Chương 75: Đêm đầu
Điêu môn.
Đương lúc Nhạn đại cũng ra tay công kích, Long Tại Thiên biết hôm nay con đường duy nhất chính là chạy.
Long Tại Thiên chưa bao giờ dùng thuật biến đổi thời không, nhưng hắn có một phương pháp giao thông đồng dạng rất nhanh lại còn dễ dùng – chim công.
Tay chiêu hoán, chim công hiện thân, Long Tại Thiên nhảy lên bay đi, những… vòng tay hoa lệ này che chở cho bọn họ bay lên trời, thẳng hướng chân trời bay đi.
Nhạn đại chỉ kịp lưu lại một câu: “Ngộ Không, ngươi theo ta đuổi theo địch.” Hắn liền nhìn phương hướng Long Tại Thiên bay đi, sử dụng thuật biến đổi thời không, dưới một vầng ánh sáng diễm lệ lay động, có thể thấy bóng dáng khách trọ. Đó là đường đi thông Long vương phủ lên kinh, bọn họ muốn ở nơi này chờ Long Tại Thiên, lấy nhàn rỗi đấu kẻ mệt nhọc. Ngộ Không đi theo Nhạn đại vào đường hầm thời không, cùng nhau biến mất.
“Chúng ta thay chưởng môn mặc áo liệm, bỏ vào trong quan tài băng ngọc, chờ Nhạn đại bọn họ trở về rồi làm quyết định đi.” Tứ sư huynh nói.
Mọi người còn lại không để ý. Điêu Bì lấy áo liệm ra, sau đó liền lui ra ngoài. Một người ngồi ở ngoài cửa nhìn chân trời dần dần sáng, một đêm này, thật dài thật dài nha!
Trong một đêm, tiểu thư gả đi, chưởng môn vô cớ mà ch.ết. Hiện tại trong lòng tiểu thư, còn không biết đau đến mức nào đây.
……………
Nhà đá
Ăn tôm cùng cá bắt trong ao, các tỉ muội đều thật cao hứng. Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không làm ra bộ dáng cực đau thương. Chỉ miễn cưỡng nén không khơi tới nhiều.
A Đạt khẽ gật đầu, Tiểu Cửu bình thường mặc dù được nuông chiều, nhưng lúc gặp phải chuyện vẫn có thể đối mặt. Phần bình tĩnh này, thật sự là trải qua vô số lần máu tanh thảm thiết mà rèn được. A Đạt không biết thân thế bí mật của Tiểu Cửu nhi, đều giống những người khác ở Điêu môn, bọn họ đều không biết thân thế lẫn nhau, nhưng chuyện này không thể ngăn cản bọn họ tương thân tương ái.
A Đạt thương Tiểu Cửu, không liên quan đến tình cảm nam nữ. Từ thật lâu trước kia, toàn bộ mọi người Điêu môn đều có giác ngộ. Có một người thật sâu cố chấp yêu Điêu Điêu Tiểu Cửu, bởi vì ai cũng không có tình cảm thâm sâu như hắn, cho nên cả nhà cũng chỉ có thể chúc phúc cùng bảo vệ mà thôi.
Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu gả một gả hai lại vẫn không gả cho hắn?
Mà lúc nàng động phòng lại xuất hiện một cục diện như vậy. Khiến A Đạt không thể không sinh nghi. Cho nên, A Đạt lúc ấy chưa nói hai lời, liền kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu bỏ chạy. Hắn cần thời gian, hắn muốn thay Tiểu Cửu thay chưởng môn tìm công đạo về. Hắn không thèm để ý Long Tại Thiên có năng lực giết chưởng môn hay không. Dù không có động lực, dù có… năng lực đi nữa cũng sẽ không làm như vậy.
Chưởng môn cực kỳ thích Long Tại Thiên, đối với việc hắn cưới Điêu Điêu Tiểu Cửu đều hai tay hai chân đồng ý. Long Tại Thiên tại sao còn muốn giết hắn? Hoàn toàn không hợp lý? Mà một người khác, cũng rất khả nghi…
Một người khác, mặc dù không nói rõ là muốn cưới Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng chưởng môn dường như cũng không đồng ý. Bằng không, chưởng môn sẽ không để Điêu Điêu Tiểu Cửu gả cho Long Tại Thiên. Chưởng môn bị giết, lại vừa lúc có thể phá hỏng đêm động phòng của Điêu Điêu Tiểu Cửu, lại có thể khiến cho cả nhà hoài nghi Long Tại Thiên. Một mũi tên trúng 2 con chim!
