Chương 14: Phạt cấm túc

***Note: “Lumos”: Giữ nguyên (ý nghĩa: thắp sáng) [trích từ nhà cuuviho]


“Hắc, Harry, khi nãy bồ ăn ít quá.” Ron oán trách nói: “Meilin, kế tiếp tụi mình phải đối mặt chính là……” Ron đưa mắt nhìn về phía trước, chú ý Hermione không thể nghe được cậu mới nói tiếp: “Lão dơi, lão dơi ch.ết tiệt! Bồ phải có đủ sức khỏe mới có thể đối mặt với trận mưa nước miếng tung tóe của lão.”


Harry bị chọc cười: “Được rồi Ron, mình biết rồi.” Cậu biết Ron đang lo lắng tình trạng của cậu mới cố ý nói như vậy.


“Đầu sẹo, lại chuẩn bị diễn màn nổ nồi quặng sao?” Malfoy hất cằm đã sớm chờ để chế nhạo Harry: “Không thể không nói, suốt lễ Giáng Sinh tao hoài niệm nhất chính là chuyện này.” Goyle và Crabbe lập tức phá lên cười hưởng ứng.


“Cút ngay, Malfoy!” Ron hạ giọng, nhóm Gryffindor đều biết, cứ ồn ào ở cửa lớp độc dược chỉ có chịu thiệt. Ron kéo Harry chen vào cửa rất nhanh ngồi xuống vị trí của mình.
“Hừ.” Thiếu niên tóc bạch kim nghênh ngang tiến vào, thuận tiện giơ ngón giữa chỉa về phía Harry.


Harry nghiêng đầu qua một bên không để ý tới, cậu có hơi đau đầu, tinh thần cũng không được ổn định.


available on google playdownload on app store


“Mở trang chín mươi.” Âm thanh âm trầm lạnh như băng của nam nhân cùng tiếng bước chân đột ngột vang lên, Snape phất áo chùng đen nhanh chóng đi về phía bục giảng, bên dưới lập tức vang lên âm thanh lật sách.
“Potter, im lặng phản đối sao?” Âm thanh lãnh khốc lại vang lên.


Chẳng qua động tác của Harry hơi chậm một chút mà thôi.
“Grynffindor trừ mười điểm.”


Ánh mắt nam nhân lấy Harry làm điểm xuất phát bắt đầu quét một vòng xoay quoanh nhóm Gryffindor, tạm ngừng lại một giây trên người Neville, cậu bé lập tức run lập cập, may mắn Hermione âm thầm chống đỡ thiếu niên đang vô cùng sợ hãi, nếu không nhất định đã ngã phịch xuống đất.


Lớp học còn chưa bắt đầu đã bị trừ điểm, vẻ mặt Ron buồn như đưa đám, bởi vậy có thể nhận ra tâm tình lão dơi tồi tệ nhất từ xưa đến nay.
Nội dung bài học hôm nay là điều chế thuốc cầm máu.


Giải thích đơn giản đã được trình bày trên bảng, bên dưới chính là phương pháp điều chế.
“Neville, giúp mình cắt dược liệu là được rồi.” Hermione nhỏ giọng căn dặn, quyết tâm không để sát thủ nồi quặng có cơ hội chạm tay vào quặng độc dược.


Cậu bé nhút nhát cúi đầu ừ một tiếng.
Ron bắt đầu đặt nồi quặng lên, Harry thì đang cắt rễ hoa cúc.
“Potter, cắt thành miếng mỏng chứ không phải thành từng khối, thính lực hay thị lực của ngươi có vấn đề?” Lại một lần nữa, người nào đó lạnh lùng trào phúng: “Gryffindor trừ mười điểm.”


Harry siết chặt nắm tay, vẫn như trước không nói gì.
Đợi cho nam nhân đi tới một bàn khác, Ron kéo Harry, hai người thay đổi vị trí: “Nồi quặng giao cho bồ.” Kẻ ngu cũng nhìn ra được lão dơi cố tình nhắm vào Harry, so với quá khứ còn gay gắt hơn.


Không thể đem tới thêm nhiều phiền toái cho Ron, thành tích độc dược làm ra là kết quả của hai người. Harry tự nói với chính mình phải nhẫn nại, nhân nại hơn nữa, cậu cẩn thận thực hành theo phương pháp chỉ dẫn, không để Snape tìm được thiếu sót gì nữa!


Chất lỏng trong quặng chậm rãi biến hóa, lốc xoáy nho nhỏ làm cậu trong nháy mắt có chút hoảng hốt, Allen, cậu nhớ tới bộ dáng chuyên chú điều chế độc dược của Allen, im lặng nhưng lại chói mắt như vậy.
Tầm mắt Harry bịt kín một tầng hơi nước, cậu nhớ anh.


Răng rắc một tiếng, Harry bừng tỉnh hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn chất lỏng từ phần nồi quặng bị rạng nứt chảy ra, xuôi theo mặt bàn chảy xuống sàn tạo thành một mớ chất lỏng nâu sậm sền sệt.
“Ông trời của tôi ơi!” Ron rên khẽ.


