Chương 65
Edit: Vân Tích
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
***
Lindsay: “Vương hậu điện hạ, chúng ta bị tập kích.”
“Bị tập kích?” Sở Du Nhiên ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhíu mày, mặt không đổi sắc nhìn ra ngoài, sau đó nở nụ cười: “Vào lúc này còn dám chạy tới tập kích ta, xem ra muốn ch.ết rồi. Thông báo cho đội hộ vệ, cứ bắn rơi, không cần để lại người sống.”
Lúc này người muốn cậu ch.ết, chỉ có thế lực còn sót lại của Nghị viện. Thế lực này nếu không diệt trừ ngay, sau này tất thành mầm họa.
Lindsay nhìn vẻ mặt cảnh giác của Dillow, lại nhìn lồng phòng hộ trong tay nhóc con, yên tâm gật đầu nói phải.
Sở Du Nhiên đứng dậy, xoa đầu Dillow: “Hạ lồng phòng hộ xuống đi, giờ còn chưa phải lúc cần dùng.”
Dillow vô cùng nghiêm túc nói: “Con sẽ bảo vệ thầy.”
Sở Du Nhiên nở nụ cười, vui mừng: “Con ngoan, không hổ công thầy thương con.”
Dillow cảm thấy vỡ vụn, đến lúc này rồi mà Sở Du Nhiên còn đùa nhóc được.
Sở Du Nhiên vò đầu Dillow, không nói gì. Cậu hiểu, giờ mười hai phi hành khí kia đều đang trong trạng thái tự bạo, cho dù bị bắn rơi cũng sẽ gây ra sóng xung kích cực mạnh. Lúc này, nếu họ hoảng loạn, đội ngũ xáo trộn thì rất dễ gặp phải làn sóng tập kích lần thứ hai.
Cậu dựa vào cửa sổ, vẻ mặt hờ hững. Sở Du Nhiên tin tưởng Wales, mèo bự nhà mình dám cho bọn họ ra ngoài như vậy thì chắc chắn đã bảo đảm đủ an toàn. Hiện giờ mọi ngóc ngách trong đế tinh này, Wales nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mà nghĩ thế thì Sở Du Nhiên lại chợt nghĩ tới một chuyện: mèo bự chẳng lẽ cố ý để cậu làm con mồi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì phi hành khí đối diện đã bị bắn trúng, một cái nổ kích hoạt cả dây chuyền phi hành khí xung quanh nổ theo. Lửa bay mù trời, sóng xung kích cực mạnh đẩy lui các phi hành khí bảo vệ phía trước, đánh thẳng vào phi hành khí chở Sở Du Nhiên. Đội ngũ bắt đầu bị xáo trộn.
Dillow cắn chặt ống quần của Sở Du Nhiên để cậu không bị ngã. Báo nhỏ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, khiến cậu không thể không cảm thán, bé con nhà mình đứa nào đứa nấy đều càng lúc càng giỏi giang.
Sau khi sóng xung kích bùng nổ, không có đợt tập kích thứ hai như Sở Du Nhiên dự đoán. Làn khói từ từ tản đi, đội hộ vệ Hoàng gia đột nhiên xông lên từ hai phía. Sở Du Nhiên xụ mặt, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Mèo bự nhà mình đúng là muốn ăn đòn đây mà!
Dự đoán của Sở Du Nhiên hoàn toàn đúng, Wales quả thực để cậu diễn kịch với y, chẳng qua vì sợ mục đích không đạt được nên không nói trước với cậu. Wales cần một lý do, một lý do đủ thuyết phục để quét sạch tàn dư của Nghị viện.
Cuộc tập kích này gây chấn động lớn, tiếng nổ dậy trời, nhưng con dân đế tinh đều thấy rõ, không hề có ai bị thương!
Sở Du Nhiên nhìn đám người đang thu dọn tàn cục, híp mắt, cười lạnh như muốn nói với Wales: Anh chờ đó!
