Chương 25: Cái tát
Chín giờ tối, Snape trong hầm điều chế một loạt thuốc trị cảm mạo, khi gần hoàn thành thì ngọn lửa ở lò sưởi âm tường chợt bùng lên, một gương mặt đột ngột xuất hiện.
“A, Severus, tôi vừa lúc có việc tìm anh.” Dumbledore nói xong gương mặt liền biến mất.
Snape mím môi, ngay sau đó một lão nhân mặc áo chùng họa tiết ngôi sao từ lò sưởi chui ra.
Snape vung đũa phép, độc dược hoàn thành tự động rót vào lọ thủy tinh.
“Vất vả cho anh, gần đây đám học trò thật không thể bớt lo.” Cụ Dumbledore cười ha hả.
“Chuyện gì?” Snape hỏi ngắn gọn, lão nhân này không có chuyện tuyệt đối sẽ không tới đây.
“Minerva nói anh cấm túc Harry lúc có giờ học, anh cũng biết đó, về phương diện này Minerva rất nghiêm túc.” Cụ Dumbledore tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống: “Ác, uống chén ca cao nóng không? Nơi của anh thực lạnh.”
Cái tên Harry làm Snape cảm thấy căng thẳng, y không để ý tới đề nghị thưởng thức thứ thức uống nóng từ hiệu trưởng, khô cằn nói: “Chỉ như vậy?”
“Tôi thấy tinh thần của Harry cũng không tệ lắm, phiền anh đã lo lắng.” Cụ Dumbledore tự chiếu cố bản thân biến ra một cốc ca cao nóng, cầm trong tay vừa uống vừa nói.
Mọi chuyện trong trường không thể tránh được ánh mắt của lão ong mật này sao?
Snape nghiến răng nghiến lợi, khoanh tay ôm ngực không thèm nói, chuyện y và Potter không cần Dumbledore nhúng tay vào: “Muộn, Albus, không sợ bỏ lỡ giấc ngủ làm đẹp của ngươi sao?” Y cay nghiệt đuổi người.
Ánh mắt cụ Dumbledore nhìn về phía đồng hồ treo tường, ánh mắt xanh biếc khẽ chớp: “Lão nhân lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tuy nói vậy nhưng lại không thấy cụ có động tác gì.
Độc dược đại sư nhướng mi.
Cụ Dumbledore thả cốc xuống, hà hơi vào hai bàn tay: “Bên ngoài rất lạnh, Severus.”
“……..”
“Harry lại không biết đã chạy đi đâu.” Cụ Dumbledore chậm rãi nói: “Dạ du không phải thói quen tốt, anh nói có đúng không?”
Snape giật mình, Potter không thấy?
“Severus.” lúc này cụ Dumbledore mới đứng lên, vừa đi về hướng lò sưởi âm tường vừa nói: “Độc dược lãng quên không thể che dấu được tình yêu chân chính, nếu không ngày hôm qua Harry cũng không mất khống chế đến vậy.”
Snape lại càng cứng ngắc hơn, dù sao, ngày hôm qua y vẫn ôm một tia hi vọng, Potter bị như vậy có lẽ chỉ vì các bằng hữu kích động, chứ không phải…….. vì Potter đã tìm lại được trí nhớ.
“Harry là một đứa nhỏ tốt.” Cụ Dumbledore nói xong liền biến mất bên trong lò sưởi.
Lão già đáng ghét thích xen vào việc người khác.
Snape nhíu chặt mi, vội vàng cầm lấy độc dược giảm tuổi, giây tiếp theo cũng biến mất bên trong lò sưởi, xuất hiện ở lò sưởi trong căn nhà ở đường Bàn Xoay.
Quả nhiên ở trước cửa.
Snape tựa vào bên cửa sổ, nhìn qua bên hông, là gương mặt của Daniel.
Thiếu niên bị rét lạnh co rụt thành một đoàn không thể thấy được biểu tình, hay có thể nói là đờ đẫn.
Snape siết chặt tay, lão già ch.ết tiệt, đã xen vào việc của người khác thì không thể tới sớm một chút hay sao?
Cho dù Snape không biết nên ứng phó với Potter thế nào, nhưng y không thể để Potter cứ ngồi như vậy trước cửa nhà một đêm, uống độc dược xong, rút lại độ dài áo chùng, Snape kéo cửa ra.
Vốn đang khom lưng cúi rạp xuống đột nhiên bị đẩy một chút liền căng cứng, Snape nhìn thấy Potter đưa lưng về phía mình chậm rãi đứng lên, từ từ xoay người lại, nhìn y.
Gương mặt quen thuộc lại có chút xa lạ bị đông lạnh đến trắng bệch, thiếu niên run rẩy, cơ thể khẽ run lập cập, so với rét lạnh càng giống như đang tức giận, đôi mắt nâu kia gắt gao nhìn chằm chằm vào y.
