Chương 42
Type: My Trần
Cảnh đêm Nob Hill ngoài khách sạn rực rỡ ánh sáng, đèn đuốc huy hoàng, là toàn cảnh thu nhỏ của San Francisco, nhưng ở sườn núi cách đây không xa lại u ám tối tăm, chẳng thể thấy đường chân trời, mờ mịt như bị mực đậm tô vẽ. Tại một đầu khác của San Francisco, không có ánh sao, đến một bóng mây cũng không thấy.
Phó Cảnh Nhiên ngồi trên đất, nhặt từng mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc, còn Tô Khả - vợ Phó Cảnh Nhiên thì đứng sau anh ta, đờ đẫn nhìn. Tiếng xe mô tô nổ máy truyền tới từ bãi đỗ xe, chàng trai mặc áo da mua chiếc vòng ngọc rồi quăng đi đã lái mô tô lao vút đi, trước khi đi, anh ta còn giơ ngón giữa với Phó Cảnh Nhiên.
Cùng một chiếc vòng ngọc, người này trân trọng, người kia khinh thường.
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy vai hơi trĩu nặng, là Tần Hữu Sinh đưa tay ôm cô vào lòng, cô tựa vào ngực anh, nhìn Phó Cảnh Nhiên nhỏ giọng hỏi anh: “Nếu anh ta còn yêu Tô Niệm thì tại sao lại kết hôn với Tô Khả, nếu anh ta không còn yêu Tô Niệm thì giờ làm bộ làm tịch như vậy cho ai xem?”
Tần Hữu Sinh không trả lời câu hỏi của Ninh Nhiễm Thanh mà chỉ ôm cô chặt hơn, anh không biết nên giải thích với cô thế nào, để cô hiểu rằng trên thế gian này, không phải ai cũng có thể phân biệt rạch ròi như cô.
Đến thế giới cũng không còn thuần khiết, huống chi là tình yêu tồn tại trên thế giới này.
Bốn người trở lại nhà của Tần Hữu Sinh ở North Beach, thím Hà bưng lên bốn tách trà mới pha, Giang Hành Chi vừa bưng lên nhấp một ngụm thì di động anh ta đổ chuông.
Giang Hành Chi đứng lên nhận điện, giọng nói thanh lạnh như suối mát chốn núi sâu rừng thẳm, ánh đèn phòng khách sánh trong, bộ vest trên người Giang Hành Chi khiến anh ta trong càng phong độ lịch lãm, tuấn tú khôi ngô.
Người gọi điện tới là Tô Niệm, cô ta muốn gặp Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi đồng ý, vì khi nãy người lái xe nhà họ Tần đã ra về, nên sau khi ngắt cuộc gọi với Tô Niệm, anh ta mượn chìa khóa xe của Tần Hữu Sinh: “Tôi ra ngoài gặp cậu ta.”
Tần Hữu Sinh đứng lên: “Cậu không quen đường sá ở đây, có cần tôi đưa cậu đi không?”
“Không cần đâu.” Giang Hành Chi khéo léo từ chối ý tốt của Tần Hữu Sinh: “Ở một khách sạn ngay gần Nob Hill thôi, chúng ta vừa về từ chỗ đó xong.”
Tần Hữu Sinh biết Giang Hành Chi nhớ đường đi rất tốt, bèn đưa chìa khóa cho anh ta, khi Giang Hành Chi đang định ra khỏi cửa thì Lại Thư Khiết đứng dậy từ sofa: “Thầy ơi, em đi với thầy.”
“Không cần, em ở nhà đi.” Mắt Giang Hành Chi thoáng đảo qua, “Khi nào tôi về sẽ kể tỉ mỉ cho mọi người.”
Sau khi Giang Hành Chi ra khỏi nhà, Tần Hữu Sinh hỏi Ninh Nhiễm Thanh có buồn ngủ không, Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, cô chỉ thấy hơi đói.
Đồ ăn ở bữa tiệc từ thiện đêm nay rất tinh tế ngon miệng, song vì cô chỉ bận quan tâm đến Tô Niệm Tô Khả, nên nguyên cả buổi cũng chỉ ăn một chút bánh gato và hoa quả.
