Chương 47

Type: Thanh Hà
Hai ngày nữa là lễ giáng sinh, Ninh Nhiễm Thanh đã ở San Francisco hai tuần rồi, tiếng Anh tiến bộ thần tốc, một mình đi dạo phố hoàn toàn không thành vấn đề, ngày ngày ra khỏi nhà đều có thể mang về túi lớn túi bé.


Còn Giang Hành Chi chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ nằm trên ghế ngoài ban công, có mặt trời thì tắm nắng, không có mặt trời thì hóng gió biển San Francisco, thoạt nhìn nhàn nhã thong dong.


Về chuyện cô đi dạo phố như vậy, Giang Hành Chi vừa chê cô mua đồ chẳng ra làm sao, vừa đưa cô một tấm thẻ: “Mua hộ tôi vài món quà, tôi muốn tặng cho cha mẹ.”
Ninh Nhiễm Thanh không chịu đi mua.


Giang Hành Chi hờ hững nói: “Việc cấp trên giao cho mà cô cũng không làm, thế thì sau khi kỳ thực tập kết thúc, đừng mong tôi sẽ viết đánh giá khen ngợi cô.”
Ninh Nhiễm Thanh vội vàng ra ngoài mua mấy chai thực phẩm chức năng, là sản phẩm cao cấp bồi bổ sức khỏe cho người trung và cao tuổi.


Khi nhận lấy thực phẩm chức năng Ninh Nhiễm Thanh mua về, Giang Hành Chi ngây người trong phòng rất lâu, lòng thầm vui vẻ, anh ta gọi điện thoại cho cha mẹ, nói mình đã mua quà mang về cho hai người, thế nhưng mẹ anh ta chẳng thèm quan tâm, chỉ buông một câu nếu không phải quà của con dâu tương lai thì bà không cần.


Giang Hành Chi vuốt lên hai hộp quà, thầm nghĩ quà do cô gái anh ta thích mua thì có được tính không?


available on google playdownload on app store


Chẳng bao lâu sau San Francisco đón chào lễ giáng sinh quan trọng nhất, mấy hôm nay khi Tần Hữu Sinh bận rộn giải quyết việc ở công ty của cha, Ninh Nhiễm Thanh và thím Hà cùng nhau trang trí cho toàn bộ ngôi nhà, giăng đèn treo đồ trang trí cài ruy bang rất đẹp, còn hai cái cây ở cửa, cô không những treo lên rất nhiều đèn trang trí xinh xắn đáng yêu, mà còn buộc cho mỗi cây một cái nơ kiểu Trung Quốc thật to.


Giang Hành Chi nhận xét là trông dở dở ương ương.
Ninh Nhiễm Thanh nhấn mạnh rằng đây là hai cây thông noel kết hợp giữa phong cách California và Trung Quốc.


Ninh Nhiễm Thanh chụp ảnh cùng cây thông noel do mình tự trang trí rồi gửi ảnh cho Trương Tiểu Trì, cu cậu ở thành phố A mau chóng hồi âm cho cô: “Sao dì vẫn chưa về?”


Ninh Nhiễm Thanh có thể tưởng tượng được dáng vẻ hậm hực của cậu nhóc khi thốt lên câu này, cô bèn gửi một icon động viên tiện thể nhắn rằng mình đã mua rất nhiều quà cho cu cậu, quà tặng là thứ dễ lấy lòng con người ta nhất, Trương Tiểu Trì nhanh chóng gửi lại một icon mặt cười, sau đó còn lén cho cô biết, dì Bối Bối đang quen một người bạn trai rất giàu có.


Ninh Nhiễm Thanh đứng dựa dưới gốc cây thông noel, màn đêm buông xuống, cả bầu trời tối đen như bình mực đen bị đánh đổ, chân trời hiện ra mấy ngôi sao, lấp lánh lấp lánh. Khắp San Francisco tưng bừng là thế, mà phía chân trời lại tịch mịch biết bao.


Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ một thoáng, lần lượt gọi cho chị gái và cha, trong điện thoại giọng Ninh Tuân Tuân vẫn dịu dàng hiền hậu, dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho tốt; còn ông Ninh Uy Phong thì cười ha ha, hỏi cô chút chuyện kinh doanh ở San Francisco rồi bảo cô đừng tiếc tiền, nếu thiếu tiền thì gọi về đây báo cho ông một tiếng.