Wales ở nhà chờ vợ yêu về, tính toán sắp đến lúc, bèn đuổi ba cục lông trong lòng mình về phòng ngủ của chúng, sau đó ra đứng ngoài cửa chờ…lần này Quả cầu lông chắc sợ lắm, nhất định sẽ nhào vào lòng y khóc lóc cầu được an ủi.
Tưởng tượng ra vẻ mặt Quả cầu lông lúc sợ hãi vùi đầu vào lòng mình, nhất định sẽ rất đáng yêu, Quốc vương bệ hạ nghiêm túc nghĩ, y không nói trước cho cậu quả là quyết định sáng suốt.
Vốn tính toán của y cũng không thể cho người khác biết, kết quả lại có thể cùng một lúc đạt được hai mong muốn, quá ổn. Đáng tiếc, quả cầu lông nhà y lại không hề nhát gan giống như y tưởng.
Sở Du Nhiên đưa Dillow về nhà, nhìn thấy Wales đứng ở cửa thì coi như không khí, ung dung bước vào.
Dillow nhìn ngó xung quanh, chạy đi tìm em trai.
Không còn ai ở ngoài cổng nữa, cho nên Wales xụ mặt đi theo sau lưng Sở Du Nhiên. Tới cửa phòng, Sở Du Nhiên quay người lại, cậu sập mạnh cánh cửa, cực kì tàn nhẫn khóa trái lại. Cậu sợ Wales sẽ thô bạo phá cửa, cho nên bật luôn cả hệ thống phòng thủ dị năng. Sau đó, cách một cánh cửa, giọng của cậu vọng ra: “Anh cứ đứng ngoài nghĩ cho kĩ đi, khi nào biết sai ở đâu hẵng vào.”
Quốc vương bệ hạ lần đầu tiên bị nhốt ngoài cửa: “…”
Ai bảo sẽ có phúc lợi được ôm vợ dỗ dành hả? Tìm tới tìm lui trong không gian của mình, Wales lấy một cái thẻ từ ra. ▼_▼. Trong lúc ấy, Sở Du Nhiên quan sát camera ghi hình trong phòng ngủ trẻ con, thấy bé cưng nhà mình đã ngủ ngon, cậu bèn yên tâm thay quần áo đi tắm.
Nhưng đến lúc ra khỏi phòng tắm, cậu lập tức nhìn thấy người nào đó đang ngồi chình ình trên giường, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt phát sáng, trên đầu chỉ thiếu dán lên ba chữ lớn: Muốn ăn em!
Sở Du Nhiên hừ một tiếng, theo bản năng xiết chặt lại áo tắm mỏng manh trên người, sau đó bất mãn hỏi Wales: “Anh vào bằng cách nào?”
Quốc vương bệ hạ lấy thẻ từ ra, căn phòng này y đã ngủ từ bé tới lớn, đương nhiên phải có biện pháp phòng ngừa trong tình huống đặc biệt, ví dụ như bị người khác khóa trái cửa chẳng hạn. Nhưng không ngờ lần đầu tiên dùng lại là bởi vì bị vợ nhốt bên ngoài, khiến quốc vương bệ hạ cảm thấy trái tim tan vỡ, cần phải được ôm ôm cọ cọ quả cầu lông mới chữa khỏi được.
Đáng tiếc, quả cầu lông của y chỉ muốn đánh y.
Chuyện chính trị Sở Du Nhiên không muốn tham dự, nhưng nếu đối phương cần cậu làm gì, cậu nhất định sẽ không từ chối. Cậu giận không phải vì bị Wales đem ra làm mồi, mà giận là vì đối phương một chữ cũng không nói trước với cậu. Coi cậu là đứa ngốc ư?
Wales đưa tay kéo dây lưng của Sở Du Nhiên. Bởi vì động tác này, đường nét trên cơ thể xinh đẹp càng lộ ra rõ hơn. Cậu bất mãn kéo dây lưng lại, thở phì phò trợn mắt nhìn Wales, chưa kịp mở miệng nói gì, đột nhiên cảm thấy bị một luồng sức mạnh ập tới. Không biết Wales chạy ra sau lưng Sở Du Nhiên lúc nào, đẩy cậu ngã lên giường.
