Chương 16: Bị khiêu chiến
Vốn là Âu Dương Thanh Linh rất đúng giờ đến phòng học chuẩn bị đón Tiếu Tiếu, nhưng bởi vì anh ngồi xe lăn nên có thói quen chờ mọi người ra ngoài hết rồi mới ra cửa, nhưng không nghĩ đến anh vừa ra ngoài liền bị người khác chặn lại.
Đó là một người có mái tóc màu vàng ánh kim, một đôi mắt thăm thẳm như màu biển, thân hình anh ta cao lớn, bắp thịt rắn chắc, vừa nhìn đã có thể nhận ra anh ta là một người rèn luyện thể thuật, hơn nữa là một thể thuật giả thiên về lực lượng.
- Tây Môn Duy Á.
Âu Dương Thanh Linh kêu ra tên chuẩn xác của đối phương, đồng thời cũng nhăn mày lại. Anh không nghĩ tới, người tìm đến cửa lại là tên này. Đây là một tên không có đầu óc, cũng không lý luận với bất cứ ai mà chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện.
Âu Dương Thanh Linh không sợ anh ta, nhưng anh chán ghét người như vậy. Bởi vì chỉ cần ngươi đánh bại anh ta, anh ta sẽ bám dính lấy ngươi cho đến khi thắng ngươi mới thôi. Đánh không thắng vẫn bám riết lấy, mỗi ngày đều tìm ngươi phân cao thấp! Vậy nhận thua thì sao? Âu Dương Thanh Linh anh là đàn ông, tất nhiên không có khả năng đi nhận thua, lại càng không có chuyện giả vờ nhận thua. Đây là vấn đề tôn nghiêm!
Nhưng xét tương đối mà nói, một tên vũ phu như vậy vẫn làm cho người ta thoải mái hơn là loại người âm hiểm, lúc nào cũng chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế đối phó người khác.
- Âu Dương Thanh Linh, tôi muốn khiêu chiến với anh.
Giọng Tây Môn Duy Á cũng như hình thể của anh ta đều khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ, vừa mở miệng là giống như tiếng sấm sét nổ đùng đùng, âm thanh dội thẳng vào màng nhĩ khiến lỗ tai của người nghe cũng phải run lên.
Bởi vì tuổi trẻ khí thịnh mà Âu Dương Thanh Linh đã phải trả một cái giá đắt bằng chân của mình, bây giờ anh căn bản là không muốn ứng phó những chuyện như thế này:
- Tôi từ chối.
- Không được.
Tây Môn Duy Á không phân rõ phải trái, anh ta đã quyết định thì liền trực tiếp hành động.
Lúc này người đi bên Âu Dương Thanh Linh không nhiều lắm, chỉ còn sót lại hạ vài người, hơn nữa họ cũng biết thân phận của Tây Môn Duy Á nên căn bản không dám động thủ. Vì thế, Tây Môn Duy Á không kiêng kị bất cứ điều gì mà trực tiếp ra tay.
Âu Dương Thanh Linh tức giận, cũng không sử có tinh thần đánh nhau với anh ta.
Tây Môn Duy Á vọt tới trước mặt anh, ra quyền. Âu Dương Thanh Linh nghiêng đầu né qua, đồng thời một quyền khác của Tây Môn Duy Á theo hướng khác đánh về phía anh.
Âu Dương Thanh Linh vung mạnh cánh tay, lấy khuỷu tay đánh cổ tay anh ta làm nắm đấm của Tây Môn Duy Á đi lệch hướng.
Một chiêu không trúng Tây Môn Duy Á liền hơi lui lại, trên mặt tràn đầy hưng phấn:
- Này, tôi biết mà, cho dù thiếu một chân thì cường giả vẫn là cường giả*.
*cường giả: kẻ mạnh.
Sau đó lại mang theo chiến ý mãnh liệt hơn vọt tới.
Đến nước này, Âu Dương Thanh Linh biết, hôm nay không đem người này đánh ngã thì mọi chuyện không thể chấm dứt. Tuy trong lòng có chút sốt ruột nhưng anh vẫn bình tĩnh ứng chiến như trước. Ít nhất là trong thời khắc này anh đã dự đoán rằng, nhiều nhất là mười phút anh có thể giải quyết xong tên này, Tiếu Tiếu chờ thêm mười phút hẳn là không có vấn đề gì.
