ gì? Anh nói là giúp anh ăn, còn em nhìn!" Hắn mỉm cười, giễu cợt nói. Nhìn thấy cô, trong lòng hắn có vui mừng khó hiểu.
Hung hăng liếc mắt, ở trong lòng bắt đầu điên cồng nguyền rủa hắn.
Người rất đói, lập tức mở đồ ăn ra. Nhìn thấy bên trong xanh xao đa dạng, sắc mặt hơi chần chờ bị tức giận thay thế: "Em lại chỉ làm qua loa!"
"Cái gì?" Hắn nói không rõ ràng lắm, không hiểu hắn nói cái gì. Ném đũa, giả vờ làm người phụ nữ vô tội.
"Đây là em mua bên ngoài, không phaie em làm!" muốn ăn đồ do cô làm, chứ không phải cô đi mua.
"Tôi nói cho anh biết, trong nhà không có đồ ăn, tôi ra ngoài mua thức ăn, lại làm cho anh, lại đưa, vậy đến mấy giờ?" Cô dùng sức hô.
"Anh mặc kệ, đây là chuyện của em, mà bây giờ anh chỉ muốn ăn đồ em làm!" Hắn căn bản như đứa bé xấu xa.
Nói ngang như cua, khiến cô phát điên: "Tôi đi, về nhà làm cho anh."
"Em đùa à, bây giờ đã gần hai giờ, em về nhà làm, anh ăn cơm tối à?" đôi mắt sâu dán chặt vào cô, đồng tử càng thêm tối đen.
Vũ Tình không nhịn được xem thường, mệt mỏi với hắn.
Váy của cô rất tôn dáng, hơn nữa chân dài lộ ra ngoài, càng thêm xinh đẹp.
Cổ họng bỗng căng thẳng, giống như chịu dày vò nào đó, dùng sức nuốt nuốt nước miếng. Cô quen hắn như thế, sao không hiểu được giờ phút này hắn muốn làm gì.
Cô bỗng dưng đứng dậy, đi ra cửa lớn!
Đi chưa được mấy bước, đã bị hắn ôm lấy từ sau. Cánh tay dài rắn chắc ôm chặt nơi mềm mại của cô, hai má anh tuấn kề sát vành tai cô: "Em không mang đồ ăn đến, vậy coi mình là đồ ăn cho anh đi."
"Anh đang làm việc, anh đừng quên!" Bây giờ không muốm làm với hắn, vì con cô không thể từ bỏ công việc nữ bảo mẫu, nhưng nếu có cơ hội trốn, cô nhất định sẽ không để hắn thực hiện được.
Lực tay của Thang Duy Thạc lại tăng thêm vài phần, kích động nói: "Tốc chiến tốc thắng, cho anh một lần!" Nhìn đồng hồ trên cổ tay, hắn dùng sức ôm lấy cô: "Anh còn có 10 phút cũng đủ thu phục."
Ngực Vũ Tình cả kinh, dùng sức đẩy hắn, đánh hắn: "Không được, không được! Em chưa được, không thể đụng vào!"
"Em đừng đùa giỡn anh, bao nhiêu ngày rồi, còn chưa hết?" Hắn đã chịu áo lực thật lâu rồi, mỗi tối hắn có thể nhìn thấu, có thể đụng đến, dưới tình huống áp lực như vậy, hắn đúng là thánh nhân.
Bây giờ, hắn không cần áp lực mình nữa.
Ngay khi hắn đặt cô dưới thân, cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra. "Tổng..."
Thang Duy Thạc buồn bực thở dốc, cô gắng vuốt xuống hạ phúc căng lên. "Vào đi!" Tiến vào là một chàng trai tuổi trẻ, trong tay cầm một tập giấy. "Tổng giám đốc, đây là lệnh của tòa án."
Thang Duy Thạc cả kinh, tiếp nhận giấy viết, ra hiệu cho trợ lí ý bảo rời đi.
Hắn lập tức xé ra, nhìn thấy mặt trên rồi, trên mặt nhấc lên kinh hãi. Thấy hắn đọc thư, Vũ Tình đứng dậy, chuẩn bị chạy đi.
Ý thức được động tác của cô, hắn dùng sức kéo cô lại. "Em còn chưa hủy kiện? Em nói cho anh biết, phải không?"
"Không phải anh nói bất kể tôi làm như thế nào, anh đều chơi à?" Nhìu mày, không một chút sợ sết nhìn lại hắn. Thật ra hai ngày qua, cô cũng muốn rút đơn kiện về, nhưng cứ buông tha hăn như vậy, về sau hắn còn tiếp tcj ức hϊế͙p͙ mình.
Thang Duy Thạc mím môi, nhìn cô một lúc lâu. "Được, em thật giỏi! Vậy chúng ta gặp lại trên tòa án. Nhưng, anh sẽ không cho em gặp con nữa!"
