Quyển 2 - Chương 23: Đuổi giết trong rừng rậm
Bởi vì do tu luyện, ngũ quan của Phượng Tĩnh Xu nhạy bén gấp mười lần người bình thường, bởi vậy cho dù là ven Tuyệt Tích sâm lâm truyền đến tiếng kêu to nàng cũng nghe thấy rõ ràng.
Vốn không nghĩ muốn nhúng tay, người phàm đánh đánh giết giết khiến người ta chán ghét, đặc biệt là loại "quần ẩu trong rừng" thông thường này, khiến Phượng Tĩnh Xu có phần căm ghét. Nhưng nàng rõ ràng nghe thấy giọng nói của hai hài tử, hơn nữa nghe tình hình, Die nd da nl e q uu ydo n những người này là muốn giết hai hài tử này, mà vừa rồi hộ vệ một đường bảo hộ hai hài tử, nay toàn bộ đều đã ngã xuống.
Xem ra nàng không thể không nhúng tay, nếu như là cướp giết bình thường, nàng cũng mặc kệ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nàng Phượng Tĩnh Xu cũng không phải là hạng người thiện lương gì, chuyện gì cũng thò chân, xía vào. Nhưng nếu như là cướp giết hai hài tử, nàng không thể không quản, dù sao đứa nhỏ là vô tội.
Tay vừa lật chuyển, gió dưới chân giống như có ý thức, lao xuống, liền chuẩn xác đưa Phượng Tĩnh Xu đến ven rừng rậm.
Tiến tới gần, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, hiển nhiên là kẻ giết người ở chỗ này kêu gào.
"Tiểu tử thối, đứng lại cho lão tử!"Một đại hán hung ác kêu.
"Ha ha ha! Lão thất, sao ngươi ngay cả hai oa nhi miệng còn hôi sữa cũng đuổi không kịp chứ? Chẳng lẽ là đêm qua ở nơi nào đó cùng với đàn bà lăn lộn khiến chân mềm nhũn rồi!?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn, Theo sau lại truyền đến một tiếng cười nhạo lỗ mãng.
"Thúi lắm! Lão tử sao lại bị đàn bà khiến chân mềm nhũn chứ?" Người kia hiển nhiên bị nói thẹn quá thành giận, vừa chuyển mình đã phát tiết tức giận ở trên người hai hài tử đang chạy trốn. "Thằng nhóc, lão tử kêu ngươi đứng lại!" Tiếng nói vừa dứt liền hung hăng bắt được tóc của một tiểu nam hài.
Lập tức nghe thấy một tiếng thét non nớt chói tai vang lên, ngay sau đó là tiếng la khóc liên tiếp, nam hài bị bắt được không ngừng hô "Ca ca, ca ca..."
Chân vừa chạm đất, Phượng Tĩnh Xu chợt nghe thấy tiếng phẫn nộ quát to: "To gan! Bọn ngươi là người nào, dám đuổi giết chúng ta, các ngươi biết chúng ta là ai sao! Còn không mau thả đệ đệ ta ra! Chẳng lẽ các ngươi không muốn sống nữa sao!?" Trong tiếng gào thét như muốn rách cổ họng lộ vẻ sợ hãi và bất lực không thể che giấu!
Theo tiếng nhìn lại, vừa rồi bởi vì bắt được một tiểu nam hài chạy trốn mà ngừng lại, bao vây thành một vòng. Sau đó phát hiện đếm kĩ, trong nhóm đuổi giết ước chừng có hai mươi ba mươi đại hán, mà tất cả đều có võ công không kém, dieendaanleequuydonn, còn bên kia cũng chỉ có hai tiểu hài tử tay trói gà không chặt. Hiện tại hai mươi ba mươi người này đang vây quanh chơi đùa hai tiểu nam hài, tựa như mèo trêu đùa bắt chuột vậy, trêu đùa vây quanh hai tiểu nam hài sợ hãi. Khi dễ hài tử như thế, Phượng Tĩnh Xu tận mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy một luồng tức giận thiêu đốt ở trong lòng.
"Ha ha ha! Lão đại, ngươi nghe thấy hắn nói cái gì sao? Hắn nói để chúng ta thả đệ đệ hắn ra! Ha ha ha!" Trong đó một đại hán áo đen giống như nghe thấy truyện cười, liền khoa trương cười lớn, trong giọng nói lộ vẻ khinh miệt và trào phúng!
Đám đại hán kia cũng theo đó phá lên cười, một đại hán thoạt nhìn giống như đầu lĩnh cuồng vọng cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi nói đúng, lá gan chúng ta chính là lớn! Lại nói, thân phận các ngươi là gì chúng ta rất rõ ràng, chúng ta tìm chính là các ngươi!" Nói xong một phen đoạt lấy tiểu nam hài trong tay một đại hán khác, tiểu nam hài kia hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, ra sức khóc liên tục.