Mặc dù lúc ấy hắn không có ở đó, nhưng hắn hoàn toàn có thể ẩn núp ở ngõ ngách nào đó của Điêu môn.
…
Điêu Điêu Tiểu Cửu một mình trở lại gian phòng nhỏ tạm thời thuộc về nàng, đóng cửa thật kỹ.
Mệt mỏi quá, cố gắng bình tĩnh cả buổi sáng, mệt mỏi quá! Vốn dĩ chỉ là không khóc lại phải cố gắng lớn như vậy mới có thể làm được.
Nàng chui vào chăn, rồi nằm xuống, nhắm mắt lại. Bắt đầu yên lặng rơi lệ…
Tấm lòng ai lớn lao! Khóc thảm thương nhất thường thường là không thành tiếng động.
Đại bá đối xử với nàng thật tốt, Đại bá thương yêu chăm sóc nàng, từng chút từng chút một, nổi lên trong lòng. Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của chính mình. Ngày đó, cùng giao với lòng bàn tay Đại bá, liền cảm thấy có một cỗ đại lực rất mạnh đè ép lại, từ lòng bàn tay nàng thẳng bức đến vai trái nàng mới dừng lại. Cho tới bây giờ, đều cảm thấy nơi đó hơi nhói đau ch.ết lặng…
Trong mông lung, nàng lại giống như tiến vào cảnh trong mơ, vẫn là cát vàng, vẫn là cự quái, vẫn là chạy trốn trối ch.ết…
Không cần, nàng rất sợ, rất sợ… Ai tới cứu nàng?
Mộng một khi thiết lặp lại, thiếu chút nữa sẽ bị đuổi theo đến kiệt sức, hết lần này đến lần khác không buông tha…
Tại sao, tại sao nhất định phải truy đuổi nàng. Tại sao?
Điêu Điêu Tiểu Cửu rơi lệ, tới cứu ta, tới cứu ta!!
Màu trắng thổi qua… Ác mộng bị xua tan…
Điêu Điêu Tiểu Cửu mở mắt ra, Long Tại Thiên đang ở bên cạnh… Hắn mặc một kiện trường sam gấm màu lam, phong thần ngọc tú, trong mắt tất cả đều là tràn đầy thương yêu.
Không có ngôn ngữ, không cần ngôn ngữ, tâm linh bị thương cần an ủi…
Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn được người ôm chặt, thật sự cần được người…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thế giới đột nhiên cũng không tồn tại, chỉ còn lại hai người thân thiết khát cầu nhau…
Điêu Điêu Tiểu Cửu vươn tay, Long Tại Thiên nắm chặt lại…
Ác mộng, cát vàng, cái ch.ết… Dần dần trở nên xa xôi. Hiện tại gần với linh hồn nàng, là lời lẽ triền miên thực lòng của Long Tại Thiên, nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, cái ôm siết chặt mạnh mẽ…
“Sao ngươi tới?” Giữa khoảng cách những chiếc hôn, Điêu Điêu Tiểu Cửu thở gấp đặt câu hỏi.
Long Tại Thiên vừa hôn nàng vừa nói: “Lúc A Đạt mang ngươi tiến vào đường hầm thời không, ta nhìn thấy hình ảnh một gian nhà đá nhỏ này, chúng ta đã tới nơi nào? Tiểu yêu.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu, chỉ uể oải dựa trên tay Long Tại Thiên lộ vẻ yêu mị… Nàng một động cũng không muốn động, chỉ lo nhìn sườn mặt anh tuấn của Long Tại Thiên, nhìn Long Tại Thiên nóng bỏng thay nàng cởi áo tháo thắt lưng, dường như trong trời đất chỉ còn lại một sự nghiệp vĩ đại cần cấp bách giải quyết này.
“Ta muốn biến ngươi thành người của ta, như vậy thì sẽ không có… người nào muốn cướp ngươi nữa.” Long Tại Thiên yêu chiều ngâm nga: “Tiểu yêu của ta quá đáng yêu, nam nhân muốn cướp ngươi cũng quá nhiều, không thể không đề phòng.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu cười một tiếng, nàng không cảm thấy có nhiều người thích nàng a. Trừ Long Tại Thiên hăng hái bừng bừng với nàng như vậy ra, chưa bao giờ có nam nhân từng có ý nghĩ tương tự với nàng đi. Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu không muốn phản bác Long Tại Thiên, để hắn nghĩ như vậy đi, ha ha…
Cùng sống với Long Tại Thiên, cùng chung một chỗ với Long Tại Thiên… Chẳng sợ ngày mai nàng lập tức ch.ết đi, ở trên đời này cũng không cô đơn bất lực.