Người ăn ít không chỉ có mình Ninh Nhiễm Thanh, sau khi hỏi cả Lại Thư Khiết, Tần Hữu Sinh bèn nhờ thí Hà nấu bữa khuya.
Khi thím Hà bận rộn nấu bữa khuya trong bếp, Tần Hữu Sinh mở một túi hạnh nhân ra, bóc cho Ninh Nhiễm Thanh mấy hạt, sau đó mở kênh phim gia đình, kênh này đang chiếu một bộ phim rất cũ – The Sound Of Music.
Lại Thư Khiết hỏi Tần Hữu Sinh: “Thử dò kênh KCTV được không? Em đang theo dõi một bộ phim truyền hình ở kênh đó.”
“Tôi rất ít khi xem ti vi, nhưng chắc là sẽ có.” Tần Hữu Sinh giúp Lại Thư Khiết dò kênh, kênh này đang chiếu một bộ phim do đài truyền hình tự sản xuất.
Ninh Nhiễm Thanh cũng từng theo dõi phim này, đây là một bộ phim truyền hình về đề tài luật pháp, nữ chính là một cô gái vừa bước ra xã hội, có mo ước, lý tưởng và hoài bão, nội dung phim chủ yếu nói về quá trình nỗ lực vươn lên của cô gái này qua từng vụ án mà cô ấy giúp đương sự tranh thắng tụng.
“Thầy Tần, sao ngày xưa thầy chọn nghề luật sư?” Lại Thư Khiết bỗng cất tiếng hỏi Tần Hữu Sinh.
Tần Hữu Sinh tựa người vào sofa, trả lời câu hỏi của Lại Thư Khiết: “Hiện tại thì không nhớ được nguyên nhân nữa, thực ra ngày trước không nghĩ nhiều như bây giờ, nên có thể chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi.”
Lại Thư Khiết mỉm cười, kể lại một kỷ niệm vui của bản thân: “Em nhớ đến giờ học đầu tiên ở trường địa học trong nước, thầy giáo cũng hỏi em vấn đề này, khi ấy câu trả lời của em khiến cả lớp đều bật cười.”
Ninh Nhiễm Thanh khá tò mò: “Là gì thế?”
Lại Thư Khiết nhếch môi: “Vì chính nghĩa cho xã hội.”
“Đúng là rất buồn cười, sao cô lại nói ra miệng làm gì, nghĩ thầm trong bụng cũng được mà.” Ninh Nhiễm Thanh trêu chọc, nghĩ đến mấy câu mà cô nói với đám người Dịch Hòa vào lần đi nhầm phòng nọ, cũng thấy hơi tức cười.
“Cô thì sao?” Lại Thư Khiết hỏi ngược lại cô, “Tôi cũng thấy rất hiếu kỳ.”
Ninh Nhiễm Thanh ngây người, thực ra cô cũng sắp quên lý do tại sao mình lại hứng lên mà đăng ký vào chuyên ngành này rồi, khi ấy cô luôn lo rằng ông Ninh Uy Phong sẽ bị bà Hồng Tú Mỹ lừa sạch sành sanh, nên cô mới chọn chuyên ngành pháp luật.
Suy nghĩ buồn cười biết bao, giờ nghĩ đến, thực ra bà Hồng Tú Mỹ rất tốt với cha cô, ít nhất thì khi cha cô kinh doanh thất bại, nhà họ Ninh phá sản, bà ta vẫn không hề rời bỏ ông, trái lại người luôn xử tệ với ông lại chính là cô. Khi chung sống một nhà, ngày nào cô cũng tỏ vẻ cáu gắt, không khiến ông Ninh Uy Phong tức giận tới mức cao huyết áp thì quyết không thôi.
“Thực ra tôi chọn nghề này cũng vì chính nghĩa cho xã hội.” Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu cười.
“Thực thi chính nghĩa cho nhân gian, xóa bỏ mâu thuẫn cho cuộc đời đúng không?” Tần Hữu Sinh nhắc lại chuyện đáng xấu hổ này của cô, tuy câu này anh không đích thân nghe thấy, nhưng sau đó được kha khá đồng nghiệp kể lại câu “Danh ngôn kinh điển” này của cô.
“Á á á á á… Đời này không bao giờ em muốn nghe lại câu nói ấy nữa.”