“Tài hoa của cứu thế chủ thực sự làm người ta có ấn tượng sâu sắc.” Snape nhanh chóng vụt tới, mắt nheo lại, hai tay khoanh trước ngực: “Đem việc phá hoại lớp học của ta làm trò vui sao?”
“Con không phải cố ý!” Harry cuối cùng cũng phản bác lại.


“Câm miệng, đem mớ cuồng vọng tự đại của ngươi thu hồi lại, mặc dù ta thực hoài nghi ngươi có hiểu được thế nào là khiêm tốn không.” Snape tức giận: “Cấm túc, Potter, chà rửa từng ngóc ngách ở đây, không được dùng phép thuật.”


Hermione chuyển một cái nháy mắt qua Harry, cậu liền cố nén oán hận im miệng lại.
“Một mình, không được có người hỗ trợ.” Snape nhìn quét một vòng nhóm Gryffindor, bổ sung.
Đây là lớp học cuối cùng trong ngày, tan học chỉ có mình Harry lưu lại.


“Cố gắng làm một con gia tinh đầu sẹo đi.” Malfoy ác ý vứt lại một câu, cười to dắt theo đám người hầu của mình nghênh ngang rời đi.
Đám học trò cũng lục tục rời đi.
“Ta sẽ đến kiểm tra, đừng hi vọng có thể qua loa cho xong.” Snape ném lại cảnh cáo sau đó cũng rời đi.


Harry vô lực ngồi xuống, bên chỗ nhóm Gryffindor rất sạch sẽ chỉ có chỗ của cậu bị bẩn, nhưng phía bên Slytherin, Malfoy để lại khá nhiều món quà lưu niệm cho cậu.
Lấy bàn chải trong ngăn tủ, Harry quỳ trên mặt đất bắt đầu chà rửa.


Cậu đã đem lại rất nhiều phiền toái cho học viện, không thể tiếp tục gây rối nữa.


Sàn nhà lạnh như băng, nước cũng lạnh như băng, hai bàn tay của Harry lộ ra ngoài đã đông lạnh đến đỏ bừng, từ lễ Giáng Sinh đến bây giờ, giống như từ thiên đường nháy mắt rơi tuột xuống địa ngục, một dòng nước ấm ám len lỏi trong hốc mắt, Harry khẽ cắn môi, cậu ngẩng đầu lên cố bức nước mắt chảy ngược vào trong.


Phòng học trống trải chỉ còn vang vọng tiếng âm thanh chà sát.
Thời gian bữa tối Harry cũng không đi, dù sao cậu cũng không muốn ăn gì, nếu phòng học không được rửa sạch không biết Snape sẽ hạnh hạ cậu cỡ nào, hai chân quỳ gối dần dần tê mỏi, Harry rất lạnh……. thực cô độc.


Về sau, Harry hoàn toàn nương theo quán tính mà di chuyển bàn chải, chỉ một chút nữa thôi, chà xong cậu có thể trở về.
Chờ đến khi chỗ bẩn cuối cùng trở nên sạch sẽ, Harry chống tay lên bàn lảo đảo muốn đứng lên.
“Bịch!” Cậu té ngã xuống mặt đất.


Cơn chóng mặt không thể kháng cự đánh úp tới, đầu Harry thực nặng, ngọ ngoạy, cậu cố gắng nhưng không thể nâng nỗi một đầu ngón tay.
Cậu bé đại nạn không ch.ết nhưng cuối cùng ch.ết trong phòng học độc dược.


Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Harry trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, thực buồn cười.
Mười giờ tối.
Snape theo thường lệ đi tuần tra.
Potter không xuất hiện ở bữa cơm tối làm y vô cùng tức giận, tên nhóc này hiển nhiên dùng cách này để tỏ vẻ kháng nghị cùng khoe khoang vẻ khác người của mình.


Tốt nhất ngươi nên hi vọng phòng học thật sự đã sạch sẽ, nếu không ngươi sẽ thực xúi quẩy. Snape âm trầm nghĩ, đẩy cửa phòng học ra: “Lumos!”
Phòng học thực sạch sẽ, nhưng cái càng làm người ta chú ý hơn chính là đứa trẻ cuộn mình hôn mê trên mặt đất.


“Potter!” Snape bước tới, sắc mặt đứa trẻ không có chút huyết sắc, trắng bệch lạnh lẽo, trời ạ!
Snape vội vàng ẵm đứa trẻ chạy tới bệnh thất.
Năm phút sau, bệnh thất.
“Severus Snape! Tên ch.ết tiệt nhà ngươi đã làm cái gì!” Bà y tá của Hogwarts bị đánh thức rống to với viện trưởng Slytherin.


Snape lui từng bước về phía sau, khô khốc nói: “Trừng phạt thích đáng, rất rõ ràng là tự mình Potter……”
“Câm miệng! Snape!” Bà Pomfrey phẫn nộ chỉ vào cái mũi to của nam nhân mắng to: “Ngươi xem tên ngu ngốc nhà ngươi đã làm cái gì! Nó chỉ là một đứa trẻ! !”