Nếu là đôi mắt xanh lá giờ phút này vì tức giận sẽ biến thành màu xanh đậm.
Snape đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Lily, khi Lily tức giận đôi mắt sẽ bùng lên ngọn lửa xanh thẫm.
Harry ăn xong buổi cơm tối ở trường, thay đổi lịch học nhóm thành tối chủ nhật xong liền vội vàng khoác áo tàng hình chạy khỏi trường tới nơi này, cậu không thấy tờ giấy nào ở cửa, cậu chỉ im lặng nhìn ngôi nhà vẫn tràn ngập âm u này, sau đó lẳng lặng ngồi ở cửa, cậu nghĩ Allen có lý do để làm như vậy, chỉ là một lí do nhưng sao khó khăn quá, bộ não cằn cỗi của cậu thật sự không thể nghĩ ra.
Nếu không muốn ở cùng một chỗ thì cứ đưa ra đề nghị chia tay không phải được rồi sao? Vì sao phải làm như vậy?
Tuy rằng ý niệm chia tay xuất hiện trong đầu càng làm Harry đau đớn.
Có lẽ cậu vĩnh viễn không đợi được Allen đi, như vậy chứng minh Allen rời khỏi nơi này vì thế mới làm cậu quên đi tất cả.
Lúc âm thanh từ cánh cửa sau lưng vang lên, trái tim Harry chùng xuống.
Cơ thể bị đông lạnh làm phản ứng có chút chậm chạp, cậu cố gắng đứng lên, xoay người lại, là Allen, giống như mấy tháng trước, vẫn còn ở nơi này, vì sao lại làm như vậy với cậu? !
Harry nghĩ mình có thể bình tĩnh hỏi lí do, tựa như lúc cậu tham gia giải tam pháp thuật, cậu dè dặt hỏi Ron vì sao lại khác thường, cậu nghĩ mình có thể miễn cưỡng trưng ra một cái tươi cười, làm như hai người bình thường sau nhiều ngày không gặp, cậu nghĩ mình có thể làm như chưa phát sinh chuyện gì mà ân cần thăm hỏi.
Chính là phản ứng của cơ thể không thể lừa gạt, khi Harry nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Allen, cả người cậu run lên bần bật, ủy khuất, khó hiểu, phẫn nộ đan xen vào cùng một chỗ, bắt đầu ồn ào náo động rít gào trong cơ thể cậu.
“Ba!”
Đầu óc Snape trống rỗng, trên mặt có thêm một dấu bàn tay.
Harry cũng cứng đờ, bàn tay vẫn còn nâng cao như cũ.
Lí trí Harry dần dần trở về, bờ môi cậu nhẹ nhàng mở ra lại có chút áy náy mà mím lại.
“Chán ghét tôi có thể nói thẳng, không cần phải làm những chuyện như vậy.” Âm thanh Harry có chút run rẩy đánh vỡ bầu không khí im lặng, dừng một chút, cậu cam chịu bổ sung: “Dù sao tôi cũng quen rồi, tạm biệt.”
Harry quay đầu bước đi, cậu muốn khóc.
Hai chân vốn đã bị đông cứng, đi nhanh một chút liền không vững mà ngã xấp xuống.
Trong nháy mắt ngã úp mặt xuống đất trong đầu Harry xuất hiện một ý nghĩ, mình đúng là ngu xuẩn tự chạy tới cửa tìm xấu hổ!
Một cánh tay vòng qua thắt lưng Harry, kéo ngược cậu trở lại, cậu không té ngã trên mặt đất mà ngã vào một cái ôm ấm áp, ý thức được là ai Harry liền bắt đầu giãy dụa, cậu thà ngã đến mặt mũi bầm dập cũng không muốn nhận đồng tình!
“Thực xin lỗi………”
Một câu của đối phương làm Harry ngừng hết mọi động tác.
Đây là những lời duy nhất Snape có thể nói trong giờ phút này, y 37 tuổi không thể nói ra miệng, nhưng 18 tuổi có thể nói với Potter, y đỡ Potter sau đó nâng đứa nhỏ đi vào nhà.
Nhét cốc ca cao nóng vào tay Potter, Snape ngồi ở đối diện. Cốc ca cao này là hiệu trưởng để lại cho y, y chỉ việc mang đến đây mà thôi.
Nhiệt độ làm ngón tay Harry có cảm giác trở lại, hơi nóng làm mắt cậu có chút ươn ướt, ân, đây là hơi nóng tạo thành.
Hai người đều im lặng.
Thật lâu thật lâu sau, mãi đến khi đồng hồ treo tường chỉ tới số 10.
