Quyển 1 - Chương 147: Nói rõ thế nào?

Vốn Thang Duy Thạc rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cô, tất cả giận dữ và oán hận của hắn đều chẳng thể phát tiết ra ngoài!
Hơn nữa biết được Tiểu Bác là con Vũ Tình, hắn lại cảm thấy vui mừng, tất cả lo lắng tan thành mây khói!


Lưu luyến trên đôi môi mọng đỏ của cô, bỗng ngẩng đầu."Đi, chúng ta đi nói cho Tiểu Bác, anh muốn nói cho con biết em mới là mẹ nó!"
Trên mặt Vũ Tình có vui sướng khó nén, nhưng lại có vài phần đau đớn. "Tiểu Bác sẽ không thể hiểu được tất cả, chờ nó lớn lên, chúng ta nói cho nó thì hơn!"


"Không đâu, con anh thông minh như thế, nhất định sẽ hiểu!"
Thật ra trình độ hiểu chuyện của con họ còn lớn hơn tưởng tượng của người lớn nhiều.
Vũ Tình nghĩ cũng không dám, vô cùng do dự. Thang Duy Thạc kéo cô đi đến trong phòng con.


Đừng nghĩ chúng là trẻ con, nhưng ở phương diện cẩm thận của chúng cũng không thua người lớn đâu.
Tiểu Nhạc Nhạc đi đến bên giường Tiểu Bác cùng chơi xếp hình, chỉ thấy mảnh ghép đầy giường. Nhưng Nhạc Nhạc lại cẩn thận không chạm vào tay Tiểu Bác, hai bé chơi thật an toàn.


"Tiểu Bác, tay cậu còn đau không?" Nhạc Nhạc nhẹ nhàng sờ sờ "Đồ" cứng rắn màu trắng kia. Trong mắt to xinh đẹ, lộ ra tội lỗi nồng đậm!
Tiểu Bác nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của con bé, nghĩ nghĩ cuối cùng lắc đầu. "Chỉ cần cậu nhường mẹ cho mình, mình sẽ không đau!"


"Ừ!" Nhạc Nhạc lập tức gật đầu. "Được mà, chỉ cần Tiểu Bác không đau, Nhạc Nhạc sẽ cho cậu mẹ!"
Hai người lớn đứng trước cửa thấy một cảnh này, nhưng họ không hiểu hiệp nghị của hai đứa trẻ, chi nghe thấy "mẹ" gì đó.


available on google playdownload on app store


Vũ Tình thắt lòng, chuyện này không thể hoãn được nữa, nếu không sẽ chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Bác, không thoải mái sao? Có muốn ăn gì không?" Thang Duy Thạc đi trước đến bên cạnh đứa con, hôn xuống mặt con.


Tiểu Bác ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đón nụ hôn của ba, sau đó  cười"Khanh khách". "Râu Papa kỳ quá!"
Nhìn thấy Tiểu Bác được ba hôn, Nhạc Nhạc lập tức cố vươn hai má, hai mắt mở to thật to nhìn papa.
Thang Duy Thạc lập tức hôn lên mặt con gái, còn dùng râu cọ cọ để trừng phạt.


"Khanh khách...... Papa xấu, papa hư!" Nhạc Nhạc vội trốn tránh, tiếng cười không ngừng. "Hì hì, Tiểu Bác, Tiểu Bác!"
Lúc này đầu tiên nó nghĩ tới Tiểu Bác, để Tiểu Bác đến giải cứu mình.


"Cầu cứu Tiểu Bác cơ à? Nhạc Nhạc, và Tiểu Bác làm hòa rồi ư?" Thang Duy Thạc dùng giọng nhỏ hỏi, bọn trẻ cũng sĩ diện ghê, nói quá lớn chúng sẽ xấu hổ! Nhạc Nhạc cũng nói nhẹ với papa: "Papa, con và Tiểu Bác hòa rồi! Lúc trước Nhạc Nhạc sai, về sau Nhạc Nhạc sẽ không cãi Tiểu Bác!"


"Thế này mới ngoan! Như vậy Nhạc Nhạc mới là bảo bối ngoan nhất, biết không?" Nói xong, nhẹ véo mũi con gái một cái!
Vũ Tình đứng một bên nhìn, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cô có thể đối mặt với con rồi!


Tiểu Bác nhìn thoáng qua "Dì" thật lâu sau đó lại nhìn thoáng qua Nhạc Nhạc. Xác định Nhạc Nhạc không muốn giận dữ, mới dám thật cẩn thận kêu: " Mẹ!" Giọng nói rất nhẹ, nhưng bên trong chứa đựng vui sướng!
"Ừ ~~" Vũ Tình nghẹn ngào đáp ứng, sau đó thật dịu dàng hôn lên khuôn mặt con.


Mẹ hôn hiển nhiên thoải mái hơn ba rồi. Tiểu Bác hưởng thụ nhào vào lòng mẹ, ôm chặt không rời!
Nhạc Nhạc nhìn nhìn trông mong, hiển nhiên cũng thật muốn mẹ ôm! Chỉ là lần này nó thật nhẫn nại, để mẹ ôm Tiểu Bác!


Thang Duy Thạc nhìn ánh mắt con gái, lập tức ôm lấy bảo bối này."Papa ôm Nhạc Nhạc nào!"
Nhạc Nhạc ngẩng đầu, cười với papa. "Papa! Về sau con không gọi mẹ, con muốn kêu mẹ là dì! Nhạc Nhạc đã đưa mẹ cho Tiểu Bác, đều là của Tiểu Bác!"