Sở Du Nhiên bị ép xuống, thở cũng thấy khó khăn, cậu vùng vẫy mà không thoát được, trái lại còn cảm thấy mông mình bị một vật cứng cứng chọc vào, cách một lớp áo tắm mỏng cũng cảm nhận được nhiệt độ của nó. Cậu hơi cong mông lên, vẻ mặt căng thẳng: “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được hả? Động một cái lại dùng sức mạnh chèn ép em là có ý gì?”
“Có ý muốn ăn em.” Wales ôm eo cậu, tay cầm dải dây lưng, nhẹ nhàng kéo xuống, nút buộc lập tức bung ra. Sở Du Nhiên tức tối nghiến răng: “Em bảo anh đứng ngoài nghĩ cho kỹ cơ mà!”
Con mèo lớn hư hỏng này, có muốn chia tay không hả?
“Ta nghĩ kỹ rồi, ta đã sai.” Lúc không có mặt người khác, Quốc vương bệ hạ rất dũng cảm nhận sai, không hề thấy mất mặt tẹo nào.
Sở Du Nhiên bị chặn họng không nói tiếp được, tức đến mức bật cười: “Anh sai ở đâu?”
“Chỗ nào cũng sai, em bảo ta sai ở đâu là sai ở đó, em bảo chỗ nào cần sửa ta sẽ sửa.”
Sở Du Nhiên: “…Coi em là cái máy dò lỗi hả!”
Wales nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hồng hồng của Sở Du Nhiên, dịu dàng nói: “Ta chỉ định dọa em chút thôi, để em về nũng nịu với ta. Ai ngờ lại làm em giận, lần sau nhất định sẽ nói trước với em.”
Sở Du Nhiên: “…” Anh xin lỗi thoải mái như vậy thì em còn nói gì được nữa?
Wales hiển nhiên cũng không muốn nghe cậu nói cái gì cả. Bàn tay to không thành thật mò vào trong áo tắm, không cho Sở Du Nhiên cơ hội từ chối, bắt đầu ăn luôn!
Sở Du Nhiên bị chơi đùa tới khi kiệt sức mới nhớ ra, đã bảo phải tính sổ thật kỹ với Wales cơ mà? Đối phương còn chưa áy náy, cậu còn chưa kịp nói lời tha thứ đã lăn lên giường là sao, trinh tiết của mi bay đi đâu rồi hả? Mà bệ hạ của ta, bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh của anh theo sự biến mất của trang phục mà bay luôn hả, anh như thế này con dân đế quốc có biết không?
Con dân đế quốc không hề hay biết bệ hạ của bọn họ là một tên muộn tao, có sở thích hù dọa bạn đời để đối phương nhào vào lòng khúc hu hu. Con dân đế quốc chỉ biết một chuyện: người của Nghị viện tập kích vương hậu, cuộc chiến trên vùng trời phi thường khốc liệt, rất nhiều phi hành khí nổ tung!
Không thể giữ lại mạng sống của đám người này được, hôm nay là phần tử quá khích, tương lai có khi sẽ tiến hành đảo chính mất!
Nghị viện vốn đang chuẩn bị kỹ càng để phản kháng, không ngờ lúc này không biết thằng ngu nào không nghe lệnh cấp trên đã chạy đi đánh rắn động cỏ rồi?
Quốc vương bệ hạ dù không thể đạt được ước nguyện vợ yêu nhào vào lòng mình khóc hu hu, thế nhưng kết quả cũng không tệ, cuối cùng cũng cáo buộc được tội danh của Nghị viện để bắt đầu tiến hành thanh trừng.
Sở Du Nhiên nhìn bản thân trong gương, cả người chi chít dấu hôn, thở dài ngao ngán. Mèo bự hết thuốc chữa rồi, trên thế giới này, chỉ có mèo bự và muộn tao là khó dạy*! Còn mèo bự + muộn tao thì thành vô địch!
