Quyển 1 - Chương 139: Cảnh tỉnh
Nơi bị đánh đau rát, nhưng không bằng nổi đau trong lòng cô bây giờ:" Mẹ......" .Đối mặt với sự trách cứ của mẹ,cô không thể phản bác.
Mẹ nói rất đúng,cô thật là người không biết xấu hổ? Cô cúi đầu không dám nhìn Mẹ,nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Hạ Mẹ nắm tóc của cô, dùng sức kéo làm cho cô ngẩng mặt lên:" Nha đần ch.ết tiệt,cô không thể tìm thấy đàn ông có phải không? Sao cô có thể theo người đàn ông của em gái mình hả? Nếu không phải vì cô,bọn chúng cũng sẽ không ly hôn!"
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào không thể nói ra lời:" Không phải......"
"Khóc, cô khóc cái gì? Cảm thấy thiệt thòi sao? Chẳng phải cô đi câu dẫn chính em rể của mình sao? Hạ Vũ Tình, cô đúng không phải là người! Cô muốn tôi tức ch.ết có phải không !" Hạ mẹ dùng sức mắng Vũ Tình khi, sau đó thở phì phì ngồi phịch xuống ghế.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Mẹ, Vũ Tình vội vàng tiến lên xem:" Mẹ......đừng nóng giận, đừng nóng giận!"
"Cút ngay, cô còn kêu tôi đừng nóng giận? Chính cô là người làm cho tôi tức giận ?a? Cô nói cho tôi biết, việc cô làm có thể không giận sao?" Hạ mẹ thở hổn hển, ngón tay run run chỉ vào Vũ Tình.
Vũ Tình tủi thân khóc, cô cảm thấy thật tủi thân. Cô mới vừa mở rộng tâm hồn mình để yêu, chỉ vừa mới cảm thụ được một chút sự yêu thương của Duy Thạc thôi mà!
Vì sao lúc này, sự thật này ,làm cho giấc mộng của cô tan vỡ.
Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng .
Cô cũng rất yêu Thang Duy Thạc , yêu anh thật nhiều năm rồi. Vì sao không có ai thông cảm với cô, vì sao ai ai cũng trách móc cô, thậm chí ngay cả bản thân cũng trách móc chính mình.
Chẳng lẽ yêu một người là sai sao? Chẳng lẽ cô không xứng có được hạnh phúc hay sao?
Thấy cô không nói lời nào, Hạ mẹ càng thêm tức giận . Cầm lấy cây gậy bên cạnh, dùng sức đánh vào cánh tay cô:" ch.ết tiệt, đồ hạ tiện, cô nói mau, tôi có thể không tức giận sao?"
Vũ Tình không tránh đi,đứng ngây ra đó,tùy ý cho Mẹ đánh mình.
Sau đó cô giọng run run nói: " Mẹ, tạp chí đều nói không đúng! Con cùng Thang Duy Thạc là trong sạch , thật trong sạch !" Cô không muốn nói dối, nhưng cô lại càng không muốn làm cho Mẹ giận.
"Là giả sao ? Vậy con bây giờ liền rời khỏi Thang Duy Thạc đi, đừng dây dưa cùng hắn nữa!" Hạ mẹ tâm tình dịu đi đôi chút, sau đó bắt đầu đưa ra yêu cầu!
Rời đi? Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:" Mẹ, con chỉ muốn ở bên cạnh tiểu Bác thôi. Mẹ,đây là tình mẫu tử, Tiểu Bác xa con không đượccon cũng không thể xa nó. Mẹ, con chỉ vì con của con thôi. Mẹ, đừng bảo con rời đi được không? Chỉ cần tiểu Bác lớn hơn chút nữa, con mới rời đi được không?"
"Cô đùa tôi sao?hay là tự lừa chính mình? Chờ đứa con lớn? Chờ đứa con lớn,cô còn có thể bỏ đi sao? Hạ Vũ Tình,cô không phải đã nói cho Thang Duy Thạc Tiểu Bác là con cô rồi chứ? Nếu cô làm vậy,Tiểu Bác sẽ bị tổn thương !" Hạ mẹ kích động nói:" Cô không chỉ làm tổn thương con của cô,còn có em gái cô nữa.Cô tuyệt đối không được làm như vậy,chúng là người thân của cô,hiểu không?"
Vũ Tình đau đớn suy nghĩ, mẹ sao lại biết,Tiểu Bác là con của cô cùng với Duy Thạc?
Cô muốn lớn tiếng nói,năm đó khi cô 18 tuổi,cô đã bán thân cho Thang Duy Thạc.
Cô quen biết anh sớm hơn em gái và cũng yêu anh trước.
Vũ Tình nức nở nhìn mẹ cầu xin:" Mẹ, sau khi hai người ly hôn, con mới chăm sóc Tiểu Bác ! Mẹ, con không phá hoại hạnh phúc của vũ Hân! Những chuyện này là sau khi bọn họ ly hôn mới xảy ra,vì sao lại là lỗi của con?" Cô không chịu nổi sự chỉ trích của mẹ,lỗi không phải do cô.
