Quyển 1 Chương 143: Hổn hển

Nhạc Nhạc ương bướng làm loạn như thế, Tiểu Bác cố che giấu tâm sự.
Ở trước mặt Nhạc Nhạc tuyệt đối không dám gọi Vũ Tình là mẹ, chỉ có khi một mình ở cạnh Vũ Tình mới dám kêu.


Mỗi tối Tiểu Bác đều khát vọng nhìn mẹ, đợi cho Nhạc Nhạc ngủ rồi, nó dùng giọng nói rất nhỏ gọi: "Mẹ, con cũng muốn ôm một cái!"
Vũ Tình mím môi mỏng gật đầu, nằm vào trong chăn ôm lấy thân thể nhỏ bé.


Mà Tiểu Bác lại giả vờ như thật lơ đãng, chạm vào phần mềm mềm trước ngực Vũ Tình.
Tóm lại, Nhạc Nhạc gần gũi mẹ thế nào, nó cũng làm y như thế.
Đủ loại tư vị nghẹn ở cổ họng cô, nghẹn ngào chẳng thể nói ra lời!


Là cô xấu hổ với Tiểu Bác, là cô tước đoạt quyền đòi tình thương người mẹ của Tiểu Bác.
"Tiểu Bác, Tiểu Bác, mẹ con là người tốt, mẹ thật xin lỗi con!" Vũ Tình dùng tiếng rất nhỏ, tay run run đặt lên gương mặt nó.


Đứa bé chưa thể nhận ra sự kích động của "mẹ" lúc này, bàn tay bé xíu còn đang chuyển động dưới quần áo của "mẹ".
————————————
"Mẹ, con muốn ăn cá cá!" Mắt Nhạc Nhạc mở thật to nhìn mẹ gặp rau cho Tiểu Bác, lập tức lớn tiếng hô muốn ăn cá.


Vũ Tình thở dài, đồng ý bắt đầu gắp cá cho con, xác định không có xương rồi, mới thả cá vào trong bát nhỏ. "Cẩn thận ăn một chút, đừng để bị hóc!"
Nhạc Nhạc cầm lấy muỗng nhỏ tử bỏ vào trong miệng, nhưng hai mắt vẫn mở to, vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Bác.


available on google playdownload on app store


Tiểu Bác có chút sợ sệt, im lặng ngồi trên ghế, yên lặng ăn thức ăn.
Tóm lại, Nhạc Nhạc tuy đã đáp ứng Tiểu Bác có thể gọi mẹ mình, nhưng khi đối mặt với Tiểu Bác, nó vẫn rất cao ngạo, giống như nó bố thí cho kẻ nghèo Tiểu Bác vậy!


Hơn nữa nó cho rằng, nó muốn cho Tiểu Bác kêu "Mẹ" thì mới được gọi, nó không muốn thì không được.
Thang Duy Thạc không nhịn được véo vào mặt nó một cái, làm giảm sự hung hăng của nó. Con gái hắn ấy, khi biết điều làm đau lòng người, khi tức giận, cũng khiến người ta sợ!


Lúc trước Tiểu Bác ương bướng bây giờ bị Nhạc Nhạc ức hϊế͙p͙ giống như con vật đáng thương, Vũ Tình không thể trách cứ Nhạc Nhạc, chỉ có thể nhìn Tiểu Bác đau lòng!


"Tiểu Bác, tao bảo mày nhé, đừng có tưởng đó là mẹ mày. Không phải ha, bà ấy là mẹ tao đấy!" Khi Nhạc Nhạc đùa với Tiểu Bác, bỗng nói ra những lời này!
Tiểu Bác mím miệng, hụt hẫng muốn khóc!  "Nhưng mẹ nói, tao là con bà ấy!" Tiểu Bác vẫn không nhịn được muốn tranh cãi một chút!


"Không phải, không phải! Là tao đồng ý, mày mới có mẹ!" Hoàn toàn ương bướng, cố nói cho Tiểu Bác, nó mới là cục cưng thật sự!
Mà lời này, bị Thang Duy Thạc và Vũ Tình nghe được. Môi Vũ Tình nhẹ nhàng run run, đau lòng nhìn Tiểu Bác!


"Tiểu Bác, mẹ là mẹ tao, nếu mày làm tao chán, tao sẽ không cho mày gọi "Mẹ" nữa!" Không biết hai đứa bé kia nói gì đó, Nhạc Nhạc bỗng lớn tiếng kêu!
"Không phải, mẹ để tao gọi......" Tiểu Bác tủi thân nói, tiếp theo hai đứa bé cùng khóc lớn!


Hai người lớn vội vàng bước vào phòng, mỗi người ôm một đứa.
Nhạc Nhạc khóc lớn tiếng, Tiểu Bác tuy chỉ mím môi chảy nước mắt, nhưng rõ ràng đã bị tổn thương rất lớn! Thân thể nhỏ bé không ngừng vùng vẫy trong lòng Vũ Tình, muốn gần gũi, "Mẹ" lại không dám.