Tần Hữu Sinh xoa đầu động viên cô gái ngồi bên mình, ánh mắt không giấu nổi sự yêu chiều, sau đó anh ghé lại gần thì thầm bên tai cô một câu thân mật, khiến Ninh Nhiễm Thanh tươi cười ngay tắp lự.
Tần Hữu Sinh biết, đôi khi thân mật trước mặt người khác là một hành vi rất thiếu đạo đức, nhưng ít ra hành vi này có thể khiến người xung quanh hiểu rằng: Anh và cô rất yêu thương nhau, đời này vĩnh viễn không chia lìa…
Giang Hành Chi ra ngoài khoảng một tiếng đồng hồ, hơn mười giờ đêm thì về đến nhà. Sau khi vào nhà, anh ta đưa trả chìa khóa cho Tần Hữu Sinh trước, thoáng ngửi thấy mùi thức ăn, bèn đi về phía Tần Hữu Sinh với vẻ ngạc nhiên.
“Chúng tôi đang đợi cậu về cùng ăn khuya đây.” Tần Hữu Sinh nói.
Giang Hành Chi: “Cậu nhắc tôi mới thấy cũng đói thật.”
Trên bàn ăn trong phòng ăn, thím Hà làm một nồi lẩu kiểu Hongkong, thịt bò tươi và hải sản cùng với nước chấm được pha rất công phu, bữa khuya này có thể coi như bữa ăn ngon nhất của Ninh Nhiễm Thanh ở San Francisco.
Trên bàn ăn Lại Thư Khiết muốn Giang Hành Chi nói về chuyện gặp mặt Tô Niệm, Giang Hành Chi lại lạnh nhạt từ chối: “Lát nữa nói sau.”
Lát sau khi Lại Thư Khiết tắm rửa xong xuôi đi ra, cô ta đang định xuống tầng thì nhìn ra chiếc bàn đá ngoài vườn, đã thấy ba người ngồi quây quần trò chuyện ở đó, cô ta uể oải tựa vào tay vịn cầu thang, trái tim chìm trong cảm xúc thất bại chưa bao giờ có.
Thực ra Giang Hành Chi không có ý cô lập Lại Thư Khiết, Lại Thư Khiết không kịp xuất hiện chẳng qua là do cô ta muốn lên tầng tắm rửa trước thôi.
Ngoài vườn hoa có bật một chiếc đèn chiếu sáng, ánh sàng nhàn nhạt chiếu lên bàn đá màu trắng, Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, nghiêm túc nghe Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi thảo luận về vụ án của Tô Niệm, nếu có chỗ nào chưa hiểu thì Tần Hữu Sinh sẽ giải thích cho cô, thậm chí Giang Hành Chi cũng sẽ giải thích cho cô đôi lời.
“Tô Niệm và Tô Khả cùng bị bắt cóc, Tô Khả trốn thoát được, còn Tô Niệm bị hủy hoại khuôn mặt, bị sát hại rồi giấu xác, còn Tô Khả - sau khi thoát ra thì đóng giả làm Tô Niệm, rồi người nhà tổ chức lễ tang cho Tô Khả…”
Giang Hành Chi: “Tô Niệm cũng nghi ngờ Tô Khả có liên quan tới vụ bắt cóc năm đó, vì khi ấy người hắt acid về phía Tô Niệm không phải ai khác mà chính là Tô Khả.”
“Chỉ nghi ngờ thôi sao?” Tần Hữu Sinh hỏi.
“Khi nãy tôi đi là để xem tài liệu mà Tô Niệm giao cho tôi, đúng là không có bằng chứng trực tiếp tố cáo Tô Khả tham dự vào vụ bắt cóc năm đó, còn hắt acid có thể là do lỡ tay mà thôi.”
“Lỡ tay?” Ninh Nhiễm Thanh không hiểu.
“Đúng là có thể do lỡ tay.” Tần Hữu Sinh giữ tay cô lại, nêu ra một giả thiết cho cô nghe, “Ví dụ như acid Sunfuric vốn do hung phạm bắt cóc lấy ra để đe dọa hai chị em, sau đó Tô Khả cướp được, cô ta định dùng Acid Sunfuric để đối phó hung thủ bắt cóc, song lại lỡ tay hắt vào mặt chị gái mình…”
Giang Hành Chi nói tiếp: “Còn về chuyện Tô Khả có thể thuận lợi thoát khỏi hung phạm bắt cóc, nhưng Tô Phạm lại bị ch.ết mất xác, khi ấy chắc chắn là Tô Khả đạt thành một thỏa thuận nào đó với hung phạm bắt cóc.”