Vẫn là quyền lực mạnh mẽ như trước, nhưng bây giờ anh không tiếp tục né tránh. Khi nắm đấm đến gần mặt mình, anh mạnh mẽ nâng tay, hai tay dựng thành đao, một tay bổ về cổ tay của Tây Môn Duy Á, đồng thời tay còn lại cũng bổ về khuỷu tay của anh ta. Tay vừa đánh xong mượn lực thu về vừa vặn đụng vào một cánh tay khác đang đánh tới của Tây Môn Duy Á.
Mà cánh tay vừa hóa thành đao bổ ra ngay lập tức biến thành trảo, cầm cổ tay của Tây Môn Duy Á mạnh mẽ lôi về phía trước, khuỷu tay phía sau nương theo tác dụng của phản lực, đánh ra một quyền......
A, hiệu quả có chút ngoài ý muốn!
Bởi vì, Tây Môn Duy Á thật sự có chút cao, hơn nữa Âu Dương Thanh Linh còn ngồi trên xe lăn. Mục tiêu một quyền này của Âu Dương Thanh Linh hẳn là ngực Tây Môn Duy Á, một quyền này đánh xuống có thể đánh gãy hai xương sườn của anh ta. Mặc dù như thế nhưng trận chiến vẫn chưa thể kết thúc, anh sẽ tiếp tục tấn công.
Nhưng mà, bởi vì vấn đề chiều cao một quyền này đã đi lệch hướng mục tiêu của Âu Dương Thanh Linh, sai lệch nghiêm trọng. Một quyền này đi vào thân dưới, phần xương chậu, hơn nữa vị trí kia quả thật vô cùng… thống khổ. Nhưng Tây Môn Duy Á vẫn khá may mắn, nếu xuống dưới thêm một chút nữa chỉ sợ… Cho dù như vậy, một quyền này đánh xuống vẫn khiến một thể thuật giả cấp sáu như Tây Môn Duy Á phải co rúm người nằm xuống.
Âu Dương Thanh Linh vừa thấy anh ta ngã xuống liền gọi người bên cạnh:
- Khố Bá, phiền anh đưa Tây Môn Duy Á đồng học đến phòng y tế.
Khố Bá lập tức đi đến đỡ Tây Môn Duy Á, Âu Dương Thanh Linh cũng chuẩn bị rời đi đón Tiếu Tiếu.
Nhưng anh lại không thể đi tiếp vì lại bị ngăn cản lần nữa.
- Quả nhiên không hổ là Âu Dương Thanh Linh, sinh viên lợi hại nhất trong thế hệ mới của Liên Minh Hoa Hạ.
Dĩ nhiên Âu Dương Thanh Linh không có bao nhiêu kiên nhẫn, nhưng đối mặt với người trước mắt này anh không giữ vững được tinh thần như trước. Vì tên này không giống Tây Môn Duy Á vừa rồi, không phải chỉ đánh bài là xong.
- Có việc?
Hai người từ trước đến nay không phải là bạn bè nên gặp mặt cũng chỉ hỏi cho phải phép.
- Sao nào? Đã là bạn bè lâu năm, tôi đặc biệt đến thăm anh chẳng lẽ anh không hoan nghênh như vậy sao?
Hoa Nhĩ Bác Đặc có một mái tóc dài đến thắt lưng và một đôi đồng tử cùng màu bạc, bộ dạng rất tuấn mỹ. Trên thực tế, rất nhiều người cảm thấy bộ dạng của anh ta chính là yêu nghiệt. Trên mặt anh ta vĩnh viễn đều mang theo nụ cười nhạt, ngay cả lúc vui vẻ, đau khổ, hay thậm chí là thời điểm chiến đấu, giết người, trên mặt anh ta chưa bao giờ tắt nụ cười.
- Tôi có việc, không thể phụng bồi được.
Âu Dương Thanh Linh gật đầu với anh ta liền muốn rời đi.
Nhưng Bác Đặc đã ngăn anh lại tất nhiên sẽ không để anh bỏ đi dễ dàng :
- Đi đón con gái nuôi của anh sao? A, chính là cô bé đáng yêu nọ, so với cô bé trước kia... tên là gì nhỉ?... A, đúng rồi, là Hạnh Na, so với Hạnh Na kia tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy anh ta nhắc đến Tiếu Tiếu thần sắc Âu Dương Thanh Linh không tự giác liền dịu đi. Nhưng anh không biết biểu hiện như vậy chính là cái gai trong mắt đối phương.
