Chương 98: Tôi muốn gặp anh

Harry ngửi thấy mùi máu tươi, hiện tại, cậu mẫn cảm với loại mùi này đến ch.ết lặng.


Lúc tiếp đất, Tonks hoàn toàn té ngã xuống đất, còn Harry mặc dù khá ổn định nhưng với sức nặng của người phía sau cũng làm cậu lảo đảo ngã ngồi xuống đất, Narcissa ôm lấy cánh tay trái của mình, may mắn tránh được, nếu không nơi bị thương chính là ngực.


“Bà……..” Harry là người đầu tiên hồi phục tinh thần, theo bản năng rút lại thứ đang chèn bên hông người phụ nữ tóc vàng, là đũa phép của cậu, bất quá cậu lập tức ý thức được người này vừa cứu mình: “Tay của bà…….”
Máu tươi không ngừng chảy.


“Không ch.ết được.” Narcissa bình tĩnh nói.
“Vì cái gì bà…….” Tonks hồi phục một chút, nhưng không thể hiểu được vì sao bà Malfoy lại cứu mình: “Bà biết…..mẹ tôi?”


“……….” Cho dù là chị em họ, nhưng đời sau biết được quan hệ này rất ít, Narcissa không khỏi cảm thấy chua sót: “Đi thôi.” Bà không trả lời, mà đỡ hai người đi tới trước.


Harry lúc này mới chú ý nơi này cũng là một hoa viên, khắp nơi trồng đầy hoa hồng, tuy rằng có chút nghi hoặc đỡ Tonks đi, mặc kệ thế nào thì bà Malfoy cũng đã cứu bọn họ.
Vài phút sau, ba người đi tới trước một tòa nhà.


available on google playdownload on app store


“Ai?” Âm thanh cực kỳ cảnh giác, một người phụ nữ theo cánh cửa mở rộng xuất hiện, đũa phép giơ cao.
“Me? !” Tonks không thể tin người đứng trước mắt là mẹ.
Harry cũng vô cùng nhạc nhiên, bởi vì mẹ Tonks cùng Bellatrix có vài phần giống nhau.


“Dora? Con………” Andromeda vội vàng chạy qua, liến phát hiện cánh tay đầy máu của em gái: “Cissa, em sao vậy?”
Narcissa nhẹ nhàng lắc đầu.
Andromeda vội vàng dùng thần chú cầm máu.
“Mẹ……..” Tonks nghi hoặc gọi.


Harry im lặng quan sát, còn chưa kịp tiêu hóa hết ngạc nhiên, người xuất hiện sau cánh cửa lại làm cậu lắp bắp kinh hãi: “Malfoy?”


Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thiếu niên bạch kim lao ra liền nhìn thấy cứu thế chủ, mày cũng nhìu lại, bất quá lực chú ý của cậu rất nhanh liền tập trung lên người mẹ: “Mẹ, sao…….”
“Vết thương không nặng.” Narcissa quay lại nói với Andromeda: “Cho con gái chị uống dược giảm đau đi.”


Andromeda lập tức hiểu ý, vội vàng ôm lấy đứa con gái nhìn qua không hề có ngoại thương: “Dora….”
Tonks liều mạng lắc đầu: “Mẹ, con không sao, thật sự không sao.”
“Mẹ nó, các ngươi không thể đi vào rồi nói chuyện được sao? ! Gấp ch.ết tôi!” Đột nhiên, một tiếng nam nhân gào to vọng ra từ trong nhà.


Harry cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc, cậu vội vàng chạy vào trong, bên trong có một phòng nhỏ, là phòng ngủ, một đống sách đặt dưới đất, trên người là một người nam nhân, bị quấn băng như xác ướp, chân còn bị treo lên cao, phần duy nhất có thể nhận biết là đầu: “Sirius?”


Harry không thể tin vào đôi mắt mình.
“Harry?” Nam nhân bị phỏng quay đầu, đồng dạng thực giật mình.
“Đây rốt cuộc là sao?” Harry nhìn Sirius, lại quay đầu nhìn những người khác, những việc chứng kiến hôm nay thực sự làm cậu kinh hoàng hết lần này tới lần khác.


Draco nheo mắt, nhìn Sirius, lại nhìn về phía đối thủ một mất một còn: “Ra ngoài nói chuyện một chút, thế nào?”
Harry sớm không còn là một cậu bé luôn tung nấm đấm đối mặt với Malfoy nữa, chiến tranh thay đổi rất nhiều người, điểm này không thể nghi ngờ, cậu không chút chần chờ, nhấc chân rời đi.


“Em định làm gì!” Ngược lại Sirius tỏ ra sốt ruột, không phải nói với Harry mà là Draco, người nọ không thèm để ý, bước nhanh ra ngoài: “Này, Draco, em không thể……”
Harry vội vàng theo sau, xem nhẹ tiếng quát của cha đỡ đầu, trực giác mách bảo cậu nên nói chuyện với Malfoy.


