Chương 50: Đại thẩm(9)

Điêu Điêu Tiểu Cửu con ngươi chuyển mấy vòng, liền nhìn ra át chủ bài của Hoa Tâm Diễm.
Đang ở Điêu môn, hơn nữa còn đủ một đám, lại có cả sư huynh dễ nhìn, thiếu nữ như Hoa Tâm Diễm, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã thấy nhiều. Nói trắng ra, không phải một kẻ mê trai sao!


Điêu Điêu Tiểu Cửu cau mày suy nghĩ, Hoa Tâm Diễm này chẳng những là một kẻ mê trai, lại còn là một kẻ mê trai không quá thông minh, Long Chi Hưng này rõ ràng không soái như Long Tại Thiên, hơn nữa tính tình vừa nhìn đã biết hư hỏng hơn Long Tại Thiên, Hoa Tâm Diễm lại còn hết lần này tới lần khác mắt mù coi trọng hắn.


Điêu Điêu Tiểu Cửu ngọt ngào cười một tiếng, nàng đánh trả quá chậm, chậm đến mức khiến Hoa Tâm Diễm cho là nàng sẽ không đánh trả. Nhưng trải qua nhiều năm tu hành ở Điêu môn, nàng thật sự hiểu ra, đánh trả chẳng phân biệt nhanh hay chậm, chỉ phân biệt độc ác hay không độc ác, xem lúc đánh trả, đánh càng mạnh càng đau.


“Vị… đại thẩm này nói đúng, Long Vương gia thật sự không để cho ta ăn cái gì, nói tuổi còn nhỏ, không thể lớn lên quá mập, đói một chút cũng không sao. Chỉ có đại thẩm ngươi tới cái tuổi này rồi mới có thể tùy tiện thích ăn cái gì thì ăn cái đó đây. Thật hâm mộ ngươi nha!” Điêu Điêu Tiểu Cửu cười híp mắt nói, còn thật sự chớp đôi mắt sáng, bày ra một bộ dáng hâm mộ.


Hoa Tâm Diễm mới nghe Điêu Điêu Tiểu Cửu nói “đại thẩm”, còn không hiểu được là đang nói nàng. Bởi vì dù sao cách lúc nàng nói châm chọc Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng một đoạn thời gian. Nhưng sau khi nàng nghe hết, càng lúc càng thấy không đúng, lập tức giơ cổ tay, trợn to mắt!


Đại thẩm?! Điêu Điêu Tiểu Cửu là người đầu tiên trên thế giới này xưng hô với nàng như vậy! Nói thật ra Hoa gia chính là gia tộc lớn ở Tề Quốc, phụ thân Hoa Tâm Diễm là Tề Quốc quốc tướng, cũng là tâm phúc của Tề Hoàng đế, Hoa gia nữ nhi người nào lại không được không nịnh nọt có thừa, trừ Long gia nhị thiếu ra, các nàng thật sự là ai cũng không để vào mắt, hôm nay lại bị Điêu Điêu Tiểu Cửu ở chỗ này chọc tức!


available on google playdownload on app store


Người theo đuổi Hoa gia nữ nhi ở bên ngoài tấp nập. Nhưng hai tiểu thư này hết lần này tới lần khác tuệ nhãn có thừa, coi trọng Long gia nhị thiếu. Long gia nhị thiếu cũng không phải là tử đệ quần áo lụa là thông thường ở kinh thành, hai kẻ đều là đệ nhất thế gia, hai nữ hài tử này ánh mắt cao, không thèm để ý những kẻ khác. Cho nên mấy kẻ theo đuổi các nàng cũng lẳng lặng bỏ cuộc.


Nhưng dựa vào mặt mũi Hoa gia, ngay cả Hoa Tâm Diễm xa hoa ɖâʍ dật, dù không nói đạo lý, bao nhiêu kẻ cũng phải nể mặt mũi một chút. Dù Long Chi Hưng có khi khiến nàng phiền lòng, cũng không ác ý công kích Hoa Tâm Diễm như vậy. Hoa Tâm Diễm từ khi sinh ra chưa từng chịu nhục nhã như vậy, trong lúc nhất thời tức giận tận tim, lại không thể nói cái gì.


Hoa Tâm Nhị sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi: “Đến bây giờ còn chưa thỉnh giáo tính danh cô nương đây?”
“Điêu Điêu Tiểu Cửu!” Điêu Điêu Tiểu Cửu biết cái này là muội muội muốn đáp trả cho tỷ tỷ, đã sớm hết sức chăm chú, chờ đợi phản kích.


Hoa Tâm Nhị nhíu mày, “Tên rất khác biệt, ta tên gọi Hoa Tâm Nhị, ngươi xem tên này thật tầm thường, nhưng… Ai, có thể làm gì chứ?”


Hoa Tâm Nhị lại đột nhiên hòa nhã với Điêu Điêu Tiểu Cửu, thần sắc Hoa Tâm Diễm lúc đó, mặc dù giống như cực không kiên nhẫn, nhưng đối với muội muội của chính mình dường như cực kính sợ, nên chưa thể phát tác! Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng sửng sốt một cái, không hiểu ý tứ nàng.


Long vương phi không hy vọng trong phòng giương cung múa kiếm sát phạt lẫn nhau, lập tức nói sang chuyện khác: “Điêu Điêu trong nhà còn có người nào a?” Nàng trực tiếp gọi Điêu Điêu, không phải xưng hô cô nương hay tiểu thư linh tinh, hiển nhiên là không coi nàng là người ngoài.


Điêu Điêu Tiểu Cửu trái lại đáp: “Ta từ nhỏ đã mồ côi, trong nhà chỉ có một Đại bá.”


Hoa Tâm Nhị sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên không ngờ tới Long vương phi sẽ thân thiết có thừa với Điêu Điêu Tiểu Cửu như vậy, nhưng nàng thản nhiên cười nói: “Có nữ nhi ngoan như Điêu Điêu cô nương, khó trách cha mẹ ngài có ch.ết sớm như vậy cũng yên tâm!” Nàng mắng chửi người không những không mang theo nửa câu ác ý, hơn nữa giọng điệu lúc nói chuyện vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười vẫn dịu dàng như vậy.


Long Tại Thiên sắc mặt như thường, nhưng ánh mắt xám lại.


Điêu Điêu Tiểu Cửu tức đến run tay, đã muốn niệm chú đả thương người. Long Tại Thiên đỡ nàng. Đồng loạt giữ tay nhỏ bé của nàng, còn khẽ cười nói: “Ngươi xem, ăn đến mức tay cũng bẩn như vậy, để bọn nha đầu đưa ngươi đi tắm rửa, nghỉ ngơi, qua một lúc nữa ta đến gặp ngươi.”


Điêu Điêu Tiểu Cửu căm hận trợn mắt nhìn Long Tại Thiên, hừ, quỷ bất công! Đương nhiên đi giúp người khác!


Điêu Điêu Tiểu Cửu bất đắc dĩ chào Long vương phi cùng Long đại ca, trước khi đi cũng không quên lườm lườm liếc nhìn Hoa thị tỷ muội, xoay người đi theo một thị nữ Long Tại Thiên chỉ định ra ngoài.






Truyện liên quan