“Nghỉ ngơi đi.” Snape dời tầm mắt.
“……..anh không có gì muốn nói sao?” Harry ngẩng đầu, ánh mắt không chịu khuất phục.
Snape bình ổn chính mình, chậm rãi nói: “Không có lần sau, ta cam đoan.”
Không nói cho cậu biết nguyên nhân? Trong lòng Harry vẫn có chút bất bình, nhưng cũng không truy vấn nữa, cúi đầu đi nhanh vào phòng tắm, khi tới cửa cậu nghe thấy một câu.
“Ta không chán ghét ngươi, tuyệt đối không.”
Harry ngừng lại một chút, vừa tiến vào phòng tắm liền ôm lấy đầu mình, cậu dùng tiếng nước ào ào để che dấu tiếng khóc của mình, cậu thật sự rất vô dụng, trước kia đâu có như vậy, nhưng hiện tại chỉ vì một câu nói của Allen lại làm chính mình chật vật đến vậy.
Snape nhẹ nhàng thở ra, y đã cố hết sức tự đấu tranh với chính mình.
Nếu không thể đẩy đối phương đi, vậy chứ giữ bên người mà bảo hộ đi, Snape đoán, với thân phận Allen có lẽ sẽ càng dễ dàng dạy Potter hơn, chỉ cần cẩn thận….. che dấu.
Khi thấy Potter vừa lau lau mái tóc rối bù ướt sũng vừa bò lên giường mình, Snape mới ý thức được đây mới chính là phiền phức lớn nhất.
Đây là Potter, cho dù gương mặt hiện tại là giả nhưng vẫn là Potter.
Ánh mắt Snape làm bộ như đang lơ đãng, chỉ cần cằm và hai gò má gầy một chút, con ngươi biến thành màu xanh lá, còn kém một chút, à, còn đeo cặp mắt kính ngu xuẩn kia.
Thật sự không ổn, càng nhìn càng giống, vì thế Snape lâm vào khó xử. Nếu y còn biểu hiện chần chờ nhất định sẽ làm đứa nhỏ này bị tổn thương, nhưng nếu y tiếp tục thuận theo, kết quả có lẽ Potter lại càng tổn thương hơn nữa.
“Allen?” Âm thanh Harry rất nhẹ. Cậu nghĩ hai người đã giảng hòa rồi, nếu cậu không nghĩ sai ý tứ câu nói cuối cùng của Allen. Chuyện độc dược lãng quên, Harry không suy xét nữa, tuy rằng trong lòng vẫn còn nghẹn lại nhưng nó cũng không phải điều quan trọng nữa.
Snape ngồi xuống, đưa một cái chìa khóa về phía Harry: “Lần sau trực tiếp vào trong.”
Chìa khóa Muggle, Snape từ đó tới giờ vào nhà chưa bao giờ dùng tới chìa khóa.
Giống như có gì đó thắp sáng ánh mắt Harry: “Cho tôi sao?”
“Ừ.” Snape tiến vào chăn, đau đầu với tình cảnh hiện tại, mà người tạo thành hết thảy vừa vặn lại chính là mình, ngay cả tư cách nói dối cũng không có, y nhớ lại khoảnh khắc trên nóc nhà, nói thẳng ra thì người thú nhận trước chính là mình.
Chính mình lúc 18 tuổi chính là nguồn gốc mối đại họa này.
Harry vùi vào lồng ngực người nào đó tìm được vị trí của mình, sau đó nhắm mắt lại.
Cậu nghĩ tới đề nghị của Hermione, lúc đầu cậu định nói cho Allen thân phận thực của mình, nhưng hiện tại cậu quyết định giấu diếm, chỉ cần cảm giác này có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
Allen cũng đã gạt cậu, nói vậy, bọn họ huề nhau, đúng không?
Mãi đến khi Harry ngủ, Snape vẫn còn mở to mắt.
Đứa con của Potter đang nằm trong lòng ngực mình làm y thật sự rối rắm, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào trán Potter, chậm rãi di chuyển tới vị trí vết sẹo, tuy rằng không thấy dấu vết nhưng thực tế có thể sờ được vết sẹo, hình tia chớp.
Không cần lừa mình dối người, Snape tự nói với mình.
Thừa nhận đi, người ngươi thích chính là Harry Potter ch.ết tiệt.
Slytherin có thể lừa gạt bất cứ kẻ nào, nhưng đối với chính mình nhất định phải thành thực.
Ai.
Snape buồn bực hiện tại chỉ có thể kéo chăn lên cao, cho dù hiện tại chính là Harry Potter nhưng cơ thể này vẫn thực ấm áp, vô thức siết chặt ôm ấp, y rốt cuộc nhắm mắt lại.
Hoàn