Harry quan sát thì Malfoy rất khác với trước kia, loại chuyển biến này cũng từng phát sinh trên người mình, hai người đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi rời khỏi tòa nhà một đoạn, đứng bên cạnh luống hoa.
“Đầu tiên, có thắc mắc gì, mày hỏi.” Draco mở miệng trước.


Harry nhíu mày, sau một lúc lâu nói: “Sao Sirius lại như vậy?”
“Tụi tao tới Gringotts trộm hồn khí, anh ta bị rồng phun lửa bị thương.” Draco đan hai tay trước ngực, thẳng thắn trả lời: “Qua hai ngày nữa sẽ khỏe.”


“Các ngươi?” Harry nghiêng đầu nhìn về phía căn nhà, suy tư về mối quan hệ giữa những người này, huống chi Malfoy còn biết tới chuyện hồn khí!


Draco nhớ lại, nói đại khái: “Andromeda với mẹ tao là chị em ruột, trước khi lập gia đình họ đều mang họ Black, cũng là chị họ của Sirius, thực hiển nhiên, quan hệ cũng không tệ lắm.”
Harry nói không nên lời.
“Tao muốn làm rõ là chúng ta không có ác ý.” Draco thở dài.


“…..đây không giống những lời mày có thể nói.” Một lúc lâu, Harry trả lời.


“Có lẽ tao chỉ muốn làm mày tin tưởng những chuyện kế tiếp không phải đang lừa gạt mày.” Draco sở dĩ không hề tranh cãi hay làm ra vẻ mờ mịt như trước với Potter, cũng bởi vì trong lúc điều tr.a và trộm hồn khí, bọn họ đã phát hiện một sự thật kinh khủng.
“Sao?”


“Có lẽ mày đã điều tr.a qua, tỷ như đặc trưng của hồn khí?” Draco nghiêng đầu, không nhìn tới Potter.
“Tao không hiểu ý mày.” Harry lắc đầu: “Chúa tể Hắc ám chọn lựa thứ hắn yêu thích, đây là đặc thù mày nói sao?”


“Còn không cẩn thận lựa chọn?” Draco bức chính mình nói tiếp: “Không phải nhất định là đồ vật, cũng có thể là vật sống. Potter, hồn khí còn có thể là sinh vật sống.”
Harry cảm thấy máu trong người mình bắt đầu đông đặc, cậu không truy vấn, chỉ chờ đợi, chờ đợi Malfoy nói ra đáp án.


“Đó là một mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám, nó có thể có được năng lực tương tự như Chúa tể Hắc ám, tỷ như……….xà khẩu.” Draco nhắm mắt lại, lại mở ra, nhìn về phía thiếu niên mắt lục: “Gia tộc Potter, không hề có thế hệ nào có xà khẩu, đây không phải kế thừa.”


Trong đầu Draco nhớ lại lúc Sirius biết được chuyện này đã tức giận phá hủy toàn bộ vật dụng trong phòng, Sirius kiên quyết phải giữ bí mật, ai cũng không thể nói. Draco hiểu rõ, nếu chuyện này lan truyền ra, cho dù là Hội Phượng Hoàng cũng sẽ xem Potter là địch nhân. Hồn khí của Chúa tể Hắc ám là mấu chốt để tiêu diệt hắn, vì thế……. bắt buộc là địch nhân.


Draco hi vọng Chúa tể Hắc ám bị đánh bại, nhưng không thể nói sự tình này ra ngoài, ngay cả cha mẹ cậu, nhưng lúc này cậu không ngờ lại gặp Harry Potter, vì thế cậu chọn lựa nói cho Potter sự thật, về phần Potter sẽ làm thế nào, cậu….. bất lực.


Làm như vậy thực sự rất ích kĩ, Draco không phủ nhận. Nếu như phải chọn lựa Potter cùng đồng quy vu tận với Chúa tể Hắc ám, hay để Chúa tể Hắc ám sống, cậu lựa chọn vế trước, không chỉ vì riêng cậu. Có lẽ cậu là một người tàn nhẫn, nhưng cậu không phải loại người đạo đức giả, cậu chọn lựa để Potter tự quyết định ít nhất, không phải ném đá giấu tay.


Ít nhất…… cậu cũng không phải thực sự muốn Potter đi tìm ch.ết.
Đối với chuyện này, Harry đã sớm có chút dự cảm mơ hồ, hiện giờ mới hiểu được tất cả: “Tao là…… hồn khí?” Cậu nghe thấy âm thanh của mình như vỡ vụn, cũng vô cùng khẳng định.


“Đúng vậy.” Draco cố ép mình nói ra kết luận.
“Tao hiểu rồi……..” Harry lui về phía sau, một bước, hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Lưu lại Draco đứng đó siết chặt nắm tay.
Có một số việc, bắt buộc phải đối mặt.
………


Harry bịt lấy trán mình chạy như điên, đúng vậy, cậu nên sớm biết!