Đứng trước mặt nữ vương mạnh mẽ nhất ở trường Hogwarts im lặng mới chính là đạo lý, Snape ngậm miệng lại.


Bà Pomfrey hung hăng trừng mắt liếc nam nhân, sau đó quay lại ném một đống thần chú đo lường kiểm tr.a lên người Harry, sắc mặt của bà càng lúc càng khó coi: “Nó bị lạnh, đói, rét! Chỉ sợ suốt ba ngày nay cũng chưa ăn cái gì! Ôi, đứa trẻ đáng thương, ngủ không đủ giấc.”


Không ăn gì cũng không ngủ? Snape bị kết quả này làm chấn động.
“Cút đi, nơi này không cần ngươi!” Bà Pomfrey chỉa ngón tay trỏ ra phía ngoái, mặt mày hung tợn, chỉ cần không phải sự cố độc dược sẽ không cần tới đại sư độc dược.
Snape nghiêm mặt nghe theo chỉ thị đi ra ngoài.


Biểu tình của bà Pomfrey lập tức từ phẫn nộ chuyển thành đau lòng, náng tiến tới cởi bỏ nút áo đồng phục của đứa trẻ, quá chặt đối với hô hấp không tốt, sau đó là một câu thần chú giữ ấm cùng các câu thần chú chữa trị, bà Pomfrey bận rộn không ngừng nghỉ, bà còn phải nói chuyện với hiệu trưởng, tình trạng của đứa trẻ này rất tệ.


Harry im lặng ngủ trên giường bệnh, sắc mặt sau khi được chữa trị đã chuyển biến tốt hơn nhiều, nơi cổ áo mở rộng lờ mờ có thể nhìn thấy sợi dây chuyền xinh đẹp, đá ánh trăng tỏa ra quang mang phản xạ nhàn nhạt.
Đáng tiếc, người nào đó chạy trối ch.ết không được nhìn thấy.
………


Snape còn đang ngồi thừ ra ở hầm của mình, y đang tự trách.
Y không phải là một con quái vật, đương nhiên y cũng biết tự trách.


Cho dù là tên nhóc Potter kia không biết quý trọng cơ thể của chính mình, làm chính mình biến thành bộ dáng như vậy, nhưng bất luận thế nào trừng phạt của y cũng phát ra tác dụng là ngọn rơm cuối cùng, nó đè sụp Poter.
ch.ết tiệt, y cũng không phải vì muốn giết tên nhóc đó mà ở đây làm giáo sư.


Bất quá, sai lầm ở lớp độc dược quả thực là do Potter gây ra, điểm này không thể nghi ngờ.
Snape ảo não, hiện tại truy cứu việc xử phạt có hợp lí hay không hoàn toàn không có ý nghĩa.


Đáng giận, được rồi, y thỏa hiệp, y sẽ không dùng lao động tay chân để trừng phạt Potter nữa, nhưng tuyệt đối không thể hơn nữa!
Tiếp đó phiền não của Snape biến thành làm thế nào để ứng phó lão hiệu trưởng, không thể nghi ngờ y không thể nào thoát khỏi cuộc nói chuyện này.


Bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lí nên khi muộn một chút gặp Dumbledore tới chơi không hề có chút ngoài ý muốn.
“Severus, bà Pomfrey nói cho tôi biết một vài việc, bà ý hơi kích động nên tôi muốn xác nhận một chút.” Ngữ khí Dumbledore có vẻ ôn hòa nhưng biểu tình lại vô cùng nghiêm túc.


Xác nhận? Cách nói uyển chuyển cỡ nào nga, Snape tức giận nói:”Loại trừ các tính từ đặc biệt thì chính là sự thật.”
“Severus.” Dumbledore thở dài: “Harry chỉ là một đứa trẻ, nếu có thể thì anh thân mật với nó hơn đi.”


Snape nhanh chóng trừng mắt, cười lạnh: “Không cần đề cập tới loại yêu cầu không thực tế này.”
“Nó thật là một đứa trẻ tốt.” Dumbledore vuốt râu để lộ biểu tình thất vọng.


“Lấy lòng mọi người, cuồng vọng tự đại, không biết quy củ.” Snape tiếp tục cười lạnh: “Giống cha nó như đúc, rõ ràng là Gryffindor! Đáng tiếc định nghĩa tốt của ta cùng ngài hiệu trưởng hoàn toàn bất đồng.”
“Severus!” Dumbledore tăng thêm khẩu khí.
Trầm mặc.


“Tôi hi vọng sẽ không phát sinh chuyện tương tự.” Dumbledore nói.
“Tôi sẽ cố gắng.” Snape khô cằn đáp lại.
Dumbledore lại thở dài: “Còn có, Chương trình học bế quan bí thuật tạm thời ngừng lại, bà Pomfrey nói trạng thái Harry rất bất ổn, nên nghỉ ngơi một thời gian.”


Snape nghiêm mặt nhìn theo bóng Dumbledore biến mất trong lò sưởi âm tường.
Hoàn






Truyện liên quan