Nếu là trước kia, Ninh Nhiễm Thanh sẽ thoải mái hưởng thụ sự quan tâm của cha và chị gái dành cho cô trên cả phương diện vật chất và tinh thần, nhưng giờ không như vậy nữa, gánh nặng tâm lý của cô quá nặng nề, thậm chí cô thấy vô cùng sợ hãi: Nếu có một ngày bí mật này được tất cả mọi người biết tới, cô sẽ phải đối mặt với họ thế nào đây?


Cô không phải con ruột của ông Ninh Uy Phong, thế người đàn ông đã sinh ra cô là ai? Đừng nói là nhặt được ven đường đấy nhé?


Trên đời này chẳng còn gì đau khổ hơn việc bản thân là một đứa trẻ được lượm về, Ninh Nhiễm Thanh bỗng thấy âu sầu buồn bã, trước khi Tần Hữu Sinh về đến nhà, cô vẫn rầu rĩ đờ đẫn bên lò sưởi.


Một ngày trước lễ giáng sinh Tần Hữu Sinh vẫn phải đi làm, có thể dùng cụm từ “rối tinh rối mù” để miêu tả về công ty của cha anh trong mấy năm qua, quãng thời gian trước, tuy anh đã nắm được nghiệp vụ và hiểu rõ quy trình hoạt động của công ty, có điều muốn xoay chuyển tình thế thì vẫn cần rất nhiều thời gian.


Vốn và vận hành, không có vốn thì đành cố gắng vận hành, mà vận hành lại không phải chuyện ngày một ngày hai.


Lễ giáng sinh phía cha anh mời anh cùng về đón lễ, nhưng Tần Hữu Sinh từ chối, anh cầm áo khoác đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, tự lái xe về ngôi nhà ở North beach, trên đường có một chiếc xe trông khá quen thuộc vội vã vượt qua xe anh, Tần Hữu Sinh quay sang nhìn, hóa ra là xe của Phó Cảnh Nhiên.


Tần Hữu Sinh vừa lái xe vừa gọi điện cho Ninh Nhiễm Thanh, giọng nói qua điện thoại của anh khá mệt mỏi, anh hỏi cô có muốn ra ngoài ăn hay ở nhà ăn đồ ăn Quảng Đông của thím Hà, Ninh Nhiễm Thanh nói muốn ăn lẩu của thím Hà.
Tần Hữu Sinh vui vẻ đồng ý.


Tình yêu cho người ta một nơi để hướng về, Tần Hữu Sinh ngắt máy, khi xe lái vào khu dân cư North Beach, từ xa a đã nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà có hai cây thông noel được thắt nơ kiểu Trung Quốc.
Anh khẽ mỉm cười, mọi thứ về cô đều khiến anh cảm thấy hạnh phúc.


Món lẩu của thím Hà tuyệt nhất trần đời.
Nồi lẩu đặt trên bàn, Ninh Nhiễm Thanh khát nước, thế là Tần Hữu Sinh mở luôn một chai rượu đỏ, rót ra ba ly.


Ninh Nhiễm Thanh ăn xong một miếng thịt bò, nâng ly rượu rồi đọc bài thơ con cóc về chúc rượu: “Hôm nay uống rượu hôm nay say, đừng sống mệt mỏi quá làm gì; Vui cũng qua rồi mà buồn cũng đi mất, chỉ mong lòng tràn đầy niềm vui.”


Ninh Nhiễm Thanh uống hết mấy ly rượu đỏ, gương mặt đã đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi mấp máy tựa hoa hồng hé mở, nét mặt mơ màng như say mà chẳng phải say.


“Kiếp này có em ở bên, say trọn một đời không nỡ tỉnh.” Tần Hữu Sinh chạm ly với Ninh Nhiễm Thanh, ngoài trời tuyết bay trắng xóa, trong nhà hương rượu thơm nồng, chưa uống rượu mà người đã say, ánh đèn tỏa ra từ chiếc đèn chum thanh nhã trong phòng ăn hắt lên những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh, mặt bên mơ màng, phong thái nổi bật.


Tới phiên Giang Hành Chi chúc rượu, anh ta chạm ly với Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh mỗi người một lần, rồi cất tiếng: “Tình bạn muôn năm.”
“Đúng.” Ninh Nhiễm Thanh nâng ly rượu lên cao, “Tình bạn muôn năm!”
“Tình bạn muôn năm.”


Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh cùng lên tiếng, ba người cùng nâng ly, ba ly thủy tinh chạm vào nhau, ánh đèn ấp áp trên trần như trong suốt, rượu nho Bordeaux màu đỏ sóng sánh dưới ánh đèn, hương rượu trái cây thoang thoảng bay lãng đãng theo sóng rượu long lanh lấp lánh.