"Ngươi, các ngươi...!" Nam hài kia hơn lớn bị như vậy, nhất thời tuyệt vọng nói không nên lời.
"Lão đại" kia liếc mắt đánh giá tiểu nam hài, đột nhiên cười ɖâʍ nói: "A, các huynh đệ, bộ dạng thằng nhóc này còn không tệ! Không hổ là hài tử gia đình giàu có nuôi dưỡng, chậc chậc, ngay cả làn da cũng non mềm như vậy, giống như miếng đậu hủ!" Một bên vừa nói vừa ɖâʍ loạn sờ hai má nam hài kia.
"Ha ha ha, lão đại, ta nghe nói những nhóm người giàu phú quý có đam mê luyến đồng, ta còn chưa hưởng qua tư vị luyến đồng đâu!" Một đại hán cũng cười quỷ dị phụ họa nói.
Trong nháy mắt đám người ở hai bên đột nhiên đã ấn ngã hai tiểu nam hài không biết phải làm sao xuống đất, cũng ở trên hai người giãy giụa dùng sức xé vạt áo hai người!
Phượng Tĩnh Xu ở một bên nhìn, rốt cuộc nhịn không được, lấy hai mảnh lá cây rót chân khí vào, nhanh chóng vọt tới hai đại hán đang chế trụ hai tiểu nam hài, nháy mắt liền cắm thẳng vào gáy hai người!
Hai đại hán vừa muốn kéo tiết khố của hai tiểu nam hài xuống bỗng nhiên thấy trên gáy chợt lạnh, cứ thế mà rời khỏi thế giới này.
Biến hóa này đột nhiên tới dọa đại hán đang ở một bên quan sát sợ đến choáng váng, mà hai tiểu nam hài bị máu tươi văng lên mặt cũng ngây dại, chỉ có thể nhìn thấy trời đất tràn đầy màu đỏ che khuất gò má trắng noãn và đôi con ngươi trong veo của bọn họ.
"Ai! Là ai lén lút ở nơi nào! Còn không ra đây!"Bọn đại hán kịp phản ứng đều nhao nhao cầm vũ khí lên, không ngừng kêu to về bốn phía.
Mặc dù “lão đại” bọn hắn vừa mới ch.ết, nhưng đối với một đám người rệu rã như cát trong mâm mà nói, bọn hắn vốn không quan tâm, "Lão đại" ch.ết càng tốt, như vậy bọn họ có thể đi tranh vị trí này rồi. Hiện tại đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất là người thần bí chỉ dùng hai mảnh lá cây liền bắn ch.ết "lão đại" bọn hắn.
Khu sâm lâm này là "rừng Quỷ" nổi danh trên đại lục Sở Ảnh, trong rừng cây cối xen kẽ nhau, lại có lịch sử mấy trăm năm, những cành cây đại thụ dày đặc này sớm đã che khuất bầu trời, ban ngày cũng là hôn thiên ám địa (đất trời tối tăm), càng đừng nói đến buổi tối. Người bước vào liền dễ dàng bị lạc phương hướng, đi vào đi ra không được, hoặc là đói ch.ết ở bên trong, dinendian.lơqid]on hoặc là trở thành bữa tối của mãnh thú trong rừng. Bởi vậy khu sâm lâm này đã bị người trên đại lục Sở Ảnh coi là "Tuyệt Tích sâm lâm", vì gần sát Tuyệt Lăng sơn, khí lạnh của Tuyệt Lăng sơn xâm nhập vào rừng, cho nên khí lạnh trong rừng càng đậm, có loại cảm giác âm u âm trầm, cho nên lại được gọi là "rừng Quỷ ".
Ngày thường không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Đối với những người quanh năm sống trong giết chóc mà nói, tiến vào mảnh "rừng Quỷ " này vốn trong lòng còn có điểm e ngại, mà hiện tại người đứng đầu bọn họ lại bị người thoáng cái liền giết ch.ết, bởi vậy khí lạnh ở đây phơ phất trong rừng rậm, một đám người bị cả kinh đến tóc gáy cũng dựng thẳng.
Một đám đại hán kêu nửa ngày thấy không có phản ứng, trong lòng sợ hãi càng đậm, một phen đẩy ra hai cỗ thi thể nằm úp sấp, nắm hai tiểu nam hài lên chắn ở trước người, thất thanh nói " Nếu không ra ta sẽ làm thịt hai thằng nhóc này!"
Một tiếng thở dài yếu ớt lướt qua, đáy lòng một đám người cả kinh đều đã phát lạnh.
"Ai, rốt cuộc là ai!"
"Đi ra, đừng có mà giả thần giả quỷ!"
Mắt thấy tâm lý kinh sợ nổi lên tác dụng, dfienddn lieqiudoon Phượng Tĩnh Xu từ sau một gốc cây đại thụ chậm rãi đi ra.
Đám kia vừa thấy người đi ra là một tiểu cô nương chừng mười tuổi, tất cả đều ngây ngẩn cả người.