Chương 23

"Tất cả các tiểu đội tập hợp. Báo cáo quân số." Lão Khải chắp tay sau lưng, đứng nghiêm trong sân đấu tập chỉ huy.


Đợi từng tiếng "Đủ!" lần lượt vang lên, lão Khải gật đầu tiếp tục phổ biến nội dung:"Tất cả những người đứng ở đây đều đã hoàn tất đăng ký cơ giáp rồi đúng không? Tất nhiên chúng ta sẽ không nhắc đến những kẻ không đủ chỉ tiêu để trèo lên cơ giáp. Thời đại này, kẻ vô dụng tất yếu bị đào thải."


Nghe xong có không thiếu quân sinh nhíu mày, bởi vì trong số những người bị loại là bạn bè của họ, song họ cũng lại không thể phản bác, vì đây là sự thật.


Lão Khải lại nói:"Cơ giáp này các cậu có thể dùng trong bất cứ giải đấu hay nhiệm vụ thực tiễn nào ở năm, 3 năm 4. Ai có mong muốn dùng dài lâu thì có thể đăng ký mua lại, nhà trường không cung cấp miễn phí. Còn ai không có ý định dùng nữa sau khi tốt nghiệp thì phải trả lại nó nguyên vẹn cho bộ phận bảo tồn."


Lão Khải nhìn một lượt cả lớp, nắm bắt được các học sinh đã hiểu rõ, gật đầu tiếp tục phổ biến:"Nơi các cô cậu đang đứng đây chính là khu A của sân đấu tập. Hẳn các cô cậu đã sớm biết sân tập trường ta phân ra làm 4 khu A, B, C, D tương đương với 4 loại địa hình trong thực chiến mà thầy Bàng Phong đã dạy cho các cậu. Nào cái cậu đang ngáp kia, trả lời tôi nghe 4 loại trận địa là gồm những loại nào?"


Simon ngơ ngác, gãi đầu nhìn quanh, xác định đúng là lão Khải chỉ định mình, ung dung trả lời:"Báo cáo đoàn trưởng, có 4 loại là: Đô thị, rừng rậm, đồi núi và bình nguyên."


available on google playdownload on app store


"Ừm thế cậu biết loại nào là khó nhất, loại nào dễ nhất không? Cậu đứng phía sau cấm nhắc nữa nhé!" Lão Khải nghiêng đầu nhòm Thanh Y đứng phía sau, Thanh Y khựng người, cậu đã nói nhỏ đến mức chỉ có Simon mới nghe thấy, không ngờ vẫn bị phát hiện.


Lão Khải đọc hiểu cảm xúc trên mặt hắn, cười khẩy nói:"Hừ, đừng tưởng các cậu là người thú, thính giác nhạy hơn tôi thì tôi không biết. Các cậu có biết tôi phải lăn lộn chiến đấu với thú nhân bao nhiêu năm mới được ngồi ở đây dạy các cậu không? Thôi, bắt đầu nói tôi nghe xem nào. Cái này mà còn không biết nữa thì cả đời cậu chỉ làm lính."


Simon quẹt mũi, cười hì hì:"Vậy em thoát kiếp làm lính rồi, cái này em biết nha. Thưa đoàn trưởng, loại hình dễ nhất, chính là rừng rậm, vì có nhiều chỗ ẩn nấp, lợi cho việc đánh du kích. Còn khó nhất chính là bình nguyên, ngược lại với rừng rậm không có chỗ để trốn, buộc phải giáp lá cà, thắng làm vua thua làm giặc."


Lão Khải gật đầu hài lòng:"Tạm tha cho hai cậu một mạng. Nhớ được trận hình mà sao không nhớ được tên trận địa."