“Tình bạn muôn năm.” Giang Hành Chi nhắc lại lần nữa, sau đó uống một ngụm rượu đỏ từ chai rượu được cất giữ lâu ngày, hương thơm nồng nàn tinh khiết, một chút ngọt ngào lẫn một phần chua chat, tựa như cảm xúc trong lòng anh ta lúc này.


Sau bữa tối Giang Hành Chi đi ngủ sớm, Tần Hữu Sinh dẫn Ninh Nhiễm Thanh đi cảm nhận không khí lễ hội ở San Francisco, cô phải lên tầng thay quần áo. Chỉ trong chốc lát, cô đã thay một chiếc áo khoác có mũ màu hồng nhạt ra ngoài, trên đầu còn có một chiếc mũ lông thỏ màu hồng nhạt, cô mua chiếc mũ này ở phố Lạc Nhật, đó là một phố kinh doanh mới của người Hoa, có rất nhiều cửa tiệm Trung Quốc.


Tần Hữu Sinh đứng dưới tầng đợi Ninh Nhiễm Thanh, trong giây phút cô bước xuống, anh chỉ thấy như có một chú thỏ dễ thương nhào vào lòng anh, chạm tới tận trái tim anh, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.
Khi còn ba bậc cầu thang nữa, Ninh Nhiễm Thanh đứng lại.


Tần Hữu Sinh mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa tuấn tú, anh đưa tay về phía cô. Sau đó Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng nhảy một cái, hai chân còn chưa chạm đất, người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.


Buổi tối quảng trường liên hợp San Francisco đông nghịt người, tình nhân đi thành từng cặp từng đôi, cây thông noel cao mấy mét giữa quảng trường lấp lánh ánh đèn đủ màu sắc, trong tủ kính cửa hàng toàn là những món đồ chơi bằng nhung và những ông già noel đáng yêu, áp phích quảng cáo trên các tòa nhà cao tầng rực rỡ tựa ánh sao, như đang thắp cả bầu trời thành phố.


Trên mảnh đất này, trừ người Mỹ còn rất nhiều người dân từ các nước khác tới sinh sống, người Trung Quốc, người Ý, người Tây Ban Nha, người Đông Nam Á, những con người khác màu da, khác văn hóa cùng xuất hiện nơi đây, khiến thành phố ngập tràn sự phóng khoáng và tự do.


Có thể bắt gặp những đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt ở bất cứ đâu, Ninh Nhiễm Thanh cũng xỏ tay vào áo khoác của Tần Hữu Sinh, khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, cô nhắm hai mắt lại, hôn lên đôi môi ấm áp của anh, trái tim như một quả bóng bay không ngừng lớn lên, hạnh phúc, đong đưa, hoàn toàn tự do.


Tối hôm qua là ngày toàn dân San Francisco có chỉ số hạnh phúc cao nhất, thế nhưng cũng vào tối hôm qua, Phó Cảnh Nhiên gặp nạn.


Phó Cảnh Nhiên điều tr.a vụ án bắt cóc Tô Niệm Tô Khả năm xưa, đang định liên hợp với cảnh sát để nhổ cỏ tận gốc thì Tô Niệm Tô Khả lại bị bắt cóc lần nữa, Phó Cảnh Nhiên đỡ đạn cho Tô Niệm bị bắn trúng đầu, việc kinh doanh của nhà họ Tô có dính dáng đến xã hội đen, tuy Phó Cảnh Nhiên đã bỏ ra mấy năm để giải quyết sạch sẽ, nhưng có những vòng luẩn quẩn không phải cứ bước vào là có thể thoát ra.


Ninh Nhiễm Thanh, Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi cùng tới bệnh viện thăm Phó Cảnh Nhiên, Phó Cảnh Nhiên vẫn còn nằm trong phòng giám sát vô trùng, Tô Khả mặc một chiếc áo caro màu xám ngồi ngoài cửa, khuôn mặt cô ta đờ đẫn, khi khóc khi cười, buồn bã đau thương.


Ninh Nhiễm Thanh cũng nhìn thấy Tô Niệm, chàng trai mặc áo da đứng bên cô ta, trông Tô Niệm bình tĩnh hơn Tô Khả, song cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mày tái nhợt, một tay ôm trán, đôi mắt chứa đầy tơ máu.


Phó Cảnh Nhiên nằm trong phòng giám sát mấy ngày, đã bị ch.ết não, đến bản năng cơ bản nhất là hô hấp cũng không còn, không thể tự hô hấp mà bắt buộc phải dựa vào máy thở và truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh, có thể duy trì hiện trạng của não nhưng không thể tránh được cái ch.ết… Khả năng tỉnh lại gần như chỉ còn không phẩy không mấy phần trăm.