Môi Long Tại Thiên nhẹ nhàng cắn nhụy hoa đỏ của nàng, hơi hơi ngứa, lại có một chút tê dại… Khiến nàng chìm xuống, lại đem nàng đẩy lên…
Hoàn toàn như nước dịu dàng, thoải mái mà cuốn lui chân tay…
“Ngươi nhìn xem, đều phiêu lãng thành bộ dáng gì rồi?” Long Tại Thiên chạm rất dịu dàng, trong miệng lại còn nói những lời kích thích. Lại càng làm cho Điêu Điêu Tiểu Cửu ngoài ý muốn mà hưng phấn…
Long Tại Thiên tiếp tục hôn nhụy hoa biến sắc của nàng, lực ɭϊếʍƈ ʍút̼ không lớn không nhỏ, khiến nàng không tự chủ được càng ưỡn “ngực” lên, sau đó hai chân nàng nhẹ nhàng bị tách ra…
“A…” Điêu Điêu Tiểu Cửu phát ra tiếng rên rỉ mê say, vừa giống như tiếng thở dài, vừa giống như thoải mái…
“Nhìn xem, đã thành như vậy…” Long Tại thiên hưng phấn dùng ngón giữa không ngừng mê luyến gẩy nhụy hoa Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa nhìn nó vừa nhẹ nhàng mềm mại trượt…
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn sườn mặt Long Tại Thiên, vẫn còn miễn cưỡng.
Long Tại Thiên chạm eo nhỏ của nàng, để nàng nhìn gian lệ sắc giữa chân mình…
Điêu Điêu Tiểu Cửu khó có thể tin nổi trừng trừng nhìn nơi nàng chưa bao giờ nhìn kỹ qua. Oa, sao nơi này… lại thành như vậy? Thật sự là xấu muốn ch.ết.
“Thấy bản thân mình có đẹp không?” Long Tại Thiên nhẹ thanh hỏi, ngón tay thon dài không ngừng qua lại chơi nơi nhỏ yếu mềm mại giữa hai chân, khiêu khích sự mẫn cảm của nàng.
“Xấu muốn ch.ết, không nên nhìn.” Cả người Điêu Điêu Tiểu Cửu run rẩy, cực khó chịu, lệ sắp chảy ra, nàng không muốn ở trước mặt hắn làm ra một bộ trò hề này, nàng không muốn!
“Không nên nhìn, là muốn ta tiếp tục chạm sao?” Long Tại Thiên cười cười hỏi. Thanh âm háo sắc, Điêu Điêu Tiểu Cửu bị sắc dục che mắt, không dám liếc mắt nhìn mình nữa.
“Ta cảm thấy, tiểu yêu của ta, nơi này rất đẹp a.” Long Tại Thiên đứt quãng chủ trì chính nghĩa, càng bung hai chân Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, bày ra nơi âm u thần bí mềm mại của nàng, thậm chí lấy ngón tay nhẹ nhàng khẽ chạm như ôm lấy nơi mềm mại kiều mị, đột nhiên bị một tầng niêm dịch trong suốt cọ rửa sáng suốt như hoa đế. “Nhìn xem, tiểu yêu, rất trơn mềm, ta chỉ mới dùng lực một chút nó liền…”
“Không cho nói.” Điêu Điêu Tiểu Cửu hét rầm lên!
“Được rồi, không nói, chỉ làm.” Long Tại Thiên yêu chiều cười: “Thật muốn mệnh người mà, không cho nhìn, không cho nói, chỉ cho ta làm.”
Long Tại Thiên cúi đầu giữa hai nhụy hoa, nhẹ nhàng mà cắn nó, thật sâu mà đem thịt mềm mại ʍút̼ trên đầu lưỡi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trừ ra ai ai gọi, đã không thể làm gì khác.
“Tiểu yêu, tay cùng môi của ta đều đã dâng lên, hiện tại, ta muốn dùng cái… này của ta.” Long Tại Thiên thoải mái mà tự kéo xiêm y, chỉ một thanh âm tiếng vải vóc bị xé tiết lộ dục hỏa trong hắn đã tăng vọt.
Ngón tay Long Tại Thiên vẫn ở trong chỗ sâu kín của Điêu Điêu Tiểu Cửu ác liệt ve vuốt, không ngừng vây lấy nàng. Nàng giãy dụa kháng cự không được bèn nâng người, mềm mại khóc ngâm, cảm giác trào dâng, kích thích khiến hắn như bị thiêu đốt.