Simon trợn mắt nhìn trời. Này là kinh nghiệm thực chiến của em lúc làm lính đánh thuê thôi. Đến chỗ nào thì lựa thói quen mà đánh làm gì có thời gian ngồi nhớ mấy lý thuyết loằng ngoằng này. Vả lại hắn cũng không định làm tham mưu, việc này cứ để Tiểu Thanh lo là được. Được, cứ như vậy, về sau làm đội trưởng, hắn chỉ huy còn em trai tác chiến. Quả là hoàn mỹ! Simon khoái trí với kế hoạch hoàn hảo của mình, quay lại ném cho em trai đứng sau lưng một nụ hôn gió ♡ ~("▽^人).


Thanh Y nhận thấy hành động của anh trai, hai má đỏ lựng gục đầu xuống, song Simon vẫn có thể thấy đôi môi mỏng hồng dưới sóng mũi cao thẳng của cậu khẽ chu lên như đáp lại (//3//). Trái tim Simon hẫng một nhịp, hắn ôm ngực. Ai u, Thanh Y mới đúng là em trai đáng yêu của hắn a~ Chẳng bù cho cái nhân cách ɖâʍ xà Thanh Duệ kia. Hừ, hại hắn mệt mỏi cả đêm qua, nếu không có Thanh Y nhắc bài thì mém chút nữa bị phạt rồi. Cái eo già của hắn chịu sao nổi chứ!


(Sa: Trên giấy tờ Thanh Y là 16 còn Simon là 17, hai đứa không có quan hệ huyết thống nhưng Simon coi Thanh Y như là em trai mình. Còn tuổi thật của hai đứa là bao nhiêu thì hồi sau sẽ rõ hờ hờ:)))))
"Cậu nhân yêu kia nói nốt tôi nghe hai địa thế còn lại thì sao?" Lão Khải chỉ chỉ Nora.


Nora nghiến răng, nếu không phải hắn sợ bị phạt thì hắn đã sớm chửi thề, ông mới nhân yêu, cả nhà ông là nhân yêu! Đồ ngụy quân tử! Nhìn tưởng hiền lành, phúc hậu hóa ra là một tên bỉ bựa, khốn nạn! #&^%


*..... Xong tức về phần tức hắn vẫn phải trả lời cho xong:"Đồi núi do địa hình cao nên rất phù hợp cho chiến lược tập kích bất ngờ nhưng nếu ở thế bị động thì khá bất lợi khi bị đối thủ sử dụng trận hình tương tự. Còn đô thị thì có rất nhiều chỗ trú trong các ngôi nhà, tầng hầm tránh địch, đột kích. Song nhược điểm rất lớn là hành động bị hạn chế cho công trình kiến trúc khá lỏng lẻo so với sức mạnh của cơ giáp, không bảo đảm an toàn cho con tin."


Lão Khải gật gù, lúc này mới ngưng soi tiểu đội 2 của Celtic. Cái nhóm này dù toàn tên quái dị nhưng năng lực vẫn không tồi. Mà nhắc đến dị, thật không ngờ Mạc Dương là ca nhi nha, nhìn cơ bắp kia, dáng người kia của thằng bé còn tráng hơn cả vị hôn thê của nó, ai ngờ lại vạn kiếp nằm dưới nha. Thế giới này loạn rồi, ai ai~


Cảm thán một hồi về giới trẻ ngày nay, lão Khải nghiêm chỉnh trở lại phổ cập nốt:"Như vậy, xếp theo trình tự độ khó, khu A là rừng rậm, B là đồi núi, C đô thị và D bình nguyên."


"Thưa thầy, nếu là rừng rậm thì cây đâu ạ?" Một học sinh giơ tay hỏi. Xung quanh họ bốn bề là tường sắt xám xịt, trừ một chữ A sáng đèn đỏ chót, đến 1 cái cây cũng không thấy.
"Chớ lo, chốc nữa các cô cậu sẽ được diện kiến thôi. Này chỉ là phòng chờ thôi, còn ai có câu hỏi gì không."


"Tốt. Khởi động cơ giáp, tập hợp!"