Những cơn ác mộng mỗi đêm, xuyên thấu qua ánh mắt hắn để nhìn thấy địa ngục, liên hệ của cậu và Chúa tể Hắc ám luôn tồn tại, từ một khắc kia! Giết người có thể chế tạo hồn khí, mà Chúa tể Hắc ám đã giết cha mẹ cậu, hẳn là trong thời điểm đó, đúng vậy, vết sẹo trên trán chính là bằng chứng!


Cậu là hồn khí, cậu là hồn khí!
Harry không biết mình đã chạy bao lâu, hao hết khí lực cậu quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc, vì vận động quá sức, tầm mắt cậu có chút mơ hồ, nhìn bàn tay mình, cậu cảm thấy sợ hãi.


Như vậy, cậu nhìn nhóm tử thần thực tử là sinh ra hận ý tận xương tủy cũng vì nó sao?
Hay nên nói là, ý nghĩ mãnh liệt kêu gào muốn giết người cũng là vì nó?
Thay đổi cậu không phải chỉ có chiến tranh, mà còn vì mảnh linh hồn kia?
Cậu nên sớm biết.
Cậu là hồn khí.


Chính là, cậu không để những suy nghĩ đen tối đó thành sự thật, vì thế cậu vẫn như cũ là Harry Potter, cậu vẫn như cũ đúng không.
Harry dúi đầu vào hai cánh tay, tuyệt vọng một lần nữa xâm chiếm cậu.
Cậu nên làm gì câu giờ? Cậu phải làm gì đây?


Nhiệm vụ của cậu là tiêu hủy hồn khố, tất cả, nhiệm vụ của cậu là xử lý Chúa tể Hắc ám!
Như vậy, cậu trở thành mục tiêu của chính mình.
Cậu không thể sống sót sao?
………..
Ban đêm, Hogwarts, hầm.


Snape như bình thường nhăn mày tới lui điều chế độc dược, mấy tháng này, đám học trò vẫn không bớt lo, nhưng tình hình là có hai tên tử thần thực tử vào làm giáo sư, Snape đã cố hết sức giảm tổn thương tới mức thấp nhất, nhưng mà vẫn có một mớ học trò không biết tránh né, đại đa số…. đều là Gryffindor ngu xuẩn.


Mỗi lần nhắc tới Gryffindor, Snape lại nhớ tới Harry, nhóc con kia lại đang làm chuyện nguy hiểm gì rồi? Y biết trạng thái của Harry vẫn không tốt, nhưng y chỉ có thể làm một chuyện vô cùng nhỏ bé, một chú ngữ thần hộ mệnh, một sự bầu bạn đơn giản.


Y hiểu rõ, hành động ấm áp này có lẽ rất hiệu quả với những đứa trẻ.


Giải quyết công vụ trường học làm y lâm vào tình trạng kiệt sức, tham gia hoạt động tử thần thực tử làm y lao lực quá độ, Snape không chút biến đổi sắc mặt nhưng trên lưng phải gánh áp lực rất lớn, đêm khuya cũng không có một khắc rảnh rỗi, ngẫu nhiên y cũng nghĩ tới vì sao Harry lại nhận ra mình, sau đó y phát hiện nhóc con này đã trêu chọc y vô số lần, nhớ tới khoảng thời gian hai người ở chung, y thực sự có xúc động muốn bóp ch.ết nhóc con ch.ết tiệt này, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một mạt cười khổ bên khóe môi.


Y muốn trở lại quá khứ, chỉ có y và cậu.
Snape đổ độc dược vào lọ, nhanh nhẹn thu thập mớ bừa bãi trên bàn, y còn rất nhiều việc, trên bàn ngoài còn một mớ lớn bài tập cần phê chữa.
Đột nhiên, có một đôi tay ôm lấy y từ sau lưng, Snape kinh hoảng suýt chút nữa đã ném bình độc dược đi.


“Là tôi……..”
Snape dừng lại, dừng lại tất cả động tác y định làm, tỷ như tách ra khoảng cách, tỷ như niệm chú, y không thể tin vào lỗ tai mình, không thể tin kẻ ngu ngốc này lại dám chạy tới đây!


“Đầu ngươi đụng vào ván cửa sao? !” Snape có chút thở hổn hển, thốt lên mắng, Hogwarts hiện tại là thế giới của tử thần thực tử, chỉ dựa vào một cái áo tàng hình, khôn vặt? Ngu xuẩn!


“Tôi muốn gặp anh……..” Âm thanh Harry thực trầm thấp, áo tàng hình rớt xuống, đôi tay thiếu niên gắt ao ôm chặt lấy ngực nam nhân, chôn mặt vào lưng anh: “Tôi muốn gặp anh…….” Âm thanh hơi run rẩy.
Tựa vào tấm lưng nhìn như lạnh băng lại vô cùng ấm áp của nam nhân, trong khoảnh khắc này, Harry thực muốn khóc.


Nếu không tới gặp anh, thì đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại?
Hoàn






Truyện liên quan