“Không khác biệt lắm.” Long Tại Thiên vừa lòng cười nói, trên tay dính dấp một sợi chỉ bạc hoa hoa lệ lệ, hiển nhiên đã vì hắn chuẩn bị tốt.
Điêu Điêu tiểu căn bản hoàn toàn không biết Long Tại Thiên đang nói cái gì, đầu óc nàng đã choáng váng, thần hồn điên đảo.
Long Tại Thiên không ngừng yêu chiều dụ dỗ, vừa nói những lời ngọt ngào mà hạ lưu, vừa tiến thêm một bước mê hoặc, phân tán chú ý của nàng để thực hiện một âm mưu khác.
“Mở ra, không cần kẹp lại nhanh như vậy!” Hắn vô lại mềm mại dụ dỗ, thỉnh thoảng nắm nơi mềm yếu nữ tính của nàng mà uy hϊế͙p͙.
Trò chơi cổ quái, mang cho nàng kích thích trước nay chưa từng có, thể nghiệm hưởng thụ cảm giác xa lạ bản năng của bản thân! Long Tại Thiên một tay nắm vật nam tính thô to nóng rực của mình, chậm rãi nhắm ngay nhụy hoa mỹ lệ tràn trề của Điêu Điêu Tiểu Cửu…
Sau đó, dùng sức một phát…
“Oa, đau quá!” Điêu Điêu Tiểu Cửu tội nghiệp vừa đau vừa hận đánh lên thân hình rắn chắc như sắt thép, tiếng khóc oan ức, khoái cảm mới vừa rồi theo gió chạy mất hút, chỉ còn lại có đau đớn, cắt vào nơi mềm mại nhất trên thân thể nàng… Nàng không cần… Nàng chỉ hy vọng được đối đãi dịu dàng…
“Hư… Đừng động, một hồi liền qua thôi, úc, ta hôn tiểu yêu!” Long Tại Thiên yêu thương vạn phần dán trên mặt nàng trấn an, không ngừng hôn những giọt nước mắt nho nhỏ lăn ra của Điêu Điêu Tiểu Cửu…
“Đau, không cần!” Điêu Điêu Tiểu Cửu thúc Long Tại Thiên, nhưng Long Tại Thiên bình thường đều rất thương tiếc nàng giờ lại nhất định chôn ở nơi đó bất động. “Oa… Ta đau quá a, Đại bá a…” Nghĩ đến Đại bá đã ch.ết, Điêu Điêu Tiểu Cửu càng khóc lớn tiếng, “Nhạn đại a…”
Long Tại Thiên nhìn nàng tính trẻ con nhăn mặt khóc lớn, lúc thân thể hắn còn cắm chặt ở bên trong nàng, lại có thể nhắc tới tên của nhiều nam nhân như vậy, Long Tại Thiên đau đầu phát hiện, cái giường này dường như đột nhiên trở nên chật chội…
“Long Tại Thiên, ta đau quá!” Thanh âm Điêu Điêu Tiểu Cửu nũng nịu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp diễm lệ biểu hiện bất lực cùng đáng thương đủ để cho Thánh Nhân cũng phải hạ phàm.
“Ờ, tiểu yêu, được rồi, thật đáng thương, hại ngươi đau như vậy. Đều tại ta không tốt.” Long Tại Thiên ôm ấp, dụ dỗ, tựa như hắn cũng đau lòng sắp ch.ết.
Mỗi lần hắn động, phía dưới liền dẫn đến một cỗ cảm giác thần bí, khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu thật buồn, “Biết sai rồi, còn không mau đi ra ngoài!” Điêu Điêu Tiểu Cửu cả giận nói.
“Được rồi, tất cả theo ngươi. Đáng thương, đừng khóc, ta lập tức ra. Được không?”Long Tại Thiên dường như thật tâm áy náy, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, che chở không thôi.
Long Tại Thiên nhẹ nhàng nâng dậy, thân dưới cũng chậm rãi rút ra xa nàng, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng hít khí, bớt đau rất nhiều. Trong lúc còn có lưu lại một chút, Long Tại Thiên trượt tay một cái, hạ người đè xuống lại, càng sâu chạy ào vào thân thể nàng, chạy ào vào chiếm giữ chỗ sâu nhất chưa bao giờ có người tiến vào của nàng.
“A…” Hai người đồng thời kêu to, có đau khổ, có khuây khoả…
“Long Tại Thiên!” Điêu Điêu Tiểu Cửu hét ầm lên.
