Quyển 1 - Chương 141: Tiếng mẹ đầu tiên:
"Đã xảy ra việc gì, nói cho anh biết đi?" anh hỏi đầy nẻ quan tâm.
Vũ Tình cố nhìn thẳng vào mắt anh, xem thử xem mình có bao nhiêu quan trọng đối với anh.
Tay anh nhẹ nhàng xoa xoa hai má cô, nhưng giọng nói lại có phần cứng rắn: "Nói cho anh biết, rốt cuộc em bị sao vậy?"
Sự dịu dàng của anh khiến cho cô tan rã, cảm thấy tủi thân và thật bất an vì thế cô lại khóc.
Cô lập tức lao đến ôm anh thật chặt: "Thang Duy Thạc là anh muốn chúng ta ở cùng nhau, anh đã làm thế nên anh không thể bỏ rơi em, anh không thể như vậy!"
Cô suy nghĩ rất cực đoan, gương mặt nhỏ nhắn biểu hiện đầy thương tâm, nhưng tay chân lại bá đạo vừa ôm chặt anh vừa nói lại giống như đang cầu xin anh.
"Nói cho anh nghe, anh không thể nói cần em là em đến, nói không cần là em phải đi! Bây giờ so với năm năm trước không giống nhau, lúc trước em vì tiền nên làʍ ȶìиɦ nhân của anh, nên em không hề có quyền gì, nhưng lần này thì khác, là chính anh muốn em ở cùng với anh. Trờ chơi tình yêu này không chỉ có mình anh quyết định." Vũ Tình điên cuồng la lớn, cũng không quản anh có nghe được không, chỉ là muốn lớn tiếng la hét như thế.
"Trò chơi tình yêu", anh thích từ "tình yêu" của cô, nhịn không được khóe môi khẽ cong lên.
Thấy anh không nói gì, cô càng sợ hãi. Cô dùng hết sức đánh vào lưng của anh. "Nói cho anh biết, anh không được nói không cần em!"
Tuy bị đau, nhưng Thang Duy Thạc không tức giận, túy ý cô đánh mình trút giận: "Đúng, chính tự anh muốn em, ép em ở cùng anh, anh không có quyền đuổi em đi, vậy được chưa?" Người phụ nữ này hình như không hiểu hoàn cảnh hiện nay, cô là mẹ của con gái bảo bối của anh, sao anh có thể đuổi cô đi chứ.
Hơn nữa, bây giờ anh rất thích thấy cô khi về đến nhà, cảm giác này rất ấm áp.
Bây giờ không giống như trước đây, chỉ quan hệ lăng nhăng bên ngoài.
Bây giờ, sau khi tan tầm biết trong nhà có môt người đang đợi anh và con về nhà, không còn cảm giác lạnh lẽo, xa lạ nữa. Nơi này giờ rất ấm áp, có người tranh cãi với anh, gợi cho anh rất nhiều cảm xúc và làm cho anh thấy vui vẻ.
Anh không phải là người lăng nhăng, nếu không năm đó anh cũng không cần chỉ bao dương mình cô. Cũng sẽ không kết hôn sớm với Hoàng Vũ Hân.
Chỉ là anh chọn sai người, chọn tới chọn lui lại chọn đúng người phụ nữ giả dối cưới về.
Nghe được lời hứa của anh, Vũ Tình lài lòng nở nụ cười.
Nụ cười của cô khiến anh giật mình.
Nụ cười ngọt ngào này như cầu vồng sau mưa, tỏa sáng rực rỡ, khiến anh luyến tiếc không muốn dời tầm mắt. nhưng anh còn chưa nhìn đủ thì cánh môi run run của cô đã in lên môi anh.
Anh hơi kinh ngạc nhưng lập tức lấy ại thế chủ động, mãnh liệt đáp cô.
Vũ tình như muốn chứng minh gì đó, bàn tay rực nóng cảu cô nhanh chóng thoát đi quần áo của hai người.
Cô đã thành công, Duy Thạc trầm luân trong sự chủ động của cô.
Trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa họ đã trở nên rõ ràng hơn. Họ ngoại trừ không đăng kí kết hôn ra thì không khác gì vợ chồng.
Vũ Tình bá đạo hạn chế thời gian của anh, sau khi tan làm phải về nhà và quản lí luôn việc anh đi đâu, làm gì...
--------------------------------------------
Sau khi tắm cho con gái xong, cô lại tắm cho Tiểu Bác.
Tiểu Bác ngoan ngoãn. Rất phối hợp yêu cầu của cô, khi cô nắn tay của bé thì bé liền giơ cao tay lên để cô dễ dàng kỳ cọ.
Vũ Tình hạnh phúc mỉm cười, cẩn thận tắm cho Tiểu Bác.
Cảm giác này khiến cô lâng lâng, có thể ở bên cạnh con, nhìn con lớn lên thật hạnh phúc.
Thì ra chỉ cần cô ích kỉ một chút, sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy. chỉ cần cô ích kỉ một chút, cô sẽ rất hạnh phúc.
Tiểu Bác hưng phấn đứng lên, dùng vòi hoa sen dội sạch bọt biển trên người.
Sau đó, Vũ Tình dùng một khăn tắm lớn bao lại thân thể của Tiểu Bác: "A, chúng ta tắm xong rồi nha, Tiểu Bác có ngửi thấy hương thơm không?"
Tiểu Bác ngửi ngửi sau đó phấn khích la lớn: "Phấn hương!"
"Đến đây, cho dì hôn một cái?" chỉ có ở cùng Tiểu Bác cô mới có thể bộc lộ cảm xúc này.
Tiểu Bác ngoan ngoãn quay lại.
Vũ Tình hai mắt ngấn lệ, gắt gao ôm hôn Tiểu Bác, một lúc lâu sau mới buông ra.
"Dì, dì...." Tiểu Bác như muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời.
"Sao vậy? Tiểu Bác?"
Tiểu Bác nhào vào lòng Vũ Tình, ôm lấy cổ cô: "Dì, con cũng muốn kêu dì là mẹ!"
Nói xong có chút nghẹn ngào đứng lên nói: "Con cũng muốn giống Nhạc Nhạc gọi dì là mẹ, được không dì?"
Vũ Tình gật đầu liên tục, nói không thành lời.
"Dì. Dì..." giọng nói của Tiểu Bác tràn đầy thất vọng.
Lúc này, Vũ Tình mới có thể lên tiếng: "Được, được!"
Vũ Tình vừa nói tốt, Tiểu Bác liền bắt đầu hưng phấn hoan hô gọi lớn: "Mẹ, mẹ, mẹ!"
Vũ Tình rốt cuộc chịu đựng không được, khóc. Cuối cùng, cuối cùng cô nghe thấy con gọi cô "mẹ"!