Tại một khắc này, lòng cô gần như bị xé rách. Dùng sức ôm chặt bảo bối, nước mắt rơi như mưa. "Bảo bối, con là con mẹ, đừng nghe Nhạc Nhạc! Bảo bối, đừng buồn nhé!"


Trái tim Thang Duy Thạc như bị véo, ánh mắt nhìn chăm chú trên người cô. Bỗng cảm thấy, cô không phải chỉ dỗ trẻ nhỏ, mà đó là lời nói thật, là sự thật!
Khóe miệng Tiểu Bác không ngừng hạ xuống, dùng sức đẩy Vũ Tình." Không phải, bà là mẹ Nhạc Nhạc, không phải của Tiểu Bác!"


Bất kể là người lớn hay là những bạn nhỏ, càng có người an ủi, khóc lại càng thương tâm hơn.
"Ô......"
Nhạc Nhạc thấy mẹ vẫn ôm Tiểu Bác, tiếng khcó càng lớn hơn! Thang Duy Thạc chỉ biết an ủi con gái.
Lũ trẻ lần lượt khóc, khiến trong lòng Vũ Tình đau đớn rối tung.


Trời ạ, cô thật lòng không muốn nhìn thấy con hắn chịu tủi thân, thật không muốn nhìn Tiểu Bác muỗn gần gũi cô, lại càng không dám.
Nhưng cô không thể mở miệng nói cho cha con bọn họ, thật ra cô chính là mẹ ruột của Tiểu Bác!
Nói như vậy, Tiểu Bác có thể chấp nhận tất cả không?


Thang Duy Thạc lại sẽ thấy hai chị em cô thế nào? Hơn nữa cô đã đồng ý, tất cả cô sẽ không nói ra!
Mà một màn này đương nhiên không thể cho hắn biết, lòng cô đau không thôi, còn có áp lực đè nén tình cảm kia, lại càng khiến hắn khó hiểu.


Dỗ hai đứa bé đi ngủ rồi, hai người mang tâm sự về phòng.
Thang Duy Thạc híp mắt nhìn cô hồi lâu, lâu đến đến mức dần dần cảm nhận được tâm sự của cô. "Anh...... anh nhìn tôi làm gì?" Cô chột dạ lắp bắp hỏi.
Hắn không lập tức mở miệng, mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô.


Vũ Tình càng ngày càng kích động, cuối cùng quay đi không nhìn hắn nữa. Mở tủ đồ lấy quần áo đi tắm rửa, bước nhanh đến vòi tắm hoa sen.
"Vừa rồi em nói, Tiểu Bác là con trai em?" Thật nghiêm túc hỏi, hoàn toàn là giọng cẩn thận khi làm việc kia.


Từ sớm hắn đã cảm thấy cô đối đãi với Tiểu Bác rất đặc biệt. Mỗi khi cô nhìn thấy Tiểu Bác, luôn đặc biệt kích động, tay run run. Cô mấy lần khi đến bế Tiểu Bác, thậm chí cô còn chảy nước mắt.
Chẳng lẽ đây chỉ bởi, Tiểu Bác là con của em gái cô ư?


Nói theo lý, dì nhìn thấy cháu trai ngoại chắc không xúc động đến mức ấy chứ?
Còn nữa, nếu cô chỉ muốn quan hệ tốt với Tiểu Bác, vậy "Mẹ kế" như cô đúng là quá làm tròn trách nhiệm rồi!
Khi Tiểu Bác ngoan ngoãn, cô lại thưởng cho nó, khiến con vui vẻ lên.


Khi Tiểu Bác bướng bỉnh, cô lại uy nghiêm như người mẹ, phạt đứa con ra trò!
Khi Tiểu Bác thương tâm, cô sẽ nhịn đau khổ xuống, an ủi con từng lần!
Thử nghĩ, ngoài con mình ra, nếu không ai có thể cẩn thận kiên nhẫn như thế đây?


Vũ Tình hơi run người, nửa giây sau mới ra vẻ thoải mái nói: "Đó là lời dỗ trẻ thôi, anh không thấy Tiểu Bác thương tâm như thế à? Sao tôi có thể là mẹ của Tiểu Bác? Con của tôi là Nhạc Nhạc, chẳng lẽ anh nghĩ tôi sinh đôi à?"


Lời Vũ Tình vô tình đánh vỡ ảo tưởng hắn vừa có, đúng nhỉ, Tiểu Bác không lớn hơn Nhạc Nhạc lắm, làm sao đều có thể do cô sinh? Trừ phi là sinh đôi, nhưng trường hợp này rất ít khả năng đấy.
Có chút thất vọng hạ thấp vai, giống như đang căm tức với ai, thả mình xuống giường lớn.


Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi vào phòng tắm.
Nhà trẻ quý tộc "Tiểu thiên sứ", các bé học sinh đang làm văn miệng.
Mà đề văn rất quen thuộc với chúng — ba mẹ con.
Mỗi một bé lên bục, đều kiêu ngạo giới thiệu ba mẹ mình, khiến các bé khác hâm mộ.


Khi một bé giới thiệu xong về ba mẹ mình, cuối cùng đến lượt Tiểu Bác!
Vì mỗi ngày Thang Duy Thạc đều đưa đón con, cho nên các cô đề biết Tiểu Bác chính là con của Thang Duy Thạc chủ tịch tập đoàn.


Về việc Tiểu Bác sắp giới thiệu ba mẹ, các cô cũng có vẻ hứng thú. Trước khi Tiểu Bác đi lên, các cô còn cố ý nhắc nhở trật tự một lần nữa.


Tiểu Bác nghĩ nghĩ rồi, mới từ từ mở miệng nhỏ bé. "Con có một gia đình rất hạnh phúc, có papa, có mẹ, còn có em gái! Ba con rất đẹp trai cao lớn, mẹ rất tốt với con!


Con thích nhất là ở bên mẹ, mẹ sẽ bế con, sau đó vuốt lên gương mặt con, nói với con con là bảo bối ngoan nhất thế giới! Mẹ..." Khi nói về mẹ, trên mặt Tiểu Bác thật kiêu hãnh, loại kiêu hãnh này giống như nó là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới!


Nó nhắc đến mẹ lần nữa, làm Nhạc Nhạc ngồi dưới càng ngày càng không thoải mái. Khi Tiểu Bác nhắc đến mẹ chẳng biết đã lần thứ mấy rồi, Nhạc Nhạc bỗng lớn tiếng hô: "Đó chẳng phải mẹ mày, đó là mẹ tao, mẹ tao mà!"


Trong phòng học yên lặng, tất cả bạn nhỏ và cả cô giáo đều đưa mắt đến trên người Nhạc Nhạc, sau đó lại nhìn về Tiểu Bác phía xa!
Lúc này cuối cùng các cô có thể chắc chắn chuyện xấu này là sự thật, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc là chung ba, nhưng khác mẹ!


"Đó không phải mẹ mày, mày không thể bảo đó là mẹ mày được!" Nhạc Nhạc lại la lớn!
Nhạc Nhạc lớn tiếng quát to, khiến Tiểu Bác bất lực đứng.


Mà cô giáo cũng thấy được Tiểu Bác sợ hãi và tủi thân, lập tức lên tiếng khiển trách: "Hạ Nhạc Nhạc con ngồi xuống, không được tùy tiện nói loạn!"
Hạ Nhạc Nhạc vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy cô giáo kia nghiêm khắc nhìn chăm chú thì nén xuống.


"Bạn Thang Tiểu Bác về chỗ ngồi trước đi, bây giờ sẽ đến bạn nhỏ tiếp theo nào..." Cô giáo cứu Tiểu Bác một phen, nhưng lại nghiêm khắc với Nhạc Nhạc, càng khiến oán hận của nó với Tiểu Bác sâu thêm.


Khi hoạt động ngoài trời, Nhạc Nhạc đứng trên thang trượt, níu chặt Tiểu Bác: "Tiểu Bác, đồ đáng ghét, đó mà mẹ tao, vì sao mày lại nói với mọi người là mẹ mày chứ?"


"Nhưng, bà ấy là mẹ mày, vì sao không thể là của tao chứ? Bà ấy là mẹ của chúng ta không tốt sao?" Tiểu Bác dùng giọng non nớt nói với Nhạc Nhạc, hi vọng con nhỏ có thể chia mẹ cho nó.


"Không được, đó là mẹ tao!" Nhạc Nhạc vẫnkiên trì, mà loại dáng vẻ ương bướng này, thật đúng là rất ép người.
"Không phải, không phải, cũng là mẹ tao, cũng là mẹ ta0!" Tiểu Bác vẫn không tranh cãi với nó, cuối cùng không nhịn được hét to!


Vì Nhạc Nhạc rất ức hϊế͙p͙ người, nó đã chịu không nổi nữa rồi!
Đồng tử của Nhạc Nhạc trở nên đen bóng, thân thể nho nhỏ đầy ắp tức giận, toàn thân phát ra lửa.
"Tao không bao giờ nói chuyện với mày nữa!" Tiểu Bác nói rồi, chuẩn bị trượt xuống, cách xa con bé ra.


Mà Nhạc Nhạc bỗng dùng sức đẩy Tiểu Bác, trong nháy mắt thân thể Tiểu Bác trượt ra ngoài thang...
Tất cả đến quá nhanh, làm cô giáo khi nghe được tiếng la của bọn họ, khi đi đến, thân thể nhỏ của Tiểu Bác đã......
"Bịch" một tiếng, thân thể Tiểu Bác đập thật mạnh vào gốc cây






Truyện liên quan