"Ly hôn? Ly hôn thì sao?" Hạ mẹ hít sâu một hơi, tiếp tục nghiêm khắc trách cứ cô:" Hiện nay có rất nhiều người ly hôn , nhưng họ sẽ vì đứa con mà trở về với nhau?Vũ Tình cô nghĩ là bọn chúng ly hôn rồi thì cô có thể câu dẫn Thang Duy Thạc để thay thế vị trì của em gái cô sao? Người ta là hôn nhân hợp pháp, cô có thể trở thành cái gì?a !cô nghĩ bây giờ cô là gì của hắn?"
Vũ Tình nhắm hai mắt đẫm lệ, cắn chặt môi dưới không biết như thế nào trả lời mẹ.
"Cô nói đi, cô là gì của hắn?Cô không nghĩ đến ,nếu có một ngày Thang Duy Thạc muốn trở lại với em gái cô,thì cô sẽ thế nào sao?"
Lời nói lạnh lùng của Mẹ đã nhắc nhở Vũ Tình.
Đúng thế, nếu có một ngày Thang Duy Thạc muốn trở về với Vũ Hân, muốn khôi phục lại gia đình trước kia ba người! Cô nên làm gì ? Mang theo con gái ra đi sao?như vậy người chịu tổn thương còn có con gái cô nữa.
Nghĩ đến đây, lòng cô quặn đau......
Ông trời! có phải cô rất ngu? . Sao cô có thể mang theo con gái đến ở cùng Duy Thạc?
Nếu bị anh vứt bỏ, cô có thể chịu đựng được, nhưng Nhạc Nhạc có thể sao? Nhạc Nhạc có thể hiểu được sao?
Không, Nhạc Nhạc của cô đã bị bố mẹ nhẫn tâm vứt bỏ một lần rồi . Cô không thể làm cho Nhạc Nhạc bị vứt bỏ lần nữa.
Như vậy đối với Nhạc Nhạc là rất tàn nhẫn!
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn cùng hối hận của cô, Hạ mẹ giọng nói dịu đi chút ít:" Vũ Tình, mẹ nói con nghe, chửi, cũng là vì tốt cho con thôi! Con ngẫm lại lời mẹ nói đi,đúng hay không?
Vợ chồng sau khi ly hôn rồi trở về bên nhau rất nhiều,sống gần nhau có đôi khi có nhiều bất đồng,nhưng tình cảm thì lại rất nhiều.Làm sao nói dứt là dứt được? Dù sao thì họ cũng chân chính là vợ chồng !Con ngẫm lại đi, ngẫm lại mẹ nói có đúng hay không?"
Thật vậy!
Cô làm sao có thể quên, Thang Duy Thạc từng rất,rất thích Vũ Hân?
"Vũ Tình, con mau mang con gái rời đi đi, đối với em con, đối với Tiểu Bác, đối với con, con gái con đều tốt!" Hạ mẹ tiến thêm một bước khuyên cô!
Cố kiềm lại sự đau đớn trong lòng, Vũ Tình lau nước mắt trên mặt:"Mẹ, hôm nay kêu con tới là muốn nói những việc này thôi sao?"
Hạ mẹ không nói gì, xem như cô nói đúng.
Vũ Tình trên mặt hiện lên bi thương, quên đi, quên đi, cô còn khao khát điều gì nữa?:" Mẹ, em trai bây giờ thế nào?"
"Nó a, bây giờ đang du học ở nước ngoài,là Vũ Hân chu cấp tiền!"
"Vậy sao?~~" Xem ra em trai cô bây giờ rất tốt, kia cô cũng yên tâm !" Mẹ, con đi rồi, mẹ bảo trọng!"
"Chỉ cần cô không làm tôi giận, chỉ cần cô có tự trọng,tôi nhất định sống đến trăm tuổi.Cô nhanh mang con gái rời đi,nếu không,tôi ch.ết cho cô xem!"
Vũ Tình không nói gì thêm, xoay người đẩy cửa đi ra.
Mỗi lần trở lại căn nhà này, cô chỉ nhận được vô số khiển trách.
Sau khi bước ra cửa,Vũ Tình không chịu đựng được nữa,lớn tiếng khóc......
————————————
Vẫn như thường lệ lúc 5 giờ rưỡi chiều, Thang Duy Thạc dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
"Mẹ......"
"Mẹ... Dì......" Tiểu Bác thiếu chút nữa cũng kêu mẹ.
Hai đứa bé chạy nhanh vào bếp, vì lúc này mỗi ngày Vũ Tình đều ở đây!
Khi không nhìn thấy ai trong bếp,chúng cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng lập tức , bọn chúng chạy ra phòng khách.
Nhưng cũng không thấy......
Hai đứa tìm khắp các phòng, cũng không tìm được mẹ, hai đứa chạy đi tìm Papa.
"Papa, không thấy mẹ . Tìm khắp nơi đều không thấy......" Nhạc Nhạc sốt ruột, sợ mẹ không cần mình nữa! Tiểu Bác càng thất vọng, khóe miệng cong xuống, vẻ mặt đáng thương nhìn Papa!
"Không sao, đừng khóc ! Hai đứa nhìn xem,đó là giày của Mẹ đúng không?Mẹ đang ở nhà đó" Khi anh mở của thì biết đã trong nhà có người !