Chương 68
Type: Xuân Lý
Buổi trưa Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân ăn đồ ăn Giang Nam ở Tầng bốn của tòa nhà Vũ Đạt, Ninh Nhiễm Thanh chủ chi, cô cầm thực đơn gọi một bàn đầy đồ ăn, Vương Trân than lãng phí. Ninh Nhiễm Thanh bèn nhún vai: “Tớ muốn bổ sung dinh dưỡng.”
Vương Trân vui mừng nói: “Cậu nghĩ được thế là tốt.”
“Chẳng còn cách nào khác mà, mẹ góa con côi thì đành tự lực cánh sinh, chăm sóc bản thân cho tốt thôi.” Ninh Nhiễm Thanh thờ ơ nói.
Vương Trân sững người, lẳng lặng nhìn dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của cô, nói chuyện cũng hơi lắp bắp, “Không phải chứ Nhiễm Thanh?”
“Mấy lần về sau không làm biện pháp, nên hẳn là dính rồi.” Ninh Nhiễm Thanh nâng cằm thở dài, “Nhưng trước hết cậu cứ giữ bí mật chuyện này giúp tớ, tớ còn chưa chắc chắn đâu.”
Vương Trân vẫn đang kinh ngạc, vẻ mặt trầm trọng.
Nhưng Ninh Nhiễm Thanh thì tỏ ra khá thoải mái, thư thái níu lấy tai Vương Trân: “Lát nữa xin nghỉ một buổi cùng tớ tới bệnh viện được không?”
Vương Trân nhìn Ninh Nhiễm Thanh, gật đầu: “Không vấn đề.”
Ninh Nhiễm Thanh xin nghỉ với Giang Hành Chi, sau bữa trưa Vương Trân cũng tới xin nghỉ, Giang Hành Chi nhạy cảm hỏi: “Cô xin nghỉ làm gì?”
Vương Trân ấp a ấp úng, Giang Hành Chi thầm nghi ngờ, nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh ở bên ngoài, thoáng ngẫm nghĩ một chút là biết ngay tại sao Vương Trân lại muốn xin nghỉ, anh ta bực bội phất tay để Vương Trân ra ngoài, sau đó gọi Ninh Nhiễm Thanh vào phòng làm việc của mình.
Giang Hành Chi giỏi bào chữa, nhưng không giỏi khuyên lơn, có điều đây không phải chuyện đùa, anh ta không thể không “Khai sáng” cho Ninh Nhiễm Thanh.
Sau khi Ninh Nhiễm Thanh bước vào, Giang Hành Chi chống tay lên bàn làm việc, uyển chuyển biểu đạt cái nhìn của mình, khuyên can Ninh Nhiễm Thanh nên kiên trì một chút, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định gì cũng phải suy nghĩ tường tận, đừng để bản thân phải hối hận. Trước “Tâm huyết” của Giang Hành Chi, Ninh Nhiễm Thanh vẫn im lặng không lên tiếng, dường như không hề nghe lọt ý kiến của anh ta, quyết tâm vô cùng.
Giang Hành Chi cũng phát bực, như thể đứa bé mà Ninh Nhiễm Thanh muốn từ bỏ là con của chính anh ta: “Nếu Hữu Sinh còn sống thì sao, cô tùy tiện từ bỏ con của cậu ấy như vậy, cô còn xứng với cậu ấy không?”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu, giọng nói hờ hững nhưng lời lẽ rất hợp tình hợp lý: “Nếu anh ấy còn sống nhưng lại cố ý không xuất hiện, vậy rốt cuộc là ai có lỗi với ai?”
Giang Hành Chi nghẹn lời, im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cậu ấy buộc phải làm vậy thì sao?”
Ninh Nhiễm Thanh bỗng ngẩn đầu lên, nghiêm túc nói: “Thế anh cho tôi biết, tại sao anh ấy buộc phải làm vậy?”
Giang Hành Chi sững người, đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, chỉ thấy đôi mắt của cô gái trước mặt mình sáng tới chói mắt, anh ta hít sâu một hơi: “Thôi, tôi đành cho cô biết mọi chuyện trước vậy, nhưng cô nhất định phải hứa với tôi, sau khi nghe xong thì phải vờ như không biết gì hết.”
Mắt Ninh Nhiễm Thanh sáng lên, sau đó cô trịnh trọng gật đầu, nhấn mạnh từng lời: “Tôi Hứa.”
Giang Hành Chi thở dài, bắt đầu nói: “Bây giờ Tần Hữu Sinh đang ở trong một bệnh viện tư tại Malaysia, tuy cậu ấy bị thương nặng song cô cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy, giờ cậu ấy đã liên lạc với đặc công Trung Quốc rồi, còn lý do không cho cô biết vì muốn tương kế tựu kế, để giăng lưới bắt gọn đối phương.”
Ninh Nhiễm Thanh chỉ thấy hô hấp như ngừng lại: “Thầy Tần bị thương nặng?”