Tức thì, trên sân tập xuất hiện 35 đài cơ giáp đủ loại kiểu dáng màu sắc, đồng loạt tư thế quỳ một gối, một cánh tay đặt lên đầu gối dựng thẳng, tay còn lại dùng nắm đấm chống đất, trang nghiêm xếp thành hàng lối. Các học sinh cũng nương theo đó leo lên khởi động cơ giáp. "Uỳnh" mắt của 35 cơ giáp từng đôi phát sáng đỏ lập lòe, giống như đàn sói săn đêm chiếm gần hết diện tích phòng chờ.


Lão Khải lúc này đã leo lên phòng điều khiểu trung tâm, hài lòng nhìn đám học sinh, lớp chất lượng cao có khác, hầu hết đều là con em quý tộc, tất cả đều được dạy dỗ bài bản chuẩn mực. Các lớp khác có nhiều học sinh, cách vào cơ giáp sao cho đúng còn không biết là chuyện thường tình. Xem ra công việc của hắn năm nay nhàn hạ đi đôi phần.


Tuy nhiên sao những bình dân như Duke lại có thể nắm vững được vậy nhỉ? Hắn nhớ lúc mới vào thằng nhóc này vẫn còn ngáo ngơ không biết nhẫn không gian là gì cơ mà. Chắc hẳn là nhờ nhân yêu nhà lão George Hughes dạy dỗ đi, lão Khải xuyên qua cửa kính gõ lên thân ảnh Nora. Chậc chậc, không ngờ thằng nhóc này trông ngoan hiền thế mà cũng đã biết ôm đùi con nhà thế gia rồi. (Duke oan ức: Ai thèm ôm đùi hắn chớ!!! Là hắn bâu lấy tôi á!!! (╯°益°)╯彡┻━┻)


Còn Simon và Thanh Y hai đứa trẻ mồ côi lấy đâu ra kinh nghiệm chứ? Hắn cũng quan sát video ngầm thu lại trong quá trình thực hành nhiệm vụ trên mạng của các học sinh trong lớp trong suốt năm vừa rồi. Cách chiến đấu rất máu me, nói họ từng là lính đánh thuê hắn còn tin nhưng này là quân sinh....Mà cũng có thể này là do bản năng của phần "thú" bên trong họ, cứ từ từ quan sát vậy.


Lão Khải ấn nút "Scan", một vệt sáng xanh quét dọc người họ, lão Khải giải thích:"Đây là màng chắn bảo vệ, kể từ lúc này mọi thương tổn thể xác trong đây đều là giả, nhưng đau đớn, mệt mỏi trên tinh thần là thật. Đây chính là điểm khác biệt với thực hành trên mạng. Nên cố gắng đừng ch.ết nhé, không là đau lắm đó~ai nha"Lão Khải làm một tiếng xuýt xoa kêu đau khiến các quân sinh khác không khỏi xanh mét, thấy đau đản theo (º □ º l|l)/


"1....2....3...."Tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên sau đó là tiếng "Kétttttt" ngân dài, ba bức tường sắt quanh họ từ từ sụt xuống, thay thế bằng một mảnh rừng rậm um tùm, không biết điểm dừng. Nhiều học sinh không khỏi ngẩn người, cả căn phòng phút chốc chỉ còn dư lại bức tường cửa vào với chữ A sáng đèn cùng phòng điều khiển lồng kính trong suốt của lão Khải nằm bên trên.


"Tích..."
Mô tả nhiệm vụ: Xuất hiện 5 tổ côn trùng biến dị số lượng trên 5000 và 5 trùng nhân, trong đó có 2 cấp C và 3 cấp D. Vị trí chưa xác định.
Nhiệm vụ: Diệt toàn bộ quân địch trong vòng 1 giờ.
Phần thưởng:
1 côn trùng biến dị = 1 điểm/người
Trùng nhân cấp D = 280 điểm/đội


Trùng nhân cấp C = 350 điểm/đội
Bị thương trừ 5 điểm
Mất mạng trừ 10 điểm
Hồi sinh trừ 30 điểm
Vượt quá thời gian quy định coi như hi sinh, không thể hồi sinh.