“Xin lỗi, ta không chống đỡ tốt.” Long Tại Thiên vạn phần thành khẩn nhận lỗi với Điêu Điêu Tiểu Cửu, vẻ mặt không phải giả vờ đau khổ, “Tiểu yêu, ngươi bám chặt ta như vậy, lưng ta sắp bị ngươi siết đứt rồi, sao có thể đi ra?”
Yêu nữ thuần khiết cũng rút lui, “Làm sao bây giờ. Đau quá nha!” Nàng nhẹ nhàng buông… hai chân ra, hy vọng có thể để Long Tại Thiên thành công đi ra.
“Ta thử tới xem? Đừng nóng vội, tiểu yêu, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Long Tại Thiên nghiêm túc thử nghiệm rút nam tính tráng kiện của bản thân ra khỏi vòng vây ấm áp như xuân, nhìn ra hắn rất cố gắng, thậm chí quẹo trái quẹo phải, xem có thể thoát khốn hay không.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên siết chặt, dường như có cái gì, lại hình như không xác định…
“Tiểu yêu, buông lỏng chút, bằng không, ta sao có thể đi ra, phía dưới của ngươi, siết ta rất chặt nha.” Long Tại Thiên vươn đầu lưỡi, không ngừng ɭϊếʍƈ mặt cùng mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu, khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu suy nghĩ hỗn loạn, càng lúc càng siết chặt.
Long Tại Thiên lại một lần nữa lui ra ngoài, Điêu Điêu Tiểu Cửu nín thở chờ đợi, cái loại cảm giác này, thật sự là…
Từ từ rút ra, rồi tới lúc cuối cùng, Long Tại Thiên lại một lần đè ép trở về, thật sâu tiến vào, mắt hắn nhìn nàng, hai người cũng không nhớ kỹ mới vừa rồi đang nói cái gì.
Long Tại Thiên vươn tay nắm cái mông tuyết trắng của nàng chuyển động, vừa gây sức ép lật tới lật lui giữa khe hở yếu ớt mềm mại… Không ngừng rút ra, áp vào… Không ngừng đâm qua, d*m thủy chảy xuôi.
Trong không khí tất cả đều là tiếng thở dốc trầm thấp…
“A…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điêu Điêu Tiểu Cửu nhăn thành một đoàn, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ ɖâʍ mỹ. Thân thể của nàng bị Long Tại Thiên dùng sức áp động, vốn dĩ ý thức đã hỗn loạn càng bị hắn trở mình xâm nhập liên tiếp hoàn toàn hủy diệt, không tự giác hòa theo tiết tấu của hắn. Giống như lá cây kịch liệt lay động.
Hắn như con thoi tăng thêm lực tiến công, điên cuồng tiến công, man dại bất ngờ, vừa thỉnh thoảng mê muội liếc nhìn khuôn mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu, đỏ tươi như vậy, mê say như vậy, phiêu đãng mà lại kiều dã như vậy, đã hoàn toàn quên mất chuyện nàng bỏ hắn mà đi. Dục vọng hồn nhiên trong nàng bị lay tỉnh, chỉ có thể đong đưa cùng với Long Tại Thiên.
Chỉ có một ý thức, hắn rốt cục hoàn toàn có được tiểu yêu yêu mến, hiện tại, trên thế giới này không… cái gì có thể chia tách bọn họ.
Phải vậy không?
………………
Không biết qua bao lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu đói bụng.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, cả người thật đau nhức nha. Tối hôm qua lúc đầu liều mạng muốn hắn đi ra, sau cũng lại tự mình chủ động muốn hết lần này đến lần khác, ha ha…
Trời đã sáng, Long Tại Thiên không có ở đây, hắn chắc là tự tìm đồ ăn ngon đi.
Nàng há mồm, chậm rãi nhìn chung quanh…
Sau đó,
Nàng nhìn thấy…
Trên tường đối diện…
Có một thứ đồ tròn tròn treo ở đó, theo gió thổi qua, còn nhẹ nhàng lay động…
Thứ đồ… tròn tròn đen đen tán loạn này,
Hình như là…
Một cơn gió thật mạnh thổi qua…
Thứ đồ tròn tròn kia bị gió thổi xoay mặt lại…
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn thấy, khuôn mặt tươi cười bị giết ch.ết máu đọng đến quỷ dị…
Hóa ra là…
Hóa ra là…
Đầu… A Đạt sư huynh…
“A… A… A…” Đại não Điêu Điêu Tiểu Cửu không khống chế được điên loạn kêu lên, lập tức ngồi bật dậy, hoàn toàn không chú ý đến bản thân đang trần truồng.