Thang Duy Thạc rất nhỏ nhen nói, dùng con để uy hϊế͙p͙ Vũ Tình.
"Anh không có quyền cấm tôi gặp con, anh không có quyền!" Bị đè nén, cô không chịu nổi nữa.
Nếu không phải vì Tiểu Bác, cô nhất định sẽ trực tiếp đi đến sở pháp luật đòi con gái về. Nhưng cô không có cách nào cả, vất vả lắm mới dựng được tình cảm với Tiểu Bác, cô không thể mất con như thế.
Thang Duy Thạc tức giận đến dùng sức nắm cằm cô, hổn hển nói: "Có quyền hay không, đến lúc đó cô sẽ biết. Bây giờ, tôi sẽ làm như cô muốn,...!"
"Đừng..." Vũ Tình sợ tới mức dùng sức lắc đầu, cả người run run, cái loại đau đớn lúc trước, cô cũng không muốn chịu đựng nữa.
"Đừng, Thang Duy Thạc, anh không thể luôn tr.a tấn tôi như vậy!" Lúc này, hắn đã là một con sư tử điên bị khơi lên lửa giận, một tay luồn xuống váy cô, vừa kéo vai áo cô xuống.
Vũ Tình thuận tay kéo đồ ăn, sau đó, ném vào mặt hắn...
Chỉ thấy đồ ăn dính vào áo, dọc theo hai trán, trên má...
Thừa dịp hắn giật mình trong nháy mắt, Vũ Tình rút chân dùng sức đá vào dưới háng hắn.
"A..." Hắn bị đau quát to một tiếng, ôm lấy quần ngã lăn xuống sopha: "Người phụ nữ ch.ết tiệt, cô dám đá vào đấy!"
Bất chấp vết thương của hắn, Vũ Tình mặc lại quần áo, lập tức chạy ra ngoài văn phingf hắn.
Mà tổng giám đốc Thang nhe răng trợn mắt vịn sopha đứng dậy, lau đồ ăn dính trên mặt.
"Hê, anh cả, anh làm sao vậy? Điên rồi sao?" Vừa rồi nhìn thấy Tiểu Tình Tình kích động chạy ra, ha ha, thì ra Tiểu Tình Tình này lợi hại như vậy, cho anh hắn một trận.
Ai...anh cả nghiêm túc, lần này phị phá nghiêm trọng hớ!
"Cậu cút ra ngoài cho tôi, biến!" Lớn tiếng quát em trai, biểu tình đúng là rất lạnh lùng.
"Anh, đây là thẹn quá thành giận hả? ha ha, thật ra đây cũng chẳng là gì. Bị người phụ nữ của mình biến thành như vậy, coi như là tăng thêm tình thú, ha ha!" Thang Duy Á e sợ thiên hạ không loạn, lớn tiếng giễu cợt anh hắn.
Vốn, trăm năm mới gặp kì cảnh không biết lợi dụng một tẹo, vậy không phải thật lãng phí à? Mà lãng phí, thì đáng tiếc.
Mặt bóng nhẫy, uy hϊế͙p͙ em trai nói: "Thang Duy Á nếu cậu là thế, vậy ngày mai tôi phái cậu đi châu Phi phát triển nghiệp vụ!"
Nghe câu này, Thang Duy Á lập tức ngậm miệng: "Quên đi, em đi công tác!"
Điều chỉnh mất vài phút, nơi đó không còn đau như trước nữa.
Lập tức rửa dầu trên mặt, buồn bực nhìn mình trong gương, hắn nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ kia một trận.
------------------------------------------
Trở lại căn hộ, Vũ Tình nhìn thời gian tan tầm sắp đến, lòng của cô lại càng vội.
Không nhịn được đoán rằng, hắn sẽ đối phó cô thế nào?
"Mẹ, mẹ..."
"Dì..." Hai đứa bé kia vừa vào cửa, liền chạy tới chỗ Vũ Tình.
Hôm nay, Vũ Tình đã không còn tâm tình ngồi xuống, hôn lên má con gái nữa.
Mà chạy tới cứng ngắc xoay người sang chỗ khác, tránh né đôi mắt nhìn chăm chú: "Lại đây, lấy dép cho anh!" lạnh lùng ra lệnh, rõ ràng hắn đang trong cơn thịnh nộ!
Nhưng ở trước mặt con, hắn ra lệnh như vậy, khiến cô cảm thấy thật không còn mặt mũi. "Dép ngay tại kia, anh có thể tự lấy!"
"Anh bảo em lấy cho anh, anh bảo em hầu hạ anh." Hắn nói từ từ. Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cũng nghe ra papa rất tức giận.
Hai đứa bé kia, nhìn lẫn nhau, sau đó có nhìn papa, sau đó lại nhìn mẹ.
"Papa và dì tức giận sao? Papa, đừng giận, Tiểu Bác lấy dép cho ba!" Tiểu Bác lập tức đong đưa người, chạy đến trước cửa, cầm lấy giày.