Thông tin lần lượt xuất hiện trên bảng điện tử khiến nhiều học sinh hoang mang vuốt mồ hôi lạnh. Điểm này ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích của bọn họ, hằng năm không thiếu quân sinh sứt đầu mẻ trán trên bảng xếp hạng. Chỉ có các học sinh đứng top 1000 mới được phát huân chương thăng hạng thiếu úy, cấp càng cao thì giới hạn top càng thu nhỏ. Đúng vậy, ai chẳng muốn thoát kiếp hạ sĩ ngay từ khi còn trên ghế nhà trường, đầu ra dĩ nhiên sẽ thuận lợi hơn những người khác. Nhưng mà mới đầu năm, lão Khải đã cho bọn họ đề khó như thế này, không biết có qua nổi không.


Nói đến lý do các học sinh trong lớp tại sao lại có phần kiêng dè trung nhân cùng trùng biến dị, thì ta phải quay ngược thời gian trở lại khi mà chiến tranh giữa hai khối Liên minh và Đế quốc đến hồi kết thúc. Mặt ngoài chấm dứt là bởi vì tổn thất lực lượng, cạn kiệt tài nguyên, nhưng thực thì không phải như vậy. Trong quá trình tranh chấp giữa hai bên, bọn họ phát hiện có một bên thứ ba đục nước béo cò.


Không biết được bên thứ ba này là ai, họ chỉ biết vũ khí chính là những con côn trùng biến dị này. Chúng có những hình thù rất kì quái lại có phần ghê tởm, như là thân bướm lại mọc ra hơn chục cái đuôi giống như rết...Thể tích của bọn chúng bằng một đứa trẻ 5 tuổi, hoặc thậm chí là một người đàn ông trưởng thành.


Chúng không thông minh, nhưng lại biết phun độc, vỏ giáp cứng, tụ tập tấn công theo bầy đàn và chỉ nghe lệnh con chúa. Con chúa tên gọi khác chính là trùng nhân, một con côn trùng dưới hình dạng người. Chúng có trí khôn, và rất mạnh, thực tế là đã có không thiếu những chiến sĩ cấp A, S của hai phe hi sinh dưới tay chúng, gây thiệt hại vô cùng nghiêm trọng cho cả hai bên.


Nhìn qua hình thù của trùng nhân là có thể thấy có sự nhúng tay của con người, vì họ không hề tìm thấy dấu vết cho thấy những sinh vật này đến từ hành tinh khác. Câu hỏi khác đặt ra, liệu con người biến thành thú nhân thật là do dư chấn của thiên thạch gây nên không hay là còn có sự can thiệp khác?


Điều này không ai biết, song họ nhận thức được rằng phải lui binh bảo tồn lực lượng là trên hết, thành lập một kể thù chung là trùng biến dị. Mấy năm nay, hai phe không ngừng hợp tác nghiên cứu cách đối phó, song địch trong tối ta ngoài sáng, vẫn không thể tìm ra được kẻ chủ mưu, nhưng ít nhất họ đã thấy được sự ưu việt khi dùng cơ giáp chiến đấu với trùng biến dị.


Nhưng việc đối phó với trùng nhân vẫn là một bài toán khó. Nhất là khi tốc độ biến dị của chúng càng ngày càng tăng nhanh một cách chóng mặt. Kể cả có tìm ra nhược điểm của con này thì lại sinh thêm con mới. Thật không hiểu là cái thứ gì....


Bởi vậy, vẻ mặt của các học sinh không lạ gì khi đối mặt chuyện này. Cấp E cũng đã khó với người mới, lại còn C, ai mà dính phải chắc cũng phải thắp nén nhang cho họ.....m- _-)m
"Than vãn thế đủ rồi~ Bắt đầu đi! Kết thúc quay về tập kết ở đây. Đủ người tôi mới cho về."


"Rõ!" Cả lớp tức thì chia thành 5 nhóm, bắt đầu xuất phát từ 5 hướng khác nhau, tiến sâu vào rừng rậm.






Truyện liên quan