Ninh Nhiễm Thanh vẫn nhớ, mấy hôm trước Phó Cảnh Nhiên uống đến say khướt trong quán rượu, giờ thì tốt rồi, mọi ký ức dù khổ đau hay hạnh phúc, bao gồm cả trí tuệ, năng lực, tư duy và tình cảm của anh ta đều mất đi trong đêm giáng sinh ấy.


Chỉ cần rút ống thở thì Phó Cảnh Nhiên trên giường bệnh sẽ chỉ còn là một thi thể.
“Nếu có một ngày anh phải ch.ết, vậy anh muốn ch.ết trong tôn nghiêm.” Phó Cảnh Nhiên trẻ tuổi từng nói với Tô Niệm như vậy.
Khi bác sỹ hỏi xem gia đình có muốn rút ống thở hay không, Tô Niệm gật đầu đồng ý.


Hiện giờ cô mới là Tô Niệm, về mặt pháp luật Tô Niệm mới là vợ của Phó Cảnh Nhiên, cô mới là người có quyền quyết định sự sống ch.ết của anh ta. Khi cô ký tên lên tờ án tử (*), Tô Khả lao đến như đã phát rồ, gào lên với Tô Niệm: “Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý, không đồng ý! Tôi mới là vợ của Cảnh Nhiên, tôi không đồng ý!”


(*) Án tử đề cập đến việc thực hành chấm dứt sinh mạng của con người với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý cho người bệnh. The Bristish house of Lords Select Committee on Medical Ethics (Ủy ban đặc biệt của Thượng Nghị viện Anh về Đạo đức y học) định nghĩa về án tử là “một sự can thiệp cố ý được thực hiện với ý định rõ ràng về sự kết thúc một cuộc sống, để xoa dịu sự đau đớn khó chữa.” (Kiwipedia)


“Nhưng người vợ trên danh nghĩa của Phó Cảnh Nhiên là Tô Niệm.” Tô Niệm chậm rãi nói ra từng câu từng chữ nhắc nhở Tô Khả, “Tôi mới là Tô Niệm.”


Tô Khả rơi lệ lắc đầu, cuối cùng cô ta gần như quỳ trước mặt Tô Niệm: “Xin chị… đừng vứt bỏ anh ấy được không… Đừng vứt bỏ anh ấy, vẫn còn hi vọng mà… Chị hãy… hãy nể tình anh ấy yêu chị nhiều năm như vậy… nể tình đời này anh ấy chỉ yêu mình chị…”


Anh ta thực sự yêu cô nhiều năm như vậy?
Đời này anh ta thực sự chỉ yêu mình cô?
Hai ngày sau khi giành lại thân phận, cô định về nước với Phó Cảnh Nhiên, hủy bỏ quan hệ phu thê vốn không tồn tại giữa hai người.


Hôm ấy anh ta mặc một chiếc somi cotton, khi quay người lại, khuôn mặt vẫn tuấn tú nho nhã như thuở thiếu thời: “Nhưng A Niệm à, nếu anh không muốn ly hôn thì sao?”


Cô vốn chẳng quan tâm anh ta có muốn hay không, cô chỉ mong giải quyết cái bế tắc quẩn quanh này càng nhanh càng tốt, cô nóng lòng nói lời tạm biệt với toàn bộ quá khứ, bao gồm cả anh ta – Phó Cảnh Nhiên.
Anh ta và cô vốn không thể ở bên nhau nữa nên khỏi cần dây dưa làm gì.


Đêm trước lễ giáng sinh, Phó Cảnh Nhiên ngồi vẽ trong phòng tranh, mực nước lướt trên mặt giấy, anh ta cười nói: “Đã nhiều năm rồi không vẽ, giờ lại cầm bút, anh không tìm được cảm giác vẽ của ngày xưa nữa rồi.”
Phó Cảnh Nhiên nhờ cô giúp anh ta nhận xét về tranh của mình, cô khen mấy câu cho xong chuyện.


Anh ta khẽ cười, “A Niệm, giờ em không muốn nhìn thấy con người anh thì thôi, lẽ nào tranh của anh em cũng không muốn ngắm kỹ hay sao?”