* Câu này chắc là tác giả nhái lời dạy của Khổng Tử: Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã (chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy)
Chuyện Sở Du Nhiên bị tập kích khiến Sở Hồng Vũ sợ hết hồn. Mà thấy vẻ mặt như muốn phun lửa của ông, Sở Du Nhiên không dám nói đây là tác phẩm của Wales, chỉ sợ cha mình điên lên sẽ chạy đi đánh nhau với con rể.
Đánh thắng còn đỡ, chứ nếu thua…chà chà, chắc chắn Wales sẽ không nhường Sở Hồng Vũ. Quốc vương bệ hạ đánh nhau với thầy + cha vợ, nhất định Sở Hồng Vũ sẽ thua, hình ảnh đó Sở Du Nhiên cũng không dám tưởng tượng.
Bởi vì không biết nguyên nhân sâu xa, cho nên tất cả cơn giận của Sở Hồng Vũ đều trút lên đầu đám phần tử bất hợp pháp kia. Ông ra lệnh cho tất cả những học sinh đang thao luyện ở những tinh cầu không người phải lập tức trở về chấp hành nhiệm vụ!
Sở Du Nhiên: “…”
Sevilla cũng chạy tới thăm Sở Du Nhiên, lo lắng hỏi cậu: “Sao lại bị tập kích? Có bị thương ở đâu không? Ngươi có sợ không?”
Sở Du Nhiên: “…” Vấn đề này thực sự rất khó trả lời đó.
“Cho dù không sợ cũng phải tỏ ra sợ, giả vờ mười ngày nửa tháng là ít.”
Sở Du Nhiên: “…Lời ngươi nói rất có đạo lý.”
Wales vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, tựa như vụ tập kích vô căn cứ lần này hoàn toàn không có liên hệ gì với mình. Quốc vương bệ hạ một tay ôm con trai, lấy lí do để Sở Du Nhiên “nghỉ ngơi thật tốt” nên mang con đến nơi làm việc.
Hầu hết văn kiện bí mật đã được Crewe xét duyệt trước, nhưng vẫn có một số cái cần Wales đích thân xác nhận và ký tên. Ba bé con được thả trong không gian chuyên dụng của phụ thân, bắt đầu chuyến thám hiểm của mình.
Asa: Phải chiếm địa bàn trước!
Crewe đứng bên cạnh, trông thấy động tác của Asa thì khóe môi hơi run, trong lòng hắn thầm nói: không hổ là con trai của bệ hạ, ý thức lãnh địa thật cao, mặc kệ là đi đâu, trước tiên đều nhớ chiếm địa bàn.
Caesar thấy anh trai chiếm địa bàn cũng chạy theo, bé út bay lên trên cao: chiếm địa bàn!
Wales lạnh lùng túm hai thằng nhóc nhà mình xuống, vỗ bồm bộp lên mông. Sau đó y ném cả hai đứa cho Crewe, là một phó quan hoàn mỹ, phải biết cả kỹ năng trông trẻ.
Con mình còn chưa trông, giờ lại phải trông con cho bệ hạ, Crewe đờ đẫn. Hắn chỉ quen chơi với con nhà mình là tiểu bảo bối vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn thôi, chứ nhìn hai ấu tể ánh mắt hung hãn trong lòng này… Alexander!*
*Alexander ( 亚历 山 大 – Yàlìshānd a): Áp lực như núi. 亚历 ( Yàlì – Á Lịch) đ ồng âm với 压力 ( Yālì -áp lực), 山 ( shān) t ức là núi, 大 ( dà ) tức là lớn. cho nên có thể hiểu là Áp lực lớn như núi. –
——————
Jimmy thấy trong người không khỏe, cho nên suốt mấy hôm vừa rồi đều không có tinh thần làm gì. Hôm nay bé con không đi học, đến tối, Sở Du Nhiên thấy Dillow có vẻ bồn chồn bất an bèn hỏi: “Con có muốn liên lạc với Jimmy hỏi thăm bạn không?”
Dillow ra vẻ lạnh lùng, phong thái càng ngày càng có xu thế giống như thúc thúc của mình, “Không cần”. Jimmy không gọi thì bản điện hạ sẽ không chủ động liên lạc đâu, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thanh danh của hoàng thất lắm!