Ngón tay dài mảnh của Tần Hữu Sinh vẽ một vòng lên bàn đá: “Vụ này cần tranh tụng như thế nào, điểm đột phá để giải quyết vụ án nằm ở ngay đây.”
Chính là Tô Khả và hung phạm bắt cóc đã thỏa thuận miệng những gì.
Hung phạm bắt cóc muốn gì? – Tiền!
Tần Hữu Sinh ngẫm nghĩ một thoáng, nói với Giang Hành Chi: “Tôi có một người bạn làm kế toán, phụ trách hạng mục chuyển tiền cho nhà họ Tô, tôi có thể thăm dò tin tức từ chỗ anh ta, xem hàng năm công ty nhà họ Tô có khoản lưu động tài chính mờ ám nào không.”
“Cám ơn.” Giang Hành Chi nói.
Tần Hữu Sinh bật cười.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi bên đưa ra nghi vấn của bản thân.
“Tuy cha mẹ Tô Khả Tô Niệm đều không còn nữa, nhưng Phó Cảnh Nhiên có thể phân biệt Tô Niệm Tô Khả mà, tại sao Tô Niệm không gặp thằng Phó Cảnh Nhiên ấy? Phó Cảnh Nhiên có thể làm chứng cho Tô Niệm mà?”
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy tư duy không theo kịp mọi người, nhìn Tần Hữu Sinh nói.
“Bởi chúng ta còn chưa biết Phó Cảnh Nhiên có vai trò gì trong chuyện này.” Tần Hữu Sinh đáp.
Phó Cảnh Nhiên có vai trò gì? Ninh Nhiễm Thanh thật sự không hiểu nổi, ở góc độ của một phụ nữ, cô cảm thấy Phó Cảnh Nhiên còn yêu Tô Niệm, vẻ hạnh phúc khi nhắc tới kỷ niệm của anh ta và Tô Niệm, sự đau khổ khi ngồi trên đất nhặt chiếc vòng lên…
Ban đêm đi ngủ Ninh Nhiễm Thanh nằm bên Tần Hữu Sinh, trằn trọc mấy lần, cuối cùng bị Tần Hữu Sinh giữ lại ôm trong ngực.
“Em không ngủ được…”
“Anh biết.” Cằm anh kề lên đầu cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Thế anh kể cho em nghe những chuyện khác để em quên đi nhé, nếu em cứ nghĩ đến cái tên Phó Cảnh Nhiên kia mãi, anh sẽ ghen đấy.”
“Được ạ.” Ninh Nhiễm Thanh đồng ý.
Tần Hữu Sinh kể về San Francisco vào thế kỷ mười chín, hai mươi, như thể kể chuyện cổ tích. Anh kể rằng khi ấy nơi này mỏ khai thác vàng nổi tiếng của thế giới, từng hoàn thành vô số giấc mộng giàu sang, cũng phá nát lý tưởng thanh xuân của biết bao người.
Bến Ngư Phủ, Cầu Cồng Vàng, đảo Alcatraz… trong Vịnh San Francisco cũng đã xảy ra biết bao truyền kỳ, đến cả ông cụ người Hoa bán mì sợi trên phố cũng từng vũng vẫy chốn giang hồ máu tanh.
“Rõ ràng anh chỉ hơn em bảy tuổi, nhưng em lại thấy như anh hơn em cả mấy chục tuổi.”Trước khi chìm vào giấc mộng, Ninh Nhiễm Thanh lẩm bẩm.
Tần Hữu Sinh hôn lên má cô gái nằm trong lòng, dịu dàng như hôn lên bông hoa tươi nhất thế gian.
Ngày hôm sau Lại Thư Khiết về thành phố A trước, để lại một tờ đơn xin từ chức ở phòng khách tầng một.
Khi xem đơn xin từ chức, Giang Hành Chi lơ đãng liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, cô lùi lại một bước theo bản năng, lùi tới bên người Tần Hữu Sinh: “Không phải tại tôi.”