"Mẹ, mẹ! Về sau mẹ là của Tiểu Bác, Nhạc Nhạc đã cho Tiểu Bác mẹ rồi!" Giống như sợ Nhạc Nhạc đổi ý, Tiểu Bác nói lại lời hứa của Nhạc Nhạc cho mẹ nghe.
Lời hai đứa trẻ, khiến hai người lớn choáng váng. Thì ra ở trong lòng bọn chúng, "Mẹ" là có thể cho đi!


Vũ Tình ra vẻ tủi thân lấy hai tay che mắt, thương tâm khóc. "Ô ô...... Mẹ rất đau lòng, hai con lại coi mẹ là đồ chơi đúng không? Còn cho đi cho lại, Nhạc Nhạc không cần mẹ, còn gọi dì? Ô ô...... Nhạc Nhạc có phải muốn bỏ mẹ không?"


Tiểu Bác và Nhạc Nhạc nhìn thấy mẹ khóc, lập tức tiến lên an ủi." Mẹ, mẹ đừng khóc!"
"Nhạc Nhạc thích mẹ, nhưng Tiểu Bác cũng thích mẹ, Nhạc Nhạc đẩy Tiểu Bác bị thương, Nhạc Nhạc muốn bồi thường cho Tiểu Bác. Cho nên, Nhạc Nhạc mới quyết định cho Tiểu Bác mẹ!"


Nhìn thấy hai tiểu bảo bối sốt ruột, Vũ Tình mới dừng khóc giả. Nâng mặt lên, chỉ chỉ hai gò má mình. "Đến đây, Nhạc Nhạc hôn mẹ bên này, Tiểu Bác hôn mẹ bên này!"
Hai tiểu bảo bối lập tức làm theo, đều hôn lên mặt mẹ.


Lúc này thân là papa Thang Duy Thạc, ho nhẹ một tiếng hấp dẫn lực chú ý của lũ trẻ."Tốt lắm, bây giờ nghe papa kể một câu chuyện nào!"
"Kể chuyện, hay hay!" Nhạc Nhạc lập tức vỗ tay, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Tiểu Bác không hề hứng thú, nó tình nguyện ở trong lòng mẹ, vuốt mềm mại của mẹ.


Thang Duy Thạc cũng không kể chuyện, nhưng hắn cố gắng khiến lũ trẻ biết chúng là sinh đôi. "Chuyện này có liên quan đến Nhạc Nhạc và Tiểu Bác, cho nên phải nghe đấy!"
Vừa nghe nói có liên quan đến mình, Tiểu Bác có hứng thú.


"Thật ra Nhạc Nhạc và Tiểu Bác từ nhỏ đã quan nhau, hơn nữa còn sớm hơn cả quen ba mẹ. Trên thế giới này, hai con quen nhau đầu tiên đấy!"
Tiểu Bác và Nhạc Nhạc nhìn lẫn nhau, vẻ mặt mờ mịt. "Nhưng sao chúng con không biết?"


Thang Duy Thạc cười cười, sau đó tiếp tục nói: "Lúc đó Nhạc Nhạc và Tiểu Bác rất nhỏ, cho nên không nhớ! Nhạc Nhạc và Tiểu Bác ở tại một phòng, các con cùng chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!"


"Tựa như bây giờ ạ?" Tiểu Bác tò mò hỏi." Bây giờ con và Nhạc Nhạc chỉ ở một phòng mà, cùng nhau dậy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!"
"Không khác lắm ~! Nhưng phòng này không phải cái đấy!" Thang Duy Thạc chỉ chỉ vào phòng.
"Đó là làm sao?" Tiểu Bác và Nhạc Nhạc lập tức tò mò hỏi!


Thang Duy Thạc đi đến bên cạnh Vũ Tình, sau đó kéo tay hai con, tính cả bàn tay to của hắn, cha con cùng sờ lên bụng Vũ Tình. "Các con đều ở nơi này của mẹ, biết không?"
Nhạc Nhạc vàTiểu Bác đều hoang mang, không tin nhìn mẹ. "Bụng mẹ nhỏ như vậy, làm sao có thể giấu chúng con?"


Lần này nên đến phiên Vũ Tình nói. "Lúc đó Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đều rất nhỏ, cho nên có thể ở trong bụng mẹ. Nhưng sau đó các con trưởng thành, cần đi ra! Hiểu chưa?"
"Không hiểu lắm, như trẻ con chui ra từ bụng mẹ!" Tiểu Bác gật gật đầu, nó có xem tivi, nó cũng hiểu được một chút!


Nhạc Nhạc cũng gật đầu."Con hiểu, có dì bụng thật to, bên trong có cục cưng đó! Có phải không, mẹ?"
Vũ Tình và Thang Duy Thạc nhìn nhau cười, xem ra con họ rất thông minh.
Tiểu Bác trầm mặc một hồi, bỗng hỏi: "Con do mẹ sinh ra, có phải không? Vì con đi ra từ bụng mẹ mà!"


Bọn trẻ có thể hiểu nhanh như thế, hoàn toàn muốn do ti vi dạy ha!
"Đúng vậy!" Vũ Tình gật gật đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Bác, lại nhìn Nhạc Nhạc." Các con là bảo bối của mẹ, đều là, biết không? Cho nên các con đừng cho mẹ đi, vì mẹ đều là của hai con!"


"Đúung, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc là anh em......" Đang muốn vui mừng tuyên bố, nhưng Thang Duy Thạc cũng không xác định nhìn Vũ Tình."Bọn chúng là anh em, hay chị em?" Lúc trước hắn vẫn cho Tiểu Bác là lớn, nhưng giờ không chắc lắm.
"Ừ..... Đúng vậy!" Vũ Tình có chút trốn tránh, lắp bắp nói.






Truyện liên quan