- Một cô bé đáng yêu như vậy khi hủy đi nhất định là rất tuyệt vời.
Đáy mắt Âu Dương Thanh Linh ánh lên lệ mang, trừng mắt nhìn Bác Đặc:
- Ngươi dám?
- A, quả nhiên là anh để ý. Anh thật sự thích cô bé đó đi? Nhưng mà, anh nên nhớ trước đây tôi đã nhắc nhở anh, anh chỉ có thể thuộc về tôi. Tôi sẽ khiến anh không còn kiêu ngạo, khiến anh phải thần phục dưới chân tôi. Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào xuất hiện bên người anh, lại càng không cho phép anh có được người anh yêu thích. Anh nên biết, tôi nói được là làm được.
Hoa Nhĩ Bác Đặc nói những lời này trong khi vẫn duy trì nụ cười như trước.
Âu Dương Thanh Linh lạnh lùng nhìn hắn:
- Nơi này là Liên Minh Hoa Hạ.
Hoa Nhĩ Bác Đặc cười tùy ý:
- Tôi biết, đây là nơi anh sinh ra, tôi làm sao có thể quên được đây? Yên tâm, tôi sẽ không hạ sát thủ với một cô bé, chẳng qua là tôi muốn hủy hoại cô bé mà thôi… Anh có biết, có rất nhiều biện pháp để hủy hoại một, mà quá trình đó so với việc trực tiếp giết ch.ết còn khiến người ta cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
- Muốn ch.ết.
Rốt cục Âu Dương Thanh Linh cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, anh khống chế xe lăn tiến lên.
- Ồ, mất kiên nhẫn rồi a! Cô bé kia đúng là rất đặc biệt đối với anh, có thể khiến anh để ý như vậy.
Hoa Nhĩ Bác Đặc tránh sang một bên, anh ta không am hiểu thể thuật, thứ anh ta am hiểu nhất chính là tinh thần lực. Cho tới bây giờ anh ta đều ngang nhiên né tránh, tất nhiên không có chuyện lấy cứng đối cứng đánh với Âu Dương Thanh Linh, đó là chuyện mà chỉ có đồ ngốc mới làm.
Hoa Nhĩ Bác Đặc đem tinh thần lực hóa thành một cây thương đâm tới hướng Âu Dương Thanh Linh.
Người bình thường nếu dùng tinh thần lực để đối chiến, một bên dùng trường thương thì bên còn lại thường dùng thuẫn để cản lại.
Nhưng Hoa Nhĩ Bác Đặc đã chạm đến nghịch lân* Âu Dương Thanh Linh, không sai, ngay thời khắc Tiếu Tiếu đứng ra chắn trước người anh, cô bé đã trở thành nghịch lân không thể đụng vào của anh.
*nghịch lân: vảy ngược, điều cấm kị không thể đụng đến của một người.
Âu Dương Thanh Linh vô cùng tức giận chỉ nghĩ muốn dạy dỗ tên lỗ mãng trước mặt này, vì thế, Hoa Nhĩ Bác Đặc dùng thương, anh cũng dùng thương. Đối đầu trực diện!
Trường thương của Âu Dương Thanh Linh so với Hoa Nhĩ Bác Đặc càng ngưng thực* hơn, vì thế, Hoa Nhĩ Bác Đặc lập tức tăng tinh thần lực phát ra, thậm chí nhìn thấy Âu Dương Thanh Linh giận, anh ta còn căm tức hơn, anh ta chuẩn bị đánh ra một chiêu toàn lực.
*ngưng thực: giống thực thể.
Hoa Nhĩ Bác Đặc tôi đã nói qua, tôi muốn đánh tan sự kiêu ngạo của Âu Dương Thanh Linh, khiến anh phải thuần phục. Năm đó Hoa Nhĩ Bác Đặc tôi có thể chặt đứt một chân của anh, bây giờ cũng có thể chặt đứt thêm một chân nữa. Đáy mắt dâng lên tia tàn nhẫn, trường thương kia lập tức trở nên ngưng thực hơn, sắc bén hơn.
Âu Dương Thanh Linh nhăn mày, người này nghĩ rằng mình đang làm cái gì? Chiêu này đánh ra tất sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này anh cũng không chấp nhận lùi bước, ngay lập tức lấy toàn lực để đối phó.