“Thầy e Jimmy không tiện gọi cho con. Con phải nhớ bé là giống cái, lúc ốm sẽ rất yếu ớt nha.” Sở Du Nhiên dựng chuyện giật gân, giống cái không có dị năng này, tố chất cơ thể không tốt như giống đực này, hiện giờ giống cái đã quý lại còn hiếm hơn. Không những không có gien tốt như giống đực mà số lượng giống cái được sinh ra cũng càng ngày càng ít, nghe nói còn có một số giống cái bị ch.ết yểu.
Bởi vì mới chỉ có chuyện giống cái ch.ết yểu chứ chưa từng có thông tin về việc giống đực ch.ết yểu, cho nên đó là lí do tại sao các gia đình đều thương yêu giống cái hơn.
Dillow hiển nhiên cũng đang nghĩ lại. Nhóc nhíu mày, móng vuốt vô thức cào cào mặt bàn, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, Dillow chép miệng, nhóc nhảy qua bậu cửa – đi tìm một chỗ không người gọi điện vậy.
Sở Du Nhiên cười híp mắt với Wales, nheo mày: Anh xem kìa, xấu tính như vậy, tương lai sợ không tìm được vợ đâu!
Wales bật cười: “Em phòng xa quá.”
“Đương nhiên, sau này Asa và Caesar lớn rồi, em cũng phải ra tay trước, quăng lưới tìm kiếm, bồi dưỡng trọng điểm. Giống cái ít như vậy, phải làm thế chứ không sau này lại mất công đi tìm vợ cho con.”
Wales: “Em nói hình như cũng có lý.”
“Đương nhiên là có lý rồi. Là mẫu phụ, ai mà chẳng phải lo xa. Đâu có giống như anh, để hơn ba mươi rồi mà vẫn là trai tân.” Sở Du Nhiên lướt web, không nể mặt mà châm chọc bạn đời của mình. Phải, nhìn thấy tin mô tả chuyện cậu bị tập kích là cậu lại nổi giận, đồ mèo khốn khiếp, muốn dọa cậu chỉ để xem cậu khóc lóc làm nũng ấy hả? Muộn tao!
Bị người yêu châm chọc, quốc vương bệ hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt quét từ đầu đến chân Sở Du Nhiên vài lần, sau đó dừng lại ở eo của cậu, đùi của cậu rất lâu, màu mắt tối dần đi. Quả cầu lông thích trêu ngươi này, càng lúc càng không biết nghe lời. Quốc vương bệ hạ ra ngoài oai hùng một cõi, nói một không nói hai, vậy mà vừa về đến nhà đã có cảm giác địa vị của mình rất kỳ quặc. Mà mỗi lần như thế, y đều phải ra tay chấn chỉnh lại phu cương!
Dillow lúc này giận đùng đùng bước ra, đứng trước mặt Wales và Sở Du Nhiên, nghiêm túc nói: “Thúc thúc, thầy, con cần ra ngoài.”
Sở Du Nhiên ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt kinh ngạc: “Trễ thế này con còn muốn đi đâu? Sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
“Không ăn, con cần ra ngoài.”
Wales rất tỉnh táo, hỏi: “Đi đâu?”
Dillow quay phắt đầu đi, bướng bỉnh không chịu trả lời.
Wales bật cười: “Trước khi ngươi đủ mười tám tuổi, ngươi phải nghe lời ta. Ta có quyền được biết ngươi muốn đi đâu, ngươi làm cái gì. Không muốn nói thì ở yên trong nhà đi.”
Dillow hít sâu một hơi, khó chịu trợn mắt nhìn thúc thúc: “Đi thăm Jimmy.”
Sở Du Nhiên nhíu mày: “Jimmy bị ốm nặng lắm à?” Nếu không thì tại sao mặt Dillow lại khó coi như vậy.
“Không phải.” Gương mặt Dillow đằng đằng sát khí, “Cậu ấy bị thương, là bị chó cắn.”