Tô Niệm từng tự hỏi bản thân, cô có hận Phó Cảnh Nhiên không, cô tự phủ nhận rằng không cần hận, thế nên suốt mấy năm qua cô vẫn vờ như bình thản ung dung, cô vẽ tranh niệm Phật, không để bản thân chìm đắm trong vũng bùn thù hận, nhưng cô vẫn cứ hận, hận anh ta hèn nhát nhu nhược, bởi vì hận nên cô biết thế nào mới là sự trả thù và phản kích mạnh mẽ nhất --- Không phải những lời chất vấn cay nghiệt độc địa, cũng không phải sự điên cuồng vì không cam tâm, mà là hoàn toàn tạm biệt quá khứ, tạm biệt anh ta.


Trong giây phút anh ta đỡ đạn cho cô, tiếng súng ầm vang, anh ta nằm trong lòng cô, mặt đầy máu, khó thở vì mất quá nhiều máu, phải dùng hết sức trong người mới nói được một câu, máu và sức lực trên người anh ta mau chóng chảy đi theo từng giây, mà xe cứu thương vẫn mãi không tới.


Khi đó anh ta và cô đều biết rằng, có lẽ anh ta sẽ thực sự phải nói lời tạm biệt với cô.
“A Niệm, anh không thể ở bên em nữa…” Anh ta gắng hết sức nói, bàn tay dính đầy máu đặt lên tay cô, anh ta muốn ôm cô song không làm nổi, tựa như anh ta vẫn mở miệng mà lại không thốt ra được câu nào.


Cô không biết anh ta muốn nói gì, trông anh ta nóng ruột và đầy bất lực, cuối cùng anh ta vẫn nắm chặt lấy tay cô, khóe mắt vô thần chảy ra một giọt nước mắt trong veo.
Anh ta khóc.


Cô cũng khóc, không khóc đau đớn như Tô Khả, cô quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu hết lần này đến lần khác, như đang cầu xin ông trời trả lại Cảnh Nhiên cho cô.

Khi ký tên trên tờ án tử, Tô Niệm cũng đã do dự.


Cô vẫn không thể để Phó Cảnh Nhiên ra đi trong tôn nghiêm, dù chỉ còn là một thi thể với trái tim đang đập cô cũng muốn anh ta còn tồn tại trên thế gian này, dù anh ta không thể nghe được tiếng hát vui tươi, không thể ngửi được hương hoa thơm ngát, không thể thấy được Cực quang phương bắc anh ta từng mong ngóng ngày đêm… song anh ta vẫn còn một trái tim đang đập, đó chính là tín hiệu sống duy nhất của anh ta.


Phó Cảnh Nhiên nói với cô: “Mọi chuyện biến thành thế này, anh thực sự rất đau khổ.”
Bây giờ anh ta đã mất đi toàn bộ giác quan và ý thức, anh ta sẽ không phải chịu đau khổ và buồn bã nữa.


Trước khi về thành phố A, Ninh Nhiễm Thanh còn tới bệnh viện một chuyến, trong phòng bệnh hạng sang Tô Khả đang lau người cho Phó Cảnh Nhiên, ánh mặt trời mỏng manh mùa đông chiếu từ ngoài vào, Tô Khả dịu dàng hôn lên trán Phó Cảnh Nhiên, rồi cầm một tập thơ Thái Qua Nhĩ đọc cho Phó Cảnh Nhiên nghe hết bài này đến bài khác.


Giọng của Tô Khả vừa đục vừa khàn, như dao lam rạch trên giấy ráp, song khi giọng nói ấy đọc thơ cho Phó Cảnh Nhiên nghe, lại chứa đựng sự dịu dàng và tình yêu tha thiết.
Tình yêu của Tô Khả - cố chấp và bệnh hoạn.


Anh không yêu cô thì đã sao, chỉ cần cô yêu anh là đủ, đúng không? Dù cả thế giới đều vứt bỏ anh, cô vẫn sẽ ở bên anh, tắm nắng cùng anh, đọc thơ cho anh, kể cho anh nghe vài chuyện vui vẻ mỗi ngày của cô.
Không ai yêu anh hơn em, anh có biết không?
Tới khi trời hoang đất hoải, em vẫn sẽ yêu anh, anh có biết không?


Cho dù tổn thương chị ruột của mình, em cũng phải yêu anh, anh có biết không?
Em nghĩ chắc anh chẳng biết đâu, thế nên anh mới dễ dàng buông tay em như vậy… Nhưng không sao cả, em có thể cầm lấy tay anh lần nữa, giống như bây giờ…


Tô Khả nhẹ nhàng nâng bàn tay nhợt nhạt của Phó Cảnh Nhiên lên, áp khuôn mặt mình vào lòng bàn tay lành lạnh của anh ta, ngoài trời gió thổi vi vút, yên ắng tịch mịch.






Truyện liên quan