Giang Hành Chi gật đầu, thấy khóe mắt đang đỏ lên của cô, anh ta không dám nói thêm điều gì. Giang Hành Chi bắt đầu hoài nghi quyết định cho Ninh Nhiễm Thanh biết về tình hình của Tần HỮu Sinh, cô gái này có thể vờ như không biết gì hết ư?”
“Có nặng lắm không?”
“Không ch.ết được.”
Ninh Nhiễm Thanh như đứng trong đống lửa như ngồi trên đống than, cô nắm chặt tay: “Là kẻ nào làm?”
Giang Hành Chi thực sự thấy mình không nên nói nữa, khuỷu tay anh ta chống lên bàn, nhìn Ninh Nhiễm Thanh đã rơi nước mắt, “Mười ngày, chậm nhất là mười ngày, trong mười ngày này cô phải vờ như không biết gì cả, chờ Tần Hữu Sinh về nước một cách an toàn, cô có làm được không?”
Ninh Nhiễm Thanh lau nước mắt, khuôn mặt có vẻ hơi nhếch nhác, tuy nhiên vẫn không quên cam đoan với Giang Hành Chi, “Tôi có…”
Giang Hành Chi thấy Ninh Nhiễm Thanh như vậy bỗng thầm vui mừng, hạnh phúc lớn nhất của một người đàn ông là gì, đó là người phụ nữ mà anh ta yêu tha thiết không chỉ rơi lệ vì anh ta, mà còn học cách kiên cường vì anh ta.
Giờ phút này, Giang Hành Chi thực sự rất hâm mộ Tần Hữu Sinh, anh ta rút mấy tờ giấy đưa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Thôi được rồi, cô vẫn còn việc phải làm đúng không, lau sạch nước mắt rồi ra ngoài làm việc đi.”
Thực ra Ninh Nhiễm Thanh cũng mừng phát khóc, cô ôm mặt nhỏ giọng nói: “Anh Giang, thầy Tần không sao cả… Em thực sự rất vui…”
Cô vừa gọi anh ta là gi?
Anh Giang?
Mặt Giang Hành Chi nóng lên, bỗng thấy mềm lòng, lại rút thêm mấy tờ giấy đưa cho cô: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa…”
Ninh Nhiễm Thanh thấy xấu hổ, lau nước mắt sụt sịt mũi: “Cảm ơn luật sư Giang.”
Giang Hành Chi chợt đưa mắt nhìn lên, sao lại thành luật sư Giang rồi? Quả nhiên phụ nữ giỏi nhất là đùa giỡn tình cảm của đàn ông.
Tin Tần Hữu Sinh không sao khiến Ninh Nhiễm Thanh vừa vui mừng lại vừa lo lắng, dù vậy cô vẫn thực hiện được lời hứa với Giang Hành Chi, vờ như không biết gì cả, chỉ thấp thỏm lo âu đợi anh an toàn trở về.
Ngày hôm sau Giang Hành Chi bay tới Malaysia, xử lý hợp động mua bán hàng hóa của Diên An, lần trước Tần Hữu sinh gọi điện tới là để nhắc anh ta đừng mạo hiểm tới Malaysia, nhưng nếu thực sự muốn tương kế tựu kế dụ rắn ra khỏi hang thì anh ta cũng phải vờ như không biết gì hết chứ, đúng không?
Trước khi tới Malaysia, Giang Hành Chi đã liên lạc với Cục trưởng Dương, Cục trưởng Dương vỗ ngực cam đoan với anh ta, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho Ninh Nhiễm Thanh ở thành phố A, Giang Hành Chi luôn đặc biệt bận tâm tới mọi chuyện về Ninh Nhiễm Thanh, nên dù đã lên chuyến bay tới Malaysia, anh ta vẫn còn đang nghĩ liệu Ninh Nhiễm Thanh có thể giữ được bình tĩnh hay không.
Ninh Nhiễm Thanh đúng là không phải người có thể giữ được bình tĩnh, có điều lần này cô ép mình phải bình tĩnh, đến ngày thứ năm cô không hcịu dơcj nữa, âm thầm làm visa sang Malaysia, nhưng đang trên đường tới sân bay thì lại quay về.
Trên đời không gì khổ sở bằng chờ đợi trong hoang mang lo lắng.
Thời tiết thành phố A ngày càng tuyệt hơn, Ninh Tuân Tuân bèn tổ chức dã ngoại du xuân để Ninh Nhiễm Thanh được khuây khỏa, cả nhà ra ngoại ô câu cá nướng đồ ăn, Hoàng Tử Tiêu cũng tham dự buổi chơi xuân này, cẫn đối xử ân cần với tất cả mọi người, nhiệt tình tới mức Trương Tiểu Trì cũng không chịu nổi: “Thanh Thanh, dì có thấy bạn trai của dì Bối Bối có vấn đề không?”
Ninh Nhiễm Thanh cầm cần câu: “Trước đây cháu có thấy thầy Tần có vấn đề không?”
Cu cậu hừ lạnh, thoáng thấy Ninh Nhiễm Thanh ngồi thẳng lưng: “Dì hai, dì ngồi thẳng căng như thế làm gì.”
Làm gì, đương nhiên vì sợ động thai rồi, Ninh Nhiễm Thanh thấy cậu nhóc quá nghịch ngợm, chỉ sợ sau này con mình cũng thế, bèn lẳng lặng quay đi hướng khác.
Cứ chờ đợi thế này cô thấy quá áp lực, dẫn đến khuông mặt luôn nhẵn mịn của cô nổi vài hột mụn, tới ngày thứ tám, buổi tối cô đã không thể ngủ như bình thường, mà nhất định phải đếm cừu để ngủ, có điều cuối cùng cừu biến thành khuôn mặt tươi cười của Tần Hữu Sinh.
Tần Hữu Sinh đưa tay về phía cô, cô đưa tay muốn nắm lấy tay anh, song chỉ bắt được khoảng không…
Ninh Nhiễm Thanh hoảng sợ ngồi bật dậy, sau đó nhận ra đó là một giấc mơ, quá nửa đêm không ngủ được nữa, thấp thỏm lo âu tới khi trời sáng.
Đến buổi sáng ngày thứ chí, cô nhận được một cuộc gọi từ Malaysia, cô tưởng là Tần Hữu Sinh, song lại là một giọng nam xa lạ nge rất chân thành ấm áp: “Là Ninh tiểu thư phải không ạn, luật sư Tần có chuyện rồi, đang cấp cứu tại bệnh viện Tung Shin ( ).”
( ) Bệnh viện Tung Shin là một bệnh viện ở Kuala Lumpur, Malaysia.
( )
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Giang Hành Chi, nhưng không ai nge máy, tiếng “tút tút” vang lên từng hồi càng khiến cô hoảng hốt hơn.
Mười giờ sáng Ninh Nhiễm Thanh lên chuyến bay tới Malaysia, tới khi tìm được chỗ ngồi, trong lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi, cô tựa vào ghế, đang định điều chỉnh hơi thở thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Trùng hợp quá chị hai.”
Ninh Nhiễm Thanh quay ra, là gương mặt vui tươi của Hoàng Tử Tiêu.
Ninh Nhiễm Thanh nắm chặt tay: “Sao anh lại ở đây?”
“Lần trước tôi có nói với Bối Bối là muốn tới Malaysia thăm một người bạn mà, còn chị hai thì sao, tôi đang tò mò đây.” Hoàng Tử Tiêu nhìn cô với vẻ soi mói: “Mà sao chị hai lại căng thẳng thế…”
Trái tim Ninh Nhiễm Thanh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoàng Tử Tiêu đưa tay sờ vào trán cô, nói với giọng quan tâm: “Ồ, hay là chị thấy khó chịu?”
Ninh Nhiễm Thanh sốt ruột không thôi, cho tới khi một nữ tiếp viên đi tới nhắc cô tắt điện thoại vì máy bay sắp cất cánh rồi, cô hoảng hốt, di động rơi xuống đất, Hoàng Tử Tiêu cười khẽ một tiếng, cúi người đưa di động trả lại cho cô: “Chị hai đừng hoảng.”
Năm giờ chiều máy máy tới Malaysia, xuống máy bay, Hoàng Tử Tiêu lại dính lấy cô như hồ dán, Ninh Nhiễm Thanh vội bước nhanh hơn, Hoàng Tử Tiêu cũng bước nhanh hơn.
Ninh Nhiễm Thanh bỗng nhớ đến lời của Trương Tiểu Trì, cô vừa hoảng sợ lại vừa lo lắng, nhưng giờ thực sự không ai có thể giúp cô, cô cố tỏ ra bình tĩnh, quay đầu lại lườm Hoàng Tử Tiêu: “Rốt cuộc anh theo tôi làm gì?”
“Đương nhiên là để đi cùng chị hai rồi.” Hoàng Tử Tiêu hơi cúi người, tựa sát vào người cô, hàng mi dài của anh ta chớp chớp, gần như chạm vào da Ninh Nhiễm Thanh, khiến cô sởn gai ốc.
Ninh Nhiễm Thanh lùi về phía sau một bước, hàng mày thanh tú khẽ nhíu: “Hoàng Tử Tiêu, anh làm gì thế hả?”
Hoàng Tử Tiêu bỗng đưa hai tay đặt lên người cô: “Chị hai, từ trước tới nay tôi vẫn luôn biểu hiện rõ ràng như thế, chị ngốc thật hay giả ngốc vậy?”
Ninh Nhiễm Thanh đã hoàn toàn nghẹn lời, cô mắc ói tới không chịu nổi, một lúc sau cô mới thực sự bắt đầu giả ngốc: “Anh thích tôi?”
Hoàng Tử Tiêu nở nụ cười, vuốt ve mặt cô: “Thích.”
Ninh Nhiễm Thanh tỏ ra e thẹn, lại hơn nóng nảy: “Thế anh không sợ Bối Bối giận à?”
Thân thể Hoàng Tử Tiêu gần như dính sát vào người cô: “Vì chị hai, tôi chẳng sợ gì hết.”